Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 277: Mười Sáu Tuổi, Không Có Ta.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:57
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa thư phòng khép , ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên những tấu chương án thư một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Tiêu Uyên khẽ vuốt mái tóc nàng, cúi xuống thấy nàng mở mắt, ánh mắt lơ đãng một điểm nào đó. Hắn liền bế nàng lên đùi .

"Đang nghĩ gì thế?"

Thẩm An An ngẩn một thoáng, nhíu mày : "Ta bùa cầu duyên ở Hương Giác Tự linh nghiệm. Đang nghĩ lúc nào rảnh thì chúng đến xin một lá."

Động tác của Tiêu Uyên khựng , đôi mắt thoáng trầm xuống.

"Sao thế? Chàng ?"

"Không ."

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, mỉm ôm nàng lòng: "Ngày mai chúng , cầu hết tất cả bùa duyên ở Hương Giác Tự luôn."

Thẩm An An cong môi : "Không vội, đợi xử lý xong chính sự ."

Tiêu Uyên đẩy đống tấu chương sang một bên, bế nàng đặt lên bàn, giọng điệu nghiêm túc: "Chính sự quan trọng, bùa duyên quan trọng hơn. Nhân tiện cũng thắp nén nhang cho mẫu phi."

Thẩm An An vòng tay ôm lấy eo , áp mặt lồng ngự-c vững chãi của .

Tiêu Uyên nhè nhẹ vuốt lưng nàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Tiêu Uyên, đây, cũng bám lấy như thế ?" - Nàng đột nhiên hỏi.

Hai ít khi nhắc đến vấn đề , nhưng Thẩm An An phát hiện sự khác thường của , chỉ là từng .

"Không, đây phu nhân giống như một con nhím nhỏ, tính khí ngang bướng chẳng khác gì một con lừa."

Thẩm An An nhíu mày, ngước mắt . Tiêu Uyên nhàn nhạt: " vì vi phu yêu nàng, cưới nàng về yêu thương, che chở, thế nên nàng mới dần trở nên ngoan ngoãn như bây giờ."

Nhìn nụ của , nàng cũng bất giác theo.

"An An, đừng sợ. Chúng mỗi ngày đều sẽ tạo những kỷ niệm mới. Những gì quên, chúng thể cùng trải qua một nữa. Chỉ cần còn ở bên , những thứ khác quan trọng."

"Ta sợ."

Thẩm An An nhẹ giọng đáp: "Ta chỉ lo lắng rằng sẽ quên mất chuyện gì đó quan trọng, gây phiền phức cho ."

Tình thế hiện tại đang căng thẳng, trí nhớ của nàng rời rạc, giúp cũng bắt đầu từ , chỉ sợ chuyện rối tung lên.

"Không cả. Có ở đây, chống lưng cho nàng, rắc rối đều thể giải quyết cho phu nhân."

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Tấu chương bàn xô lệch, loạt soạt rơi xuống đất.

Ánh tà dương chiếu lên làn da trắng như ngọc của nàng, tỏa một lớp ánh sáng trong suốt, đôi mắt Tiêu Uyên càng lúc càng sâu thẳm.

"Chờ ."

Bất chợt, nàng đẩy vai , nhíu mày dậy.

"Tiêu Uyên."

"Ừ?"

"Ta... thấy khó chịu. Ta về Ngô Đồng Viện , ?"

Tiêu Uyên khẽ sững , chậm rãi gật đầu, xoay xuống khỏi bàn, đỡ nàng dậy.

"Ta đưa nàng về."

"Không cần , tự về ."

Nói xong, nàng chỉnh y phục rời khỏi thư phòng.

"Khánh Phong."

Tiêu Uyên trầm giọng lệnh: "Đến Ngô Đồng Viện trông chừng, chuyện gì lập tức bẩm báo."

Hắn ở bên nàng từng khắc rời.

dạo gần đây, nàng dường như luôn bận rộn điều gì đó lưng . Hắn dám hỏi, chỉ sợ khiến nàng buồn lòng.

Hắn cúi xuống nhặt những tấu chương rơi đất, nhưng cuối cùng quỳ một gối, lặng lẽ bất động hồi lâu. Gương mặt ẩn trong bóng tối án thư, thể rõ cảm xúc.

Chỉ một giọt nước lặng lẽ rơi xuống nền gỗ.

Hai khắc , nhặt lên tấu chương cuối cùng, gương mặt khôi phục sự bình thản như mặt nước tĩnh lặng.

Hắn Thẩm An An, phủ Tứ Hoàng Tử, Thẩm gia, mạng buộc chặt . Hắn là tảng đá vững chãi của thế cục , dù một khắc cũng thể lơi lỏng.

__

Chạng vạng, Khánh Phong đẩy cửa bước , sắc mặt tái nhợt.

"Điện hạ, Hoàng Tử phi một bức thư lúc chiều tối, dặn hỏa tốc gửi đến Giang Nam."

Ngọn bút trong tay Tiêu Uyên khựng , vệt mực ngay lập tức lan rộng giấy.

Ngón tay siết chặt cán bút đến trắng bệch. Hồi lâu , mới đưa tay nhận lấy phong thư.

Nhìn thấy tên nhận đó, ánh mắt trầm mặc lâu.

Không nên cảm thấy may mắn đau lòng, từng tầng cảm xúc phức tạp quấn lấy .

"Hoàng Tử phi căn dặn đưa thư nhanh chóng đến Giang Nam, nàng đang đợi hồi âm của Thẩm lão phu nhân."

Tiêu Uyên gì, chỉ lặng lẽ đặt bức thư ngăn kéo sâu nhất của án thư.

Khánh Phong bất chợt nhận , điện hạ nghĩ rằng bức thư gửi cho vị thư sinh ở Giang Nam đó, nên mới dám mở ngay?

Hắn theo Tiêu Uyên nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ rằng, đó là điều kiêng kỵ của điện hạ.

Mà quả thực, Tiêu Uyên cũng nghĩ như .

Hắn tưởng rằng, nàng đẩy , cự tuyệt , là vì trong lòng nhớ đến thư sinh , quên bao nhiêu chuyện giữa họ.

Nếu đúng như … Hắn sợ rằng sẽ ghen tuông đến phát điên.

"Bảo đưa thư, tuyệt đối để lộ sơ hở mặt Hoàng Tử phi. Nếu nàng hỏi, thì cứ thư gửi ."

"Tuân lệnh."

__

Lúc bức thư , Thẩm An An đích chấm bút, còn Mặc Hương hầu bên cạnh. khi đó nàng dám để lộ cảm xúc. Mãi đến khi bước khỏi cửa, nàng mới cắn môi kiềm nén nước mắt.

Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng nhét tay nàng.

Nàng ngước mắt, thấy gương mặt luôn lạnh lùng vô cảm của Khánh An, cúi đầu lau nước mắt, khẽ hỏi: "Ngươi ở thư phòng hầu hạ, đến đây?"

Khánh An khoanh tay, tựa cột hành lang: "Chủ tử phê duyệt công văn, thường cho ai đến gần."

Hắn gương mặt đẫm nước mắt của Mặc Hương, im lặng chốc lát hỏi: "Sao ? Có ai ức hi-ếp ngươi ?"

Không thể nào!

Trong phủ Tứ Hoàng Tử, Hoàng Tử phi là đầu, ai mắt mà dám chọc nàng?

Hắn hỏi thì thôi, hỏi xong, nước mắt Mặc Hương tuôn trào dữ dội hơn.

"Ta... sợ một ngày nào đó, Hoàng Tử phi sẽ quên cả ..."

Nàng đến mức tuyệt vọng, Khánh An do dự một lát bước đến mặt nàng.

Mặc Hương đau lòng sợ Thẩm An An thấy, liền vùi đầu eo , cố nén tiếng nức nở.

Khánh An giỏi dỗ , định đưa tay vỗ lưng nàng, nhưng bàn tay thô ráp của hình gầy yếu của nàng, cuối cùng chỉ lặng lẽ thu tay về, để mặc nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-277-muoi-sau-tuoi-khong-co-ta.html.]

__

"Mặc Hương."

Giọng của Thẩm An An vọng từ trong phòng.

Mặc Hương vội vàng lau nước mắt, đẩy Khánh An bước .

"Nô tỳ mặt."

Dưới ánh đèn lưu ly, gương mặt nàng nở một nụ rạng rỡ.

Khánh An: "..."

Hắn mím môi, cúi đầu phủi vệt nước mắt thấm ướt vạt áo .

__

Khi Tiêu Uyên trở về, Thẩm An An ngủ say.

Trong phòng chỉ còn một ngọn nến leo lét, ánh sáng mờ nhạt hắt lên ảnh mảnh mai của nàng.

Nàng sát góc trong cùng, cả cuộn tròn, tự ôm lấy , trông cô đơn đáng thương.

"Hoàng Tử phi nhớ lão phu nhân, khi ngủ một lúc. Nô tỳ định đến thư phòng bẩm báo, nhưng Vương phi cho, sợ phiền điện hạ xử lý chính sự."

Tiêu Uyên khẽ đáp một tiếng, bước lên bậc thềm, ôm lấy nàng từ trong góc , siết chặt lòng.

"Chuyện của Thẩm lão phu nhân, đừng với nàng."

Mặc Hương cúi đáp , nhưng vành mắt kìm đỏ hoe: "Cô gia, trí nhớ của Hoàng Tử phi ngày một suy giảm... khi nào một ngày nào đó, nàng sẽ quên hết ?"

Lời của Mặc Hương khiến tim Tiêu Uyên như bóp nghẹt, cơn đau quặn đến tê dại.

"Không , vẫn sẽ luôn bên nàng. Dù ký ức cũ mất , vẫn còn những ký ức mới tạo ."

Hắn sợ gì chứ?

Chỉ cần nàng còn sống, còn ở bên , dù đổi , cũng cam lòng.

Từ đến nay, vốn đòi hỏi quá nhiều.

__

Sáng sớm hôm .

Thẩm An An trở trong cơn mơ màng.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, nàng khẽ chớp mắt nhưng vẫn mở , giọng còn lười biếng:

"Mặc Hương, trong bữa sáng kẹo bánh ?"

"Có."

Tiêu Uyên chỉnh đai lưng, cúi xuống xoa đầu nàng, giọng trầm ấm: "Còn ăn gì nữa? Ta sai nhà bếp ."

"Kẹo hồ lô, bánh ngọt..."

Nàng vô thức mở mắt, ngẩn nam nhân mặt, tuấn tú vô song.

Ánh mắt trống rỗng, mờ mịt của nàng như một lưỡi d-ao sắc nhọn đâ-m thẳng tim Tiêu Uyên. Thế nhưng, gương mặt vẫn lộ chút d-ao động nào, chỉ dịu dàng mỉm , cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.

"Ta sẽ bảo Mặc Hương hầu hạ nàng rời giường, tiện thể sai đến nhà bếp chuẩn bữa sáng."

Thẩm An An theo bóng lưng rời , nửa tựa gối mềm, sững sờ thật lâu vẫn hồn.

Bên ngoài, Mặc Hương xong lời dặn dò của Tiêu Uyên, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Cô gia cần phiền Khánh An nữa, loại kẹo bánh mà Hoàng Tử phi nhắc đến là do một bà lão bày quán nhỏ phố Thừa An, Giang Nam . Người khác thể đúng hương vị đó... Đó là món ăn mà cô nương thích nhất năm nàng mười hai tuổi."

"Sau , lão phu nhân sợ Hoàng Tử phi ăn hỏng răng nên bao cả cửa tiệm, ba ngày liền cho dùng bữa, chỉ để nàng ăn kẹo bánh. Cuối cùng, nàng chán đến phát sợ."

Từ đó, đừng là ăn, chỉ cần nhắc đến hai chữ "kẹo bánh", nàng cũng thấy buồn nôn. Vậy mà giờ đây, nàng nhớ đến nó... Có lẽ nào trí nhớ của nàng suy giảm đến mức ?

Mười hai tuổi.

Tiêu Uyên nhớ ánh mắt nàng ban nãy, cả trái tim như bóp nghẹt.

"Khánh An, phái đến Giang Nam, bất kể tốn bao nhiêu bạc, cũng mời bà lão đó về kinh thành."

"Rõ."

Khánh An nhíu mày, liếc Mặc Hương đang nước mắt lưng tròng, nhanh chóng lui xuống.

Mặc Hương định chạy trong phòng, nhưng Tiêu Uyên ngăn .

"Lau khô nước mắt, đừng để nàng thấy."

"Vâng."

Mặc Hương vội chỉnh trang bản , cúi đầu bước phòng.

"Hoàng Tử phi, tỉnh ạ?"

Nàng nhanh chóng tiến lên, vén màn giường, hầu hạ Thẩm An An rửa mặt chải đầu.

Ở gian ngoài, Tiêu Uyên yên lặng. Mặc Nhiễm dâng bữa sáng lên, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi bóng dáng Thẩm An An đang búi tóc.

Chờ nàng , mỉm ôn hòa.

"Lát nữa ngoài, nhà bếp kịp chuẩn thêm món khác, nàng cứ dùng tạm . Ta sai phố mua kẹo hồ lô cho nàng ."

"Được."

Thẩm An An cúi mắt khuấy cháo trong bát, giọng dịu dàng, bình thản.

Tiêu Uyên hỏi nàng... Nàng còn nhớ ? Nhớ bao nhiêu? sợ nàng đau lòng.

Dùng xong bữa, khi xuất phát, Thẩm An An một trở nội thất.

Tiêu Uyên bình phong, nàng sấp ghế mềm, dường như đang lật giở thứ gì đó.

Hắn , chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Hắn , Thẩm An An đến gần, hỏi, nên chỉ giả vờ như .

Đến khi nàng , Tiêu Uyên rõ ràng cảm nhận ánh mắt nàng sáng hơn nhiều, nụ cũng trở nên mật hơn.

"Chúng thôi."

Nàng chủ động khoác tay , cùng bước ngoài.

"Phu nhân."

"Hửm?"

Thẩm An An nghi hoặc ngẩng lên, Tiêu Uyên nhẹ nhàng mỉm .

"Không gì, chỉ gọi nàng thôi."

Nàng bật , lườm một cái đầy hờn dỗi.

Đó là nụ mà Tiêu Uyên từng thấy.

Rực rỡ, e thẹn, ngọt ngào như thiếu nữ mới nếm trải tình yêu, như đóa hoa hàm tiếu chớm nở.

Vậy bây giờ... Ký ức của nàng dừng ở năm mười hai tuổi.

Còn thì ?

Từ đầu đến cuối, nàng từng hỏi dù chỉ một câu.

Nghĩa là... Nàng nhớ, quên?

Loading...