Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 269: Không Còn Nhớ Gì Nữa.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:19
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Uyên đặt bút xuống, tất cả tấu chương phê duyệt xong. Hắn cũng kết thúc vòng lặp từng chữ một.
“Lui xuống .”
Giọng lạnh nhạt vang lên như một lệnh ân xá. Khánh Phong cúi hành lễ, đó nhanh chóng rời khỏi thư phòng như thể chân dầu bôi trơn.
Ánh chiều tà rực đỏ, chói lọi nhưng hề gay gắt. Tiêu Uyên ngẩng đầu song cửa lâu, lồng ngự-c dâng lên một cơn đau âm ỉ.
Hắn thất thần một lúc lâu, cuối cùng cũng dậy rời khỏi thư phòng.
Tại Ngô Đồng Viện.
Mặc Hương vô tình liếc thấy Tiêu Uyên bước sân, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới đón: “Cô gia.”
Tiêu Uyên trong sân, lặng lẽ về phía phòng trong hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
“Chiếc vòng ngọc, nàng đeo từ khi nào?”
Sắc mặt Mặc Hương lập tức tái nhợt, giọng chút run rẩy: “Là từ khi Vương phi mới gả phủ.”
Nói xong, nàng quỳ phịch xuống đất, khẩn thiết thưa: “Cô gia, đó chỉ là lúc ban đầu thôi! Sau , Vương phi đối với ngài đều là thật lòng, chiếc vòng cũng sớm tháo xuống .”
Tiêu Uyên nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, đó nhấc chân bước lên bậc thềm, đẩy cửa bước .
Bên trong, Thẩm An An đang tựa ghế mềm, hai tay ôm gối, lặng lẽ ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, nàng nghiêng đầu , đôi mắt hạnh đen láy, trong veo nhưng trống rỗng.
Trái tim Tiêu Uyên, trong khoảnh khắc đó, như ai bóp nghẹt, đau đớn đến xé lòng.
Nàng gì, chỉ chăm chú chớp mắt.
Tiêu Uyên chậm rãi bước tới, vươn tay xoa nhẹ lên đầu nàng, đó ôm nàng thật chặt lòng.
“An An.”
“Ừm?”
“Ta yêu nàng, rời xa nàng dù chỉ một khắc.”
Thẩm An An khẽ mím môi, ánh mắt trong veo khẽ rung động, giọng cũng trở nên dịu dàng: “Chàng còn giận nữa ?”
“Vẫn giận, nhưng tự thuyết phục bản , thế là lập tức chạy đến tìm nàng.”
Nàng cúi đầu khẽ, ngẩng lên , ánh mắt ướt át như phủ một tầng sương: “Chàng tự thuyết phục thế nào?”
Tiêu Uyên cởi giày, xuống bên cạnh nàng, kéo nàng lòng, bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé chút lạnh lẽo của nàng. Hắn tựa đầu lên vai nàng, giọng trầm thấp: “Ta cứ nghĩ nghĩ về những điều nàng dành cho , thế là quên hết những chuyện vui .”
Thẩm An An cúi đầu, khóe môi cong lên: “Xin , là của .”
Dù rằng… nàng còn nhớ gì nữa.
Tiêu Uyên nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng. Bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống, đặt lên eo nàng, giọng trầm ấm mà dịu dàng: “Vậy… phu nhân nguyện ý sinh cho một đứa con ?”
Thẩm An An rõ, chỉ cần nàng thể hiện một chút tình nguyện, nhất định sẽ ép buộc nàng.
Thẩm An An rõ, chỉ cần nàng bộc lộ dù chỉ một chút tình nguyện, nhất định sẽ tiếp tục.
Nàng khẽ , vòng tay ôm lấy cổ , giọng điệu mềm mại mà trêu chọc: “Vậy thì xem phu quân bản lĩnh .”
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Mặc Hương xúc động đến rơi nước mắt. Nàng cứ tưởng nàng và Tứ Hoàng Tử sẽ cãi to, ngờ nhanh chóng hòa như .
Thẩm An An mệt đến mức ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích, nàng trong lòng , nhắm mắt lim dim. Tiêu Uyên chậm rãi vuốt ve mái tóc nàng, đợi đến khi nàng ngủ say mới nhẹ nhàng di chuyển cơ thể nàng, đặt ngay ngắn lên giường.
“Mặc Hương.”
Nghe tiếng gọi, Mặc Hương lập tức đẩy cửa bước : “Cô gia.”
“Đi mời thái y đến phòng ngoài.”
Thái y Mặc Hương dẫn , rón rén hành lễ. Khi Tứ Hoàng Tử phi từng sử dụng xạ hương, ông lập tức lạnh toát cả sống lưng.
“Lần bắt mạch, ngươi nhận điều gì bất thường ?”
Thái y suy nghĩ một lúc, đó cẩn trọng trả lời: “Hạ thần bắt mạch nhiều nhưng phát hiện điều gì khác lạ. Có lẽ lượng dùng nhiều, nên gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể của Tứ Hoàng Tử phi.”
“Có lẽ? Nên?”
Sắc mặt Tiêu Uyên vẫn bình thản, giọng cũng hề gợn sóng, nhưng khiến thái y toát mồ hôi lạnh.
“Ngày mai bắt mạch, thần nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-269-khong-con-nho-gi-nua.html.]
Tiêu Uyên nhấp một ngụm , giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu Hoàng Tử phi sớm mang thai, thì cách nào nhanh nhất?”
Thái y suýt chút nữa tưởng lầm, chân mềm nhũn như giẫm lên bông, mặt đỏ bừng.
“Sao? Ngươi ?”
“Không… .”
Thái y gượng, lúng túng đáp: “Muốn sớm thai, quan trọng nhất là… thường xuyên gần gũi.”
Tiêu Uyên liếc mắt ông , vẻ mặt như thể đang một lời vô nghĩa.
“À… nếu Tứ Hoàng Tử vội, thần thể kê vài phương thuốc hỗ trợ…”
“Ừ, kê .”
Sau khi thái y rời , Tiêu Uyên cũng đặt chén xuống, dậy về phía phòng ngủ.
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm An An lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, cảm nhận bên cạnh tháo giày lên giường, đó vòng tay ôm lấy nàng. Nàng ngoan ngoãn rúc lòng .
…
Hôm , khi Tiêu Uyên lâm triều xong trở về, nàng vẫn còn say ngủ.
Thái y ôm hòm thuốc chờ sẵn trong viện, thi thoảng liếc mặt trời dịch chuyển bầu trời, thầm nghĩ: Vị Tứ Hoàng Tử phi đúng là thể ngủ thật!
Tứ Hoàng Tử cưng chiều thế nào, ông cũng chỉ thể kiên nhẫn đợi.
Tiêu Uyên đẩy cửa bước , vén màn giường rũ xuống đất. Không còn lớp vải che chắn, ánh nắng lập tức tràn , chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Thẩm An An.
Nàng cau mày, lầu bầu trong mơ: “Mặc Hương, thả xuống , còn ngủ…”
Một bàn tay mát lạnh chạm lên má nàng, khiến nàng giật , lập tức mở mắt.
“Ngủ nữa , nếu nàng tiếp tục lười biếng như thế, e rằng danh tiếng ‘Hoàng Tử phi mê ngủ’ của nàng sẽ lan đến tận hoàng cung mất.”
Hắn chạm nhẹ chóp mũi nàng, đó kéo nàng dậy, giúp nàng mặc quần áo.
“Truyền thì truyền, sợ bọn họ chắc? Phu quân của còn chẳng e ngại hoàng đế, bọn họ thể gì chứ?”
Nàng lười biếng rúc lòng , giọng điệu đầy ỷ .
Tiêu Uyên khẽ , bế nàng đến gương đồng, mái tóc dài đen nhánh của nàng mà chút bối rối, đành gọi Mặc Hương giúp.
Hắn bên cạnh, ánh mắt rời nàng nửa khắc. Đợi nàng rửa mặt chải đầu xong, ôm nàng trở giường, đó mới để thái y bắt mạch.
Thái y thu tay , đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tiêu Uyên, nhẹ gật đầu cung kính : "Mạch tượng của Tứ Hoàng Tử phi định, gì bất thường, chỉ là dạo gần đây lao tâm lao lực, cần điều dưỡng thêm bằng vài thang thuốc."
Nghe đến uống thuốc, Thẩm An An liền nhăn mày: "Mệt mỏi thì ngủ thêm mấy giấc là , thể uống thuốc ?"
"Chuyện ..." - Thái y chút khó xử, đành về phía Tiêu Uyên.
"Nghe theo thái y, dưỡng thể cho ."
Sau khi thái y rời , Mặc Hương bày sẵn bữa sáng, đến mời Thẩm An An dùng bữa.
"Ơ, món Giang Nam?"
Nàng xuống bên bàn, cầm đũa nếm thử một miếng, khẽ gật đầu: "Cũng khá chuẩn vị đấy, đầu bếp từ ?"
Mặc Hương sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Uyên khựng , nhưng nhanh liền giữ vững vẻ ôn hòa mặt: "Biết nàng thích, sai đến Giang Nam tìm về."
Hắn khẽ lắc đầu với Mặc Hương, nàng lập tức cúi thấp đầu, sợ nước mắt lăn xuống Hoàng Tử phi thấy.
"Lúc mê man, phu nhân du thuyền dạo hồ. Vài ngày nữa nghỉ, đưa nàng nhé?"
Dứt lời, ánh mắt chăm chú quan sát biểu cảm của nàng, thành công bắt thoáng hoang mang vụt qua trong đôi mắt .
Nàng... cũng còn nhớ nữa.
"Được thôi."
Nàng ngẩng lên, khẽ với , trong mắt ngập tràn vui vẻ. Tiêu Uyên giơ tay xoa đầu nàng, ánh mắt chan chứa yêu chiều.
Dùng bữa sáng xong, Tiêu Uyên đến thư phòng xử lý công vụ. Trước khi , dặn Mặc Hương: "Thư phòng một nghiên mực khá , ngươi mang về đây, đợi phu nhân hồi phủ thì tặng nhạc phụ đại nhân."
"Ta là võ tướng, dù nghiên mực đến cũng chẳng thưởng thức, ông giữ mà dùng."
Tiêu Uyên mỉm : "Chỉ là chút lòng thành."
Dứt lời, khẽ hiệu bằng ánh mắt với Mặc Hương xoay rời .