Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 275: Tích Lũy Phúc Báo.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhận thấy sự bất thường của nàng, Tiêu Uyên lập tức đưa tay che mắt nàng, ôm nàng lòng, ngăn nàng khỏi cảnh tượng mắt: “Đừng .”
Thân thể Thẩm An An khẽ run, thở gấp gáp. Nàng từng thấy ch-ết, thậm chí còn từng tự tay gi-ết .
Lên xe ngựa, Tiêu Uyên ôm lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng, một lúc nàng mới dần bình tĩnh .
Nàng chợt hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , đôi mắt hạnh mở to chăm chú : “Chàng... gi-ết bà ?”
“Không . Là bà tự đâ-m đầ-u cột mà ch-ết.”
Nghe , bàn tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y áo dần buông lỏng, tựa như trút gánh nặng.
“An An, nàng ? Có chỗ nào khỏe ? Ta đưa nàng đến Thái y viện nhé?”
“Không cần.”
Thẩm An An từ chối, khẽ , giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là cảnh tượng chút đáng sợ, , một lát là .”
Nàng tựa lòng , cử động. Tiêu Uyên cũng ép, chỉ dặn Trung thúc đánh xe trở về phủ.
“Tiêu Uyên.”
Thẩm An An đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp: “Nếu thể, xin ... đừng gi-ết , ?”
“Được.”
Hắn chút do dự đáp lời, tay vẫn chậm rãi vỗ về lưng nàng: “Nàng thể cho , rốt cuộc là vì ?”
Thẩm An An khựng , nhưng chỉ lắc đầu, lên tiếng.
Nàng vẫn nhớ rõ những lời năm xưa của Đại sư Văn Âm, bảo nàng hãy tích đức nhiều hơn. Đời của nàng đều do Tiêu Uyên ban cho, tội nghiệt của nàng cũng sẽ trở thành nghiệp báo của .
Giờ đây, nàng tin điều đó. Và điều khiến nàng lo sợ hơn cả chính là vì nàng mà tạo sát nghiệp.
“Chàng chịu nhiều khổ cực trong nửa đời . Ta hy vọng nửa đời của chúng sẽ viên mãn. Vì , chúng đều , vì chính , vì đối phương, và vì con cái mà tích lũy phúc báo.”
Nửa đời của tạo nghiệp, để thành quả báo của ngày hôm nay, coi như nhân quả cân bằng.
Tiêu Uyên sững sờ, đó liền siết chặt nàng lòng, giọng khàn khàn : “Phu nhân đúng, vi phu nhất định ghi nhớ.”
Bên trong xe ngựa chìm yên lặng. Một lúc lâu , Thẩm An An mới dần rút tâm trí khỏi cái ch-ết của Dương cô cô: “Bà gì trong đại điện?”
“Bà , phụ hoàng ép buộc sủng hạnh bà , Thục phi là bà và phụ hoàng chọc tức đến ch-ết, còn Trần Thiên là con do bà sinh khi sủng ái.”
Thẩm An An thoát khỏi vòng tay , tròn mắt , trong đáy mắt tràn đầy sự khó tin.
Tiêu Uyên khẽ , nơi khóe môi hiện lên vẻ mỉa mai: “Có nàng cảm thấy thật nực ? Để hợp thức hóa phận cho Trần Thiên, ông lợi dụng , thậm chí tiếc bôi nhọ cả khuất.”
Bọn họ đều rõ ai mới thực sự là mẫu của Trần Thiên. Còn Dương cô cô, chẳng qua chỉ là con rối trong tay hoàng đế, lợi dụng để Tiêu Uyên đưa lên triều đường, giúp Trần Thiên danh phận.
Lông mày Thẩm An An nhíu : “Sao thể như ? Dù hoàng đế khôi phục phận Hoàng Tử cho Trần Thiên, cũng đến mức tự hủy danh tiếng của . Cưỡng ép cung nữ, khiến phi tần mắc bệnh mà ch-ết, chẳng lẽ ông sợ quan viên nghị luận, ngự sử dâng tấu chỉ trích ?”
Chỉ vì Trần Thiên, ông thực sự thể đến mức ư?
“Nàng nghĩ ông quá đơn giản .”
Tiêu Uyên lạnh: “Ông coi trọng nữ nhân đó và Trần Thiên, nhưng càng coi trọng long vị của hơn. Làm thể vì Trần Thiên mà tiếc hủy hoại danh dự bản ? Hơn nữa, ông cả trăm lời giải thích. Chỉ cần tuyên bố Trần Thiên là Hoàng Tử ruột thịt, thế là đủ. Hà tất dùng cách ?”
Dù đổ hết tội lên đầu Dương cô cô, rằng bà phản bội chủ nhân, trèo lên long sàng, thì hoàng đế vẫn thể giữ danh tiếng của bậc thánh quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-275-tich-luy-phuc-bao.html.]
Mắt Thẩm An An mở to: “Ý là… Dương cô cô dối? Trước khi ch-ết, bà cố ý đẩy hoàng đế xuống hố ?”
“Hẳn là .”
Tiêu Uyên một nữa ôm chặt nàng lòng, giọng dịu dàng: “Hôm qua Khánh An tra rằng khi rời cung, bà xuất giá, lúc đó chút nghi ngờ. Đến khi sáng nay triều, khi đâ-m đầ-u cột, bà âm thầm cầu xin cứu phu quân và hài nhi của bà .”
“Ta nghĩ, bà vì sự an nguy của gia đình mà buộc giúp Hoàng Thượng. bà cũng hiểu rõ rằng Hoàng Thượng là kẻ tàn nhẫn, dù bà ch-ết , phu quân và hài nhi bà chắc tha. Vì , trong lúc kéo dài thời gian, bà bí mật đổi kế hoạch ban đầu, xem như bán cho một ân tình, mong cứu gia đình của bà .”
Nghe giọng lạnh nhạt, phân tích bình tĩnh của , lòng Thẩm An An bỗng nhói đau. Nàng nhớ hôm đó khi Dương cô cô tìm đến, nàng nghi ngờ bà vấn đề và nhắc nhở Tiêu Uyên.
Khi , chỉ rằng giữa và Dương cô cô, dù cũng còn chút tình nghĩa cũ. Vì thế, dù vấn đề, vẫn thuận theo, đưa bà lên triều.
Bởi vì bản cũng còn ý định ngăn cản việc khôi phục phận của Trần Thiên nữa.
“Có lẽ là bán cho một ân tình, mà là ép buộc vì , nhưng đồng thời cũng giúp , báo thù cho Thục phi. Đáng tiếc, bà thế đơn lực mỏng, chỉ thể dùng cách ch-ết đầy kịch liệt, dội lên hoàng đế một chậu nước bẩn.”
Có thể quá đau đớn, nhưng đủ để khiến hoàng đế buồn bực yên, ăn ngon ngủ yên, thế nhân chỉ trích, đời đời phỉ nhổ!
“Có lẽ .” - Tiêu Uyên khẽ cúi mắt.
Ván cờ , ai thể là thắng thua.
Hoàng đế đạt mong , nhưng chính lưỡi d-ao của cứa . Còn , lẽ nên vui mừng, nhưng việc Dương cô cô phản bội triệt để khiến khỏi chút nghẹn trong lòng.
“Chàng còn .” - Thẩm An An nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo , giọng nhỏ nhẹ.
Mỗi câu , nàng đều cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, giống như từng , từng vô . khi cố gắng nhớ , đầu óc trống rỗng.
“ , còn An An, còn phu nhân của .” - Tiêu Uyên siết chặt vòng tay, giọng đầy dịu dàng, mang theo ý nhàn nhạt.
Sau khi trở về phủ, Tiêu Uyên đến thư phòng để xử lý công việc, còn Thẩm An An vội vàng về Ngô Đồng Viện, cùng .
Mặc Hương thấy nàng bước nhanh phòng, nhưng đó bất động giữa gian phòng, vẻ mặt đăm chiêu, ánh mắt đầy lo lắng: “Vương phi, đang tìm gì ?”
“Ừ.” - Nàng khẽ gật đầu, nhưng nhớ đang tìm gì.
Mặc Hương định mở miệng hỏi, nhưng Thẩm An An giơ tay ngăn . Nàng giữa phòng, cố gắng suy nghĩ xem vội vã chạy đến đây là để gì.
Ánh mắt vô tình lướt qua chiếc án thư đặt gần cửa sổ, trong lòng bỗng sáng tỏ. Nàng nhanh chóng bước tới nhuyễn tháp, lật tìm lớp chăn đệm, lấy một quyển sổ nhỏ. Sau đó, nàng về phía án thư, đồng thời dặn Mặc Hương canh bên ngoài, cho bất kỳ ai .
Nàng ôm quyển sổ, cẩn thận ghi chép, đôi lúc vẽ vời chú thích, cứ thế lì suốt cả buổi chiều.
—
Những ngày đó, Tiêu Uyên luôn bận rộn. Trong thư phòng hầu như ngày nào cũng đại thần bàn bạc chính sự. Hắn giữ Thẩm An An bên cạnh lúc, nhưng nàng đều từ chối.
Bởi vì nàng , những quan viên đó thích ngoài lén, đặc biệt là một nữ tử như nàng. Hơn nữa, trong thời điểm nhạy cảm , nàng cũng gây thêm phiền phức cần thiết cho Tiêu Uyên.
Thế nên mỗi ngày nàng đều ở trong viện, chăm chú và ghi chép cuốn sổ .
Trong khi đó, triều đình vẫn ngừng tranh luận gay gắt về phận của Trần Thiên.
Có cho rằng, là Hoàng Tử thì việc nhận tổ quy tông, ghi hoàng gia ngọc điệp là điều hiển nhiên.
nếu đưa tông phả hoàng thất, đồng nghĩa với việc ghi chép đầy đủ trong sử sách về thế của Trần Thiên, xuất , dòng dõi, cũng như thời điểm, địa điểm mà Hoàng Thượng sủng ái.
Những chuyện nhơ nhớp thể phơi bày mặt thiên hạ , sẽ đào bới lên nữa và ghi chép vĩnh viễn lịch sử.
Điều , hoàng đế đương nhiên . Mà đám triều thần cũng mong đời khi nhắc đến vị quân vương mà họ phò tá, chỉ nhớ đến tai tiếng ô uế của .