Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 281: Đạo Sĩ Giả.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:07
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới hiên Ngô Đồng Viện.
Mặc Hương níu lấy Khánh An, cúi đầu đưa áo choàng trả , giọng nhỏ đến mức gần như thấy: “Cái ... y phục của ngươi, trả ngươi.”
Tiếng mưa rơi khá lớn, giọng nàng càng nhỏ, Khánh An nhíu mày, ghé sát tai gần: “Ngươi gì cơ?”
“… Y phục trả ngươi.”
Nàng đột ngột nhét áo choàng tay , định rời nhưng cổ tay giữ .
“Vừa thật sự rõ, nữa .”
“…”
Mặc Hương liếc áo choàng trong tay , cau mày. Đã trả , còn hỏi gì nữa?
Thế là nàng kiễng chân, ghé sát tai , cố tình lớn giọng: “Ta , y phục của ngươi, trả ngươi!”
Khánh An âm lượng đột ngột vang lên ù cả tai.
Hắn cúi đầu chiếc áo choàng ướt sũng, cau mày chặt hơn: “Ngươi dùng xong ném cho thế ?”
“Không thì ?” - Mặc Hương thản nhiên hỏi .
“Không lời cảm tạ thì thôi, ít nhất cũng nên giặt sạch giúp chứ.”
“…”
Mặc Hương lập tức đỏ mặt, vội vàng giật áo choàng từ tay , cúi đầu đầy lúng túng.
Mải hổ quá nên quên mất chuyện đó .
Nàng ôm áo choàng chạy vội , Khánh An gãi đầu , liền thấy mái hiên phía xa, Khánh Phong đang khoanh tay dựa cột, đầy ẩn ý.
“…”
Nụ rõ ràng ý trêu chọc, còn đáng ghét.
__
Trong giấc ngủ say, Thẩm An An mơ hồ thấy gọi . Nàng tỉnh, chỉ xoay lưng về phía giọng , ôm chặt chăn tiếp tục ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng khẽ của nam nhân, tiếp đó, nàng bế bổng lên.
Bất đắc dĩ, nàng đành mở mắt , đập mắt là gương mặt đang mỉm của Tiêu Uyên.
“Thái y đang đợi bên ngoài, bắt mạch xong ngủ tiếp.”
Nghe , Thẩm An An lập tức tỉnh táo hơn: “Ta khỏe mạnh bình thường, xem thái y? Ta xem! Ta uống thuốc đắng!”
Nói xong, nàng chui trong chăn, nhưng Tiêu Uyên giữ chặt nàng, để nàng trốn thoát.
“Nghe lời, chỉ cần thể nàng vấn đề gì, sẽ bắt nàng uống thuốc. tối qua mưa gió lớn, lỡ nhiễm lạnh thì ? Để thái y xem một chút ngủ tiếp.”
Thẩm An An vốn định từ chối, nhưng Tiêu Uyên giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng dịu dàng nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, căn bản đường từ chối.
Nàng chỉ thể ngoan ngoãn tựa n.g.ự.c , mắt lim dim gật đầu.
Thái y Mặc Hương dẫn , cách rèm lụa bắt mạch.
Chốc lát , thái y thu tay , Thẩm An An cũng xoay , cuộn tròn giường.
“Thế nào?” - Tiêu Uyên hỏi.
“Tứ Hoàng Tử, thể của tứ Hoàng Tử phi khỏe mạnh, gì đáng lo ngại.”
Vẫn là câu trả lời như cũ, Tiêu Uyên nhíu chặt mày.
Mạch đập định, thái y chẩn đoán nguyên nhân khiến An An suy giảm trí nhớ. Điều nghĩa là trí nhớ của nàng liên quan đến sức khỏe và cũng ảnh hưởng đến tuổi thọ.
“Ta , lui xuống .”
Thái y cúi đầu rời .
Tiêu Uyên đưa mắt Thẩm An An, nàng đang ôm chăn, mặt tường.
Chỉ cần ảnh hưởng đến tính mạng, chuyện ký ức thể từ từ nghĩ cách khôi phục. Dù cả đời thể nhớ cũng , chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh, đều thể chấp nhận.
Trên đời như Đại sư Văn Âm, hẳn cũng sẽ những cao nhân khác. Hắn tin tìm cách.
Chỉ là bây giờ lúc hành động quá lộ liễu. Nếu để lộ sơ hở, Thẩm An An sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của , dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ khác nhắm .
Đợi thêm chút nữa, chờ thứ lắng xuống.
Hắn khẽ kéo chăn đắp cho nàng, đó rời khỏi phòng.
Thẩm An An mơ màng cảm nhận ấm từ chăn, ngủ thi-ếp .
—
Tiêu Uyên bước khỏi cửa, thấy Khánh An qua trong sân, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy , Khánh An lập tức tiến lên, giọng đầy gấp gáp: “Điện hạ, chuyện .”
Trong thư phòng, Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn sẵn, cả hai đều trông nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Tên Thân Doãn Bạch đúng là hèn hạ, ngay cả một linh vị cũng buông tha! Vô liêm sỉ đến mức , mà Hoàng Thượng vẫn tin tưởng , quả thực là cùng một giuộc!” - Lý Hoài Ngôn tức giận đập bàn.
Lăng Thần Dật vỗ nhẹ vai : “Được , giờ quan trọng là tìm cách giải quyết.”
Hắn sang Tiêu Uyên: “Tên đạo sĩ khẳng định rằng việc điện thờ bốc cháy liên quan đến cái ch-ết của Dương Văn, rằng đó là do tình cảm chủ tớ sâu nặng. Hắn còn bảo linh vị của Thục phi vẫn nguyên vẹn trong lửa, nghĩa là chấp nhận chuyện . Bây giờ ít đại thần dâng tấu, yêu cầu khôi phục phận cho Trần Thiên, công nhận là ngũ Hoàng Tử.”
“Hừ.”
Lý Hoài Ngôn lạnh: “Thật nực ! Lời hoang đường như mà cũng tin?”
“Không bọn họ tin, mà là Hoàng Thượng bắt họ tin. Họ thể tin.”
Giọng Tiêu Uyên lạnh lùng, gợn chút cảm xúc.
Sự xuất hiện của tên đạo sĩ đó, từng câu , thời điểm lên tiếng, chỉ cần chút đầu óc cũng đây là một màn kịch sắp đặt sẵn. Cái khiến triều đình dậy sóng là lời của , mà là vì hoàng đế tạo kết quả .
“Còn ba tên tiều phu thì ? Chúng do Thân Doãn Bạch phái tới ?” - Lý Hoài Ngôn hỏi.
Tiêu Uyên trầm giọng: “Đã ch-ết hết , còn kịp thẩm vấn.”
“Khốn kiếp!” - Lý Hoài Ngôn giận dữ đập mạnh xuống bàn.
Lăng Thần Dật vội huých nhẹ khuỷu tay , hiệu cho sang Tiêu Uyên.
Lý Hoài Ngôn theo, liền chạm ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Tiêu Uyên.
Trong chuyện , tức giận nhất ai khác chính là .
Bởi vì Thục phi nương nương chính là nghịch lân* của .
Lăng Thần Dật lo lắng Lý Hoài Ngôn sẽ vô tình châm thêm dầu lửa, khiến Tiêu Uyên mất lý trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-281-dao-si-gia.html.]
*Nghịch lân: vảy ngược của rồng, ý chỉ điều cấm kỵ, điểm yếu chí mạng của một .*
Lý Hoài Ngôn mím môi, thêm lời nào.
“Đã điều tra rõ lai lịch tên đạo sĩ đó ?”
Tiêu Uyên sắc mặt u ám, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
“Là từ một đạo quán nhỏ ở vùng xa. Trước đây hề danh tiếng, rằng bế quan tu luyện lâu. Hoàng Thượng phái Cấm vệ quân điều tra, xác nhận tối qua từng xuất hiện tại Hương Giác Tự, hòa thượng trong chùa thể chứng.”
Bọn họ tin, nhưng những chuyện liên quan đến quỷ thần vẫn luôn sức lan truyền mạnh mẽ. Ít nhất thì lúc , trong dân gian, dư luận đổi. Từ chỗ trách móc hoàng đế, sang ca ngợi tấm lòng bao dung, chấp nhặt chuyện cũ của Thục phi.
Nghe , khóe môi Tiêu Uyên khẽ nhếch lên một nụ lạnh lẽo: “Linh vị hiển linh, bốc cháy vô cớ, lấy ch-ết bàn đạp. Thủ đoạn tệ. Được thôi, cứ để xem tên đạo sĩ đó còn thể những gì.”
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn , ai thêm gì nữa.
—
Khi Thẩm An An tỉnh dậy, nàng Mặc Hương kể chuyện.
“Hoàng Tử phi, bây giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền chuyện . Người rằng Thục phi nương nương vẫn luôn ôm hận trong lòng, hồn phách vất vưởng chốn nhân gian, thể an nghỉ. Nay Dương Văn ch-ết, nương nương mới thể buông bỏ. Linh vị thiêu mà cháy, chính là dấu hiệu cho thấy giải khai khúc mắc, đầu thai .”
Thẩm An An dựa ghế, lặng lẽ lắng , vẻ mặt chút đổi, nhưng đôi mắt hạnh cụp xuống lạnh như băng.
“Mấy kẻ đó thật đê tiện vô liêm sỉ, đến thủ đoạn bẩn thỉu như cũng thể nghĩ !” - Mặc Hương tức giận bất bình.
Thẩm An An cũng đồng ý với điều , nhưng nàng cũng hiểu rằng Thân Doãn Bạch thể đến mức , nhất định là hoàng đế ngầm cho phép. Nếu , với một chuyện động trời như , tuyệt đối dám tự ý hành động.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, trong đầu bất giác hiện lên ngọn lửa dữ dội đêm qua, Tiêu Uyên điện thờ…
Trái tim nàng như bóp nghẹt, đau nhói đến mức thể kiềm chế. Lông mày khẽ nhíu .
“Hoàng Tử phi, ?”
Nàng khẽ lắc đầu.
Trí nhớ của nàng ngày càng mơ hồ, nhưng phản ứng của cơ thể càng lúc càng rõ ràng hơn. Không cần ai , nàng cũng , tình cảm của dành cho Tiêu Uyên sâu đậm đến mức nào.
Bởi vì, nàng tuyệt đối sẽ vì một xa lạ mà đau lòng đến .
“Chàng vẫn còn ở thư phòng ?”
Mặc Hương gật đầu: “Khánh An tối nay cô gia nhiều tấu chương cần phê duyệt, chắc sẽ về muộn. Người dặn Hoàng Tử phi cần chờ ngài dùng bữa tối.”
“Ừm.”
Thẩm An An khẽ đáp, giọng điệu bình thản: “Ngươi sai phố ngóng. Chuyện chắc chắn kết thúc, lẽ sẽ còn diễn biến mới.”
“Vâng.”
Mặc Hương lui xuống.
Thẩm An An lấy một cuốn sổ nhỏ từ ghế, lật từng trang một cách chăm chú. Có lúc, nàng ngẩn những con chữ đó lâu.
Khi lật đến trang cuối cùng, nàng cầm bút bắt đầu .
Nửa canh giờ , Mặc Hương , liền thấy nàng cầm cuốn sổ trong tay, ánh mắt thất thần.
Nàng Hoàng Tử phi trân quý cuốn sổ , nhưng cho phép bất cứ ai xem qua.
“Mặc Hương.”
“Nô tỳ mặt.”
"Trong phủ một tên là Thanh Dược, giỏi bắt chước giọng ?"
"Dạ đúng, Hoàng Tử phi, còn nhớ ?"
Mặc Hương vui mừng, Thẩm An An khẽ gật đầu.
"Ngươi đưa đến đây, chuyện giao phó."
Mặc Hương lui xuống. Lúc , phía nàng Thanh Dược theo.
Thanh Dược bước lên hành lễ: "Hoàng Tử phi."
"Mặc Hương, ngươi dẫn lui xuống , chuyện cần riêng với ." - Giọng Thẩm An An bình thản.
Mọi đều lui ngoài.
Ánh mắt Thẩm An An rơi lên Thanh Dược, nuốt khan một cái, chút căng thẳng: "Hoàng Tử phi, gì sai bảo tiểu nhân?"
"Ừm."
Nàng nâng chén lên nhấp một ngụm cho ấm giọng, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện bảo ngươi luyện tập, ngươi đến ?"
"Tiểu nhân… dạo gặp vị đại nhân đó, chỉ thể lặp lặp những gì quan sát . Nếu trò chuyện trực tiếp với quen của , e là đủ thuần thục."
"Không , chỉ cần ngươi thể bắt chước giọng thật giống, còn về dáng vẻ…"
Ánh mắt Thẩm An An lướt qua Thanh Dược một lượt gật đầu: "Dùng một chút mánh khóe là qua thôi."
Thanh Dược phần lo lắng, dù đóng giả cũng là một đại thần trong triều.
"Hoàng Tử phi, khi nào thì cần tiểu nhân tay?"
"Sẽ nhanh thôi."
Nàng đặt chén xuống, giọng điệu thản nhiên: "Ngươi hãy chuẩn sẵn sàng trong mấy ngày tới. Chuyện liên quan đến tính mạng, nhất định phép xảy sơ suất."
Thanh Dược khẽ rùng , vội vàng gật đầu, nhưng Thẩm An An cũng thêm bất cứ chi tiết nào, chỉ phất tay bảo lui xuống.
Thanh Dược cúi đầu mở cửa rời , bước liền thấy mắt là một đôi giày thêu hoa văn hình mãng xà.
Ngay đó, một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới.
Hắn bần thần một thoáng, ngước lên, liền chạm gương mặt lạnh lùng sâu thẳm của Tiêu Uyên.
"Tứ… Tứ Hoàng Tử!" - Hắn vội vàng cúi thấp hành lễ.
Tiêu Uyên khẽ nheo mắt, liếc về phía gian phòng chính, rõ ràng bên trong chỉ hai bọn họ: "Các ngươi đang gì?"
"Tứ… Tứ Hoàng Tử phi gọi tiểu nhân đến… chuyện bàn bạc…" - Thanh Dược lắp bắp.
Hắn rõ Tiêu Uyên ưa gì , bởi vì xuất của từng là một nghệ nhân trong gánh hát nhỏ. Trong phủ, luôn tránh mặt Tiêu Uyên, ngờ hôm nay đụng .
Hắn bất giác run lên, cuối cùng quyết định quỳ xuống đất.
"Có chuyện gì ?"
Thẩm An An thấy động tĩnh liền bước , vặn trông thấy cảnh tượng .
Thanh Dược run lẩy bẩy, còn Tiêu Uyên thì mặt mày trầm lạnh.
ngay khoảnh khắc Tiêu Uyên thấy nàng, gương mặt nghiêm nghị chậm rãi giãn , nở một nụ dịu dàng.
"Không gì , ngươi lui xuống ." - Hắn liếc Thanh Dược một cái, thản nhiên .