Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 276: Bố Cục.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:54
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thân phủ.

Những ngày qua, Trần Thiên Thân Doãn Bạch nghiêm lệnh rời phủ, suốt ngày chỉ thể quanh quẩn trong viện. Trong khi đó, Thân Doãn Bạch bận rộn đến mức thấy bóng dáng . Hôm nay, Trần Thiên bất chấp sự ngăn cản, chờ cửa thư phòng, cuối cùng cũng đợi Thân Doãn Bạch từ ngoài trở về.

Thân Doãn Bạch liếc một cái, đôi mắt lộ vẻ mỏi mệt.

"Đại ca, chuyện với ."

Thân Doãn Bạch thoáng qua đám hạ nhân xung quanh, lệnh tất cả lui xuống dẫn Trần Thiên thư phòng.

Vừa khép cửa , Trần Thiên kìm mở miệng: "Chuyện của Dương Văn rốt cuộc là thế nào? Vì biến thành nhi tử của bà ? Lại còn theo cái cách nhục nhã đến thế?"

"Đây chính là phương án mà các nghĩ để cho một phận ?"

Thân Doãn Bạch xuống án thư, đưa tay day nhẹ mi tâm: "Chuyện của Dương Văn là một bất ngờ ngoài dự liệu. Ban đầu chỉ định lợi dụng bà để công khai phận cho một cách danh chính ngôn thuận, nào ngờ bà ..."

Dù là tự tiện trèo lên long sàng Thục phi lợi dụng để củng cố sủng ái, chung quy Trần Thiên vẫn là con của bà , chỉ cần danh phận công nhận là đủ. Chẳng ai lường sẽ giở thủ đoạn như .

"Dù đúng như kế hoạch ban đầu, nhưng vì gia quyến uy hi-ếp, bà rốt cuộc vẫn công khai phận của . Đệ nhẫn nhịn một thời gian, đợi thời cơ chín muồi, chúng sẽ rửa sạch những vết nhơ đó."

"Gia quyến?"

Trần Thiên chằm chằm Thân Doãn Bạch: "Đại ca, bắt gia đình bà ?"

"Huynh từng hứa với là sẽ tùy tiện gi-ết hại vô tội nữa cơ mà?"

"Ta gi-ết bọn họ."

Thân Doãn Bạch thoáng dừng , bổ sung: "Hơn nữa, gia đình bà Lý Hoài Ngôn cứu ."

"Hừ."

Trần Thiên bật khẽ, rõ là giễu cợt chua chát, thất thần xuống đối diện Thân Doãn Bạch.

"Khi các bày mưu hại ch-ết Thục phi, dùng cung nữ của bà để uy hi-ếp, lẽ nào nghĩ đến khả năng lòng trung thành của bà sẽ phản phệ ? Giờ thì mục đích đạt , nhưng trở thành trò trong mắt thiên hạ. Đây chính là cái danh phận mà các dùng thủ đoạn để đổi lấy ?"

Thân Doãn Bạch im lặng, sắc mặt trầm xuống.

Lúc tìm Dương Văn, bà phu quân và hài nhi, gia đình đầm ấm. Ban đầu cứ tưởng rằng, bao nhiêu năm, tình nghĩa với Thục phi phai nhạt, thể nào quan trọng hơn gia đình hiện tại của bà . cuối cùng...

"Bà chắc chắn ch-ết, nên mới hắt cả chậu nước bẩn lên đó, chỉ mong Tiêu Uyên nhớ đến lòng trung thành của bà , mà tay cứu phu quân và nhi tử bà ."

"Thiên nhi, miệng lưỡi thế gian quan trọng, điều quan trọng là phận thật sự của , cần để ý đến lời bàn tán của những kẻ đó."

Trần Thiên chằm chằm Thân Doãn Bạch, đôi môi mím chặt.

"Đại ca, bận tâm chuyện khác gì. Ta chỉ là... thể chấp nhận những thủ đoạn đê hèn và bẩn thỉu như ."

"Chúng với Thục phi vốn thù oán, thậm chí bà còn ân với phụ mẫu, nhưng như ..."

Thân Doãn Bạch lạnh lùng cắt ngang lời : "Ân nghĩa gì? Đệ cái ch-ết của phụ là kế hoạch của bà và hoàng đế?"

" cũng ch-ết ! Ai dùng chính mạng sống của để mưu hại khác? Hơn nữa còn bỏ đứa con thơ mới vài tuổi!"

"Đại ca, chúng báo thù của chúng , đừng kéo thêm những vô tội nữa, ?"

Thân Doãn Bạch im lặng, đáp.

Muốn bá quan tin phục, chỉ cách để Tiêu Uyên đích đưa mặt . Và Dương Văn chính là lựa chọn nhất.

Trần Thiên cũng im lặng một lúc lâu, đó giọng khàn khàn hỏi: "Vết thương của ... đỡ hơn ?"

"Đã lành hẳn ." - Thân Doãn Bạch cúi đầu, tiếp tục xử lý công văn do Binh bộ trình lên.

Một tên gia đinh khẽ gõ cửa, đó đẩy cửa bước : "Đại nhân, trong cung truyền tin, bệ hạ triệu ngài cung."

Sắc mặt Trần Thiên đổi, thấy Thân Doãn Bạch chuẩn dậy rời , lập tức chặn , hiệu cho tiểu tư lui xuống.

"Đại ca, thể ! Ông nhất định là truy cứu trách nhiệm!"

Dương Văn là do đại ca tìm đến, ván cờ bày sẵn mà xảy sai sót như , hoàng đế chắc chắn sẽ trách tội việc bất lực. Mà vết thương mới khỏi, chịu nổi thêm đòn roi nữa?

Thân Doãn Bạch vỗ nhẹ lên vai Trần Thiên, giọng điệu đầy vẻ an ủi: "Yên tâm, chỉ là chút đau da thịt thôi, hơn nữa, đối sách."

Nói xong, vòng qua Trần Thiên, sải bước rời .

__

Ngự Thư Phòng

Vừa mới bước , một chén sứ xanh biếc bay vèo tới, nện mạnh xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Đáy mắt Thân Doãn Bạch thoáng lạnh lẽo, né qua những mảnh vỡ, chậm rãi tiến trong.

Trong điện, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, run rẩy sợ hãi.

"Hoàng Thượng." - Hắn quỳ xuống hành lễ, đầu cúi thấp, cung kính vô cùng.

"Ngươi lắm!" - Hoàng đế trầm giọng giận dữ, vung tay hiệu cho tất cả thái giám cung nữ lui ngoài.

Thân Doãn Bạch cúi đầu thấp giọng đáp: “Hôm đó, khi bắt giữ gia quyến của Dương Văn, thần dặn dò kỹ lưỡng về lời khai. Sau khi trở về, thần cũng nhiều suy ngẫm, e rằng là Tứ Hoàng Tử phát hiện điểm bất thường và thuyết phục Dương Văn phản bội.”

“Phản bội?”

Hoàng đế nheo mắt : “ nàng vẫn theo chỉ thị, trao cho Thiên nhi một phận.”

Giọng của ông trầm thấp, khiến lòng Thân Doãn Bạch như kéo xuống vực sâu: “Hoàng Thượng minh giám, thần thực sự…”

“Câm miệng.”

Hoàng đế lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt sắc bén: “Bên ngoài hiện tại đang lan truyền rằng trẫm ngu , bạc tình bạc nghĩa, xa hoa truỵ lạc. Ngươi nghĩ, trẫm nên tin lời ngươi ?”

Bàn tay đặt bên của Thân Doãn Bạch khẽ siết từ từ buông . Hắn ngẩng đầu, thẳng Hoàng đế: “Bệ hạ đang nghi ngờ thần ?”

Hoàng đế khẽ nhạt.

Thân Doãn Bạch là con của Nhu Nhi và kẻ đó, chắc chắn trong lòng vẫn ôm mối hận với . Nếu rằng lời khai của Dương Văn là do sắp đặt, càng hợp lý hơn.

So với Tiêu Uyên, ông tất nhiên nghi ngờ Thân Doãn Bạch hơn. Dù , việc bôi nhọ danh tiếng hoàng đế chẳng mang lợi ích gì cho lão Tứ, hợp với phong cách hành sự của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-276-bo-cuc.html.]

“Hoàng Thượng, ngài luôn yêu thương Thiên nhi hết mực. Thần dù từng ôm hận trong lòng, nhưng nay oán trách đều tiêu tan. Chuyện tuy ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, nhưng Thiên nhi cũng thể tránh khỏi liên lụy. Thần thể hại Thiên nhi, khiến đời chê , để trong triều công kích, khó mà vững chứ?”

Hoàng đế cau mày.

Bỏ qua những chuyện khác, tình cảm của Thân Doãn Bạch dành cho Trần Thiên là thật, thể giả dối.

Còn về Dương Văn, cũng ch-ết , dù ông giận dữ căm hận hơn nữa thì cũng chẳng thể đổi điều gì.

“Cứ như , nhưng đừng quên ngươi địa vị ngày hôm nay là nhờ ai. Trẫm thể nâng ngươi lên, nhưng trẫm cũng thể gi-ết ngươi.”

Thân Doãn Bạch khom , cung kính đáp: “Thần luôn ghi nhớ lời dạy của Hoàng Thượng.”

“Đứng dậy .” - Giọng hoàng đế nhạt nhẽo.

Cơn giận trong lòng ông vẫn nguôi, nhưng lúc , ông thể trừng phạt Thân Doãn Bạch, nếu , đám cáo già trong triều đình chắc chắn sẽ nhận điều bất thường.

“Lần , quả thực là thần việc bất lực.”

Thân Doãn Bạch chỉnh vạt áo, tiếp: “ thần phương án khác để giúp Thiên nhi danh chính ngôn thuận bước triều đình.”

Hoàng đế cau mày: “Hiện tại, do lời của Dương Văn, các đại thần đều phản đối kịch liệt việc khôi phục phận của Thiên nhi. Ngươi đối sách gì?”

Giờ đây, hoàng đế sự nghi ngờ sâu sắc đối với Thân Doãn Bạch.

“Bệ hạ, Dương Văn một lòng trung thành với Thục Quý phi, nên chỉ Thục Quý phi mới thể thu dọn tàn cuộc .”

Nghe đến tên Thục Quý phi, ánh mắt hoàng đế khẽ d-ao động, đầu cúi xuống: “Thục Quý phi mất nhiều năm, thu dọn?”

“Chính vì thế, hơn nữa, lời của khuất càng dễ khiến đời tin phục và kiêng dè.”

Hoàng đế nhíu mày, chằm chằm Thân Doãn Bạch: “Ngươi định gì?”

“Trẫm nhắc ngươi, Quý phi là điểm mấu chốt của lão Tứ, nếu ngươi dám động tay động chân, sẽ loạn cả thiên hạ đấy.”

Thân Doãn Bạch khẽ nhếch môi, tiến lên vài bước, ghé sát tai hoàng đế thì thầm vài câu.

Ban đầu, ánh mắt hoàng đế lóe lên tia sáng, nhưng trầm xuống, vẻ mặt lộ rõ sự do dự.

“Hoàng Thượng, đây là cách nhất. Người đời luôn kính sợ quỷ thần, chuyện , chỉ Thiên nhi thể bước triều đình, mà danh tiếng của ngài cũng rửa sạch , nhất cử lưỡng tiện.”

Hoàng đế xong, trầm mặc .

Tận sâu trong lòng, ông vẫn còn cảm giác áy náy với Thục Quý phi, để nàng dù ch-ết vẫn yên .

“Nàng vì trẫm chịu quá nhiều khổ sở .”

Hàm ý trong lời , chính là đồng ý.

Ánh mắt Thân Doãn Bạch thoáng trầm xuống, nhưng chỉ cúi đầu, che giấu tất cả cảm xúc.

“Hoàng Thượng, Thục Quý phi mất nhiều năm, sớm hóa thành một nắm tro tàn. Nếu bệ hạ thực sự đành lòng, thể truy phong danh phận, thắp đèn trường minh để thờ cúng.”

“Bệ hạ, bất kể lúc nào, còn sống mới là quan trọng nhất.”

__

Thư phòng, phủ Tứ Hoàng Tử.

Mấy ngày nay ở Ngô Đồng Viện, Thẩm An An thì gì khác biệt, nhưng Tiêu Uyên chút vui, nhất quyết dẫn nàng theo thư phòng cùng .

Thế là khi bàn chính sự, nàng chỉ bên cạnh lặng lẽ lắng .

Lăng Thần Dật bẩm báo: “Trong cung truyền tin ngoài, hôm nay Thân Doãn Bạch triệu cung, ở Ngự Thư Phòng suốt nửa canh giờ mới rời .”

Lý Hoài Ngôn hỏi: “Hoàng Thượng coi trọng danh tiếng như , chẳng lẽ trách phạt việc thất trách ?”

Lăng Thần Dật lắc đầu: “Cụ thể những gì, của chúng thể tiếp cận, nên rõ.”

Tiêu Uyên vẫn nắm tay Thẩm An An, chậm rãi cất giọng: “Hiện tại, việc cấp bách nhất đối với bọn họ là để bá quan chấp nhận phận của Trần Thiên, để danh chính ngôn thuận bước triều đình.”

Lăng Thần Dật gật đầu: “ , bây giờ chỉ còn chờ xem Thân Doãn Bạch sẽ giải quyết ván cờ thế nào.”

Thẩm An An khẽ ngước mắt, ánh rơi Lăng Thần Dật, mãi dời .

Ánh mắt nàng khiến Lăng Thần Dật cảm thấy gai , nhịn lên tiếng: “Tẩu tẩu, chuyện gì ?”

“Thân Doãn Bạch.”

Thẩm An An khẽ lặp cái tên , chậm rãi lắc đầu, đó cúi xuống, im lặng gì thêm.

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đều nhíu mày, liếc , trong mắt thoáng vẻ lo lắng.

Thẩm An An bây giờ, thấy vấn đề. Đôi mắt nàng trong veo, thuần khiết như một cô nương từng vướng bụi trần.

Nếu là , nàng tuyệt đối bao giờ ngoan ngoãn như , càng thể mặt bọn họ mà cận, ỷ Tiêu Uyên đến thế.

dáng vẻ dịu dàng đến mức nhỏ nước của Tiêu Uyên, dù trong lòng nghi vấn, bọn họ cũng ai dám mở miệng hỏi gì.

Tiêu Uyên ở bên Thẩm An An, xử lý công vụ, bận rộn thôi. Nghị sự kết thúc, lập tức xua tay đuổi .

Lý Hoài Ngôn lười biếng dậy, uể oải : “Vừa khéo, hôm nay Trịnh cô nương hẹn du xuân, thời gian cũng còn sớm, gặp nàng .”

Lăng Thần Dật liếc xéo một cái: “Chỉ là trò đùa qua đường, khiến ngươi nhập tâm đến .”

“Chậc, ngươi hiểu .”

Lý Hoài Ngôn vỗ vỗ vai , nhạt: “Nha đầu đó mấy phần tính tình ngay thẳng, thực sự tệ. Chỉ tiếc, nàng là nữ nhi của Trịnh gia.”

“Bây giờ tình thế căng thẳng, chuyện đầu tiên Trần Thiên khi bước lên vị trí chắc chắn là thành . Nếu nhân lúc tay, giữ nàng?”

Lăng Thần Dật hất tay khỏi vai , hừ lạnh: “Ta thấy ngươi sắp biến giả thành thật .”

Lý Hoài Ngôn chỉ ha ha, phấn chấn rời .

Lăng Thần Dật chắp tay, khẽ cúi : “Vậy cũng xin cáo lui. Tẩu tẩu, cáo từ.”

Thẩm An An đáp cũng động, như thể hề thấy.

Loading...