Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 278: Đại Hỏa.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:02:59
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh quan đạo, hai khắc khỏi cổng thành. Không do đường xóc vì lý do nào khác, Thẩm An An tựa Tiêu Uyên, cơn buồn ngủ dần ập đến. Đến khi Tiêu Uyên nhận , nàng lặng lẽ chìm giấc ngủ từ lúc nào.

Nàng thức dậy nửa canh giờ, ánh mắt Tiêu Uyên ánh lên vẻ lo lắng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, cẩn thận điều chỉnh tư thế để nàng gối đầu lên đùi .

Thẩm An An dường như chút khó chịu, khẽ cựa . Hắn liền như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Một canh giờ , xe ngựa cuối cùng cũng đến chân núi Hương Giác Tự giờ Ngọ. Thẩm An An vẫn ngủ say, Tiêu Uyên gọi nàng dậy mà chỉ yên lặng trong xe chờ đợi.

Dưới lưng chừng núi, vài nam nhân ăn mặc như tiều phu liếc mắt thấy xe ngựa của phủ Tứ Hoàng Tử liền đồng loạt sững sờ.

Một trong họ đầu lên đỉnh núi, nơi khói đặc cuồn cuộn bốc lên, thì thào: "Không đúng, nhanh như tin tức ?"

"Đi mau, nếu lát nữa tất cả đều mất mạng ở đây!"

Mấy trao đổi ánh mắt, siết chặt gùi lưng, kéo thấp vành nón nhanh chóng rảo bước xuống núi.

Hôm nay nhiều lên chùa dâng hương. Khánh An chán chường bệ xe, cố moi hết chuyện trời đất để bắt chuyện với Mặc Hương. Trong khi đó, Khánh Phong thì xổm tảng đá chân núi, miệng ngậm một cọng cỏ khô.

Mấy tiều phu cúi đầu bước nhanh qua chỗ Khánh Phong.

Khánh An liếc , phát hiện Khánh Phong đang chăm chăm theo một trong họ, bèn hỏi: "Ngươi gì thế?"

Khánh Phong nghiêng đầu, phun cọng cỏ , ánh mắt lạnh lùng: "Người đó đeo d-ao găm bên hông."

Dưới ánh nắng, từng nếp áo khẽ lay động, phản chiếu một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt .

Khánh An cau mày, đầu về phía những tiều phu đang khuất dần.

Mặc Hương hiểu, bèn : "Tiều phu mang theo d-ao găm chẳng bình thường ? Lên núi đốn củi, khi gặp thú dữ, mang theo để phòng hoặc dùng trong những tình huống bất ngờ."

"Không đúng."

Khánh An nghiêm giọng: "Người tiều phu nên mang rìu, chuyện gì mà một nhát rìu giải quyết . Nếu rìu giải quyết , thì d-ao găm càng vô dụng."

Mặc Hương chau mày, hai bọn họ cảnh giác một cách khó hiểu.

Chỉ là mấy tiều phu mà thôi, cần đề phòng đến mức ?

Khánh An sang dặn Khánh Phong: "Phái theo dõi, chỉ cần mục tiêu là chúng , thì cần bận tâm."

Khánh Phong rời một đoạn, huýt một tiếng sáo nhỏ lên trung. Từ trong bóng tối, ám vệ lặng lẽ xuất hiện, bám theo những kẻ khả nghi .

Khánh An , thấy Mặc Hương đang chớp mắt Khánh Phong, bèn hạ giọng giải thích: "Chủ tử tôn quý, khó tránh khỏi kẻ mang tâm tư bất chính, cẩn thận vẫn hơn."

Hắn uyển chuyển, sợ nàng hoảng sợ.

Những năm qua, và Khánh Phong quá quen với việc đề phòng những kẻ giả dạng sát thủ đủ loại.

Lại chờ thêm hai khắc, trong xe vẫn động tĩnh.

Mặc Hương chạy đến chỗ Khánh Phong đang xổm tảng đá, cùng chặn đường lũ kiến. Khánh An hai chuyện ríu rít, khóe miệng Mặc Hương cong lên tươi, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Khánh Phong vốn nhạy cảm với những luồng sát khí. Hắn đầu liền bắt gặp ánh mắt âm u của Khánh An đang chằm chằm, mà trong tay vẫn còn cầm viên đá định chơi cùng Mặc Hương.

Hắn bĩu môi, ném viên đá qua một bên, chậm rãi dậy: "Ngồi xổm lâu quá, chân tê hết . Nhường chỗ cho ngươi đấy, lên núi xem thử."

Mặc Hương ngẩng đầu hỏi: "Ngươi lên núi gì?"

"Ta…"

"Đi vệ sinh."

Khánh An chặn lời Khánh Phong, ba chữ ngắn gọn khiến Mặc Hương lập tức im bặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ bừng, đầu trừng mắt liếc một cái: "Thô tục!"

Khánh Phong nháy mắt với Khánh An, nhếch miệng đầy vẻ hả hê.

"Ủa, mùi gì như cháy khét thế?" - Mặc Hương bỗng hít hít mũi, nghi hoặc lên tiếng.

Khánh An đảo mắt quanh, nhưng thấy gì bất thường.

Từ chân núi lên đỉnh núi, dãy núi hùng vĩ che khuất, thể quan sát rõ tình hình phía . Hắn thản nhiên hỏi: "Có khi nào nàng đói bụng ?"

Mặc Hương lườm : "Ta ngửi thấy thật mà!"

"Chắc chùa đang nấu cơm thôi."

Lời dứt, giọng Khánh Phong từ cao vọng xuống: "Có gì đó !"

Hắn chạy lên trăm mét, liền thấy từng cột khói đen cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh núi.

"Mau báo với Tứ Hoàng Tử, hình như chùa đang cháy!"

Nghe , Mặc Hương lập tức bật dậy chạy về phía xe ngựa.

Bên trong, Thẩm An An cũng thấy tiếng động bên ngoài, chậm rãi dậy khỏi Tiêu Uyên: "Có chuyện gì thế?"

Tiêu Uyên kịp lên tiếng, giọng Mặc Hương từ bên ngoài vọng : "Vương phi, cô gia, Hương Giác Tự hình như cháy !"

Cháy?!!

Thẩm An An lập tức vén rèm xe lên đỉnh núi, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn giống khói bếp bình thường.

Từ góc độ rõ tình hình cụ thể, nàng nắm lấy tay Tiêu Uyên, chần chừ bước xuống xe: "Đi, chúng lên xem thế nào!"

Tiêu Uyên siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, hai lập tức tăng tốc tiến về phía núi.

Càng lên, khói đen càng dày đặc, gần như che lấp cả một vùng trời xanh thẳm.

Thể lực Thẩm An An , chạy một đoạn thở hổn hển.

Nàng cúi đầu, phát hiện bàn tay Tiêu Uyên đang run lên nhè nhẹ, khỏi nhíu mày: "Phu quân, thế?"

Tiêu Uyên về phía cột khói đen đang bốc lên, mím chặt môi, lời nào.

Ngay lúc , giọng đầy kinh hãi của Khánh An vang lên phía : "Cô gia, chỗ đó… hình như là nơi thờ bài vị của nương nương!"

Không khí lập tức chìm tĩnh lặng, sự đè nén lan tràn trong chớp mắt.

Đồng tử Thẩm An An co , lập tức buông tay Tiêu Uyên: "Đừng chờ , mau lên đó !"

Tiêu Uyên nàng.

"Khánh Phong và Mặc Hương sẽ cùng , sẽ lên ngay . Chàng nhanh !" - Nàng thúc giục.

Tiêu Uyên thu ánh mắt, lập tức lao vút lên núi.

Thẩm An An cũng gắng sức leo lên trong sự dìu đỡ của Mặc Hương. Khi lên đến đỉnh, cảnh tượng hỗn loạn hiện mắt nàng.

Các tăng nhân trong chùa ai nấy đều tay xách từng thùng nước, hối hả chạy qua chạy giữa đại điện đang cháy và giếng nước. ngọn lửa quá lớn, từng thùng nước hắt lên chẳng khác nào muối bỏ bể, cách nào khống chế nổi.

Thẩm An An quét mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiêu Uyên.

Hắn thẳng tắp ở phía , sống lưng như tùng bách kiên cường bất động, lặng lẽ ngọn lửa đang ngùn ngụt thiêu rụi tòa điện.

Khánh Phong mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: "Nương nương vu oan, bài vị thể từ đường hoàng gia. Đây là thứ duy nhất cô gia thể giữ …"

Hắn siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên sự đau xót cùng phẫn uất.

Thẩm An An mím môi, từng bước tiến về phía Tiêu Uyên.

Thấy nàng đến, Tiêu Uyên khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mờ, nhưng vẫn dịu dàng căn dặn: "Đừng qua đây, khói độc, cẩn thận sặc."

Khoảnh khắc , trái tim Thẩm An An như xé thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều đau đớn đến tận xương tủy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-278-dai-hoa.html.]

Hóa , dù còn nhớ gì nữa, nhưng chỉ cần là vì , nàng vẫn sẽ đau đớn đến xé lòng. Đó là phản ứng bản năng của cơ thể.

Nàng gì, chỉ chậm rãi nhưng kiên định bước đến bên , nhẹ nhàng nắm lấy tay , khẽ : “Chàng vẫn còn .”

Khóe môi Tiêu Uyên khẽ nhếch lên, nhưng nụ đầy chua xót và bi thương.

Dường như ông trời bao giờ ưu ái . Từ nhỏ đến lớn, mẫu mất sớm, phụ ch-ết, coi như kẻ thù. Hắn cứ thế bước một mặt băng mỏng, cẩn thận từng bước, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống vực thẳm, tan xương nát thịt.

Sau , khi cuối cùng cũng yêu, khi cả hai mới đồng lòng...

Ánh mắt cụp xuống, dần dần nhuốm màu tàn nhẫn và lạnh lẽo. Đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn điên cuồng và ý niệm hủy diệt.

Phật… rốt cuộc là gì chứ? Đã thể thấu khổ đau của nhân gian, dựa mà hưởng thụ hương khói, nhận lấy sự quỳ bái của chúng sinh?

Thẩm An An cảm nhận rõ ràng tâm trạng đang biến đổi, vội buông tay, vòng tay ôm chặt lấy eo , khẽ dỗ dành: “Phu quân, đừng quên điều hứa với thi-ếp. Chuyện quá khứ qua , chúng còn tương lai, còn con cái. Vì và con, xin hãy buông bỏ.”

Sự điên cuồng nơi đáy mắt Tiêu Uyên dần nàng kéo về. Hắn cúi xuống, lặng lẽ khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ của nàng.

Thật lâu , cúi bế nàng lên, rời khỏi nơi đó. Chỉ khi cách xa khói lửa, mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

Sợ mất kiểm soát, Thẩm An An buông tay mà càng ôm chặt lấy , để rời .

Tiêu Uyên vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Đừng sợ, , sẽ ở đây với nàng.”

Nàng vẫn nới lỏng vòng tay, cùng lặng lẽ đại điện đang ngọn lửa nuốt chửng. Xà nhà sụp xuống, bụi tro bay mịt mù.

Người của phủ Tứ Hoàng Tử cũng tham gia dập lửa.

Gió đỉnh núi thổi mạnh, Tiêu Uyên đó, hình bất động, chỉ lặng lẽ dõi theo đám đông đang cứu hỏa. Còn Thẩm An An lặng lẽ bên cạnh .

Không ai lời nào, cũng chẳng rõ đó bao lâu, chỉ đến khi sắc đỏ rực rỡ trong mắt dần vụt tắt, trời xanh cũng hóa thành màu đen kịt.

“Đã nhiều năm đến thăm .” - Giọng Tiêu Uyên bất chợt vang lên, khàn đặc.

“Ta từng oán trách … Oán cố chấp, đủ sáng suốt, rõ ràng thấu bản chất của kẻ đó, mà vẫn chịu đầu, cam tâm tình nguyện để ông lợi dụng, cuối cùng mất cả tính mạng.”

“Khi còn nhỏ, những lúc ức hi-ếp, thường tự hỏi… Khi vì cái gọi là tình yêu mà quyết ch-ết, liệu từng nghĩ đến tương lai của ? Có từng nghĩ rằng, bảo vệ, sẽ chịu bao nhiêu khổ sở, lạnh lẽo? Trong lòng , kẻ phụ bạc cả đời, vô tình tuyệt nghĩa, dùng thủ đoạn hèn hạ để bức hại … thật sự quan trọng hơn , đứa con ruột của ?”

“Người bỏ , cam nguyện trở thành quân cờ trong tay ông … Làm thể ngu ngốc đến mức chứ? Ta thực sự thể hiểu nổi.”

Hắn khẽ, nhưng đầy cay đắng.

Thẩm An An gì, chỉ ôm thật chặt.

Tiêu Uyên hít một thật sâu, chậm rãi thở : “ gần đây, dường như dần hiểu … Chỉ đáng tiếc, thể đợi .”

Hắn đưa tay ôm lấy nàng.

Khi đó, cũng cam tâm tình nguyện quân cờ trong lòng nàng, là thanh kiếm sắc bén của nàng, chỉ cầu thể bên nửa đời.

Thẩm An An nhẹ giọng: “Nếu mẫu phi , chắc chắn sẽ hối hận.”

Con khi chìm đắm trong bi kịch, luôn thích bịt tai nhắm mắt, giống như chính nàng ở kiếp . Chỉ khác là… nàng cơ hội , trân trọng thêm một nữa.

“Có lẽ .”

Ngọn lửa cuối cùng cũng dập tắt.

Tiêu Uyên buông nàng , chậm rãi bước về phía đống tro tàn.

Bàn thờ, án hương, bài vị, tượng Phật… tất cả đều cháy thành tro bụi, chạm liền vỡ vụn.

Hắn giữa đống đổ nát, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng, dừng bên một xà nhà cháy đen, chậm rãi quỳ xuống, cẩn thận nhặt lên một vật đen sì, hình dáng giống như bài vị.

Tất cả đều lặng yên, dám lên tiếng, chỉ lấy khăn tay , từng chút một, tỉ mỉ lau sạch lớp tro bụi bám bài vị .

Khi lớp bụi bài vị lau sạch, một vết nứt dài lộ ngay giữa tên của Thục Phi, chia bài vị thành hai nửa.

Chỉ cần dùng chút lực, bài vị thể vỡ đôi.

Những cùng Khánh An thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bài vị của Thục Phi nương nương dường như là thứ duy nhất còn sót trong đống đổ nát . Dù xà nhà rơi trúng nứt, ít nhất nó vẫn thiêu rụi thành tro.

ánh mắt của Thẩm An An nhíu , dừng pho tượng Phật cháy đen .

Một bức tượng Phật to như thế còn lửa thiêu rụi còn gì, tại một bài vị bằng gỗ thể nguyên vẹn thế ?

Dẫu , lúc nàng cũng suy nghĩ của . Có lẽ Tiêu Uyên cũng nhận điều bất thường.

chuyện đó thì chứ? Bỏ bài vị của Thục Phi đống hoang tàn là điều tuyệt đối thể.

Nàng lấy từ trong ngự-c một chiếc khăn tay, bước tới đưa cho Tiêu Uyên: “Bọc bài vị . Đem về sửa chữa một chút, để ở phủ, chúng tự thờ phụng.”

Nàng cẩn thận mở khăn tay , ý bảo Tiêu Uyên đặt bài vị , động tác dịu dàng như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi là nó sẽ vỡ nát.

Tiêu Uyên giao bài vị cho nàng, dậy rời khỏi đống đổ nát.

Thẩm An An bọc cẩn thận giao cho Mặc Hương giữ gìn.

Đó là thứ an ủi duy nhất còn của Tiêu Uyên.

Khánh An khi dò hỏi về nguyên nhân vụ cháy liền tới bẩm báo với Tiêu Uyên: “Chủ tử, bọn họ mấy tiều phu tới xin nước uống. Người trông coi cung điện rời một lúc, khi thì phát hiện hương án đổ màn lụa, lửa bùng lên.”

Ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống, đảo qua những vị hòa thượng đang mệt mỏi, lấm lem, giọng điệu lạnh lùng: “Bưng bát nước mất quá một khắc thời gian. Lửa lớn đến mức thể dập tắt ngay ?”

“Người lửa cháy từ cửa sổ và cửa chính, ai trong . Bên trong bắt lửa nhanh, lúc về lấy nước thì cả cung điện chìm trong biển lửa .”

Nghe đến đây, Khánh An khựng , trong đầu nhớ tới ba tiều phu gặp chân núi.

Lúc , phương trượng run rẩy bước lên phía , cúi đầu thi lễ: “Tiêu thí chủ thứ . Chuyện là do lão nạp quản lý chặt chẽ. Lão nạp nguyện chịu trách nhiệm, chỉ mong Tiêu thí chủ đừng liên lụy đến những vô tội.”

Nói xong, ông chống gậy quỳ xuống. Các hòa thượng khác cũng đồng loạt quỳ theo.

Khánh An cau mày hỏi phương trượng: “Những tiều phu ba ? Mang gùi, đội mũ che mặt, dáng cao?”

Phương trượng về phía tiểu hòa thượng đang run rẩy bên cạnh, hỏi dò.

, đúng ! Chính là ba đó. Họ sắp khát ch-ết , con nghĩ chỉ mất chút thời gian nên mới lấy nước cho họ.”

Ánh mắt Khánh An lạnh : “Chủ tử, thuộc hạ gặp ba đó ở chân núi. Khánh Phong còn phát hiện d-ao găm giắt bên hông bọn họ. Lo ngại chuyện bất thường, chúng cho theo dõi.”

Giờ xem , vụ hỏa hoạn là do ba gây .

tại ? Đốt bài vị của Thục Phi để gì? Bọn họ lợi lộc gì từ chuyện ?

Khánh An nghĩ mãi .

Thẩm An An cuộc đối thoại, bước gần: “Vậy thì bắt bọn chúng về, tra tấn một trận là ngay.”

Sắc mặt Tiêu Uyên chìm trong bóng tối, âm u đến đáng sợ: “Đi .”

Khánh An lĩnh mệnh, nhanh chóng biến mất màn đêm.

Tiêu Uyên đống đổ nát, trong mắt cuộn trào cơn giận dữ điên cuồng.

Thẩm An An chậm rãi vươn tay nắm lấy tay . Khi Tiêu Uyên cúi mắt nàng, nàng chỉ mỉm .

Hắn khẽ nhắm mắt, áp chế cơn giận dữ, dần dần lấy bình tĩnh. Hắn xoa đầu nàng, cố gắng trấn an:

“Đừng lo.”

“Ừm.”

Loading...