Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 282: Hồi Ức.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:10
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Dược như đại xá, chống tay xuống đất lao ngoài như một mũi tên rời cung.

Con đường trong viện vẫn còn trơn trượt, bước chân quá vội vàng nên loạng choạng mấy , nhưng tốc độ chẳng hề giảm chút nào.

Thẩm An An: "……"

Khóe môi nàng khẽ giật giật: "Chàng gì với mà dọa thành bộ dạng ?"

Sắc mặt Tiêu Uyên bình thản: "Ta chẳng gì cả. Hắn vốn nhát gan, một nam nhi bảy thước mà còn chẳng bằng nữ tử, khó mà việc lớn."

Thẩm An An khẽ , nhận lấy áo khoác ngoài của gấp , hỏi: "Hôm nay về sớm , phê duyệt xong công văn trong thư phòng ?"

"Ừm."

Tiêu Uyên vòng tay ôm nàng từ phía , lười biếng hỏi: "Vừa nàng và đó trong phòng gì? Còn đóng cửa cho ai nữa."

"…… Không gì cả."

Nàng xoay , ngước mắt , chậm rãi : "Hôm nay, đột nhiên nhớ một chuyện."

"Chuyện gì?" - Hắn , nghịch ngợm chiếc cúc cổ áo nàng.

"Hoa Sinh."

Bàn tay Tiêu Uyên thoáng khựng .

"Muội còn nữa, đúng ?"

Một lúc lâu , mới trầm giọng đáp: "Ừm."

Thẩm An An thêm gì, chỉ ánh mắt trầm xuống, mang theo nỗi buồn thể che giấu.

Nàng bản quên quá nhiều thứ, nhưng mỗi khi ký ức về Hoa Sinh hiện lên, nỗi đau mất một tri kỷ vẫn luôn cuộn trào trong tim.

Mỗi nhớ , cảm giác chẳng khác nào ngày nàng trút thở cuối cùng trong vòng tay nàng.

"Vì , đúng ? Ta bảo vệ ."

"Không của nàng."

Tiêu Uyên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dịu dàng an ủi: "Là chịu lời, khăng khăng trốn hôn, rời khỏi kinh thành. Là Thân Doãn Bạch gi-ết , của nàng."

"Thân… Doãn… Bạch." - Thẩm An An chậm rãi nhẩm cái tên .

Tiêu Uyên ôm chặt nàng lòng, hai lặng lẽ cửa sổ, tận hưởng một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

"Phu quân, bài vị của mẫu phi sửa sang . Ta dặn quản gia xây một tiểu Phật đường ở hậu viện, đợi khi tất, chúng sẽ đặt bài vị ở đó để đích hương khói."

"Được, vất vả cho nàng ." - Hắn thấp giọng đáp, giọng vẫn trầm như thường ngày.

Thẩm An An vẫn thể quên hình ảnh hôm , khi đại điện bốc cháy, lặng trong biển lửa.

Cô độc, tuyệt vọng, lạnh lẽo, kìm nén, phẫn nộ, và còn cả nỗi bi thương sâu thẳm.

Bàn tay giấu trong tay áo của nàng siết chặt dần, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.

Buổi tối, khi dùng xong bữa tối, Thẩm An An y phục, chải chuốt chỉnh tề bước thì thấy Tiêu Uyên mặc trung y, vạt áo mở, đang bức tranh từng chứng kiến đêm tân hôn của họ, lặng lẽ ngắm với vẻ mặt đầy suy tư.

Nghe thấy động tĩnh, đầu, khóe môi cong lên một nụ , đó vươn tay về phía nàng.

Thẩm An An bước tới, nắm lấy tay , thuận thế kéo trong lòng.

Đây là việc mà mỗi tối khi ngủ đều . Giờ đây, bức tranh treo trong Ngô Đồng Viện từ một bức thành ba bức, tất cả đều ghi những ký ức giữa hai họ.

Mỗi tối, Tiêu Uyên đều ôm nàng, cùng ngắm những bức tranh, kể từng câu chuyện, hồi tưởng những ngày qua. Thẩm An An lặng lẽ lắng , đó ôm ngang bế lên giường.

Nàng , sợ nàng quên mất , nên mới treo tranh trong phòng, nhắc nhở nàng hết đến khác, giúp nàng từng chút một nhớ .

Còn nàng, dù là những chuyện nhớ vẫn còn quên, nàng đều chăm chú lắng , đó mỉm với .

"Lúc , phu nhân hung dữ lắm, với những lời sắc bén như d-ao cắt."

"Câu nào là đau lòng nhất?" - Nàng khẽ hỏi.

Tiêu Uyên bộ suy nghĩ, : "Có lẽ là ở vùng ngoại ô, nàng tên thư sinh ch-ết tiệt đó là vị hôn phu của nàng."

"……"

"Ta suýt nữa gi-ết ." - Hắn tựa đầu lên vai nàng, giọng còn mang theo chút ấm ức.

"Vậy tay?" - Thẩm An An bật .

"Bởi vì phu nhân quá cứng đầu. Nếu gi-ết , nàng chắc chắn sẽ tuyệt giao với cả đời."

Nói đúng hơn, cảm tạ phụ hoàng tác thành cho họ. thể điều đó, vì với Thẩm An An mà , cái ch-ết của lão phu nhân Thẩm gia là một nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

"Vậy , nếu đúng như , yêu sâu đậm đến thế, tại gả cho ?"

Lời dứt, cánh tay đang ôm nàng của Tiêu Uyên dần lỏng , một luồng khí trầm lắng tỏa quanh . Hắn chậm rãi xoay nàng , đối diện với .

"Nàng yêu ?" - Hắn mím môi, giọng lạnh nhạt.

"…… Không thế ?" - Thẩm An An chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Tiêu Uyên nghẹn lời, một mắc kẹt nơi lồng ngự-c, lập tức vươn tay đè đầu nàng ngự-c .

"Ta lúc nào thế? Rõ ràng là chính nàng mà?"

Thẩm An An lách một khe nhỏ, ngước đôi mắt sáng trong lên : "Ta còn chẳng nhớ nổi đó là ai, thích ? Không ngày nào cũng nhắc nhắc , bảo với rằng thích , thích đến mức thể vì mà bất chấp mạng sống ?"

Tiêu Uyên nghẹn lời, im lặng hồi lâu.

Hắn quả thực vẫn luôn khúc mắc với tên thư sinh đó, đêm nào cũng quên nhắc tới một hai câu chua chát.

"Ta nhớ thích , nhưng nếu , thì đó cũng là do truyền đạt cho . Chàng luôn bảo thích , thích đến mức thể liều cả mạng sống."

"Nhảm nhí!"

Tiêu Uyên nghiêm giọng, âm thanh cao hơn bình thường: "Nàng thích , nàng chỉ chấp nhận cuộc hôn nhân hoàng thất mà thôi!"

"Từ nay về , ai cũng nhắc đến cái tên thư sinh ch-ết tiệt đó thêm một chữ nào!"

Hắn ôm chặt nàng lòng, giọng trầm thấp mang theo chút khó chịu.

Thẩm An An rúc lồng ngự-c , tinh nghịch chớp chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-282-hoi-uc.html.]

Hai đùa giỡn thêm một lúc cùng xuống giường.

Ngay lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vương phi." - Giọng của Mặc Hương truyền đến.

Thẩm An An nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tiêu Uyên, vén chăn bước xuống giường.

“Có chuyện gì ?”

Bên ngoài, Mặc Hương đó với vẻ mặt lo lắng, nhưng lập tức gì mà chỉ khẽ liếc mắt trong phòng.

Thẩm An An lập tức hiểu ý, xa hơn một chút cùng Mặc Hương mới lên tiếng: “Chuyện ban ngày bảo ngươi điều tra, tin tức ?”

.”

Mặc Hương nghiêm mặt, giọng điệu lạnh lùng: “Vương phi đoán sai. Từ chạng vạng, tin đồn phố bắt đầu chuyển hướng. Ban đầu còn là ca ngợi Thục phi nương nương, mà giờ đây trở thành mắng nhiếc chỉ trích. Họ hoàng đế tam cung lục viện, khai chi tán diệp vốn là lẽ thường, là quốc sách lập quốc. Bà chỉ là một phi tần, tự vẫn, chính là tội lớn. Hoàng đế nhân từ, còn chẳng truy cứu.”

“Bệ hạ vì bù đắp cho bà, để Ngũ Hoàng Tử lưu lạc nhân gian suốt mười mấy năm, như là nhân nghĩa đến cùng cực. Nay bà ắt hẳn nhận tội của , mới thể buông bỏ chấp niệm, đầu thai chuyển thế.”

Càng , Mặc Hương càng tức giận: “Bọn họ còn , thiệt thòi nhất bây giờ chính là Ngũ Hoàng Tử. Hoàng tộc vốn đơn bạc, việc cấp bách mắt là đón Ngũ Hoàng Tử về, công khai phận với thiên hạ.”

“Ngay cả Tứ Hoàng Tử cũng kéo để dẫm đạp một trận.” - Mặc Hương bực bội .

Thẩm An An khẽ nhếch môi lạnh, gì.

Dân chúng vốn là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào thì ngả chiều , chịu nổi một chút tác động.

Tin đồn lan nhanh như , chắc chắn là do kẻ , tên Thân Doãn Bạch và hoàng đế thao túng.

Thật sự là khinh quá đáng!

Nàng đầu, về phía chính điện. Ánh nến hắt lên song cửa sổ, in bóng Tiêu Uyên kéo dài.

Thục phi là nghịch lân của , thể để bọn họ hết đến khác đem bôi nhọ?

__

Thẩm An An cảm nhận bên cạnh rời , nửa mở đôi mắt mơ màng.

“Làm nàng thức giấc ?”

Tiêu Uyên rõ ràng cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn khiến nàng tỉnh. Hắn bất đắc dĩ xoa đầu nàng, nhẹ: “Ta lên triều sớm, nàng ngủ tiếp .”

Thẩm An An dụi mắt, nửa dậy định mặc quần áo: “Ta cùng .”

“Hôm nay trời lạnh.” - Tiêu Uyên lấy y phục từ tay nàng, ấn nàng trở giường.

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ .”

Gương mặt Thẩm An An đầy vẻ vui.

Tiêu Uyên nàng lo lắng cho , chỉ mỉm dịu dàng: “Yên tâm , nàng còn rõ bản lĩnh của phu quân ? Đám đó chẳng đáng gì, đối phó .”

Thẩm An An nắm c.h.ặ.t t.a.y , cắn môi gì.

Những chuyện bình thường, thực sự thể ứng phó, nhưng liên quan đến Thục phi. Đám hèn hạ vô sỉ , từng lời từng chữ đều như đâ-m thẳng tim , nàng đau lòng, lo lắng cho ?

Nghĩ đến cảnh triều, những kẻ đó đem danh dự Thục phi bôi nhọ, dùng những lời cay độc nhất để đả kích Tiêu Uyên, nàng chỉ thấy trái tim như d-ao cứa.

còn cách nào khác, dù nàng gì, Tiêu Uyên cũng chịu để nàng theo. Hôm qua mưa lớn, sáng nay gió mạnh, ẩm nặng, sợ nàng lạnh.

Thẩm An An chỉ đành ngừng căn dặn: “Chàng nhất định giữ bình tĩnh. Đám đó chắc chắn sẽ cố kích động phạm sai lầm, để cớ nâng đỡ Trần Thiên lên vị trí . Chàng hãy nhẫn nhịn, quân tử báo thù, mười năm muộn.”

Nghe , Tiêu Uyên bật khẽ: “Lời phu nhân dạy, vi phu xin ghi nhớ.”

Thẩm An An lườm một cái, giọng trách móc: “Chàng đừng xem như chuyện đùa.”

Tiêu Uyên nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đáp: “Phải , vi phu xin ghi nhớ.”

, Thẩm An An vẫn kiên quyết tiễn khỏi Ngô Đồng Viện. Đợi đến khi bóng dáng khuất hẳn, nàng mới trong.

Trước cổng điện Phụng Thiên.

Cửa cung vẫn mở, nhưng các đại thần tụ tập thành từng tốp nhỏ, rì rầm bàn luận chuyện gì đó.

Khi xe ngựa của Tứ Hoàng Tử dừng , những tiếng xì xào lập tức ngừng bặt. Mọi nhanh chóng vẻ nghiêm trang, ngay ngắn chờ triều.

Tiêu Uyên bước xuống xe, lạnh lùng quét mắt qua đám nhưng buồn để tâm.

Lý Hoài Ngôn thì xun xoe tiến đến gần, hì hì: “Hôm nay vẻ khác lạ đấy?”

Tiêu Uyên liếc một cái, chẳng buồn đáp lời.

Lý Hoài Ngôn ghé sát , hạ giọng hỏi: “Huynh bọn họ bàn tán chuyện gì ?”

Lăng Thần Dật ở bên cạnh bực , vỗ mạnh lên cổ Lý Hoài Ngôn: “Ngươi lắm lời quá đấy.”

Lý Hoài Ngôn nhăn mặt rên lên một tiếng: “Đau! Ta chẳng qua chỉ nhắc chuẩn tâm lý , lát nữa triều còn đường ứng phó. Chỉ là… nếu là đây, sớm vả thẳng mặt đám , hôm nay nhịn giỏi như , thật khiến khó hiểu.”

Lăng Thần Dật cũng sang Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên thản nhiên : “Trước khi cửa, phu nhân đặc biệt dặn dò tức giận, lấy đại cục trọng.”

Lăng Thần Dật: “……”

Lý Hoài Ngôn: “……”

Hai lập tức im bặt, chặn họng nên lời.

lúc , tiếng chuông điểm giờ lâm triều vang lên. Thái giám bên trong đẩy cửa cung, cánh cửa nặng nề mở , phát âm thanh trầm đục.

Tiêu Uyên, Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật sóng vai bước lên.

Những khác đều dừng , giữ một cách nhất định mới lục tục tiến về điện Phụng Thiên. Người duy nhất né tránh bọn họ chính là Thượng thư bộ Binh, Thân Doãn Bạch.

“Hôm nay tâm trạng của Tứ Hoàng Tử vẻ nhỉ?”

Tiêu Uyên nghiêng mắt, ánh lạnh lẽo lướt qua Thân Doãn Bạch, bước chân khựng .

Việc ngôi điện thờ bài vị Thục phi thiêu cháy, thêm những lời đồn nhục mạ bà lan truyền khắp nơi, đối với Tiêu Uyên mà , chẳng khác nào nỗi nhục nhã tột cùng.

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn thấy thì lo lắng sẽ nổi nóng ngay tại chỗ, lập tức mỗi một bên giữ chặt cánh tay , kéo : “Đừng quên lời phu nhân dặn, đừng chấp nhặt với chó cản đường.”

Vừa , hai nửa kéo nửa đẩy, lôi thẳng.

Loading...