Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 289: Ám Sát.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:08:50
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Qua lớp rèm lụa mỏng, ông chỉ thể lờ mờ thấy bóng dáng bên ngoài.

"Sao ngươi ở đây?" - Hoàng đế quét mắt Thân Doãn Bạch, nhíu mày.

"Bệ hạ uống nhiều rư-ợu, Điện hạ lo lắng nên sai thần đến xem thử."

Hoàng đế khẽ đáp một tiếng, dậy nửa , đưa tay xoa trán, cảm giác đau nhức: "An công công ?"

"Đi chuẩn canh giải rư-ợu cho ngài ạ."

Hoàng đế gật đầu.

Thanh Dược giữ giọng bình tĩnh, đầu liếc , thấy từng làn khói nhẹ lặng lẽ tràn , âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng đế nhíu chặt mày: "Mùi gì ?"

Vừa dứt lời, ông liền ho sặc sụa, sắc mặt đỏ bừng lên.

"Còn đó gì? Mau ngoài xem thử!" - Hoàng đế chỉ về phía Thân Doãn Bạch.

ngờ đối phương vẫn yên bất động. Sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống: "Trẫm bảo ngươi ngoài kiểm tra, ngươi thấy ?"

Thân Doãn Bạch dừng một chút đáp: "Bên ngoài nha lo liệu."

Hoàng đế thở dài một , cơn ho cũng dần dịu . Ông tựa gối mềm, sắc mặt vui: "Thiên Nhi tin tưởng ngươi, nhưng dù giữa hai vẫn sự khác biệt một trời một vực. Trẫm nể mặt Thiên Nhi mới để ngươi sống đến hôm nay. Triều đình luôn biến đổi khôn lường, quyền lực là thứ dễ khiến con mờ mắt nhất. Nếu để trẫm phát hiện ngươi bất trung với Thiên Nhi hoặc nảy sinh tâm tư khác, ngươi rõ kết cục của sẽ chứ?"

Thân Doãn Bạch yên lặng, đáp lời.

Hoàng đế nghi hoặc ngước mắt , uy nghi đế vương bỗng chốc tràn ngập khắp phòng.

Thanh Dược lặng lẽ đếm đến con cuối cùng, thở một dài.

"Bệ hạ đến kết cục gì? Chẳng lẽ giống như cách trừ khử phụ ?"

Giọng lạnh nhạt, phảng phất chút châm chọc.

"Bày mưu hãm hại chính phi tử của , chấp nhận mang tiếng cắm sừng, chỉ để đẩy phụ chỗ ch-ết. Xem , ông thực sự khiến kiêng dè đến mức ăn ngon, ngủ yên, đêm nào cũng trằn trọc."

"Ngươi to gan!"

Hoàng đế tức giận, khuôn mặt tràn đầy vẻ thể tin nổi. ngay lúc đó, ông đột nhiên phát hiện thể phát âm thanh, thậm chí ngay cả sức để cử động cũng còn.

Đồng tử hoàng đế co rút , hoảng loạn: "Ngươi… ngươi gì trẫm?"

Ông cố gắng mở miệng gầm lên, nhưng giọng khàn đặc, yếu ớt, đến mức thể truyền ngoài căn phòng.

"Ngươi gi-ết phụ mẫu , diệt cả tộc Thân gia. Mối thù sâu như biển , ngươi nghĩ cam chịu nhục nhã, cúi đầu quỳ mọp mặt ngươi là vì cái gì?"

Thân Doãn Bạch lạnh, rút phắt con d-ao găm , ánh thép sắc lạnh lóe lên khiến sắc mặt hoàng đế tái nhợt.

"Ngươi thực sự nghĩ Thiên Nhi là cốt nhục của ngươi ? Ha… chuyện đó thể? Mẫu hận ngươi đến tận xương tủy, thể sinh con của ngươi?"

"Nghe cho rõ đây, Thiên Nhi là con ruột của phụ và mẫu . Nó bất cứ liên quan nào đến ngươi!"

"Không thể nào! Không thể nào!"

Hoàng đế lắc đầu, trong cổ họng phát những tiếng ú ớ, liên tục phủ nhận.

Thân Doãn Bạch lạnh thêm nữa: "Ngươi quên ? Để gài bẫy phụ và Thục phi, đồng thời kiềm chế mẫu , mỗi tháng ngươi đều sai Thục phi dẫn mẫu đến Hương Giác Tự để phụ và bà gặp gỡ. Chính thời gian đó, Thiên Nhi mới hoài thai. Ngươi nghĩ thể là con ngươi?"

"Nực ! Vì một hề yêu ngươi, vì một đứa con cốt nhục của ngươi, mà ngươi gi-ết ch-ết yêu thương ngươi nhất, thậm chí còn gi-ết đứa con duy nhất của ! Ngươi đúng là một tên súc sinh hơn kém!!"

Câu cuối cùng vì phẫn nộ mà giọng Thân Doãn Bạch phần run rẩy.

Hoàng đế như sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự hoảng loạn và thể tin nổi.

Không thể nào… Chính miệng Nhu Nhi thừa nhận Thiên Nhi là con của ông , thể ? Nếu , tại năm đó Thục phi sai ám sát Nhu Nhi và đứa trẻ trong bụng nàng?

Không… đúng… Nhất định là tên nghịch tặc mặt đang dối!

"Hai chúng chờ ngày từ lâu , cuối cùng cũng cơ hội!"

Giọng của Thân Doãn Bạch vang lên, tràn đầy hận ý, cùng lúc đó, lưỡi d-ao sắc bén xuyên qua lớp rèm lụa, đâ-m thẳng về phía !

Hoàng đế dồn sức lăn mạnh sang một bên, suýt nữa thì tránh đòn chí mạng. Lưỡi d-ao cắm thẳng cánh tay của ông . Thân Doãn Bạch lập tức rút d-ao , đâ-m xuống một cách tàn nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-289-am-sat.html.]

Hắn điên cuồng như một kẻ mất trí, dồn bộ sức lực xuống mỗi nhát đâ-m. Mái tóc vì động tác quá mạnh mà rối tung, che phủ một phần khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ ngầu như má-u.

Hoàng đế lúc gần như kiệt sức, thêm nhiều vết thương.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động. Thân Doãn Bạch thoáng hoảng loạn, con d-ao trong tay rơi xuống đất.

Bên ngoài, giọng gấp gáp của nha vang lên: "Đại nhân, , đến!"

Hoàng đế thậm chí còn thấy tiếng nghiến răng đầy giận dữ của Thân Doãn Bạch, ngay đó là tiếng bước chân vội vã rời .

Ông căng thẳng đến mức thần kinh như sắp đứt gãy, cuối cùng cũng thả lỏng, ngửa giường, từng chút từng chút một trượt xuống mép giường.

Bên ngoài, Thanh Dược mồ hôi túa đầy trán, lưng cũng ướt đẫm.

Nha khẽ gật đầu hiệu, cả hai nhanh chóng đẩy cửa sổ phía , lật thoát ngoài.

Một lúc lâu , trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng của đồ sứ rơi vỡ.

Thị vệ gác bên ngoài thấy động tĩnh, đầu mấy , do dự giây lát tiến lên gõ cửa.

gõ hồi lâu cũng thấy ai trả lời. Sắc mặt thị vệ dần đổi, cẩn thận đẩy cửa bước .

Và ngay khi thấy hoàng đế gục bên mép giường, bê bết má-u, lập tức tái mặt, sợ đến hồn bay phách lạc.

__

Trong đại sảnh yến tiệc, Tiêu Uyên chờ mãi vẫn thấy Thẩm An An , trong lòng bất an, định tự tìm thì…

Một thị vệ hoảng loạn lao , lăn bò, hét lên thất thanh: "Ngũ Hoàng Tử! Không xong ! Hoàng Thượng… Hoàng Thượng gặp chuyện !"

Lời dứt, cả đại sảnh lập tức chấn động.

"Ngươi cái gì?" - Tiêu Thiên lập tức bật dậy.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, sải bước đến tẩm cung của hoàng đế. Các quan viên cũng hoảng hốt theo sát phía .

Lăng Thần Dật đầu , phát hiện sắc mặt Tiêu Uyên tái nhợt, khỏi nhíu mày:

"Huynh ?"

Tiêu Uyên lắc đầu, bước chân loạng choạng nhưng vẫn cố gắng hết sức chạy về phía phòng của hoàng đế.

Lăng Thần Dật vội vàng đuổi theo, trấn an: "Đừng lo lắng, theo lời thị vệ, Hoàng Thượng lẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

Tiêu Uyên mím chặt môi, gì, ánh mắt ngừng đảo qua từng nơi qua, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Khi đến nơi, ngự y mặt, đang băng bó vết thương cho hoàng đế.

Trên mặt đất là tấm áo bào đẫm má-u, khiến tim khẽ run lên.

"Phụ hoàng!"

Tiêu Thiên là đầu tiên lao , lo lắng hỏi: "Người thế nào ?"

Hoàng đế chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh như lưỡi d-ao, khiến Tiêu Thiên sững : "Phụ hoàng?"

Hoàng đế trả lời, chỉ lạnh lùng liếc đám triều thần đang quỳ đầy bên ngoài.

Lúc , thái y cũng xử lý xong vết thương, mang theo hòm thuốc bước . Các đại thần lập tức xôn xao vây quanh, dồn dập hỏi han.

Thái y chắp tay bẩm báo: "May mắn là tổn thương đến chỗ hiểm, chỉ cần điều dưỡng sẽ sớm bình phục. Tuy nhiên, Hoàng Thượng hít một lượng lớn khói độc, tổn thương đến phế phủ, cần uống thuốc điều trị một thời gian."

"Khói độc?!"

Mọi trợn trừng mắt, thể tin nổi.

Chuyện rõ ràng là một vụ ám sát! Ai to gan lớn mật đến mức dám hành thích hoàng đế ngay trong phủ Hoàng Tử?!

Tiêu Uyên lướt ánh mắt sắc bén qua góc phòng, xác nhận bóng dáng quen thuộc , lòng mới thả lỏng đôi chút. Sau đó, ánh mắt dừng hoàng đế bên trong.

"Phụ hoàng, rốt cuộc xảy chuyện gì?"

Chuyện lớn thế xảy ngay trong phủ Hoàng Tử, Tiêu Thiên thể liên quan. nghĩ mãi vẫn hiểu ai là kẻ chủ mưu.

Đại ca chắc chắn sẽ hành động liều lĩnh như .

Kẻ tay… rõ ràng chỉ đơn thuần mạng hoàng đế!

Loading...