Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 274: Khó Lòng Biện Bạch.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm An An dường như thở dài một : "Nếu , thì mời Dương cô cô ."
Dương cô cô hành lễ xoay xuống xe ngựa.
Thẩm An An dõi theo bóng lưng bà, hồi lâu mới thu ánh mắt.
…
Lúc , tiếng chuông báo hiệu buổi triều sớm vang lên, các quan viên lục tục tiến đại điện.
Khi đến cửa Điện Phụng Thiên, Tiêu Uyên bất chợt dừng , giọng điệu chậm rãi: "Dương cô cô, còn điều gì với ?"
"Nô tỳ... những gì nô tỳ về cái ch-ết của nương nương, tuyệt đối nửa lời giả dối."
Dương cô cô ngước mắt về phía điện Phụng Thiên trong ánh mắt tràn đầy hận ý khôn cùng.
Tiêu Uyên khẽ gật đầu, thêm gì, chỉ nghiêng đầu bà thật sâu, sải bước tiến điện.
…
Hôm nay, trong Điện Phụng Thiên xuất hiện một nữ nhân, khiến tất cả quan viên đều khỏi liếc .
Phàm là nữ nhân, vốn phép bước triều đình, nhưng dẫn bà là Tiêu Uyên, kẻ vốn chẳng bao giờ tuân theo quy củ. Vì , đám ngự sử ngày thường ưa thích cằn nhằn cũng chỉ liếc mắt một cái lập tức thu ánh .
Nói lý lẽ thì thắng nổi, nhiều thì khi mắng, mà mắng quá thì lẽ còn đánh, thế nên nhất là im lặng.
Dương cô cô cúi đầu Tiêu Uyên, ngó nghiêng, cũng cất lời. Một quan viên tò mò vươn cổ nhưng vẫn thể thấy rõ diện mạo của bà .
"Tứ Hoàng Tử đang định giở trò gì đây?"
"Dù gì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng , lo chuyện bao đồng gì."
"Nói lý."
Sau một hồi thì thầm bàn tán, các quan viên nhanh chóng rời mắt, bận tâm nữa.
Thân Doãn Bạch nheo mắt về phía vài , nhưng cũng lên tiếng.
"Chán ghê."
Lý Hoài Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi cảm thấy , từ khi Tiêu Trạch rời , Tiêu Uyên trở nên trầm lặng hơn hẳn, chẳng còn thú vị như nữa."
Lăng Thần Dật liếc xéo Lý Hoài Ngôn một cái, nhưng lúc chẳng tâm trạng đùa giỡn.
Những khác thể nhận , nhưng thì chỉ cần thoáng qua nhận ngay nữ nhân chính là cung nữ từng hầu hạ Thục phi nương nương.
bà chẳng ch-ết ? Mấy năm trôi qua, cớ gì đột nhiên xuất hiện?
Xem buổi triều sớm hôm nay e rằng khó mà êm .
Đang chìm trong suy nghĩ, thì giọng the thé của thái giám vang lên, ngay đó, hoàng đế xuất hiện trong sự cúi lạy của văn võ bá quan.
"Tất cả bình ."
Hoàng đế phất nhẹ ống tay áo long bào, ánh mắt dừng nữ nhân ở hàng đầu.
"Người là ai? Lão Tứ, là ngươi dẫn ?"
" ."
"Đây là điện Phụng Thiên, phủ Tứ Hoàng Tử, chỗ để ngươi tùy tiện mang lung tung ?"
Tiêu Uyên mặt đổi sắc, bình tĩnh đáp: "Bẩm phụ hoàng, là cố nhân của Thục phi và phụ hoàng, rằng chuyện diện kiến ngài."
Nghe , hoàng đế nhíu mày, đưa mắt nữ nhân đang cúi đầu.
lúc , Dương cô cô chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ gương mặt tràn đầy căm phẫn: "Hoàng Thượng, ngài còn nhớ nô tỳ ?"
Hoàng đế thoáng sững , ngay đó sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Dương cô cô cất cao giọng, lặp nữa: "Hoàng Thượng, nô tỳ chính là cung nữ tổng quản của Thục phi nương nương năm xưa, Dương Vân. Ngài còn nhớ nô tỳ ?"
Hoàng đế nhanh chóng trấn tĩnh , lạnh lùng : "Ngươi chẳng ch-ết ?"
"Thần ch-ết , chẳng lẽ Hoàng Thượng là rõ nhất ?"
"Ngông cuồng!"
Thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế trừng mắt, lập tức định tiến lên tát bà một cái.
"Hoàng Thượng!"
Dương cô cô gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu: "Trước mặt văn võ bá quan, ngài định bịt miệng nô tỳ ?"
"Khoan ."
Hoàng đế giơ tay ngăn thái giám tổng quản, hiệu lui xuống.
"Ngươi ch-ết, sống yên là . Vậy đến điện Phụng Thiên gì?"
Dương cô cô bắt đầu nước mắt rơi như mưa: "Nô tỳ đến để đòi công bằng cho Thục phi nương nương, cũng để cho tiểu chủ tử một lời giải thích."
Đồng tử hoàng đế co , trong đáy mắt lóe lên một tia cảnh cáo.
Dương cô cô chẳng hề để tâm, bà gắng gượng chống chân, khó nhọc lên từ nền gạch lạnh lẽo. Quét mắt bộ văn võ bá quan, giọng dõng dạc vang vọng khắp đại điện: "Thực , năm đó Thục phi nương nương bệnh mà ch-ết, mà là vì căm phẫn đến mức uất ức mà qua đời!"
Cả điện lập tức xôn xao.
Hoàng đế quát lớn: "Dương Vân! Ngươi đang gì ? Lời lẽ bôi nhọ hoàng thất, là tội chu di cửu tộc!"
Dương cô cô thoáng khựng , sang Tiêu Uyên, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
ánh mắt Tiêu Uyên vẫn lạnh lùng, lặng yên như thể chuyện chẳng liên quan đến .
Dương cô cô chua chát, thu ánh : "Nương nương đối với nô tỳ ân trọng như núi, tình như tỷ . Nô tỳ hầu hạ bên cạnh bao năm, thể ăn hàm hồ? Năm đó, dù Thục phi bệnh trong , nhưng đến mức nguy hiểm. Chẳng qua, tuyệt vọng, ôm chí ch-ết, mới uất ức mà qua đời."
Văn võ bá quan nín thở, dám hó hé dù chỉ một tiếng.
Hoàng đế dâng lên một dự cảm bất an, nhanh chóng hiệu cho Thân Doãn Bạch bước định lên tiếng. Tiêu Uyên lạnh giọng : "Ai dám bậy, sẽ khiến kẻ đó má-u nhuộm điện Phụng Thiên. Không phục thì cứ thử xem."
Thân Doãn Bạch nghẹn , lập tức sang hoàng đế.
Ánh mắt hoàng đế âm trầm, ẩn nhẫn cơn giận, lặng lẽ hiệu cho Thân Doãn Bạch lui xuống.
Có lời của Tiêu Uyên, ai còn dám mở miệng bàn tán?
Còn hoàng đế, những câu kiểu như "Ngươi to gan!", "Ngươi hỗn xược!", "Ngươi dám!" quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ như đá chìm đáy biển, lười chẳng buồn thêm.
Dương cô cô liếc Tiêu Uyên, trong đôi mắt đục ngầu ẩn chứa chút tự hào, chút an ủi, nhưng cũng cả nỗi hổ thẹn và bi ai.
Hoàng đế lạnh giọng: "Dương Vân, văn võ bá quan đều đang chờ tiếp, ngươi còn do dự gì nữa?"
Ông tin, mạng sống của cả cửu tộc mà bà màng.
Dương cô cô thu ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh hơn: "Kẻ khiến Thục phi nương nương uất ức mà ch-ết… là nô tỳ, và Hoàng Thượng."
Cả đại điện như thể ch-ết lặng, các quan viên cứ ngỡ tai nhầm.
Ngay cả Tiêu Uyên cũng nhíu mày, đầu bà.
Dương cô cô chẳng để tâm đến những ánh mắt , bà chỉ chằm chằm hoàng đế, từng lời cất lên như d-ao cắt da thịt: "Hôm đó, Thục phi nương nương bệnh nặng, liệt giường. Hoàng Thượng khi uống rư-ợu, đến thăm …"
"… nhưng đúng lúc Hoàng Thượng say rư-ợu xông , bắt gặp nô tỳ đang cắm hoa trong điện. Ngài men say nổi lên, liền … sủng hạnh nô tỳ. Nô tỳ vì nghĩ cho nương nương mà liều ch-ết phản kháng, nhưng địch quyền uy của Hoàng Thượng, cuối cùng chỉ thể khuất phục.
Nương nương ở tẩm điện bên trong, rõ bộ chuyện xảy . Người yêu Hoàng Thượng sâu đậm đến nhường nào, nhưng thể chấp nhận sự thật . Quá uất ức, thổ huyết ngất lịm. Và ngay đêm đó, ."
Những lời của Dương cô cô như sấm nổ giữa trời quang, khiến trong đại điện như sét đánh trúng, kinh hoàng tột độ.
Ngay cả Tiêu Uyên cũng thể tin nổi, chằm chằm Dương cô cô với ánh mắt khó tin.
Gương mặt hoàng đế run rẩy dữ dội, hứng chịu vô ánh mắt khi-ếp sợ và dò xét của bá quan văn võ. Sắc mặt ông bao giờ u ám, khó coi đến : "Láo xược! Ngươi— ngươi dám ăn bừa bãi ngay tại điện Phụng Thiên…"
"Vu oan trẫm!"
Ba chữ cuối cùng, ông thốt nổi. Vì nếu , chẳng khác nào tự bản thêm nhục nhã.
"Hoàng Thượng nô tỳ ăn bừa bãi?"
Dương cô cô bật , trong ánh mắt là sự điên cuồng lẫn khoái trá: "Nô tỳ Hoàng Thượng sủng hạnh, thậm chí còn sinh cho ngài một Hoàng Tử. Nếu Hoàng Thượng tin, thể triệu đứa trẻ lên, ngay tại đại điện , nhỏ má-u nhận !"
Một câu còn chấn động hơn cả lời đó!
Hoàng đế một Hoàng Tử từng công nhận, hơn nữa, là con của một cung nữ ?!
Hoàng đế siết chặt mép long án, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi d-ao sắc bén, hận thể ngay lập tức lột da, xẻ thịt Dương cô cô.
bà chỉ nhẹ nhàng , chậm rãi : "Nhi tử của nô tỳ tên là Trần Thiên. Hoàng Thượng, ngài dám triệu nó điện thử một ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-274-kho-long-bien-bach.html.]
Tiêu Uyên: “……”
Hắn khẽ nhắm mắt, mở , đáy mắt bình lặng như nước, chỉ lặng lẽ quan sát vở kịch nửa thật nửa giả .
Thân Doãn Bạch ánh mắt thoáng lóe lên, khóe môi kéo thành một nụ lạnh lẽo, nhưng nhanh khôi phục vẻ thản nhiên. Hắn bước lên một bước, cất giọng trầm : “Hoàng Thượng, chuyện rốt cuộc , vẫn nên mời Trần Thiên điện, tiến hành nhỏ má-u nhận .”
Hắn chẳng hề quan tâm danh dự của hoàng đế sẽ , thiên hạ phỉ nhổ . Tất cả những gì xảy hôm nay đều là quả báo cho những gì năm xưa ông gieo.
Nữ nhân , dù rõ bản và nhi tử thể diệt khẩu, nhưng vẫn liều ch-ết để cắn hoàng đế một nhát thật sâu. Chỉ riêng điều đó cũng đủ để thấy bà hận ông đến mức nào.
Với mà , chỉ cần Thiên Nhi thể lấy phận Hoàng Tử, còn quá trình , chẳng hề bận tâm.
Hoàng đế trầm mặc Thân Doãn Bạch. Đường đường là đế vương, đây là đầu tiên ông cảm nhận thế nào là miệng nhưng thể biện bạch!
sự việc đến nước , ông còn đường lùi nữa.
Hoàng đế siết chặt nắm tay, nhắm mắt lấy bình tĩnh phất tay, lạnh giọng lệnh cho tổng quản thái giám: “Đưa mà ả đây.”
Bá quan trong điện ai nấy đều thấp thỏm, tim đập thình thịch. Hoàng Thượng thực sự thừa nhận chuyện từng sủng hạnh cung nữ trong tẩm cung của Thục phi, khiến nàng tức giận đến mức uất ức mà ch-ết ?!
lúc , chẳng ai dám thốt dù chỉ một chữ.
Trần Thiên sự dẫn dắt của tổng quản thái giám, bước đại điện, quỳ xuống hành lễ, đó tiến hành nhỏ má-u nhận .
Những trình tự tiếp theo, tất nhiên hoàng đế sớm sắp xếp thỏa, thế nên kết quả nhận diễn suôn sẻ, chính thức xác nhận Trần Thiên mang huyết thống hoàng tộc.
Cả đại điện chìm trong một bầu khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hoàng đế tức giận đến cực điểm, nhưng ai dám mở lời.
Tiêu Uyên chỉ im lặng thái y viện chính tuyên bố phận của Trần Thiên, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh lẽo.
Còn về Thân Doãn Bạch, hận hoàng đế còn đủ, thể lên tiếng giúp ông rửa sạch nỗi nhục chứ?
“Nương nương ơi…”
Bỗng nhiên, Dương cô cô bật thảm thiết, giọng nghẹn ngào đầy bi thương.
“Là nô tỳ với … Nô tỳ sẽ gặp để tạ tội đây. Kiếp , nhất định rõ thứ, đừng để lừa gạt nữa…”
Dứt lời, bà sâu sắc Tiêu Uyên một cái, khẽ đầy bất lực với , môi mấp máy như điều gì, đột nhiên lao thẳng về phía cột trụ lớn trong đại điện.
“RẦM!”
Má-u tươi bắ-n tung tóe, thậm chí những quan viên gần đó cũng tránh khỏi vấy bẩn lên triều phục.
Trên trán bà là một lỗ thủng to bằng miệng bát, má-u loang đầy mặt, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, chằm chằm hoàng đế long ỷ. Trong ánh mắt oán hận, cam lòng, tuyệt vọng và đau đớn…
Cả đại điện yên lặng đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Sau vài thở trôi qua, Tiêu Uyên chậm rãi bước đến, cúi mắt xuống th-i th-ể bà .
Dương cô cô cố gắng gom chút tàn cuối cùng, giọng khàn khàn yếu ớt: “Tiểu… tiểu chủ tử… nô tỳ… nô tỳ với … với nương nương…”
Tiêu Uyên gì.
Cảm giác sinh mệnh đang dần rời khỏi thể, đầu óc dần rơi cõi hư vô, nhưng đột nhiên, bà thấy giọng của tiểu chủ tử vang lên bên tai: “Kiếp , hầu hạ mẫu phi cho .”
Tiểu chủ tử… tha thứ cho bà ?
Dương cô cô còn kịp thốt lên một lời xin , thở đứt đoạn.
Khóe môi bà , khẽ cong lên thành một nụ mãn nguyện.
—
Buổi triều sớm hôm nay là buổi triều yên ắng nhất mà tất cả các quan viên từng chứng kiến. Rất nhiều thậm chí dám phát một âm tiết nào.
Tiêu Uyên cụp mắt, im lặng vài giây xoay , ngước hoàng đế đang long ỷ.
Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ trào phúng: “Nhi thần chúc mừng phụ hoàng, cuối cùng cũng tìm long tử.”
Hoàng đế trừng mắt , đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.
Đứa con của ông , đúng là bao giờ chịu thiệt, tay thì nhất định sẽ khiến ông trả giá thật đắt.
Ban đầu, ông định ban cho Trần Thiên một phận quang minh chính đại. bây giờ, phận thì đấy… chẳng khác gì một con chuột chui rúc trong bóng tối, thậm chí còn chẳng bằng!
Hoàng đế cắn răng, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo: “Hoàng nhi … quả nhiên thông minh! Rất giỏi giang!”
Tiêu Uyên nhếch môi nhạt: “Làm sánh với phụ hoàng.”
Chiếm đoạt thê tử của thần tử, cưỡng ép cung nữ, khiến phi tần tức giận đến ch-ết… Bất kỳ chuyện nào trong đó cũng đủ để lưu danh thiên cổ.
Sủng hạnh cung nữ vốn chẳng chuyện to tát, nhưng khi lời thốt từ miệng Dương cô cô, thêm cách thức phơi bày đầy nhục nhã, sự tồn tại của Trần Thiên đột nhiên trở nên thấp hèn và đáng khinh.
Lúc , chẳng ai dám đề nghị để hoàng đế chính thức công nhận Trần Thiên, đưa tên ngọc điệp hoàng thất, phong tước Hoàng Tử. Bởi lẽ, Trần Thiên chính là bằng chứng rõ ràng nhất tố cáo sự hoang dâ-m vô đạo của hoàng đế, là nỗi sỉ nhục chỉ của hoàng tộc mà còn của cả Đại Lương.
Hoàng đế phất tay áo, giận dữ rời .
Cả đời ông trân trọng danh tiếng, dù từng nhiều chuyện hoang đường nhưng vẫn luôn tự hào rằng che giấu . Thế mà hôm nay, tất cả công sức gìn giữ hình tượng đều đổ xuống sông xuống biển. Sau ngày , cả thiên hạ sẽ vị quân chủ của Đại Lương suy đồi, dâ-m loạn, xa hoa trụy lạc đến mức nào!
Đây chính là cái giá mà ông trả để trao phận cho Trần Thiên!
—
Tiêu Uyên vẫn yên, cúi mắt th-i th-ể Dương cô cô giữa vũng má-u.
“Tứ Hoàng Tử, thủ đoạn thật cao minh, tại hạ bội phục.”
Người lên tiếng là Thân Doãn Bạch. Không từ lúc nào, phía Tiêu Uyên, ánh mắt cũng dừng vệt má-u đỏ sẫm nền đất, giọng điệu mang theo vẻ vui sướng hiếm thấy.
“Nếu vì mục đích của chúng giống , nhất định kết giao bằng hữu với tứ Hoàng Tử.”
Khắp Đại Lương, chỉ một dám khiến hoàng đế câm nín thể biện minh, mà chẳng thể gì để phản kích.
Tiêu Uyên hờ hững liếc : “Ta bao giờ giao du với kẻ tiểu nhân, nhất là họ Thân.”
Dứt lời, xoay rời khỏi điện Phụng Thiên.
—
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn chờ sẵn ở ngoài điện, mặt đầy vẻ lo lắng.
“Tiêu Uyên…”
Hắn để ý đến sắc mặt họ, chỉ thản nhiên : “Bảo đưa th-i th-ể bà khỏi cung, đưa về quê an táng.”
Lăng Thần Dật gật đầu đồng ý.
Tiêu Uyên trầm mặc vài giây, đó sang dặn Lý Hoài Ngôn: “Ngươi dẫn đến vùng ngoại thành, phu quân và hài nhi bà bắt, hãy giải cứu họ.”
Lý Hoài Ngôn nhíu mày: “Là do Hoàng Thượng tay? Ta còn tưởng là trò của tên khốn Thân Doãn Bạch.”
Nghĩ cũng đúng, nếu sự cho phép của hoàng đế, Thân Doãn Bạch dám tùy tiện kiếm một đàn bà để mẫu Hoàng Tử.
Lăng Thần Dật giận đến nghiến răng: “Ông phục hồi phận cho Trần Thiên thì tùy tiện chọn ai mà chẳng ? Dân thường, cung nữ tiểu thư nhà quyền quý cũng thể, mà ông cố tình chọn cung nữ từng hầu hạ Thục phi nương nương.”
Tiêu Uyên nhạt: “Chỉ khi qua tay , do chính đưa lên triều đình, thì mới thể khiến bá quan tin phục.”
Hắn ngước mắt về phía mặt trời mọc. Ánh nắng buổi sớm rực rỡ nhưng cũng vô cùng chói lóa, khiến nheo mắt , che giấu tâm tư trong đáy mắt.
Trên xe ngựa, Thẩm An An sốt ruột chờ đợi, định xuống xe tìm thì Khánh Phong vội :
"Chủ tử trở về ."
Tình trạng của Hoàng Tử phi chủ tử căn dặn từ , dám để nàng rời khỏi tầm mắt dù chỉ nửa khắc.
Thẩm An An nhảy xuống xe, Tiêu Uyên liền trông thấy nàng, nhanh chóng bước lên , ôm chặt lòng.
"Chẳng bảo nàng cứ chờ xe ngựa ? Xuống đây gì?"
"Ta yên tâm về ."
Thẩm An An thoát khỏi vòng tay , cẩn thận quan sát từ xuống .
"Chàng chứ? Có thuận lợi ?"
"Ừ."
Tiêu Uyên ôm nàng trở xe ngựa, nhưng đúng lúc đó, khóe mắt Thẩm An An chợt lướt qua một cảnh tượng khiến nàng khựng .
Gia đinh của Lăng Thần Dật khiêng một chiếc cáng phủ vải đen ngang qua.
Những giọt má-u rơi tí tách xuống mặt đất, hòa cùng sắc đỏ thẫm rợn , nhức nhối đôi mắt, chói buốt màng nhĩ.
Cánh tay tái nhợt của ai đó trượt khỏi cáng, lắc lư theo từng nhịp bước của khiêng.
Thẩm An An sững sờ trong giây lát, một cơn buồn nôn và cảm giác nghẹt thở cuộn trào trong lồng ngực.