Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 287: Yến Tiệc.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:23
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng thở dài khẽ khàng thoát từ môi Tiêu Uyên, kéo Thẩm An An từ ghế dậy ôm nàng xuống đùi .
Hắn lo lắng, sợ rằng nếu để kẻ dã tâm , nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Đặc biệt là Thân Doãn Bạch.
"Ta nhất định sẽ theo sát từng bước."
Thẩm An An dịu giọng nũng nịu: "Ta giam trong phủ quá lâu , đưa ngoài dạo một chút ."
Tiêu Uyên bật : "Trước bảo nàng ngoài, nàng còn do dự mãi, gấp gáp ?"
Thẩm An An chu môi, khẽ nghiêng đầu, tựa lên ngự-c , giọng nhẹ như gió thoảng.
"Vì ở bên . Có sự sủng ái của Hoàng Thượng đều chẳng quan trọng, vẫn còn ."
Yến tiệc ngày mai, chắc chắn sẽ vô sức kết giao với Tiêu Thiên. Đó là ân sủng mà Hoàng Thượng ban cho . Tiêu Uyên đối diện với những kẻ đó, trong lòng chắc chắn dễ chịu gì.
Đặc biệt, tất cả những thứ đó đều xây dựng cái ch-ết của Thục Phi.
Ngọn lửa ngày đó, bài vị nứt vỡ, dáng vẻ đám cháy, giận dữ và tuyệt vọng, ngày nào cũng lặp lặp trong tâm trí nàng, in hằn sâu sắc.
Nàng hiểu vì quá nhiều ký ức lãng quên, nhưng riêng chuyện khắc cốt ghi tâm. Mỗi nghĩ đến, cơn phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngự-c nàng.
Đôi mắt hạnh của Thẩm An An dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tiêu Uyên im lặng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trong mắt tràn đầy những cảm xúc tên.
Hồi lâu , mới dịu giọng : "An An đúng, vẫn còn nàng. Có nàng bên cạnh, chẳng cần để tâm đến bất cứ ai khác."
Chiều muộn, bài vị của Thục Phi khi tu sửa đưa về. Thẩm An An đích đến tiểu Phật đường, đặt bài vị lên và thắp ba nén hương.
Nàng và Tiêu Uyên đều từng trải qua những chuyện quỷ dị mà thường thể tưởng tượng, vì thế, họ tin thần linh.
"Thục Phi nương nương, trận hỏa hoạn ngày đó thể lãng quên, danh dự của cũng thể để kẻ khác tùy tiện bôi nhọ."
Nàng khẽ giọng xong, cắm ba nén hương lư, làn khói uốn lượn thành vòng, ngọn lửa cháy nhanh bất thường.
Khi Tiêu Uyên đến tiểu Phật đường, liền thấy nàng lặng bài vị, đang nghĩ gì.
Hắn bước lên, vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng : "Trời còn sớm, chúng về thôi."
Thẩm An An giơ tay chạm nhẹ lên bài vị. Tiêu Uyên hiểu ý nàng, do dự một chút nhưng vẫn tiến lên, cung kính dâng ba nén hương cho Thục Phi.
"Chàng điều gì ? Biết , thể ."
Tiêu Uyên thoáng sững , ngước mắt bài vị, cuối cùng chỉ lắc đầu, giọng trầm thấp: "Không gì để cả."
Một nữ nhân chỉ chìm đắm trong tình yêu, yếu đuối đến mức đánh mất cả tính mạng, là nhi tử, bao năm qua, thực sự trách bà.
Thẩm An An nhẹ nhàng thở dài, để nắm tay dắt rời khỏi Phật đường.
Nàng hiểu, Tiêu Uyên quan tâm, chỉ là những ký ức tuổi thơ ai che chở khiến khó lòng tha thứ cho hành động của Thục Phi.
ít nhất, bằng lòng dâng hương, bằng lòng thờ cúng. So với lúc ban đầu, như là hơn nhiều.
Hắn tỏ dửng dưng, nhưng Thẩm An An vẫn chút manh mối.
Trên giường, nàng nhẹ nhàng dịch đến gần, vòng tay ôm lấy eo . Cả hai lời nào, nhưng trong lòng hiểu rõ tâm ý của đối phương.
Tiêu Uyên khẽ cất giọng: "An An, nếu chúng con, nhất định sẽ bảo vệ nó thật , để nó lớn lên bình an vui vẻ."
Thẩm An An bật dịu dàng: "Ừ, tất cả theo ."
Sáng sớm hôm , Thẩm An An còn tỉnh giấc những âm thanh ồn ào ngớt phiền.
Tiếng pháo nổ vang rền, tiếng trống chiêng dồn dập, cùng những âm thanh huyên náo khiến khó chịu.
Mặc Hương thấy động tĩnh, bước phòng thì thấy Thẩm An An nhíu chặt mày, dậy giường với vẻ vui.
"Là động tĩnh từ phủ Ngũ Hoàng Tử bên cạnh. Giờ cũng còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ Hoàng Tử phi dậy chuẩn ạ, yến tiệc sắp bắt đầu ."
"Ừ."
Nàng day nhẹ huyệt thái dương, đưa mắt quét quanh phòng nhưng thấy bóng dáng Tiêu Uyên, liền chắc hẳn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương.
Sau khi thứ chuẩn xong, Thẩm An An hỏi: "Những thứ bảo ngươi chuẩn , xong cả ?"
Mặc Hương khẽ gật đầu, mở tủ lấy một bộ y phục đưa cho Thẩm An An.
Nàng lướt mắt qua, hài lòng gật đầu nhẹ, hỏi tiếp: "Mặc Nhiễm ? Gọi nàng đây."
Chẳng bao lâu , Mặc Nhiễm bước phòng. Thẩm An An hiệu cho Mặc Hương đưa bộ y phục cho nàng , căn dặn với giọng trầm: "Nhớ kỹ lời dặn."
Mặc Nhiễm nghiêm túc gật đầu: "Xin Hoàng Tử phi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ thành nhiệm vụ."
"Mọi chuyện lấy an đầu, nếu biến cố, lập tức rời , tuyệt đối chần chừ."
"Vâng."
Mặc Nhiễm lui xuống, cùng lúc đó, Tiêu Uyên cũng đến đón nàng tham dự yến tiệc.
Bên ngoài, phố xá xe ngựa chặn kín, chen chúc khắp nơi. Không chỉ quan mà còn nhiều dân thường hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, mong tận mắt chứng kiến phong thái của Ngũ Hoàng Tử.
trong những lời bàn tán râm ran, ít nhắc đến quá trình Ngũ Hoàng Tử khôi phục phận, và Thục Phi một nữa trở thành đối tượng chỉ trích.
Ánh mắt Thẩm An An thoáng trở nên u ám, bàn tay vô thức siết chặt lấy Tiêu Uyên.
Hắn cúi xuống nàng, khẽ như trấn an, tỏ ý bản bận tâm.
Lúc , đại thần bước tới chào hỏi, nàng liền buông tay , lùi một bước, yên đoan trang đúng mực.
Tiêu Uyên đầu liếc nàng, nàng chỉ mỉm đáp .
Ngày càng nhiều quan tiến đến chào hỏi.
Lúc , Trịnh đại nhân khí thế hiên ngang bước xuống từ xe ngựa, vặn thấy cảnh vây quanh Tiêu Uyên, cúi tâng bốc, trong mắt lướt qua một tia khó chịu khó nhận .
Ông mỉm bước lên phía , chắp tay thi lễ hỏi: "Các vị tụ tập đông đủ ở đây thế ? Chẳng lẽ Ngũ Hoàng Tử trong phủ ?"
Các đại thần thoáng khựng , ngẩng đầu liếc Trịnh đại nhân một cái mới lượt .
Trịnh đại nhân khẽ nhếch môi, trong lòng lạnh lùng . Vừa đến chúc mừng, tranh thủ nịnh bợ Tứ Hoàng Tử, hai đầu đều đắc tội, thiên hạ gì chuyện như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-287-yen-tiec.html.]
Chỉ là, ý còn kịp lan mặt thì cổ ông đột nhiên một cánh tay siết chặt. Lực đạo mạnh mẽ đến mức chỉ trong chốc lát khiến ông nghẹt thở, suýt nữa còn tưởng gặp thích khách.
Trịnh đại nhân khó nhọc đầu, đập mắt ông là gương mặt mang theo nụ mập mờ của Lý Hoài Ngôn.
"Trịnh đại nhân nôn nóng nịnh bợ như , chẳng lẽ trong lòng điều gì yên ?"
"Haha..."
Trịnh đại nhân vội vã gỡ tay , hít một lấy nhịp thở gượng: "Quốc Công gia gì ? Ngài với chẳng đều là phụng mệnh Hoàng Thượng mà việc ? Nói gì đến chuyện chột ? Bề tận trung với triều đình, gì hổ thẹn."
Lý Hoài Ngôn hừ lạnh, cúi đầu vỗ vỗ vạt áo của ông : "Vậy thì . Dù thu dọn một con tép nhỏ, cũng chẳng mất bao nhiêu công sức."
Nghe , Trịnh đại nhân thoáng quét mắt Tiêu Uyên, nụ mặt suýt nữa giữ nổi.
Lăng Thần Dật bất ngờ kéo Lý Hoài Ngôn , cứ thế phủ.
Đi một đoạn xa, ngoảnh đầu , thấy Trịnh đại nhân vẫn đó ngây như phỗng.
Hắn liếc mắt Lý Hoài Ngôn: "Tự bản lĩnh theo đuổi nữ nhi nhà , hù dọa phụ của nàng, ngươi cũng giỏi đấy."
Lý Hoài Ngôn khẩy: "Ta nào hù dọa? Chỉ là thật thôi. Đừng tưởng rằng ban thưởng cho chút lợi ích thì thể đắc ý đến mức quên mất đông tây nam bắc."
Lăng Thần Dật hừ lạnh: "Ngươi đúng là đang trả thù!"
Thẩm An An hai đối thoại, liền đầu hỏi: "Lý Hoài Ngôn, ngươi để ý Trịnh cô nương ?"
"..."
Lý Hoài Ngôn chạm ánh mắt trong veo của nàng, nhất thời á khẩu.
"Vậy là đúng !"
Thẩm An An tò mò hỏi tiếp: "Rốt cuộc là vị cô nương như thế nào mà thể khiến ngươi động lòng ?"
"Nàng hôm nay đến ? Để xem thử xem là bậc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thế nào."
......
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đồng loạt sang Tiêu Uyên, chỉ thấy chỉ mỉm dịu dàng, hiển nhiên quá quen với sự quên của nàng.
Tiêu Uyên : "Chưa chắc, nếu nàng đến, sẽ chỉ cho nàng xem."
"Được!"
Các quan viên đến dự yến tiệc đều gia nhân dẫn đại sảnh. Tiêu Thiên khoác bộ hoàng bào thêu kim long, giữa đám đông, khéo léo ứng phó với những lời nịnh bợ của các đại thần.
Thấy Tiêu Uyên bước , đặt chén xuống, dậy bước xuống bậc thềm, cung kính hành lễ: "Tứ Hoàng , Hoàng tẩu."
"Ngũ khách sáo ."
Tiêu Uyên nhàn nhạt đáp, tự tìm một chỗ xuống.
Tiêu Thiên lẻ loi giữa đại sảnh yến tiệc, bầu khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Thần tiên giao đấu, tiểu quỷ tất nhiên dám hó hé, đám quan viên ai nấy đều cúi đầu, mắt mũi, mũi tim, thu như chim cút.
Thân Doãn Bạch khẽ , dậy phá vỡ sự im lặng: "Vừa hạ nhân bẩm báo rằng Hoàng Thượng sắp giá lâm, Ngũ Hoàng Tử định dẫn nghênh đón ?"
Tiêu Thiên đưa mắt Thân Doãn Bạch, trong ánh mắt thiếu niên dường như loé lên chút ý thực sự.
"Tứ Hoàng là trưởng bối, xin mời ."
Dù Thân Doãn Bạch là thế nào, nhưng trong lễ nghi quy củ, Tiêu Thiên vẫn từng để ai bắt bẻ điều gì.
"Hôm nay là yến tiệc của Ngũ , tham gia náo nhiệt nữa."
Tiêu Uyên vẫn vững vàng, ý định dậy nghênh đón.
Tiêu Thiên khẽ cong môi, đúng lúc , ngoài viện vang lên giọng lanh lảnh của thái giám: "Hoàng Thượng giá lâm—!"
Tiêu Thiên thêm gì, lập tức dẫn ngoài nghênh đón.
Một buổi tiệc tân gia, mà khiến hoàng đế đích xuất cung đến dự, quả là vinh hạnh tột bậc. mỗi chút vinh quang ban cho Tiêu Thiên, thực chất đều là một cái tát giáng xuống mặt Thục phi và Tiêu Uyên.
Giữa vòng vây của quần thần, hoàng đế ung dung tiến , gương mặt trầm tĩnh hiếm khi lộ vẻ vui vẻ như hôm nay.
Thẩm An An khẽ nhấc váy, từ bên cạnh Tiêu Uyên lên, hành lễ đoan trang. Còn Tiêu Uyên, vẫn yên như cũ, hề động đậy. Chỉ đến khi ánh mắt hoàng đế quét qua, mới nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi.
Hoàng đế thu ánh mắt đầy chán ghét, so đo với ngày hôm nay mà tự chuốc bực .
Ông an tọa ghế chủ vị, Thẩm An An cũng Tiêu Uyên kéo về cạnh. Tiếp đó là những lời tung hô khen ngợi nhàm chán đến mức ai cũng chai cả tai.
Khen hoàng đế, khen Tiêu Thiên. Tiêu Uyên chỉ nhàn nhã , vẻ mặt đầy vẻ hờ hững.
Mãi đến hai khắc , câu chuyện mới dần trọng tâm.
"Trịnh đại nhân, lệnh ái tinh thông cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa cũng đều xuất sắc. Hôm nay thể mang đến cho các đại thần cùng chiêm ngưỡng một phen ? Chúng cũng sẽ ngài khen ngợi một tiếng."
Trịnh đại nhân vội cúi đầu, nịnh nọt: "Không dám, dám. Tiểu nữ chỉ sơ sơ, chẳng dám đến hai chữ tinh thông. Hơn nữa, dạo gần đây thể khỏe, hôm nay là ngày vui của Ngũ Hoàng Tử, thần sợ nữ nhi lây bệnh ảnh hưởng đến Ngũ Hoàng Tử, nên dám để nữ nhi xuất môn."
Ông cúi thấp đầu, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.
Nha đầu ch-ết tiệt đó, trúng tà gì, sống ch-ết chịu nhận hôn sự . Ông nào dám đưa đến đây, nhỡ năng linh tinh, phá hỏng đại sự thì gánh nổi.
Lý Hoài Ngôn lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu thẳm rời khỏi Trịnh đại nhân, chờ xem chuyện sẽ diễn biến thế nào.
Hoàng đế nhắc chuyện Trịnh Nguyệt Nhi từng giúp Lưu đại nhân, chợt nhạt:
"Nói đến đây, Thiên nhi và Lưu đại nhân cũng coi như cảnh tương đồng. Trịnh cô nương..."
"Lão gia! Lão gia!"
Một giọng hoảng loạn đột ngột vang lên, cắt ngang lời hoàng đế, cũng chặt đứt tia hy vọng trong mắt Trịnh đại nhân.
Ông kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy tên gia nô nhà lảo đảo lao đại sảnh, quỳ phịch xuống chân.
Thái giám tổng quản lập tức quát lớn, giữa yến tiệc của Hoàng Thượng mà dám ngang nhiên quấy rối, đây là tội đáng ché-m đầu!
hoàng đế giơ tay ngăn , lạnh lùng tên gia nô run rẩy, đợi điều .
Tên gia nô tái mặt, giọng nghẹn trong cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bốn chữ:
"Cô nương... tre-o c-ổ t-ự vẫ-n ."