Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 272: Dương Cô Cô.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:44
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể , Lý Hoài Ngôn đúng là bậc thầy trong việc dỗ dành nữ nhân. Không cho Trịnh cô nương gia uống loại mê hồn dược gì, mà suốt cả buổi tiệc ánh mắt nàng gần như dính chặt , e thẹn si mê, đến mức ngay cả Thẩm An An cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Các cô nương khác thấy cảnh , địa vị cao hơn thì thở phào nhẹ nhõm, kẻ địa vị thấp hơn đầy tiếc nuối.

Mãi đến khi tiệc tan, chính Lý Hoài Ngôn đích đưa Trịnh cô nương gia lên xe ngựa.

Thẩm An An gương mặt mang theo nụ phong lưu của , khóe miệng giật giật đầy bất lực.

Trịnh phủ.

"Cô nương."

Một gã sai vặt chờ sẵn ở cổng vòm hoa, ngăn bước chân Trịnh Nguyệt Nhi: "Lão gia dặn, khi cô nương trở về thì đến thư phòng một chuyến. Trong đó quý khách."

Hàng mi cong của Trịnh Nguyệt Nhi khựng , nàng gật đầu theo gã sai vặt đến thư phòng.

Trước khi bước , nàng liếc nha bên cạnh, hạ giọng cảnh cáo: "Chuyện gì nên , chuyện gì nên , cần dạy ngươi chứ?"

"Vâng." - Nha cúi đầu ngoan ngoãn đáp.

Khi cánh cửa đẩy , Trịnh đại nhân lập tức tươi gọi nàng: "Lại đây, Nguyệt nhi, mau mắt Thượng thư Thân đại nhân và Thế Tử Trần gia."

Trịnh Nguyệt Nhi bước lên vài bước, theo ý phụ mà hành lễ đoan trang.

Thân Doãn Bạch lướt mắt nàng một lượt nhàn nhạt cất tiếng: "Nghe Trịnh cô nương đến dự yến tiệc của Lý Quốc Công?"

" ."

"Phủ Quốc Công nữ quyến, Lý Quốc Công mở tiệc chắc hẳn là để kén thê. Không chọn cô nương nhà nào ?"

Động tác của Trịnh Nguyệt Nhi khựng , nhưng giọng vẫn bình thản: "Tiểu nữ chỉ góp vui, rõ Lý Quốc Công ý với ai."

Trịnh đại nhân ở bên cạnh đầy hài lòng: "Được , còn ngây đó gì? Mau rót mời Thượng thư đại nhân và Thế Tử ."

Trịnh Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày, liếc phụ một cách khó nhận .

Trong phủ ít nha , tại bảo nàng rót ? dù trong lòng bất mãn, nàng vẫn bước lên, rót cho cả ba .

Đến lượt Trần Thiên, nàng lén quan sát vài giây. Vị Thế Tử , nàng từng gặp qua, nhưng thể khiến phụ nàng khách khí như , rốt cuộc là con cháu nhà ai?

Những động tác nhỏ của nàng đều Thân Doãn Bạch và Trịnh đại nhân thu mắt. Trịnh đại nhân càng vui vẻ, còn hướng về Trần Thiên mà nịnh nọt.

Vẻ mặt Trần Thiên càng lạnh nhạt hơn, cúi mắt uống , vờ như nhận điều gì.

"Giờ cũng còn sớm, chúng phiền Trịnh đại nhân nữa. Chuyện hôm nay bàn bạc, mong Trịnh đại nhân cân nhắc kỹ lưỡng." - Thân Doãn Bạch dậy.

"Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần là ý chỉ của bệ hạ, hạ quan tất nhiên tuân theo."

Trịnh đại nhân cung kính tiễn hai họ ngoài, mới trở .

Trịnh Nguyệt Nhi đầy nghi hoặc, theo bóng lưng hai , hỏi phụ : "Phụ , tuy Thân Thượng thư đại nhân nắm quyền trong binh bộ, nhưng cũng cần hạ nịnh bợ đến chứ? Dù cũng chỉ là một kẻ bối cảnh gia thế vững chắc mà thôi."

"Con thì cái gì!"

Trịnh đại nhân lườm nàng một cái: "Người lấy lòng là Thân Doãn Bạch, mà là..."

Ông đang dở thì kịp thời dừng .

"Là ai?"

"Nữ nhi thì bớt tò mò . Từ nay về , những buổi yến tiệc thế con đừng tham gia nữa, ở nhà chuẩn xuất giá ."

Trịnh Nguyệt Nhi ngỡ ngàng đến mức tưởng lầm, trừng lớn mắt: "Xuất giá? Xuất giá cho ai? Khi nào thì con đồng ý thành chứ?"

"Ta chọn sẵn ."

Giọng của Trịnh đại nhân đầy quyết đoán, cho phép phản đối.

"Phụ , định gả con cho Thân Doãn Bạch đấy chứ?"

Trịnh Nguyệt Nhi như sét đánh ngang tai. Nàng mà, tại gọi nàng thư phòng gặp khách, còn bảo nàng tự tay rót ? Hóa ý định !

"Con gả cho !"

Giọng nàng đầy căm phẫn: "Người tuy bề ngoài nho nhã đoan chính, nhưng ánh mắt lúc mang theo vẻ âm trầm, tuyệt đối bậc lương thiện. Người dù cũng là quan tam phẩm, bán nữ nhi để lấy lòng cận thần bên cạnh Hoàng Thượng ?"

Trịnh đại nhân giận đến mức bịt miệng nàng : "Câm miệng! Hôn nhân đại sự đến lượt con quyết định, về phòng ngay!"

Từ phủ Quốc Công trở về, Tiêu Uyên liền thư phòng bận rộn. Hôm nay Thẩm An An động đậy nhiều, chỉ trong sân ngắm những chậu hoa mà Lý Hoài Ngôn tặng.

loại hiếm khó tìm, nhưng giá trị cũng hề nhỏ. Khi nàng đem chúng về, Lý Hoài Ngôn còn tiếc đứt ruột.

Mặc Hương và Mặc Nhiễm đang bận rộn tưới nước, bón phân cho hoa.

Lúc Tiêu Uyên trở , trời xẩm tối. Hắn thấy Thẩm An An vẫn ghế dựa giữa sân.

Hình ảnh quen thuộc khiến trái tim như bóp nghẹt, nỗi sợ hãi như cơn thủy triều dâng lên nhấn chìm , đau đớn đến xé lòng.

Hắn loạng choạng bước tới, gần như vững.

"Chàng về ?"

Thẩm An An nghiêng đầu, dịu dàng với , nhưng ngay đó nhận sắc mặt gì đó . Nàng giơ tay chạm mặt , lo lắng hỏi: "Chàng thế?"

Tiêu Uyên nhắm mắt, khẽ lắc đầu, ngay cả chuyện cũng còn sức. Chỉ trong khoảnh khắc , mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng .

"Sao ngoài ?"

"Ngắm hoa thôi."

Thẩm An An chỉ tay về phía những chậu mẫu đơn, hải đường trong sân, tươi: "Đây là chiến lợi phẩm khiến Lý Hoài Ngôn đau lòng mà giành , tất nhiên ngắm cho thỏa."

Tiêu Uyên từ từ buông lỏng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thở dài một , khẽ đáp: "Ừm."

"Buổi tối trời lạnh, nên lâu ngoài , phòng thôi."

Nói , cúi , trực tiếp bế bổng nàng lên.

"Gia đinh nha đang kìa, gì thế?"

Tiêu Uyên đáp, chỉ lạnh lùng liếc chiếc ghế dựa, trầm giọng lệnh: "Đem chiếc ghế vứt ."

Thẩm An An còn kịp phản ứng, Khánh An tiến lên, một tay xách ghế ném ngoài.

"Cái ghế đang , vứt gì?"

"Đã cũ , sẽ mua cái mới cho nàng."

Giọng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sau bữa tối, Tiêu Uyên tắm rửa xong , liền thấy Thẩm An An giường mềm, tay cầm một quyển sách dở. Thấy , nàng lập tức khép sách .

"Đang xem gì thế?"

"Sách vớ vẩn thôi."

Thẩm An An xuống giường, đón lấy khăn trong tay , giúp lau tóc. Tiêu Uyên sợ nàng lâu sẽ mỏi chân, liền xuống gương đồng.

"Hôm nay, chuyện của Trịnh cô nương là ?"

Tiêu Uyên vòng tay ôm lấy eo nàng, qua gương đồng, ánh mắt chăm chú nàng chớp.

"Nàng còn nhớ chuyện của Lưu đại nhân ?"

Thẩm An An gật đầu: "Chuyện đó xảy bất ngờ. Chiếu thư phong tước xin từ năm , mà năm nay mới lôi xét . Quả thực kỳ lạ. Mà Trần Thiên vài điểm tương đồng với vụ án . Ban đầu còn nghĩ liệu do Hoàng Thượng sắp xếp ."

" ." - Tiêu Uyên hờ hững đáp.

Thẩm An An khựng , trong khoảnh khắc hiểu điều gì đó.

"Hoàng Thượng dùng Lưu đại nhân để mở đường? Còn Trịnh cô nương , nàng cũng nổi danh vì từng lên tiếng giúp Lưu đại nhân, lẽ nào giữa hai liên quan?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-272-duong-co-co.html.]

Tiêu Uyên nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng, gật đầu: "Trịnh gia tuy trụ cột triều đình, nhưng Trịnh đại nhân cũng thực quyền nhất định, lời triều đình vẫn trọng lượng."

"Hoàng Thượng gả Trịnh cô nương gia cho Trần Thiên ?"

"Ừm."

Tiêu Uyên gật đầu, giọng trầm nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Năm đó, khi cưới thê, bọn họ bày mưu tính kế đủ đường. Để đối phó , họ ngần ngại hại tổ mẫu của Thẩm An An, chỉ mong và nàng trở thành một đôi oán lữ, từ đó giáng cho một đòn chí mạng!

Hắn từng nghĩ, hoàng tộc vốn bạc tình là bản tính trời sinh. ngờ, ông cũng lòng yêu thương con cái, cũng tính toán sắp đặt con đường cho con , từng bước từng bước bày mưu tính kế.

Thẩm An An nhận cảm xúc của chút đổi, liền đặt chiếc khăn xuống, nhẹ nhàng ôm từ phía : "Chuyện qua . Chàng còn , đúng ?"

" , còn nàng."

Tiêu Uyên khẽ cong môi, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lòng .

"Nếu phận Hoàng Tử phi, liệu Trịnh cô nương từ bỏ mà chọn Lý Hoài Ngôn, một kẻ phong lưu lãng tử ?"

"Cũng chẳng còn cách nào khác."

Hắn nhạt, ánh mắt sắc bén: "Ta nàng, đương nhiên thể tự nhảy ván cờ . Còn Lăng Thần Dật vốn kẻ lấy lòng nữ nhân, nên chỉ Lý Hoài Ngôn là lựa chọn thích hợp nhất."

Hơn nữa, xem hôm nay chuyện tiến triển thuận lợi.

Thẩm An An cau mày: "Chuyện triều chính dám xen , nhưng dùng một cô nương để dàn xếp tình cảm như thế, quá tiểu nhân ?"

"Ta đang cứu nàng đấy."

Tiêu Uyên , vuốt ve mái tóc nàng. Bỗng ánh mắt sững khi phát hiện vài sợi tóc bạc lẫn trong đó, bàn tay cũng theo đó mà khựng .

Thẩm An An ngước lên : "Sao ? Sao tự nhiên im lặng?"

Tiêu Uyên khẽ thu tay về, vẻ mặt thản nhiên: "Trịnh đại nhân lạm dụng quyền lực, phạm ít tội. Dù thế nào cũng khó thoát khỏi cái ch-ết. Nếu Trịnh cô nương chịu phối hợp, chí ít nữ quyến trong phủ còn thể khoan hồng."

Thẩm An An ngạc nhiên: "Chàng định tay ?"

Tiêu Uyên vòng tay ôm lấy nàng, cùng nàng tiến về phía giường: "Tiếp tục giằng co mãi cũng cách. Chi bằng thuận theo ý họ, để Trần Thiên bước chân triều đình."

Chỉ cần bọn họ trả đủ cái giá, sẽ chờ đợi thêm nữa. Không nhổ tận gốc mà chỉ mãi đề phòng, chẳng khác nào để rơi thế động.

Hắn đặt Thẩm An An xuống tấm chăn gấm mềm mại, vươn tay kéo tấm màn sa rủ xuống.

Lớp vải mỏng rũ chạm đất, thấp thoáng bóng lay động bên trong...

Thẩm An An đánh thức bởi một âm thanh u uất bên tai.

Dường như một nữ nhân đang , tiếng thấp giọng, bi thương mà tuyệt vọng.

Nàng nheo mắt, dậy ngoài, chắc chắn rằng âm thanh đó vọng từ bên ngoài.

"Hoàng Tử phi, tỉnh ạ?"

Thẩm An An bước chân trần xuống sàn, khẽ hỏi: "Bên ngoài là ai?"

"Nô tỳ cũng , trông còn thê thảm hơn dân chạy nạn. Nàng quen cũ, cầm theo tín vật gặp cô gia."

Mặc Hương , giúp nàng xỏ giày, y phục, chỉnh trang dung nhan.

Bên ngoài, tiếng vẫn dứt, giọng nữ nhân đó run rẩy mà nghẹn ngào: "Là của nô tỳ… Nếu nô tỳ sớm nhận tâm địa độc ác của bọn họ, nương nương ch-ết… Tiểu chủ tử, nô tỳ tội đáng muôn ch-ết..."

Động tác của Thẩm An An khựng , chân mày nhíu chặt.

Nương nương? Tiểu chủ tử? Nữ nhân liên quan đến Thục phi ?

Nàng vội bước ngoài, chỉ yên lặng lắng .

Bên ngoài, Tiêu Uyên lạnh lùng nữ tử đang quỳ đất.

Nhiều năm trốn tránh, sóng gió vùi dập một cô nương vốn thanh tú đến mức chẳng còn dáng con .

Khuôn mặt nàng nứt nẻ, bong tróc, mái tóc vàng khô xác xơ, y phục rách rưới chẳng khác nào ăn mày. Chỉ đôi mắt vẫn trong veo, mang theo sự thương xót và trìu mến .

"Nói , mẫu phi hại ch-ết… tại ngươi còn sống?"

Nữ tử như chợt nhớ điều gì đó đáng sợ, run rẩy.

"Nô tỳ… Nô tỳ nương nương giao phó, đưa tiễn Thân đại nhân trong ngục… nhờ mà thoát một kiếp."

Thân đại nhân, chính là phụ của Thân Doãn Bạch.

Sắc mặt Tiêu Uyên đổi, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

"Tiểu chủ tử, nô tỳ là theo hầu nương nương từ Tề gia cung, bao năm bên , tình như tỷ , tuyệt đối dám bịa đặt."

Nàng dập mạnh đầu xuống đất, chẳng bao lâu , nền đá loang một mảng đỏ tươi.

"Năm đó, bệ hạ si mê nữ nhân đó đến mức mất lý trí, nương nương đau khổ vô cùng, nhưng thể chấp nhận chuyện Hoàng Thượng cướp đoạt thê tử của kẻ khác, chia rẽ đôi lứa. Vì , nữ nhân nhiều cầu xin mặt nương nương."

"Tiểu chủ tử còn nhớ ? Hai năm đó, mỗi tháng nương nương đều đến Hương Giác Tự ở vài ngày? Thực chất là để giúp nữ nhân đoàn tụ với trượng phu và nhi tử của nàng ."

Ánh mắt Tiêu Uyên tối sầm , nhưng lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng .

"Hoàng Thượng vốn dĩ rõ tất cả, nhưng ngăn cản, bởi vì nữ nhân ngày ngày ở trong cung đều tìm cách t-ự sá-t. Chỉ nương nương khuyên nhủ, nàng mới thể bình vài ngày. Bệ hạ lo sợ nàng thật sự tìm ch-ết, đành mặc kệ."

"Cho đến khi nàng thai. Sau khi đứa trẻ chào đời, Hoàng Thượng tưởng rằng con , nàng sẽ nghĩ đến chuyện rời nữa. sự phẫn nộ và đố kỵ dồn nén bấy lâu cuối cùng bùng phát. Hắn lợi dụng lòng của nương nương, dựng chuyện vu oan nương nương và Thân đại nhân tư tình, lấy cớ đó gi-ết ch-ết Thân đại nhân. Mà nương nương… cũng chịu nổi miệng lưỡi thế gian…"

Giọng nghẹn , nàng gục xuống đất, bật nức nở.

Hai tay Tiêu Uyên siết chặt thành quyền, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm.

"Nếu , vì đến bây giờ ngươi mới ?"

"Nô tỳ nhát gan… Sau khi tin nương nương qua đời, dám về cung, chỉ thể trốn chui trốn nhủi. Mãi đến khi tin tiểu chủ tử đủ sức chống hoàng đế, nô tỳ mới dám về, bẩm báo cho rõ. Tiểu chủ tử, nương nương lương thiện hiền hậu, chịu cảnh oan khuất thấu trời, nhất định báo thù cho nương nương!"

"Nô tỳ nguyện bước lên triều đường, đối chất với hoàng đế! Trong tay nô tỳ chứng cứ, cũng thể nhân chứng!"

Tiêu Uyên lặng lẽ nàng , hồi lâu gì.

"Tiểu chủ tử! Sống đời , nô tỳ chỉ còn một tâm nguyện duy nhất. Dù đ-ập đầ-u ch-ết điện Kim Loan, nô tỳ cũng vạch trần bộ mặt xa của ông !"

"Khánh An."

Tiêu Uyên cuối cùng cũng thu ánh , lên tiếng: "Đỡ Dương cô cô dậy, để quản gia sắp xếp một viện tử cho bà ở tạm, gọi thái y đến xem bệnh."

"Tuân lệnh."

Khánh An tiến lên, dìu Dương cô cô dậy.

Dương cô cô vẫn nguôi ngoai, nghẹn ngào : "Tiểu chủ tử, ngày mai nô tỳ sẽ theo lên điện Kim Loan, lấy cái ch-ết để chứng minh sự thật!"

Tiêu Uyên phất tay, hiệu cho Khánh An đưa bà lui xuống.

Thẩm An An bên trong mà tim đập thình thịch. Đợi đến khi bên ngoài còn tiếng động, nàng mới dậy , thấy Tiêu Uyên đang ghế, mắt xuống, trầm mặc gì, lòng nàng khỏi quặn .

"Tiêu Uyên."

"Đánh thức nàng ?"

Tiêu Uyên giang tay, Thẩm An An tự nhiên bước tới, để ôm lòng.

"Chàng tin lời Dương cô cô ?"

Tiêu Uyên đáp. Khi Thẩm An An tưởng rằng sẽ im lặng, bỗng nhẹ nhàng lên tiếng:

"Mẫu phi tính tình yếu đuối. Khi còn phụ hoàng sủng ái, chuyện còn . từ khi nữ nhân cung, mẫu phi thất sủng, những kẻ đây từng nịnh bợ lấy lòng bà đều trở mặt, đặc biệt là khi Tề gia sa sút, cuộc sống càng thêm khó khăn."

"Tiêu Trạch một ngoại tộc quyền thế chống lưng, dù còn phụ hoàng yêu chiều vẫn sống yên . Ta khi còn nhỏ, đánh , thường xuyên ức hi-ếp. Mỗi như , đều là Dương cô cô giúp chạy thoát, còn bản Tiêu Trạch đánh đến đầy thương tích, suýt nữa mất mạng mấy ."

Nghe giọng điệu bình thản của khi kể , trái tim Thẩm An An như thắt .

Nàng xoay , siết chặt vòng tay ôm lấy eo : "Ta hiểu ý ."

Tiêu Uyên khẽ , bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng: "Bà đối với , dù cũng chút tình nghĩa."

Thẩm An An thầm nghĩ, nếu cái ch-ết của Thục phi thật sự giống như lời Dương cô cô … Vậy thì kẻ chủ mưu thực sự, chính là hoàng đế!

Loading...