Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 270: Vẽ Tranh.

Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:21
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư phòng.

Tiếng trầm thấp của Tiêu Uyên vang lên: "Hoàng Tử phi tình trạng bao lâu ?"

Mặc Hương quỳ sụp xuống, nước mắt như mưa: "Bẩm cô gia, chỉ mới mấy ngày gần đây. Có lúc quên những chuyện nhỏ xảy gần đây, khi quên những chuyện cách đây vài năm. Gần đây nô tỳ thử dò xét, dường như cả những ký ức thời thơ ấu, Hoàng Tử phi cũng còn nhớ rõ."

"Vì ngươi bẩm báo?" - Đôi mắt Tiêu Uyên lạnh lùng trầm xuống.

"Hoàng Tử phi cho phép nô tỳ , bảo rằng dạo gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi. Người còn dặn cô gia bận rộn chính sự, gây phiền phức cho ngài."

Tiêu Uyên nhắm mắt thật chặt, sự đau đớn và tự trách như xé toạc lồng ngự-c, lan tràn từng chút một.

Hồi lâu , mới khàn giọng lệnh: "Ngươi về , mang nghiên mực theo, đừng để nàng phát hiện điều gì khác thường. Dù nàng quên điều gì, cũng nhắc đến mặt nàng. Có gì cứ bẩm báo với là đủ."

"Vâng." - Mặc Hương nuốt nước mắt, lặng lẽ lui ngoài.

Bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Uyên dần dần cong xuống, ghế, hai tay ôm lấy mặt, lâu cũng nhúc nhích. Những giọt nước trong suốt từ kẽ tay chảy xuống, tí tách rơi mặt đất.

Tại Ngô Đồng Viện.

Cả ngày trời, Thẩm An An chỉ trong phòng, ngoài cũng di chuyển, chỉ yên lặng tựa ghế mềm, dõi mắt khung cửa sổ, ngắm ánh mặt trời di chuyển chầm chậm lặn xuống đường chân trời.

Mặc Hương lo lắng vô cùng, nhưng khuyên thế nào, nàng cũng chịu bước khỏi phòng.

Thẩm An An , bản quên mất một chuyện. Giống như từng sợi chỉ trong ký ức rút dần , để một trống mênh mang trong tâm hồn, cảm giác hoang mang và sợ hãi bao trùm lấy nàng.

Nàng dám, cũng đối diện với Tiêu Uyên. Sợ rằng sự bất an và lo lắng trong lòng sẽ truyền sang . Sợ rằng sẽ phát hiện điều bất thường, ảnh hưởng đến cục diện hiện tại.

Triều chính đổi từng giây từng phút, thể phân tâm vì nàng, càng thể vì nàng mà đau lòng.

Mặc Hương theo nàng từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng. Nàng rón rén tiến lên, giọng khàn khàn: "Hoàng Tử phi, tranh của là do lão phu nhân đích truyền dạy. Nếu cảm thấy buồn chán, thể vẽ tranh để gi-ết thời gian."

Đôi mắt Thẩm An An khẽ sáng lên.

, vẽ tranh thể giúp gi-ết thời gian, cũng thể lưu giữ những ký ức mà nàng quên, những điều nàng lo sợ sẽ lãng quên mãi mãi.

Những ngày tiếp theo, nàng gần như đều án thư, từng xấp giấy tuyên chỉ chồng chất dày thêm theo thời gian.

Tiêu Uyên bận rộn với chính vụ, chỉ tối muộn mới về. Khi thấy tiếng bước chân vang lên trong sân, nàng vội vàng thu dọn tranh vẽ, giả vờ như chuyện gì, trò chuyện vui vẻ với .

quá bận, nên cũng phát hiện điều gì khác thường.

Sáng hôm đó, thấy Mặc Hương mang thuốc tới, nàng cau mày: "Sao uống thuốc nữa? Chẳng uống mấy ngày ?"

Tiêu Uyên dịu giọng dỗ dành: "Đại phu , uống đủ mười thang mới thể dưỡng thật ."

"Thân thể vẫn khỏe mạnh mà." - Nàng bĩu môi, đầu tránh chén thuốc đắng đến tê lưỡi.

Tiêu Uyên nhận bát thuốc từ tay Mặc Hương, một tay ôm lấy eo nàng, giọng ôn hòa: "Nghe lời, dưỡng cho , chúng mới thể con."

Con ư?

Đôi mắt hạnh nhân của Thẩm An An trợn to, kinh ngạc liếc Tiêu Uyên.

"Chàng… linh tinh gì ?"

"Phu nhân, mấy hôm nàng đồng ý với , rằng chúng sẽ một đứa con. Chẳng lẽ nàng nhớ ?"

Hắn giấu sự đau đớn nơi đáy mắt, cố tình với giọng điệu bông đùa.

Nàng… ?

Lại nhớ nữa .

Thẩm An An cúi mắt xuống, sợ Tiêu Uyên phát hiện sự trống rỗng trong trí nhớ của , bèn nhanh chóng đón lấy bát thuốc từ tay , mím môi uống cạn một : "Ta chỉ thuận miệng thôi, thế mà coi là thật ?"

"Ta luôn xem là thật."

Tiêu Uyên từ phía ôm lấy nàng, giọng trầm ấm vang lên bên tai: "Nàng gì, vi phu đều tin cả."

Thuốc đắng đến mức khiến nàng nhăn mặt nhăn mày, cũng chẳng còn tâm trí để đáp lời .

Tiêu Uyên nàng, bỗng cất giọng dịu dàng: "Phu nhân ngày nào cũng ru rú trong phòng, chẳng , là đến thư phòng cùng xử lý chính vụ?"

Thẩm An An lập tức lắc đầu, miễn cưỡng : "Những chuyện đó khô khan nhức đầu, ."

"Không bắt nàng xem, chỉ cần ở bên cạnh giúp mài mực là . Ta chỉ thấy nàng thôi."

Nàng ngẩng lên, chạm đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng của , cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trong thư phòng.

Chính vụ hôm nay nhiều, lúc Tiêu Uyên xử lý công văn, Thẩm An An chỉ lặng lẽ bên cạnh, mài mực cho . Nếu đại thần đến bàn việc, Tiêu Uyên liền cho dọn thêm một chiếc ghế Thái sư, để nàng bên lắng .

Cách quả thực giúp nàng phân tán sự chú ý, còn chìm đắm trong nỗi lo lắng và sợ hãi về những ký ức ngày càng trống rỗng.

Hôm , khi việc xong xuôi mà trời vẫn còn sớm, Tiêu Uyên liền nắm lấy tay nàng, cùng vẽ tranh tờ giấy tuyên.

Thẩm An An thuận theo lực tay của , chợt giọng vang lên bên tai: "Phu nhân thấy tranh của vi phu thế nào?"

"Nét vẽ sắc sảo, bút lực vững vàng, hồn."

Tiêu Uyên bỗng bật trầm thấp.

"Sao ?"

Nàng hiểu, dứt lời thì cổ tay nắm chặt, giọng chậm rãi cất lên.

"Ta còn nhớ năm ngoái, phu nhân từng chê tranh của chẳng khác gì đống giấy vụn. Sau đó, trong tiệc tại phủ Trưởng Công Chúa, nàng cùng Đoan Tam cô nương tỷ thí vẽ tranh, liền đem bức họa của vật đặt cược, nhờ Trưởng Công Chúa giữ giùm. Ai ngờ, phu nhân thắng lớn, nhận chính bức tranh mà từng chê bai phần thưởng. Khi , nàng tức đến mức chỉ hận thể dùng ánh mắt đâ-m thành trăm ngàn lỗ thủng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-270-ve-tranh.html.]

Hắn dứt lời, hai đều phá lên .

Thẩm An An trừng mắt lườm , hờn dỗi : "Đường đường là Hoàng Tử, thể mặt dày như ?"

Tiêu Uyên những thấy hổ, mà còn đắc ý: "Nếu mặt dày một chút, phu nhân sớm chạy theo gã thư sinh nào đó ."

Ngòi bút của Thẩm An An khẽ dừng , để một vết mực nhỏ tờ tuyên chỉ.

Tiêu Uyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, khẽ mỉm . Hắn nắm lấy tay nàng, chấm nghiên mực, khéo léo vẽ nét quanh vết mực . Chẳng bao lâu , một cây tùng mạnh mẽ, vững chãi hiện lên giấy, che dấu mực lem, tựa như từng vết nào.

“Hồi đó phu nhân rốt cuộc trúng cái gì ở tên mọt sách mặt trắng nhợt nhạt chứ? Yếu ớt đến thế, nếu nhờ mấy dọa nạt , thể thuận lợi ôm mỹ nhân về?”

Thẩm An An khẽ cong môi, đáp, chỉ lặng lẽ trách móc.

Đến khi bức tranh thành, nàng mới giật nhận cảnh vật trong tranh quen thuộc, tựa hồ là song cửa của Ngô Đồng Viện, còn cây tùng , chính là cây tùng ngoài cửa sổ.

Trong phòng, hồng trướng quấn quanh, nến đỏ lung linh. Nàng và Tiêu Uyên đều khoác hỷ phục màu đỏ thẫm, sóng vai bên . Ngoài trời, pháo hoa rực sáng.

Nàng nhớ, đây là đêm tân hôn của họ. Khi đó, vui vẻ, đốt pháo hoa thật lâu, ôm nàng cửa sổ cùng thưởng thức.

“Chàng mà còn nhớ rõ đến thế.”

Nàng xúc động vuốt nhẹ bức tranh. Khi mới thành , so với bây giờ chẳng qua chỉ một năm ngắn ngủi, nhưng tâm trạng khác biệt một trời một vực.

Mà hiện tại, điều nàng sợ nhất là một ngày nào đó, chính sẽ quên mất .

“Ngày mai sẽ sai Khánh An đem tranh đóng khung, treo ở Ngô Đồng Viện. Để phu nhân ngày ngày thấy, lúc nào quên cái của vi phu.”

Hắn rút bút khỏi tay nàng, cúi ghé sát bên tai nàng khẽ: “Vài ngày còn nhắc đến chuyện con mà, giờ cũng còn sớm nữa, đừng trì hoãn.”

Thẩm An An trừng mắt lườm : “Chàng ngày nào cũng treo miệng, từng quên một .”

Chuyện gần như trở thành câu mở đầu mỗi đêm khi ngủ của . Lặp lặp , quên cũng quên nổi.

Tiêu Uyên khẽ , vòng tay bế ngang nàng lên, hướng về phía giường. Thẩm An An lập tức đẩy : “Đừng…”

“Hửm?”

Thẩm An An ấp úng một lúc lâu, đỏ mặt : “Cái… cái giường cứng quá, thoải mái.”

Tiêu Uyên bật : “Vậy dời sang Ngô Đồng Viện, giường bên đó rộng, tha hồ xoay trở.”

Thẩm An An hận thể tìm một cái lỗ để chui xuống, chỉ vùi đầu lòng , mặc ôm ngang qua hành lang, giữa ánh mắt của bao .

Thẩm An An hiểu lấy nhiều sức lực đến , ngày nào cũng ngơi nghỉ mà chẳng hề dấu hiệu kiệt sức, ngược còn càng lúc càng…

“Nghĩ gì thế?” - Tiêu Uyên kéo nàng , ôm chặt lòng, giọng dịu dàng.

Thẩm An An vùi đầu ngự-c , hành hạ đến mức chẳng mở miệng chuyện.

Tiêu Uyên cúi mắt khẽ: “Không phu nhân bảo con ? Vi phu siêng năng tận tâm như , phu nhân vui ?”

Thẩm An An lập tức đưa tay bịt miệng : “Chàng đừng nữa!”

Nhà ai con mà như thế chứ! Ngày nào cũng ngơi nghỉ, liệu ảnh hưởng đến chất lượng đứa nhỏ đây… Trong đầu nàng bỗng hiện lên muôn vàn suy nghĩ kỳ quái.

"An An."

"Ừm."

"Vài ngày nữa đến Hương Giác Tự một chuyến, nàng cùng ?"

Lời dứt, rõ ràng cảm nhận trong lòng khẽ cứng đờ, ngay cả thở cũng nhẹ mấy phần. Đáy mắt tràn đầy thương xót, bàn tay dịu dàng vuốt ve lưng nàng.

"Nàng đấy, bài vị của mẫu phi vẫn thờ ở Hương Giác Tự. Đã nhiều năm từng ghé thăm, đến dâng một nén hương."

Thẩm An An khẽ thở một nặng nề, gật đầu đáp: "Được, đợi bớt bận, sẽ cùng ."

Đến ngày thứ ba, Khánh An quả nhiên mang bức tranh đóng khung đến. Tiêu Uyên tự chọn vị trí treo nó ở nơi chỉ cần ngước mắt lên là thể thấy ngay.

Chỉ trong hai ngày, hai họ thành thêm một bức tranh nữa, giờ cũng đang đem đóng khung.

Thẩm An An lật giở tập tuyên chỉ dày trong tay, ánh mắt nhu hòa. Những bức tranh nàng xem , đến mức mép giấy đều cuộn .

Mỗi khi nàng cảm thấy quên mất điều gì đó, chỉ cần lật xem những bức họa , trái tim trống rỗng lấp đầy đôi chút.

Khi nàng đến thư phòng, Khánh An đang bẩm báo điều gì đó. Tiêu Uyên trông thấy nàng, nét mặt lạnh lùng liền nhuốm vài phần ý , phất tay cho Khánh An lui .

"Xảy chuyện gì ?"

"Chuyện ."

Tiêu Uyên vuốt tóc nàng, ôm nàng lên đùi : "Biên cương truyền tin về, đại ca giành thắng lợi trong trận chiến đầu tiên."

Thẩm An An thoáng sững sờ, đó mới nhớ , đại ca chiến trường, nàng ghi chép trong tranh.

"Thật ? Đó đúng là chuyện vui, phụ mẫu tin chắc chắn sẽ mừng."

"Ừ, đây nàng còn lo lắng cho tẩu tẩu đang mang thai, giờ thể sai báo tin cho nàng , để nàng yên tâm."

Thẩm An An vỗ trán: "Chàng nhắc thì cũng quên mất. là nên để tẩu tẩu , tránh để tẩu ngày đêm lo lắng, ảnh hưởng đến thai nhi."

Dứt lời, nàng lập tức dậy sai Mặc Hương truyền tin. Tiêu Uyên lặng lẽ dõi theo bóng lưng nàng, rời mắt dù chỉ một chút.

Đợi nàng , lập tức nở nụ , kéo nàng lòng. Thẩm An An cảm thấy, dạo gần đây càng ngày càng quấn quýt lấy nàng.

"Ngày phủ Quốc Công mở tiệc, nàng ngoài dạo một chút ?"

Thẩm An An . Mấy ngày qua nàng quanh quẩn trong phủ, quả thực chút buồn chán. nàng lo lắng nếu gặp quen cũ, hoặc những kẻ đối địch với Tiêu Uyên, với ký ức hỗn loạn của , lỡ xảy sơ suất nào đó, sẽ khiến thêm phiền phức.

Loading...