Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 268: Tranh Cãi Giữa Trăm Quan.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:16
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa phòng bất ngờ đẩy mà hề báo . Tiếng cọt kẹt vang lên khe khẽ, một dáng cao lớn bước . Tiêu Uyên chậm rãi tiến gần, mặt mang theo nụ ôn hòa.
“Vòng tay gì ? Đưa xem thử.”
“Công tử.”
Mặc Hương tái mặt, hoảng hốt đưa tay giật lấy chiếc vòng từ tay Thẩm An An: “Không gì ạ, chỉ là món đồ thô kệch mà thôi. Hoàng Tử phi ném , cần để công tử bận tâm.”
vì quá căng thẳng, nàng vụng về lóng ngóng, vô tình để chiếc vòng va cạnh bàn. Chỉ một tiếng cạch vang lên, chiếc vòng lập tức vỡ thành nhiều mảnh, những mảnh vụn rơi xuống đất phát âm thanh trong trẻo.
Ngay lúc đó, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng mũi, gay gắt đến mức khiến cảm thấy khó chịu.
Thẩm An An bật dậy, đống bột màu đen rơi lả tả đất, trong lòng bất giác căng thẳng.
Mặc Hương mặt mày trắng bệch, cũng chẳng màng mảnh vỡ đâ-m tay , vội vàng quỳ xuống nhặt: “Là do nô tỳ bất cẩn! Công tử xin đừng trách! Nô tỳ lập tức dọn dẹp ngay!”
“Khoan .”
Tiêu Uyên bước đến, đống bột đen mặt đất, giọng trầm mà lạnh lẽo: “Để đó.”
“Cô… cô gia?”
“Ta bảo để đó.”
Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến run rẩy.
Mặc Hương ngẩng đầu Thẩm An An, thấy nàng cũng im lặng gì, đành run rẩy buông tay, lùi sang một bên.
Tiêu Uyên cúi , nhặt lên một mảnh vỡ của chiếc vòng, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm: “Chiếc vòng , đây nàng hề rời tay.”
Thẩm An An chằm chằm mảnh vòng tay , lòng dấy lên cảm giác bất an, nhưng nàng nhớ nổi điều gì về nó.
Tiêu Uyên giơ mảnh vỡ lên mặt nàng, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền: “Cho một lời giải thích.”
“…”
Giải thích ư?
“Hoàng Tử phi! Người mau gì !” - Mặc Hương lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe.
Thẩm An An mím môi, cố lục lọi trí nhớ nhưng tìm thấy dù chỉ một manh mối liên quan đến chiếc vòng . Nàng thật sự… nhớ gì cả.
“Ta… .”
“Hừ, cho một câu ‘ ’.”
Tiêu Uyên nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: “Ta chờ đợi từng ngày, mong mỏi từng khắc, ngờ phu nhân cao tay hơn một bậc, trù tính đến tận mức .”
Thẩm An An vẫn chằm chằm chiếc vòng vỡ tay , đến khi nó rơi xuống đất một nữa, phát tiếng vang khô khốc. Người cũng xoay bước , một lời giải thích, nổi giận, trách móc, nhưng sự lạnh nhạt càng khiến hoảng sợ hơn.
Mùi hương quái lạ vẫn vương vấn trong khí, cay nồng đến mức đau đầu. Thẩm An An đưa tay day day trán, xuống ghế, sắc mặt thoáng vẻ mệt mỏi.
Mặc Hương gần như tuyệt vọng: “Hoàng Tử phi! Chiếc vòng đó… thể quên mất chứ? Giờ đây? Cô gia nhất định thực sự nổi giận …”
“Bên trong chiếc vòng … là xạ hương ?”
Giọng nàng nhẹ bẫng, âm điệu bình thản như thể chỉ đang hỏi một chuyện cỏn con.
Mặc Hương khẽ gật đầu.
“Từ khi nào?” - Nàng ngẩng lên, ánh mắt thẳng Mặc Hương.
“Không lâu khi gả đây, chính dặn nô tỳ tìm thợ nó.”
“Vậy tại nó trong hộp trang sức? Chàng thường xuyên đeo tay, vì tháo ?”
Chân mày nàng nhíu chặt, giọng điệu lộ vẻ nghi hoặc.
“Có lẽ tình cảm giữa và cô gia dần lên, nên mới cất , đeo nữa.”
Thẩm An An gật đầu, nhạt một tiếng: “Vậy đúng là ngốc thật. Đã còn đeo, trực tiếp hủy , còn giữ trong hộp trang sức để gây thêm phiền phức?”
“…”
Đương nhiên là vì vẫn thực sự quyết tâm, chỉ đơn giản là sợ cô gia phát hiện nên mới lặng lẽ cất . lời , Mặc Hương dám .
“Hoàng Tử phi, để nô tỳ mời thái y đến xem qua cho nhé? Dạo gần đây thể vẻ .” - Mặc Hương quỳ một gối xuống, lo lắng nàng.
Thẩm An An lắc đầu, ánh mắt hờ hững rơi xuống đống mảnh vụn sàn: “Không thể vấn đề, mà là đầu óc. Thái y đến cũng vô dụng.”
Dứt lời, nàng bình thản dặn dò: “Dọn dẹp .”
“ còn cô gia thì …?”
Thẩm An An trả lời, chỉ lặng lẽ đến giường, cởi áo ngoài xuống. Mặc Hương nàng mà trong lòng rối bời, nhưng cũng chỉ thể dọn dẹp sạch sẽ lui ngoài.
—
Chiều tối, Khánh An và Khánh Phong chủ tử bất động ghế, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Khánh An: ‘Xem bộ dạng , cãi với Hoàng Tử phi ?’
Khánh Phong: ‘Chắc đến mức cãi , nhưng khả năng đuổi ngoài là cao.’
“…”
Khánh An thử thăm dò: “Chủ tử, tối nay định nghỉ thư phòng ?”
Tiêu Uyên thản nhiên liếc sắc trời, khẽ “ừ” một tiếng.
Quả nhiên… Khánh Phong Khánh An bằng ánh mắt “ đoán ”, nhanh chóng chuẩn chăn đệm.
Khánh An thì cúi đầu, im lặng hầu một bên, ngay cả thở cũng dám mạnh.
Mãi đến khi trăng lên cao, Tiêu Uyên mới động tĩnh. Hắn đặt cuốn sách cầm ngược xuống, dậy đến bên khung cửa sổ, yên lặng một lúc lâu.
“Chủ tử nhất định đang chờ tin tức từ Ngô Đồng Viện.” - Khánh Phong thì thào.
Khánh An trừng mắt , ý bảo ‘câm miệng thì hơn’.
Hai khắc , Khánh An khẽ giọng : “Chủ tử, trời còn sớm, Hoàng Tử phi bên cũng ngủ . Ngày mai còn triều sớm, cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Sắc mặt Tiêu Uyên thoáng trầm xuống, nhưng rốt cuộc vẫn gì, chỉ im lặng đến giường.
chính sự im lặng khiến Khánh An và Khánh Phong càng thêm thấp thỏm. Trước đây, nếu giận dỗi với Hoàng Tử phi, tin nàng quan tâm mà ngủ, nhất định sẽ tức giận vô cùng. hôm nay… im lặng đến mức đáng sợ.
Hắn giường, hai tay đặt đầu gối, gương mặt tuấn tú biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, trông chẳng khác nào một pho tượng.
Cứ thế, suốt nửa canh giờ.
Cuối cùng, cất giọng khàn đặc: “Các ngươi lui xuống .”
Hai vội vàng nhận lệnh rời , cửa thư phòng khép , chỉ còn ánh nến leo lét trong màn đêm tĩnh mịch. Ánh lửa nhảy nhót, chiếu sáng cả căn phòng, nhưng một nửa gương mặt chìm trong bóng tối.
—
Gà gáy sáng, Khánh An ngoài cửa gõ nhẹ.
“Chủ tử, đến giờ thượng triều .”
Bên trong phản hồi.
Khánh An nhíu mày, đẩy cửa bước , liền thấy Tiêu Uyên vẫn giường, y phục chỉnh tề.
Chăn đệm vẫn y nguyên như tối qua Khánh Phong dọn, hề dấu hiệu động qua.
“Chủ tử.”
“Thay y phục, triều.”
Hắn dậy, nét mặt lãnh đạm, lặng lẽ đồ, chỉnh trang dung nhan bước ngoài.
Lúc ngang qua cửa, thoáng dừng chân, về phía Ngô Đồng Viện, thấp giọng dặn dò: “Chờ Hoàng Tử phi thức dậy, mời Thái y đến bắt mạch.”
“Tuân lệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-268-tranh-cai-giua-tram-quan.html.]
Khánh An vội vã theo lên triều, ngoài mặt gì khác thường, nhưng trong lòng thầm kêu khổ, hôm nay e rằng càng cẩn trọng hơn bình thường .
Hầu hạ chủ tử bao năm, từng thấy như thế . Càng trầm lặng, cơn giông tố ẩn giấu vẻ ngoài bình thản càng dữ dội, như thể một cơn bão sắp ập đến.
Điện Phụng Thiên.
Bốn bộ báo cáo xong, triều đình bước giai đoạn quan viên rảnh rỗi kiếm chuyện.
“Hoàng Thượng, ngay cả dân thường cũng bàn tán xôn xao, đủ thấy chuyện của Lưu đại nhân gây ảnh hưởng cực kỳ .”
“ , trưởng tử còn sống, thể phong danh vị cho thất? Việc ngược luân thường đạo lý!”
“Lời đúng.”
Một đại thần bước phản bác: “Phu nhân chính thất sinh công tử nhưng hề nuôi dưỡng , trong khi mẫu ruột chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Nếu vì danh tiếng mà bỏ rơi mẫu ruột chịu bao gian khổ vì , sang nịnh bợ chính thất, mới thật là bất hiếu bất nghĩa. Một như , thể quan?”
“Lời lẽ hồ đồ! Trưởng tử là trưởng tử, gì cũng lấy chính thất tôn quý. Người thất rõ phu quân chính thê mà vẫn cam tâm tình nguyện , đủ thấy là loại nữ nhân tham lam hám lợi, xứng đáng phong danh vị?”
“Vậy theo ngài, Lưu đại nhân mẫu ruột nuôi lớn, chẳng lẽ phẩm hạnh của cũng đáng ngờ?”
“Ta thế!” - Vị đại thần trừng mắt phản bác.
“ ý ngài chẳng như ? Nếu thế, thử hỏi trong triều đình bao nhiêu là con trưởng, bao nhiêu là con thứ? Chẳng lẽ chỉ vì xuất mà chịu kém cỏi hơn? Tài năng chẳng lẽ đáng giá bằng dòng dõi?”
Lời dứt, cả triều đình lập tức chia hai phe, tranh cãi dứt. Một bên bảo vệ dòng dõi cao quý, một bên bảo vệ năng lực, cuối cùng biến thành câu hỏi: Một xuất thấp kém nhưng tài năng xuất chúng, thể vì nước vì dân ? Giữa tài năng và xuất , cái nào quan trọng hơn?
“Lưu đại nhân.”
Hoàng đế bỗng lên tiếng: “Chúng thần tranh luận ngừng, ngươi gì ?”
Lưu đại nhân, một nam nhân chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bước quỳ xuống, cung kính đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, tài năng của thần là để báo quốc trung quân. Xuất quan trọng, nhưng quân vương mới là trời. Hoàng Thượng thần đúng, tức là đúng. Hoàng Thượng bảo thần sai, chính là sai.”
Lời thốt , văn võ bá quan đồng loạt im lặng, đồng loạt sang .
“Hay cho câu ‘Quân vương là trời’.”
Hoàng đế dường như hài lòng, phất tay bảo dậy: “Các khanh nghĩ , lời của Lưu đại nhân đúng ?”
“Lưu đại nhân lý.”
Không cần trong lòng nghĩ thế nào, bá quan đồng loạt phụ họa. Dù Lưu đại nhân cũng là kẻ giỏi xu nịnh.
Trưởng tử quan trọng, nhưng hoàng đế mới là tối thượng. Và đây chính là kết cục hoàng đế thấy.
Hoàng đế nghiêng đầu về phía Tiêu Uyên, từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, trong mắt thoáng tia suy tư: “Lão Tứ, hôm nay trông ngươi mệt mỏi thế? Thân thể khỏe hẳn ?”
Tiêu Uyên lãnh đạm ngước mắt hoàng đế, thản nhiên đáp: “Không gì. Nhi thần chỉ đang lắng các đại thần tranh luận.”
“Vậy theo ngươi, ai đúng?”
Câu trả lời trong lòng hoàng đế rõ ràng, đương nhiên là Lưu đại nhân, vì “quân vương là trời”.
… trả lời là Tiêu Uyên.
Hắn kẻ xu nịnh.
Khóe môi Tiêu Uyên khẽ nhếch, lạnh nhạt : “Nhi thần cho rằng, chuyện chẳng gì đúng sai, mà tranh luận về trưởng tử thứ tử càng nực . Chẳng qua chỉ là chuột trong cống rãnh, trốn trong bóng tối mà thôi.”
Lăng Thần Dật tâm trạng Tiêu Uyên hôm nay , nhưng ngờ thẳng thắn đến mức .
Hắn sang Lưu đại nhân, ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Điện Phụng Thiên chìm trong yên lặng như tờ. Sắc mặt Lưu đại nhân khó coi đến cực điểm, còn ánh mắt hoàng đế âm trầm, biểu lộ cảm xúc, chỉ chăm chú chằm chằm Tiêu Uyên.
“Ngươi gì ?”
“Nhi thần chỉ nhắc quy củ tổ tiên để . Nam nữ kết hôn cần ba mối, sáu lễ. Hôn nhân do phụ mẫu định đoạt, do mai mối sắp xếp. Được cưới hỏi đàng hoàng thì thê tử, chạy theo nam nhân thì , còn vụng trộm thì ngay cả cũng . Đến cả dân thường cũng hiểu đạo lý , lẽ nào hoàng thất từng qua?”
Lời dứt, tất cả quan viên trong đại điện nín thở, chỉ mong thể mọc cánh bay khỏi nơi .
Vua và Hoàng Tử đối diện , khí căng thẳng như khói thuốc s.ú.n.g âm ỉ cháy mãi dứt.
Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y áo long bào, lớp vải mềm mại trong tay siết đến nhăn nhúm, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh chút gợn sóng.
Ông xử trí như với Trần Thiên, lôi ngoài mà dạy cho một bài học về đạo quân thần, về quy củ và lễ nghi.
ông cũng thừa hiểu, nếu , buổi triều sớm hôm nay e là đến tận đêm vẫn thể kết thúc, mà đứa con ngỗ nghịch chắc chắn sẽ ngại lật tung cả điện Phụng Thiên lên.
Sau buổi chầu sớm, Tiêu Uyên, Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn cùng sánh vai bước ngoài. Xung quanh họ, một đại thần nào dám đến gần, tất cả đều như tránh ôn dịch, chỉ hận thể lùi xa tám trượng.
Lý Hoài Ngôn ngoảnh đầu trừng mắt một quan viên bộ Lại đang lẻn sát mép tường, lạnh giọng quát: “Ngươi gì mà trông như thấy quỷ ? Lại đây.”
Người nọ kịp gọi sợ mất mật, chỉ hận thể mọc thêm bốn cái chân để chạy nhanh hơn.
Lăng Thần Dật nhạt: “Hắn hôm nay dám cãi với Hoàng Thượng đến trời long đất lở như , thử hỏi còn vị đại thần nào dám cạnh chứ? Chỉ chúng hai con châu chấu nhảy thoát thôi.”
Lý Hoài Ngôn dọa chạy mất một , liền bắt đầu tìm mục tiêu tiếp theo. Các quan viên thấy thế, ai dám chậm trễ, đều do dự yên tại chỗ, mãi đến khi ba khuất bóng mới dám vội vã hồi phủ.
Lăng Thần Dật nhíu mày : “Ta nghĩ thế nào cũng thấy chuyện gì đó . Tám phần là Hoàng Thượng đang dọn đường cho cái tên Trần Thiên .”
“Hết sóng trỗi lên sóng khác, một khi Trần Thiên bước chân triều đình, chúng càng bận rộn.”
Tiêu Uyên bật lạnh nhạt, đáp.
Muốn chen chân triều đình? Cứ xem chịu nổi cái giá trả .
Về đến phủ, Tiêu Uyên thẳng thư phòng.
Khánh Phong đang trông cửa, thấy chủ tử liền vội bẩm báo: “Hoàng Tử phi hôm nay vẫn rời khỏi Ngô Đồng viện.”
“Ừ.”
Khánh Phong theo thư phòng, vẻ thôi.
Tiêu Uyên liếc , nhàn nhạt hỏi: “Nói .”
Do dự một lúc, Khánh Phong mới lên tiếng: “Thuộc hạ chủ tử và Hoàng Tử phi vì giận dỗi, nhưng những ngày qua Hoàng Tử phi chịu nhiều vất vả, cả phủ ai ai cũng thấy rõ.”
Hắn dám thẳng, nhưng suy cho cùng, bất kể vì chuyện gì, chủ tử cũng nên giận dỗi với Hoàng Tử phi.
Khánh An bên cạnh suýt thì ngừng thở, len lén liếc Tiêu Uyên một cái quát khẽ: “Ngươi năng linh tinh gì đấy? Chuyện của chủ tử, từ khi nào đến lượt ngươi lên tiếng?”
Thật đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, theo Hoàng Tử phi mới bao lâu mà lưng với chủ tử .
Khánh Phong cúi đầu, im lặng gì.
Khánh An rõ, nhưng cùng Hoàng Tử phi suốt thời gian qua, nên tất cả những gì nàng vì chủ tử, đều thấy rõ từng chút một.
Tiêu Uyên lặng trong phòng, ánh mắt dừng Khánh Phong, sắc mặt chút cảm xúc.
Khánh An chỉ mong thể kéo Khánh Phong khỏi đây ngay lập tức, nhưng vẫn cúi đầu, phớt lờ ám hiệu của .
Hồi lâu , Tiêu Uyên mới thu ánh mắt, đến bàn việc xuống, chống khuỷu tay lên mặt bàn, giọng điệu vẫn bình thản như : “Kể chuyện xảy mấy ngày qua, từng chuyện một.”
Khánh Phong kinh ngạc ngẩng đầu.
Kể nữa? Chủ tử chẳng hết một ?
“Ngày chủ tử hôn mê, Hoàng Tử phi hoảng sợ vô cùng, lập tức mời thái y đến bắt mạch…”
Hắn cúi thấp đầu, chậm rãi kể chuyện từ đầu đến cuối.
Còn Tiêu Uyên, bàn, đang . Chỉ thấy cúi đầu, tay cầm bút lia lịa giấy, dường như đang chăm chú xử lý công văn.
Hai khắc , khi Khánh Phong cuối cùng cũng kể xong, giọng trầm thấp của Tiêu Uyên vang lên, vẫn ngẩng đầu: “Nói nữa.”
“……”
Khánh Phong bất đắc dĩ đưa ánh mắt cầu cứu sang Khánh An, thì lập tức giả vờ thấy.
Dám những lời đó, phạt thế vẫn còn nhẹ lắm!
Khánh Phong chỉ thể nén cơn khô khốc nơi cổ họng, tiếp tục lặp từng câu từng chữ.
Mãi đến khi mặt trời lặn, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên gian phòng, vẫn dừng .