Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 279: Đắc Đạo Thành Tiên.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:02
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trụ trì đại sư từ lâu Thẩm An An dọa đến ám ảnh, lúc thấy Tiêu Uyên bình cơn giận, ông mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như thoát khỏi quỷ môn quan.
"Trời khuya, bần tăng sẽ sai thu dọn vài gian thiền phòng, Tiêu thí chủ và Thẩm thí chủ thể tạm nghỉ qua đêm."
"Đa tạ đại sư."
Thẩm An An dịu dàng, ôn hòa đến mức giống phàm, trụ trì đại sư cứng ngắc gật đầu, đó sang dặn dò tiểu hòa thượng.
Thẩm An An nắm tay Tiêu Uyên, theo tiểu hòa thượng về phía hậu viện.
Trong phòng thắp sáng nến, tiểu hòa thượng chắp tay niệm Phật hiệu, : "Hai vị thí chủ tạm nghỉ ngơi một đêm, nếu gì cần cứ gọi bần tăng."
"Phiền chuẩn chút cơm chay ."
"Vâng."
Tiểu hòa thượng rời , Thẩm An An bóng dáng cao lớn đang lặng cửa sổ, chậm rãi tiến đến, vòng tay ôm lấy thắt lưng .
Tiêu Uyên cúi mắt, đặt tay lên đôi tay nhỏ nhắn đang siết chặt lấy , giữa hàng mày lạnh lùng thoáng dịu đôi chút.
"An An."
"Ừm."
"Ta gi-ết bọn chúng, một khắc cũng nhẫn nhịn nữa."
Thẩm An An gì, chỉ siết vòng tay chặt hơn, lặng lẽ ở bên .
Gió đêm lùa qua khung cửa sổ, thổi tung vạt áo hai , gian yên lặng như thể âm thanh đều nuốt chửng.
Không bao lâu , Tiêu Uyên mới xoay , nâng cằm nàng lên, chăm chú , nhưng gì.
Thẩm An An cũng im lặng, lẳng lặng đối diện ánh mắt .
Một lúc , đột ngột ôm nàng thật chặt, giọng trầm thấp mang theo chút run rẩy: "An An của , vẫn cần thần Phật che chở."
Hắn thể để bản mất kiểm soát!
Tiểu hòa thượng bưng cơm chay nhanh chóng rời .
Tiêu Uyên xuống dùng bữa cùng Thẩm An An, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Sau bữa tối, Thẩm An An hôm nay chắc chắn mệt mỏi. Nhìn lặng yên bất động, nàng chỉ ở bên , dù chẳng gì cũng .
cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, dù nàng cố gắng thế nào cũng cưỡng , mí mắt dần dần khép .
Cảm nhận vai đột nhiên trĩu xuống, Tiêu Uyên nghiêng đầu, liền thấy hàng mi dài đen nhánh của Thẩm An An khép chặt, thở đều đặn.
Hai ngày nay, nàng vẻ đặc biệt buồn ngủ.
thái y ngày nào cũng bắt mạch, hề phát hiện điều gì bất thường.
Hắn cẩn thận bế nàng lên giường, tháo giày, đắp chăn .
"An An, rốt cuộc nàng gì?"
Hắn cúi đầu, chống hai tay lên giường, lưng cong xuống. Tất cả đả kích và áp lực trong những ngày qua gần như khiến sụp đổ, đầu đau như nứt .
Hắn rõ, nếu Thẩm An An xảy chuyện gì, nhất định sẽ phát điên, sẽ mất kiểm soát, sẽ hủy diệt tất cả.
Khi đêm xuống, cửa thiền phòng lặng lẽ mở , Khánh Phong lập tức dậy từ bậc thềm.
"Chủ tử."
Đôi mắt Tiêu Uyên tối lạnh như băng: "Canh chừng cửa, cho bất kỳ ai tới gần."
"Vâng."
Khánh Phong theo bóng lưng Tiêu Uyên chậm rãi rời , lúc mới đoán , chủ tử đang tìm Đại sư Văn Âm.
Suốt cả ngày bận rộn, những hòa thượng trong chùa đều kiệt sức, sớm tắt đèn nghỉ ngơi. Chỉ còn lác đác vài chiếc đèn lồng treo dọc theo lối , tỏa ánh sáng leo lét.
Bỗng nhiên, một bóng loạng choạng lao từ hậu viện, hoảng loạn hét lớn: "Có ai , mau tới đây! Sư thúc... sư thúc ngài ..."
Tiểu hòa thượng nọ vội vã chạy đến mức để ý đường , đâ-m sầm một hình rắn chắc ngã phịch xuống đất.
Tiêu Uyên cúi mắt xuống, ánh trăng yếu ớt, gương mặt hoảng sợ của tiểu hòa thượng hiện lên rõ ràng.
"Sư thúc... sư thúc ch-ết !!"
Tiểu hòa thượng run rẩy lẩm bẩm, ngước mắt Tiêu Uyên thì càng kinh hãi đến mức run lẩy bẩy.
"Đừng... đừng gi-ết , cầu xin ngài... đừng gi-ết !"
Hắn ôm chặt đầu, co rúm như một con chim sợ cành cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-279-dac-dao-thanh-tien.html.]
"Ngươi ... ai ch-ết?" - Tiêu Uyên lạnh giọng hỏi.
"Sư... sư thúc."
Tiểu hòa thượng run rẩy đáp, giọng lạc : "Là sư thúc..."
"Sư thúc là ai?"
Một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng Tiêu Uyên, ánh mắt càng thêm băng lạnh.
"Đại... đại sư Văn Âm."
Nghe đến đây, đồng tử Tiêu Uyên bỗng co rút , một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên sống lưng. Hắn lách qua tiểu hòa thượng, nhanh chóng sải bước về phía Thúy Trúc Viên, nơi Đại sư Văn Âm cư ngụ.
Bước chân vội vàng đến mức phần hỗn loạn.
__
Thúy Trúc Viên.
Cả viện phủ chìm trong màn đêm dày đặc, đến tiếng côn trùng chim chóc cũng thấy. Cổng viện và cửa phòng đều mở toang. Tiêu Uyên nơi cổng viện, từ xa lờ mờ thấy trong căn phòng tĩnh lặng, một bóng đung đưa giữa trung.
Hắn bước lên bậc thềm, ngẩng đầu .
Dưới ánh trăng lờ mờ, khuôn mặt của Đại sư Văn Âm tím tái, sưng phù, lơ lửng giữa gian nhà, trông vô cùng quái dị và rợn .
lúc , những hòa thượng trong chùa tiếng động liền bật dậy chạy đến. Khi chứng kiến cảnh tượng mắt, ai nấy đều sợ đến hồn phi phách tán, tiếng hét kinh hãi vang lên liên hồi.
Khánh An tới cũng lập tức chạy .
"Thả xuống." - Tiêu Uyên lạnh lùng lệnh.
Khánh An rút đoản đao bên hông, phi thẳng về phía dây lụa treo xà nhà. Một đường ché-m gọn, dải lụa lập tức đứt đôi, t.h.i t.h.ể Văn Âm rơi xuống nền đất.
Khánh An bước lên, đặt tay lên cổ Đại sư Văn Âm để kiểm tra ngẩng đầu báo: "Th-i th-ể lạnh, e rằng ch-ết vài canh giờ."
Tiêu Uyên siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.
"Kiểm tra xem nguyên nhân cái ch-ết là gì."
Khánh An lập tức bắt đầu lục soát Đại sư Văn Âm.
Tiêu Uyên tuyệt đối tin rằng một đang sống yên như Đại sư Văn Âm tự tìm đến cái ch-ết. Nhất là khi nghĩ đến trận hỏa hoạn ban ngày, nghi ngờ chuyện liên quan đến ba tên tiều phu nọ.
... tại ?
Hương Giác Tự bao nhiêu , vì bọn chúng chỉ gi-ết Đại sư Văn Âm? Chẳng lẽ những kẻ đó chuyện kỳ lạ xảy và Thẩm An An? Làm thể?
Tiêu Uyên nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén cơn giận đang bùng lên trong lồng ngực.
Đại sư Văn Âm ch-ết , còn Thẩm An An thì ? Hắn gì đây?
Khánh An lật lật th-i th-ể của Đại sư Văn Âm một hồi, nhưng tìm thấy bất kỳ vết thương nào khác: "Chủ tử, ông ngoại thương, dường như thực sự là ch-ết do ngạt thở."
Tiêu Uyên tin, đích kiểm tra . Ngoài vết bầm tím do siết cổ cổ Đại sư Văn Âm, đúng là còn dấu vết nào khác.
"Hãy canh giữ th-i th-ể cẩn thận, lập tức sai về kinh mời pháp y đến giám định ."
"Rõ."
Khánh An hiệu, mấy ám vệ lập tức phong tỏa bộ Trúc Uyển.
Trụ trì tin vội chạy đến, nhưng định bước ngăn .
"A di đà Phật! Tiêu thí chủ, Văn Âm sư là của Hương Giác Tự, xin thí chủ tránh đường, để lão nạp trong."
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc trụ trì, sắc mặt vô cảm: "Cái ch-ết của Đại sư Văn Âm điều bất thường, điều tra rõ ràng. Trước khi pháp y giám định xong, bất cứ ai cũng đến gần."
"Tiêu thí chủ, Hương Giác Tự từng báo quan!"
Trụ trì nghiêm giọng, đôi mắt già nua đỏ hoe, đầu lộ vẻ bi phẫn.
"Mạng quan trọng, thể do ngươi quyết định báo ."
Tiêu Uyên sải bước khỏi thiền phòng, ánh mắt lạnh nhạt quét qua trụ trì: "Trước khi trời tối ngày mai, bất kỳ ai dám bước dù chỉ nửa bước, trụ trì đại sư cứ chuẩn thu dọn hậu sự cho kẻ đó ."
"A di đà Phật... Tiêu thí chủ, sư vốn Phật pháp cao thâm, sớm ngộ thiên đạo. Sống là sống, ch-ết cũng là một sự tái sinh, lẽ ông đắc đạo thành tiên, phép ..."
"Ý của trụ trì là, Đại sư Văn Âm tự tre-o c-ổ là vì đắc đạo thành tiên?"
"......"
Trụ trì thoáng do dự, nhưng trong lòng thực sự chút nghi ngờ như . Dù thì Văn Âm sư cũng khác biệt với thường.
Tiêu Uyên Đại sư Văn Âm kẻ tầm thường, nhưng rằng tre-o c-ổ để thành tiên? Thật nực ! Thần tiên nào chọn một cái ch-ết nhục nhã như ?