Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 271: Yến Tiệc Tại Phủ Quốc Công.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:40
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không , trong phủ mà."
Tiêu Uyên nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: "Yến tiệc của Lý Hoài Ngôn chắc chắn sẽ náo nhiệt, ít tiểu thư quan sẽ đến dự, phu nhân xem thử ?"
Thẩm An An nhíu mày, tò mò hỏi: "Phủ của chủ mẫu, tiền Quốc Công cũng về quê , tổ chức yến tiệc gì?"
"Nãy ít tiểu thư quan gia sẽ đến, chẳng lẽ định kén thê?"
Tiêu Uyên gật đầu.
"Nếu đúng như , chắc chắn sẽ nhiều tiểu thư chịu đến ?"
Thẩm An An tỏ vẻ tin lắm. Dù danh tiếng phong lưu của lan xa, nhà nào giữ nữ nhi mà đồng ý gả cho chứ?
"Vậy nên mới thú vị, phu nhân đến xem ?"
"Vậy... ?"
"Nếu phu nhân , liền , cùng nàng giải sầu một chút."
Nghe cũng , Thẩm An An mới yên tâm, gật đầu: "Vậy thôi, xem thử để mắt đến cô nương nhà nào."
…
Đêm yến tiệc tại phủ Lý Hoài Ngôn, hiếm khi Tiêu Uyên đòi quấn lấy nàng. sáng sớm khi chuẩn ngoài, Khánh An mời thái y đến bắt mạch. Nhìn thấy , Thẩm An An lập tức đen mặt.
"Dù nhanh đến mấy cũng thể thế chứ?"
Tiêu Uyên cong ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Nàng nghĩ gì , thái y đến kiểm tra xem cơ thể nàng hồi phục thế nào ."
Mặt Thẩm An An lập tức đỏ bừng. Tiêu Uyên híp mắt nàng đầy trêu chọc: "Sao thế, chẳng lẽ phu nhân sốt ruột ?"
Thẩm An An trừng một cái.
Sau khi bắt mạch xong, thái y vẫn giống như , dặn nàng tiếp tục uống thuốc thêm vài ngày nữa. Nghe , hàng lông mày nàng nhíu chặt đến mức thể kẹp ch-ết một con muỗi.
Không để ý đến chuyện nữa, nàng dứt khoát xoay rời . Còn Tiêu Uyên gì với thái y, nàng cũng buồn .
Đây là bữa tiệc đầu tiên Lý Hoài Ngôn tổ chức kể từ khi nhậm chức Quốc Công. Tuy nhân phẩm chẳng gì, nhưng dù tước vị cũng ngang hàng với Tiêu Uyên. Vì nể mặt, ít quan viên vẫn để phu nhân đưa theo cô nương đến dự, bầu khí trong phủ vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm An An, từ đầu đến cuối buông dù chỉ một chút, khiến Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn nhịn trêu chọc.
Nhìn khu vườn rực rỡ sắc hoa, Thẩm An An khẽ: "Hắn tìm nhiều chậu hoa thế , trông cũng khá bắt mắt đấy."
Tiêu Uyên cúi đầu nàng: "Thích ? Vậy lát nữa chúng mang về vài chậu."
Lý Hoài Ngôn lập tức nhảy ngăn cản: "Không ! Đây đều là bỏ tiền lớn mua, để tặng cho vị hôn thê tương lai đấy!"
Tiêu Uyên liếc một cái, nhàn nhạt : "Ồ."
Lý Hoài Ngôn lập tức sửa lời với vẻ cam lòng: "Cũng thể tặng vài chậu, nhưng đợi tiệc tàn !"
"Keo kiệt."
Thẩm An An liếc mắt , đó sang Lăng Thần Dật, đang khoanh tay bên cạnh: "Hoa Sinh ? Hôm nay đến ?"
Không khí lập tức rơi trầm lặng, cả Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đều sững sờ.
Tiêu Uyên liếc hai một cái, giọng trầm : "Hoa Sinh khỏe, tiện ngoài."
"Ồ."
Thẩm An An gật đầu, khóe mắt lướt qua khóm mẫu đơn đang nở rực rỡ xa, liền buông tay Tiêu Uyên, bước tới đó.
Đợi nàng xa, Lý Hoài Ngôn mới hồn, giọng phần lắp bắp: "Nàng, nàng... thế ?"
Lăng Thần Dật cũng chìm trong suy nghĩ. Hắn cho rằng Thẩm An An đang giả vờ hồ đồ để chọc tức bọn họ.
Tiêu Uyên theo bóng dáng nàng, chậm rãi : "Có lẽ do những ngày chăm sóc quá mệt mỏi, ký ức của nàng thỉnh thoảng chút rối loạn."
"Đã mời thái y xem qua ?"
"Rồi, nhưng thái y cũng tìm vấn đề."
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đưa mắt , cả hai đều nhíu chặt mày: "Mệt mỏi đến mức ảnh hưởng đến trí nhớ ư? Quả là khó tin, từng qua trường hợp nào như ."
Tiêu Uyên gì thêm. Hắn đương nhiên sẽ kể rõ chuyện. Dù , bọn họ tin còn , mà tin cũng chẳng giúp gì, chỉ tổ thêm phiền phức.
Lý Hoài Ngôn suy nghĩ một lúc, đột nhiên : "Tiêu Uyên, những ngày đó thấy biểu tẩu uể oải ít, khi nào là ngươi dọa sợ ?"
Lăng Thần Dật cảm thấy, với tính cách của Thẩm An An, khả năng dọa đến mức là thấp.
…
Thẩm An An đang thất thần khóm mẫu đơn, bỗng thấy một nhóm cô nương đang rôm rả tiến gần.
"Trịnh cô nương đúng là lợi hại, giúp Lưu đại nhân, chẳng những khiến danh tiếng lan xa, còn Hoàng Thượng ban thưởng, e là đến cầu hôn sắp đạp nát cửa mất !"
" ."
Một cô nương khác than thở: "Mẫu ngày nào cũng đau đầu chuyện tìm hôn phu cho . Mới hôm còn , giá như thông minh bằng một nửa Trịnh cô nương, khi chẳng vất vả thế , xếp hàng để chọn còn hết!"
"Nhị vị cô nương quá lời ."
Một giọng nhẹ nhàng vang lên, hẳn chính là Trịnh cô nương: "Ta chẳng qua chỉ tiện miệng vài câu, ngờ , vô tình nhận Hoàng Thượng khen ngợi, thật chẳng đáng gì."
Thẩm An An nghiêng , về phía ba cô nương đang bước tới. Người giữa hẳn là Trịnh cô nương, vì Lưu đại nhân mà dám lên lời chính nghĩa. Giọng quả nhiên dịu dàng thanh nhã, con chắc cũng như .
"Chẳng chuyện nhỏ . Hôn phu của tỷ là thể chọn cả kinh thành, giống , phụ ép đến dự yến tiệc của tên công tử ăn chơi , nghĩ thôi cũng thấy bực bội!"
Một vị cô nương khác mở lời: "Phong lưu thì đúng, nhưng là kẻ ăn chơi thì chắc. Người tước vị, quan chức, còn Tứ Hoàng Tử chống lưng."
"Hừ, chẳng qua là do nịnh bợ mà địa vị hôm nay! Nếu tỷ thấy , gả cho ? Ta bữa tiệc chính là để chọn thê đấy. Đám tiểu thư quan gia khác đều tránh còn kịp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-271-yen-tiec-tai-phu-quoc-cong.html.]
Trịnh cô nương chỉ khẽ mà đáp lời.
Cô nương tiếp tục : " mà, lẽ tỷ tỷ ngoài nhiều nên thế của vị Lý Quốc Công . Hắn con chính thất gì cho cam, chỉ là con của một thị thi-ếp thấp kém, nhờ Tứ Hoàng Tử mới thể một bước lên mây. Người vẫn ' mẫu thế nào thì con thế ', sợ là thi-ếp thất sẽ đầy cả viện, tỷ liệu chịu nổi ?"
"Mặc Hương, vả miệng!"
Một giọng lãnh đạm, trầm vang lên.
Ba vị cô nương giật ngẩng lên, liền thấy Mặc Hương, thị nữ bên cạnh Thẩm An An đang sải bước tiến tới với vẻ mặt lạnh như băng. Chỉ trong chớp mắt, nàng giáng một cái tát mạnh mẽ lên mặt cô nương lên tiếng.
Người đánh tức giận định phản kháng, nhưng khi ngẩng đầu thấy Thẩm An An ung dung bước tới. Đồng tử của Trịnh cô nương khẽ co , lập tức cúi hành lễ: "Tham kiến Tứ Hoàng Tử phi, ở đây, mạo phạm đến sự nhã hứng của . Thần nữ đáng ch-ết."
Hai cô nương còn cũng vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Xa xa, Tiêu Uyên, Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn bên hành lang dõi theo cảnh tượng mắt.
Lăng Thần Dật khẽ: "Tẩu tẩu đang giúp ngươi trút giận đấy ?"
Lý Hoài Ngôn vẫn giữ nụ môi, nhưng đáy mắt lạnh lẽo vô cùng.
Thẩm An An xuống ba quỳ chân , giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo sự sắc bén thể xem thường: "Dẫm chân đất của phủ Lý Quốc Công, thưởng thức hoa viên của Lý Quốc Công, dự yến tiệc của Lý Quốc Công, nhưng mở miệng lăng mạ chủ nhân nơi . Đó chính là giáo dưỡng của cô nương đấy ?"
Cô nương đánh lập tức tái mặt, dám thêm một lời. Ngay cả quan viên mà Lý Hoài Ngôn còn thể thu phục, nàng lấy tư cách gì mà dám chống đối Thẩm An An?
"Muốn phán xét khác thì tiên tự xem chính . Ngay cả nông dân bình thường cũng ghét nhất là loại nữ nhân lắm điều, huống hồ đây còn là Lý Quốc Công, danh giá trong triều. Với phẩm hạnh như cô nương, cần lo sẽ chọn trúng , Lý Quốc Công cũng đến mức đói khát đến mức chọn bừa."
Cô nương cúi gằm mặt, run rẩy, hổ uất ức đến mức nhưng dám.
Thẩm An An lạnh lùng liếc nàng một cái. Thực , ban đầu nàng định xen , vì dù Lý Hoài Ngôn cũng tiếng phong lưu, tiểu thư khuê các chê bai là chuyện bình thường. động đến thế , dùng lời lẽ cay độc như thì đúng là giáo dưỡng.
Trịnh cô nương nâng mắt, dịu dàng : "Tứ Hoàng Tử phi dạy . Nàng lỡ lời, thần nữ nhất định sẽ bẩm báo với phu nhân nhà để dạy bảo ."
Lúc , Thẩm An An mới kỹ vị nữ tử nổi danh chính nghĩa . Chỉ cô dám lên tiếng, e rằng địa vị trong ba cũng cao nhất.
"Trịnh cô nương và Nhan gia thiết lắm ?"
"… Chỉ chút giao tình."
Thẩm An An "ồ" một tiếng, nhướng mày: "Vậy lúc nãy khi nàng thao thao bất tuyệt, thấy Trịnh cô nương ngăn ? Xem phẩm hạnh của nàng cũng cao quý như đồn đại nhỉ."
Trịnh cô nương khẽ mím môi, nhất thời á khẩu đáp .
"Phu nhân."
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía , ngay đó, Thẩm An An liền rơi vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Người ."
Lý Hoài Ngôn hờ hững quét mắt qua ba cô nương quỳ đất, thản nhiên lệnh: "Phủ của nhỏ bé, thể chứa nổi vị Phật sống như Nhan cô nương. Mời nàng cho."
Nhan cô nương sững sờ, nước mắt lưng tròng, vội vàng về phía Trịnh cô nương, mong nàng giúp .
Trịnh cô nương nhẹ nhàng rút tay khỏi tay áo của Nhan cô nương, thản nhiên đáp: "Nhan cô nương tham dự yến tiệc của Lý Quốc Công ? Giờ cần bận tâm nữa ."
Dứt lời, nàng lùi một bước, nghiêng sát bên Chu cô nương.
Ngay đó, đám gia nhân tiến lên, kéo Nhan cô nương một cách thô bạo, khiến nàng đuổi trong tư thế vô cùng nhục nhã.
"Chu cô nương, Trịnh cô nương, mời dậy." - Lý Hoài Ngôn tươi như hoa đào.
Thẩm An An liếc một cái, bỗng cảm thấy những lời mắng lúc nãy cũng oan chút nào. Nhìn xem, tay đưa định đỡ , khóe miệng thì đến tận mang tai.
Nếu vì quá nhiều ở đây, nàng chắc chắn tung một cước đá văng .
"Mấy hôm , các đại nhân trong triều ca ngợi Trịnh cô nương, còn thầm nghĩ đó là vị cô nương thế nào mà dũng khí và tấm lòng rộng lớn đến . Nếu duyên cưới nàng về nhà, đúng là phúc phận ba đời. Hôm nay diện kiến, quả nhiên là tiên tư tuyệt sắc, thanh khiết như băng tuyết."
Trịnh cô nương từng gặp ai bộc trực như Lý Hoài Ngôn, lập tức đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng.
Có cô nương nhà nào mà thích lời ? Huống hồ, Lý Hoài Ngôn ngoại hình tệ, giỏi ăn , chỉ ba câu khiến Trịnh cô nương xiêu lòng.
"Dạo gần đây sai vận chuyển một ít mẫu đơn lửa hiếm . Không Trịnh cô nương nhã hứng thưởng lãm cùng ?"
Trịnh cô nương ngước mắt liếc Lý Hoài Ngôn, e lệ cúi đầu. Nàng , nhưng thấy hợp lễ nghi, trong lòng vô cùng bối rối.
Lý Hoài Ngôn thở dài một : "Nếu Trịnh cô nương từ chối, sẽ buồn lắm đấy."
Trịnh cô nương chẳng mấy chốc d-ao động, do dự một chút khẽ gật đầu đồng ý.
Chu cô nương bên cạnh sững sờ: "Trịnh cô nương, lắm ?"
Một tiểu thư khuê các mà ngắm hoa riêng với một nam tử, nếu truyền ngoài, danh tiếng của nàng còn gì nữa?
Lý Hoài Ngôn thản nhiên lệnh: "Người , đưa Chu cô nương đến đình hóng mát, thưởng hoa, dùng ."
Chu cô nưng nghẹn lời, thể thêm câu nào, đành xoay rời .
"Trịnh cô nương, mời."
Lý Hoài Ngôn động tác mời. Trịnh cô nương khẽ phúc một bước, còn thì trao đổi ánh mắt với Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật khi nhanh chóng theo nàng.
Thẩm An An một bên, cạn lời, chỉ đảo mắt lên trời.
Trịnh cô nương rõ ràng là kiểu thích danh tiếng, còn tên ngốc Lý Hoài Ngôn thật sự…
"Tiêu Uyên."
Nàng ngẩng đầu, thể tin nổi: "Hắn tổ chức bữa tiệc … chẳng lẽ là vì Trịnh cô nương ?"
Vậy chẳng nàng vô tình trở thành bà mối ?
Tiêu Uyên chỉ mỉm phủ nhận, vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng khen ngợi: "Phu nhân thật oai phong."
Lăng Thần Dật nhướn mày khẽ, đó xoay , vờ như thấy gì.