Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 285: Còn Nhớ Ta Không?
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:17
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gương mặt của Trịnh Nguyệt Nhi đỏ lên, giọng nhỏ nhẹ hơn: "Lý Hoài Ngôn."
"Ừm."
Lý Hoài Ngôn khẽ nhếch môi: "Cũng chẳng chuyện gì lớn, chỉ là mấy việc lặt vặt triều thôi."
Trịnh Nguyệt Nhi gật đầu, nhưng sắc mặt bỗng trở nên vui: "Ta ... phận của vị Ngũ Hoàng Tử công bố thiên hạ ?"
Lý Hoài Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Trịnh Nguyệt Nhi đặt chén xuống, vẻ mặt đầy ưu tư, ánh mắt thoáng nét u ám.
Lý Hoài Ngôn tất nhiên nàng đang lo lắng điều gì. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm , lên tiếng.
ngay đó, một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay . Giọng nghẹn ngào của Trịnh Nguyệt Nhi vang lên: "Lý Quốc Công, ..."
Lý Hoài Ngôn đặt chén xuống, bình thản nàng: "Nếu Trịnh cô nương chuyện , cứ thẳng . Nếu thể giúp, nhất định chối từ."
Môi Trịnh Nguyệt Nhi nàng cắn đến mức sắp bật má-u. Hồi lâu, nàng mới khàn giọng mở miệng:
"Phụ nhốt trong phủ để chuẩn gả ... ... lấy Ngũ Hoàng Tử."
Ánh mắt Lý Hoài Ngôn trầm xuống, gì, chỉ nàng chằm chằm.
Trịnh Nguyệt Nhi dần buông tay, khẽ khổ: "Thôi, nữa."
Lông mày Lý Hoài Ngôn nhíu .
Trịnh Nguyệt Nhi quả thực thêm lời nào. Nàng lặng lẽ cầm lấy chén , từng ngụm từng ngụm thưởng thức.
Trà rót thêm hết đến khác, thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ. Cuối cùng, Trịnh
Nguyệt Nhi chủ động mở miệng: "Muộn , về ."
Nàng với , nhưng nụ gượng gạo, chút vui vẻ. Ánh mắt Lý Hoài Ngôn càng trở nên sâu thẳm.
Hắn khẽ gật đầu, dậy đến bức tường định rời . đúng lúc , giọng của Trịnh Nguyệt Nhi vang lên phía : "Lý Hoài Ngôn, gì với ?"
Bước chân Lý Hoài Ngôn khựng , đầu nàng.
Đôi mắt nàng long lanh nước, giọng run rẩy: "Ta là một nữ tử khuê các, thế nhưng cùng lén lút gặp gỡ, chẳng lẽ hiểu lòng ? Hay là hiểu rõ tất cả, nhưng chỉ xem như trò tiêu khiển, nên mới cố tình lảng tránh, chẳng bao giờ chủ động, cứ để mãi dây dưa rõ?"
"Nếu một ngày nào đó ép gả cho khác, cũng chẳng mảy may quan tâm, cứ mà tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo, đúng ?"
Nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, tựa như hoa lê đẫm mưa, yếu đuối mà đau thương.
Lý Hoài Ngôn mím chặt môi, ánh mắt lóe lên tia giằng xé, nhưng vẫn một lời.
Dường như Trịnh Nguyệt Nhi tuyệt vọng.
"Thôi , ... Từ nay về cũng đừng tới nữa. Chỉ cần gặp , sẽ còn hy vọng gì nữa."
Nói , nàng xoay bước nhanh hành lang, bóng dáng kiên quyết đến lạ thường.
Lý Hoài Ngôn đó một lúc, mới tung rời .
Gió thổi lay động cỏ cây. Sau khi khuất bóng, Trịnh Nguyệt Nhi, vốn dĩ trong chạy ngoài. Nhìn sân trống rỗng, nàng kìm mà bật nức nở.
Bên ngoài bức tường, Lý Hoài Ngôn thấy tiếng nàng nghẹn ngào, trong lòng bỗng chút khó chịu.
Tên gia đinh bên cạnh kinh hồn bạt vía, gia nhà rốt cuộc gì mà khiến thảm như ?
Lý Hoài Ngôn nhíu chặt mày, tâm trạng bực bội, sải bước rời khỏi Trịnh phủ. Tên gia đinh vội vàng theo .
Hắn chỉ phá vỡ liên minh giữa Trần Thiên và Trịnh phủ, nhưng chuyện thành thế ?
Lý Hoài Ngôn phiền muộn, ngang qua bụi cỏ ven đường cũng đá mấy cú cho hả giận.
Trong sân Trịnh phủ, khi thấy tiếng bước chân rời , Trịnh Nguyệt Nhi dần nín , sắc mặt trở bình tĩnh. Nàng lấy khăn tay lau khô những giọt nước mắt còn vương khóe mi.
Nha bên cạnh nhẹ giọng bẩm báo: "Cô nương, ngay khi thánh chỉ phong nhận phận của Ngũ Hoàng Tử ban , lão gia lập tức sai quản gia chuẩn đồ cưới cho ."
"Ừm." - Trịnh Nguyệt Nhi chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt, đó thở dài một .
Nha nỡ nàng như , cẩn thận : "Cô ương hoàng thất, nhưng Lý Quốc Công cũng chẳng đáng tin. Hắn cứ dây dưa với mãi, chẳng hề cho một lời khẳng định. Dù gả cho , thì cũng đối mặt với cả một phủ đầy thi-ếp thất, chẳng sung sướng gì."
" vẫn còn hơn là gả hoàng thất."
Trịnh Nguyệt Nhi xuống ghế đá, ánh mắt u ám: "Hoàng gia là một vũng bùn sâu, mỗi bước đều như giẫm băng mỏng, bất cẩn một chút thôi là rơi vực thẳm đáy."
Huống hồ, Ngũ Hoàng Tử chỉ mới lộ diện, nàng cho rằng đủ khả năng tranh đoạt với Tứ Hoàng Tử.
"Còn Lý Hoài Ngôn thì Tứ Hoàng Tử chống lưng, phụ mẫu, cùng lắm chỉ chút nợ đào hoa. Nếu thể thuận lợi gả cho , mấy đóa hoa dại đều cách xử lý."
Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày: "Chỉ là, vốn phong lưu thành tính. Ta hao tổn tâm cơ đến mà vẫn thể khiến thu lòng."
Trịnh Nguyệt Nhi mệt mỏi xoa thái dương.
Đã tiếp xúc với bao lâu nay, nhưng ngay cả một câu " thích nàng" cũng . là kẻ phong lưu, việc kín kẽ, để lộ bất cứ sơ hở nào.
Nha do dự một lúc dè dặt hỏi: "Cô nương... trong lòng thích Lý Quốc Công ?"
Trịnh Nguyệt Nhi sững .
Một lát , nàng mới chậm rãi gật đầu.
So với vị Ngũ Hoàng Tử , nàng thực sự tình cảm với Lý Hoài Ngôn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-285-con-nho-ta-khong.html.]
Hơn nữa, nếu gả cho , cuộc sống chắc chắn sẽ dễ thở hơn nhiều so với việc tiến cung phi tử. Chỉ là... nàng bày tỏ rõ ràng đến , mà chẳng thèm một câu an ủi, thậm chí còn bỏ dứt khoát như thế. Nghĩ đến đây, lòng nàng dâng lên một cơn bực bội.
Nha thấp giọng khuyên nhủ: "Nếu thực sự , cô nương thể cân nhắc chọn khác. Ngoài vẫn còn ít công tử tài giỏi mà."
Trịnh Nguyệt Nhi liếc nàng một cái, nhạt: "Ngươi nghĩ gì ? Ngoài phe của Tứ Hoàng Tử, còn ai đủ bản lĩnh đoạt từ tay Ngũ Hoàng Tử và phụ chứ?"
"……"
Bên cạnh Tiêu Uyên chỉ Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật. Một là Thế Tử phủ Vĩnh Ninh hầu, bảo bối trong lòng Trưởng Công Chúa, tâm tư sâu xa khó lường. Quan trọng hơn cả, hiểu chuyện nam nữ.
Thà rằng tay với Lý Hoài Ngôn còn dễ hơn.
Tiểu nha cau mày lo lắng, nhất thời .
"Chờ thêm chút nữa . Nếu đến ngày mà vẫn đến, thì chỉ còn cách cắt đứt tận gốc. Nếu thực sự để tâm, tức là trong lòng từng . Nếu thua cuộc, cũng chỉ thể gả cho vị Hoàng Tử thôi."
—
Sáng sớm hôm , bốn vị quan viên đồng loạt cáo bệnh, mà họ đều là những hôm qua còn tranh luận sôi nổi, lời lẽ đanh thép triều đình.
Mọi đều im lặng, nhưng ánh mắt ai nấy đều kín đáo hướng về phía Tiêu Uyên.
Hoàng đế lạnh lùng liếc một cái, hỏi thăm Lại Bộ.
Quan viên phụ trách chỉ bẩm rằng bốn đột nhiên lâm bệnh, nhắc đến chuyện khác. Cơn giận của hoàng đế nghẹn trong lòng, chẳng chỗ nào để trút.
Ai ai cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy , nhưng bốn vị quan hại dám lên tiếng. Có ai tự dâng lên chịu đòn chứ? Vì , chuyện nhanh chóng dẹp qua, ai nhắc nữa.
Chỉ là, hoàng đế nhắc đến một chuyện khiến càng thêm khó chịu, tổ chức yến tiệc cho Tiêu Thiên.
Phủ của Tiêu Thiên sắp xếp ngay con phố đối diện phủ Tiêu Uyên. Viện tử sửa sang từ lâu, chỉ cần đổi tấm biển, sắp xếp nha , hạ nhân là thể dọn ở ngay.
Mà hai ngày nữa chính là ngày lành do Lễ Bộ định . Hôm đó, Tiêu Thiên sẽ chính thức ghi danh hoàng tộc, đồng thời tổ chức tiệc tân gia.
Thánh chỉ ban xuống, các đại thần dù cũng đến góp mặt.
Sau buổi chầu, Lăng Thần Dật liếc mắt Lý Hoài Ngôn, vòng tay khoác qua cổ , trêu chọc: "Bình thường ngươi kêu gào hăng hái nhất, hôm nay ủ rũ thế ? Có tâm sự ?"
Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu , quầng mắt thâm đen, gượng mệt mỏi: "Góc phố Hoa An một mỹ nhân mới đến, mê hoặc mất ."
Nghe , Lăng Thần Dật lập tức đẩy , vẻ mặt ghét bỏ.
Lý Hoài Ngôn : "Ta tắm rửa y phục mà."
"Ta vẫn ghét bỏ. Sao? Ngươi với Trịnh cô nương cãi ?"
Lý Hoài Ngôn mặt , giọng hờ hững: "Cãi gì chứ, vốn dĩ là tính toán riêng, chẳng qua lợi dụng lẫn mà thôi."
"Nếu thì càng nên thế. Vị Hoàng Tử trở về triều đình, đang ở thời kỳ đắc thế nhất. Ngươi ở bên Trịnh cô nương , giữ chặt tâm tư của nàng , mà chạy đến thanh lâu ?"
"Đừng nữa, phiền ch-ết ." - Lý Hoài Ngôn nhíu chặt mày, dấu hiệu nổi cáu.
Lăng Thần Dật liếc mắt Tiêu Uyên, hai đồng loạt nhướng mày.
Lăng Thần Dật : "Nếu đoán nhầm, e rằng hai ngày nữa trong buổi tiệc của Ngũ Hoàng Tử, bệ hạ sẽ tuyên bố hôn sự với Trịnh gia."
Lý Hoài Ngôn động đậy tai, nhưng bản thì vẫn phản ứng gì.
Tiêu Uyên gật đầu: "Hôm đó đúng là thời cơ thích hợp nhất. Có điều, xem thể trông chờ gì Trịnh cô nương nữa, đành nghĩ cách khác thôi."
Ba chuyện bước lên xe ngựa. Trước khi rời , Lăng Thần Dật quên dặn dò Lý Hoài Ngôn: "Hai ngày tới an phận một chút. Buổi tiệc ở phủ Ngũ Hoàng Tử, ngươi thể vắng mặt đấy."
—
Khi Tiêu Uyên trở về phủ, Mặc Hương đang bất lực than thở với Thẩm An An: "Vương phi, mấy ngày nay ăn quá nhiều đồ ngọt , thể tiếp tục như nữa , sẽ đau răng đấy."
Nói thì , nhưng nàng cũng ngăn cản Thẩm An An cầm miếng điểm tâm bàn đưa miệng. Mặc Hương thở dài thườn thượt, lo lắng thôi.
"Có chuyện gì ?" - Giọng của Tiêu Uyên truyền từ ngoài , bước phòng.
Mặc Hương bất đắc dĩ oán trách, nhưng dám thể hiện quá rõ ràng: "Dạo gần đây cô gia thường mang đồ ngọt về cho Vương phi, khiến Vương phi ăn đến mức chẳng buồn dùng bữa chính nữa. Như cho sức khỏe. Nếu bệnh đau răng tái phát, chẳng sẽ khổ sở ?"
Nghe , Tiêu Uyên nhướng mày: "Bệnh đau răng cũ ?"
Hắn về phía Thẩm An An, chỉ thấy nàng chớp mắt với một cái, tiếp tục cắn từng miếng nhỏ bánh ngọt.
Mặc Hương đáp: "Nô tỳ từng mà. Năm Vương phi mười sáu tuổi thích đồ ngọt, ăn đến mức hỏng cả răng. Khi đau đến mức chịu nổi, xoay lăn qua lăn mà ngủ nổi. Sau vất vả lắm mới cai , giờ sợ Vương phi kiềm chế mà tái phát."
Tiêu Uyên liền bước tới, trực tiếp lấy miếng bánh trong tay Thẩm An An.
Nàng nhíu mày, vui ngẩng đầu . Đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ ấm ức, hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi vì lớn tước mất món đồ yêu thích.
Tiêu Uyên sững .
Mặc Hương cũng ngây , trong mắt nhanh chóng phủ một tầng nước: "Vương phi…"
nàng còn kịp hết câu, Tiêu Uyên giơ tay ngăn . Hắn gắng gượng mỉm , đưa tay xoa đầu Thẩm An An: "Ngoan nào, thứ cho răng , chúng ăn nữa, ?"
Thẩm An An chớp mắt, khẽ gật đầu, đó nghiêng mặt, nhẹ nhàng cọ má mu bàn tay , trông chẳng khác nào một đứa trẻ nhỏ.
"An An, nàng… còn nhớ ?" - Hắn xuống, khó khăn hỏi câu .
"Nói gì chứ."
Thẩm An An khẽ , giơ ngón tay gõ nhẹ lên trán : "Chàng là Tiêu Uyên, Tứ Hoàng Tử của Đại Lương, cũng là phu quân của ."
Tiêu Uyên mắt nàng, môi khẽ nhếch lên, nhưng nụ gượng gạo vô cùng.
Hắn dậy, nhẹ nhàng ôm nàng lòng. Nàng áp má ngự-c , ngoan ngoãn và yên tĩnh.