Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 284: Mua Phấn Son.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:15
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Má-u tươi lập tức chảy từ khóe miệng của Trần đại nhân cú đ.ấ.m mạnh khiến đầu ông vẹo sang một bên.

Miệng bịt chặt, chỉ thể phát những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Trần đại nhân ngước mắt Tiêu Uyên, ánh mắt tràn đầy van xin.

Lý Hoài Ngôn xắn tay áo, nhạt: "Lúc triều các ngươi năng hùng hồn lắm cơ mà? Giờ ? Nào, tiếp tục cho gia !"

Lại thêm một cú đấm, Trần đại nhân ngã lăn xuống đất, cơ thể co giật dữ dội.

Lý Hoài Ngôn cuối cùng cũng chịu buông tay, chuyển sang tiếp theo, khóe miệng nhếch lên: "Ngự sử đại nhân, các ngươi luôn miệng quân vương ân trạch đều khắp ? Được, để gia giúp ngươi cảm nhận một chút!"

Trong căn phòng chứa củi, tiếng nắm đ.ấ.m giáng xuống da thịt hòa lẫn với những tiếng rên rỉ đau đớn, vang vọng dứt.

Sau hai khắc, Lý Hoài Ngôn phủi tay, dậy từ vị quan cuối cùng, miệng lầm bầm: "Mệt ch-ết lão tử !"

Nhìn xuống bốn sõng soài đất, ai nấy mặt mày bầm dập, đến rên cũng còn sức.

Lý Hoài Ngôn đầu Tiêu Uyên, vẫn yên nhúc nhích, và Lăng Thần Dật, kẻ khoanh tay xem. Hắn nhướn mày: "Việc sảng khoái thế , hai các ngươi động thủ ?"

Lăng Thần Dật liếc một cái, xuống những đốt ngón tay sưng đỏ của , bình thản : "Ta sợ đau, khác đánh cũng đủ hả giận ."

Vừa dứt lời, ngoắc tay một cái, lập tức mấy tên đại hán to cao lực lưỡng bước .

"Xuống tay chừng mực, đừng để ch-ết là ."

"Vâng, Thế Tử yên tâm."

Mấy kẻ nhanh chóng tiến lên, cưỡi lên bốn vị quan đang đất.

Bọn quan viên trợn to mắt, bên trong đầy sợ hãi, rên rỉ cầu xin Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên vẫn thản nhiên dậy, phủi nhẹ lớp bụi dính áo bào chậm rãi rời khỏi phòng.

Lăng Thần Dật thêm một lát cũng bước theo, Lý Hoài Ngôn còn đang đắc ý vì hả giận, đầu thấy hai mất, vội vàng đuổi theo.

Cổ tay vẫn còn ê ẩm, bực bội : "Hai tên các ngươi thật gian xảo, đánh đến mỏi cả tay!"

Lăng Thần Dật bật , liếc một cái: "Không chính ngươi xả giận ? Không tự tay đòn thì mà hả ?"

"Nghe cũng lý."

Lý Hoài Ngôn thu tay , sang Tiêu Uyên: "Chẳng lẽ cứ đánh một trận cho qua dễ dàng thế ?"

Tiêu Uyên im lặng, Lăng Thần Dật vỗ vai , trầm giọng : "Sao thể chứ? Dù gì bọn chúng cũng là quan viên triều đình, hơn nữa chỉ là đồng lõa. Trận đòn đủ để bọn chúng liệt giường một năm rưỡi, cũng xem như một bài học nhớ đời."

"Vậy kẻ chủ mưu thì ?" - Đôi mắt Lý Hoài Ngôn chợt lạnh .

Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật đồng thời trầm mặc, chân mày siết chặt đầy âm u.

Lăng Thần Dật nhạt: "Việc , cứ giao cho Tiêu Uyên , chuyện thể giải quyết trong một sớm một chiều."

đó cũng là Hoàng đế, là cữu cữu ruột của , là phụ của Tiêu Uyên. Ngồi ngai vàng hơn mười năm, dễ dàng lật đổ.

Trong phòng chứa củi, tiếng động vẫn tiếp tục vang lên. Lý Hoài Ngôn phủi nhẹ vạt áo, bước ngoài: “Thôi , gặp mỹ nhân đây, rảnh tán dóc với các ngươi nữa.”

Tiêu Uyên nhướng mày, cũng hất cánh tay đang đặt vai của Lăng Thần Dật , thản nhiên : “Ta cũng về phủ bồi phu nhân, một ngươi tự .”

Lăng Thần Dật: “……”

Hắn thì cứ , còn cố tình nhấn mạnh là “một ngươi ?

“Chẳng lẽ thể nửa chắc?”

Hắn lẩm bẩm một câu, ánh mắt thoáng nheo , bất chợt sải bước đuổi theo Lý Hoài Ngôn đang phía .

“Này, ngươi với Trịnh cô nương còn dứt hẳn ?”

Bước chân Lý Hoài Ngôn khựng , đáy mắt chợt trầm xuống: “Trần Thiên khôi phục phận Hoàng Tử, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, cắt đứt chẳng uổng phí bao công sức ?”

“Vậy ?”

Lăng Thần Dật nheo mắt, ánh như dò xét: “Sao thấy ngươi càng diễn càng giống thật ? Đừng bảo là ngươi thật sự động lòng với cô nương đấy nhé? Trịnh đại nhân chắc chắn chấp nhận .”

Câu như giẫm trúng đuôi Lý Hoài Ngôn, lập tức nhảy dựng lên: “Hắn đồng ý cái gì? Dựa cái gì mà đồng ý? Gia đây phong thái phi phàm, phong lưu phóng khoáng, còn là Quốc Công gia, nhảy nhót thế nào cũng xem tâm trạng của gia .”

“……”

Lăng Thần Dật buông tay, như : “Ngươi chẳng là vì công vụ ? Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngươi kích động như gì?”

Lý Hoài Ngôn chột , đưa tay gãi gãi mũi: “Ta… Ta chỉ thấy phục thôi. Gia đây là đối tượng mà vô nữ tử Kinh thành mơ ước, … đến mức xứng?”

“Thôi bỏ , lười tranh luận với ngươi, đây.”

Hắn ngước sắc trời, đó vội vã rời , rõ ràng hẹn từ .

Lăng Thần Dật chống cằm theo bóng khuất dần nơi ngã rẽ, mãi đến khi tiếng ngựa hí vang lên mới kéo suy nghĩ về thực tại.

“Này, thể , đưa về phủ chứ!”

Hắn chạy vài bước đuổi theo chiếc xe ngựa đang đầu, nhanh nhẹn nhảy lên.

Tiêu Uyên tựa lưng vách xe, sắc mặt bình thản. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một hộp điểm tâm tinh xảo.

“Đem cho biểu tẩu ? Để nếm thử chút.”

Hắn đưa tay Tiêu Uyên dùng quyển sách gõ nhẹ một cái.

“Đã là đem cho tẩu tẩu của ngươi, ngươi nghĩ sẽ để ngươi ăn ?”

“Keo kiệt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-284-mua-phan-son.html.]

Lăng Thần Dật bĩu môi, nhưng sắc mặt dần nghiêm túc hơn: “Lý Hoài Ngôn dạo quấn quýt với Trịnh cô nương rời, sắp diễn giả thành thật , quản ?”

“Quản cái gì?”

Tiêu Uyên liếc một cái, giọng điệu hờ hững: “Ngươi ghen tị ?”

“Ta ghen tị?”

Lăng Thần Dật khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường: “Ta chẳng qua là tìm, chứ cưới .”

"Huynh nghiêm túc một chút, thật đấy. Lý Hoài Ngôn từng qua với ít cô nương, nhưng bao giờ như thế . Ba ngày hai bữa du ngoạn thì cũng ăn uống cùng . Vừa thử dò xét vài câu, lập tức nổi giận. Ta thấy, e rằng thực sự động lòng ."

Tiêu Uyên đổi tư thế , lười biếng lắng lên tiếng.

Lăng Thần Dật nhích gần hơn, tiếp tục : "Trịnh gia gia tộc tầm thường. Chúng sớm muộn gì cũng tay với bọn họ. Đến lúc đó, cả nhà Trịnh gia tịch thu tài sản, ly tán, chẳng chúng sẽ trở thành kẻ thù đội trời chung với Trịnh cô nương ? Khi , Lý Hoài Ngôn đối mặt thế nào đây?"

Tiêu Uyên khẽ nâng mi mắt liếc một cái, thản nhiên : "Lo chuyện bao đồng."

"Lý Hoài Ngôn kẻ ngốc, trong lòng hiểu rõ. Trịnh gia chẳng qua chỉ là cào cào cuối thu, khó mà nhảy nhót bao lâu nữa. Nếu Trịnh cô nương thông minh, đến lúc đó sẽ nhận rằng chỉ bám Lý Hoài Ngôn mới thể giữ mạng. Là ân là oán, tất cả đều do quyết định."

__

Lý Hoài Ngôn rời khỏi tửu lâu, thẳng đường đến hiệu bán son phấn lớn nhất phố Hoa An.

Chưởng quầy trông thấy vội tươi như hoa, cung kính chào đón: "Ôi chao, lâu gặp Quốc Công gia! Dạo ngài bận gì thế?"

"Gia ngoài việc triều chính thì chỉ nữ nhân, còn bận gì nữa?"

Chưởng quầy gật đầu nịnh nọt: "Phải , ngài chí . Vậy hôm nay ngài chọn son phấn tặng cho vị hoa khôi nào, để tiểu nhân giới thiệu cho ngài?"

Lý Hoài Ngôn nhíu mày: "Nói bậy gì đó, gia khi nào thì mua đồ cho hoa khôi?"

Chưởng quầy sững , trong lòng thầm lấy lạ. Hôm nay Quốc Công gia nổi cơn gì đây?

ăn nhiều năm, cách sắc mặt mà đoán ý. Lập tức tự vả miệng, hùa theo: "Phải , , là tiểu nhân sai. Vậy ngài chọn son phấn cho ai, để tiểu nhân giới thiệu ạ?"

Lý Hoài Ngôn suy nghĩ một chút : "Lấy cho xem những loại son phấn đang thịnh hành nhất trong giới cô nương nhà quan hiện nay."

"Vâng!"

Chưởng quầy xoay lấy hàng, trong lúc đó lén bĩu môi. Xem là sắp lấy thê tử , chẳng trách nhắc đến chuyện đây.

Hắn mang hơn mười hộp son đang bán chạy nhất, Lý Hoài Ngôn chọn một hộp bảo gói .

Chưởng quầy sững một chút.

Trước đây vị mua một lúc mười mấy hộp cùng màu cùng loại, tặng cho nhiều khác . Nay chỉ lấy một hộp? Chẳng lẽ thật sự tu tâm dưỡng tính ?

Hắn lắc đầu thầm nghĩ, cô nương nhà nào xui xẻo như .

Lý Hoài Ngôn cầm hộp son lên chuẩn rời , khi còn quên nhắc nhở: "Mau lanh mắt một chút. Vài ngày nữa dẫn nàng đến, ngươi điều, cái gì nên , cái gì nên ."

"Vâng ! Tiểu nhân hiểu rõ! Tiểu nhân từng gặp Quốc Công gia, càng quen ngài!"

Lý Hoài Ngôn hài lòng gật đầu, lúc mới cầm hộp son rời .

Ra khỏi cửa tiệm, sang hỏi gia đinh bên cạnh: "Giờ là canh mấy ?"

"Khởi bẩm Quốc Công gia, đến giờ hẹn với Trịnh cô nương ạ."

"Ừm." - Lý Hoài Ngôn gật đầu, lập tức sải bước nhanh về phía phủ Trịnh gia.

Tường viện nhà Trịnh gia cao lắm, mà khinh công của cũng tệ. Hắn lùi vài bước, sự giúp đỡ của gia đinh, chỉ ba hai động tác nhanh chóng vượt qua bức tường.

Vừa xoay , thấy một cô nương khoác váy hồng phấn ngay lưng , khóe môi khẽ cong, mỉm .

Hiếm khi Lý Hoài Ngôn đỏ mặt.

"Đợi ?"

Trịnh cô nương khẽ liếc mắt hiệu cho nha bên cạnh, nha lập tức lui xuống, đến giữ cửa viện.

"Người đồn rằng Quốc Công gia phong lưu, là khách quen của chốn yên hoa. Ta cố ý đây, xem thử khinh công trèo tường khuê phòng nữ nhi của ngài cao minh như lời đồn . Giờ xem ..."

Nàng khẽ ngước mắt lên tường viện nhà , ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu hờ hững: "Quả thực cũng chút bản lĩnh."

"Là tên khốn nào ?"

Lý Hoài Ngôn nhướng mày, kiên quyết thừa nhận: "Gia là loại đó ? Trước , gia chỉ thương hương tiếc ngọc, phong lưu."

Trịnh cô nương bật , hề chút khó chịu khinh miệt nào, trái ngược hẳn với thái độ của những tiểu thư danh môn khác đối với .

Hắn nhẹ, từ trong ngự-c lấy một hộp phấn đưa cho nàng: "Tiện đường qua, các quý nữ đều thích, nên mua một hộp tặng nàng."

Trịnh cô nương nhận lấy, mở xem, khẽ liếc một cái: "Ngài hiểu rõ sở thích của nữ tử lắm nhỉ?"

Giọng nàng tuy trêu chọc, nhưng ánh mắt trong veo, hề chút khinh thường nào, khiến Lý Hoài Ngôn thấy khó chịu.

"Chuyện thể thề, chỉ tặng một nàng, tuyệt đối ai khác."

Trịnh cô nương thản nhiên đặt hộp phấn sang một bên, xuống ghế đá: "Ai mà chẳng lúc tuổi trẻ bồng bột, hồ đồ một chút, cần gì bận tâm? Ta chỉ đùa thôi, ngài đừng để trong lòng. Huống hồ, dám để ngài trèo tường viện , chẳng lẽ trong lòng ngài cũng cảm thấy là hạng nữ nhân giữ đạo hạnh, phóng đãng vô sỉ ?"

Lý Hoài Ngôn lắc đầu, nghiêm túc : "Tất nhiên là , Trịnh cô nương thẳng thắn chân thành."

Trịnh Nguyệt Nhi khẽ , gương mặt thoáng hiện nét e thẹn.

Lúc thì nàng hoạt bát cởi mở, thể trò chuyện thoải mái, lúc ngượng ngùng đỏ mặt, dịu dàng đoan trang mà kiểu cách. Chính sự đối lập khiến Lý Hoài Ngôn khỏi thu hút.

"Quốc Công gia dạo bận rộn lắm ?" - Nàng tự tay rót cho cả hai, nhẹ giọng hỏi.

"Đừng gọi bằng tước vị, cứ gọi tên ."

Loading...