Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 290: Không Thể Chối Cãi.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:08:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi đều nín thở Hoàng đế, chờ đợi kết quả.

Ánh mắt Hoàng đế tối sầm , chống dậy. Tiêu Thiên vội vàng bước lên đỡ lấy, nhưng mới gọi một tiếng "Phụ hoàng", Hoàng đế lạnh lùng hất tay .

Hắn khựng , một linh cảm chẳng lành càng lúc càng rõ rệt.

"Lão Tứ." - Giọng Hoàng đế trầm xuống.

Tiêu Uyên nhướng mày, nhưng vẫn tiến lên một bước: "Phụ hoàng gì dặn dò?"

"Lập tức phong tỏa phủ Ngũ Hoàng Tử! Dù san bằng, cũng bắt bằng tên nghịch tặc Thân Doãn Bạch!"

Lời dứt, cả đại sảnh bàng hoàng. Tiêu Thiên càng kinh hãi, trong đầu ù ù thể tin nổi.

Là đại ca thật ? Sao thể? Đại ca thể chuyện ngu xuẩn như ?

"Phụ hoàng, chuyện nên..."

Hắn còn hết câu, chạm ánh mắt băng lãnh của Hoàng đế. Trong mắt đó, thậm chí còn ẩn chứa sát ý sâu thẳm.

Tiêu Uyên thoáng nheo mắt, lập tức nhận lệnh.

Phủ Ngũ Hoàng Tử cách xa phủ Tứ Hoàng Tử là mấy, điều động cũng mất bao nhiêu thời gian. Các đại thần đều cấm rời khỏi sảnh nửa bước, ngay cả Tiêu Thiên cũng giam lỏng ở đó.

Hắn sốt ruột yên, sắc mặt lo lắng. Mỗi Hoàng đế sang, ánh mắt lạnh thêm một phần.

Ông dốc lòng yêu thương, ban cho quyền thế địa vị, mà trong thời khắc , chỉ lo cho tên tiện nhân , ngay cả một câu quan tâm đến thương thế của cũng .

Hoàng đế khỏi nhớ những lời của Thân Doãn Bạch. Chẳng lẽ... Tiêu Thiên thật sự con ruột của ?

so với Thân Doãn Bạch, ông càng tin Nhu Nhu hơn. Nàng là một nữ tử trong sáng thuần khiết như , thể lừa dối ?

Không gian vốn lớn, nhưng giờ nhét đầy , đến chỗ cũng . Các đại thần căng thẳng đến mức dám thở mạnh.

Mà sự mất tích của Thẩm An An khiến Tiêu Uyên yên, lòng như lửa đốt.

Hắn cảm thấy chuyện liên quan đến nàng, nhưng phái tìm mãi vẫn tin tức gì. Ngay cả Thân Doãn Bạch cũng như bốc khỏi thế gian.

Nửa canh giờ , bên ngoài sân đột nhiên động tĩnh. Một bóng lảo đảo xô cửa xông , ngã quỵ mặt đất: "Cô... cô gia! Cô gia!"

Tiêu Uyên chấn động, lập tức lao đến.

Người đất đầu tóc rũ rượi, cả bê bết má-u, chính là Mặc Hương.

"Vương phi ?"

Giọng run rẩy thể kìm nén.

Mọi đều chằm chằm cảnh tượng mắt.

Mặc Hương mở miệng vài , vô cùng khó nhọc mới thốt : "Cô... cô gia, mau cứu Vương phi! Vương phi bắt !"

Nàng chỉ tay về hướng đông, xong liền nghiêng đầu ngất .

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, như sương giá siết chặt lấy Tiêu Uyên. Lồng ngự-c nhấp nhô kịch liệt, mắt thoáng tối sầm.

ngay lúc định lao ngoài, vạt áo đột nhiên ai đó khẽ kéo .

Hắn nhíu mày cúi đầu, nhưng Mặc Hương vẫn bất động đất, hề dấu hiệu tỉnh .

Ánh mắt Tiêu Uyên chợt nheo , im lặng trong chốc lát cất giọng: "Thần Dật, ở đây thể thiếu trông chừng phụ hoàng, An An giao cho ngươi, bằng giá, nhất định đưa nàng trở về."

Lăng Thần Dật còn tưởng sắp nổi điên, nào ngờ câu .

Trong lòng khỏi thắc mắc, từ bao giờ tên lấy lý trí đánh mất từ lâu ?

"Biểu ca yên tâm, nhất định đưa biểu tẩu về an ." - Lăng Thần Dật dứt lời liền rời .

Tiêu Uyên nắm chặt tay, sai đưa Mặc Hương phòng nghỉ dưỡng thương.

Hắn xuống chiếc bàn bát tiên duy nhất trong phòng, đầu cúi, mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Ai cũng thể sự giày vò trong lòng .

Hoàng đế lặng lẽ quan sát , trong mắt thoáng qua một tia phức tạp.

cũng là cốt nhục ruột thịt!

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, các đại thần đến mức chân tê dại, thậm chí chịu nổi mà bệt xuống đất.

Hoàng đế khẽ khép hờ mắt, rõ ràng ý truy xét đến cùng.

Lại thêm một khắc trôi qua, bắt đầu về phía Tiêu Thiên.

Nếu thích khách tay trong phủ Ngũ Hoàng Tử, mà Thẩm đại nhân quan hệ thiết với Ngũ Hoàng Tử khả năng nào Ngũ Hoàng Tử giấu ?

Càng ngày càng nhiều nghi ngờ, ánh mắt chèn ép đến mức Tiêu Thiên thể vững.

"Phụ hoàng, chuyện nhất định hiểu lầm! Nhi thần từng ý hại . Nếu , nhi thần sớm bỏ trốn, nào lý nào ở đây chờ xét tội?"

Hắn quỳ sụp xuống, nét mặt chân thành.

Hoàng đế chằm chằm, lên tiếng.

Chính vì những lời , ông mới giữ một chút may mắn trong lòng. Có lẽ Thân Doãn Bạch những điều đó chỉ vì ghen ghét oán hận, căm thù ông nên mới kéo cả Thiên Nhi xuống bôi nhọ.

Thiên Nhi là huyết mạch của , thể yêu thương thật lòng?

Chỉ là lúc , tình thế căng thẳng, ông để tâm nhiều.

Sự thờ ơ của ông khiến các đại thần thấp thỏm, chẳng lẽ Ngũ Hoàng Tử mới đắc sủng liền mất ?

Ngay cả Hoàng Thượng cũng về phía , còn gì để tranh giành với Tứ Hoàng Tử?

Mỗi một suy nghĩ.

Lúc , cử cũng về. Khánh An mặt mày nghiêm trọng, cúi bẩm báo:

"Điện hạ, thuộc hạ tìm thấy th-i th-ể của An công công trong một tiểu viện hoang ở phía tây xa nhất."

Lời dứt, khí trùng xuống. Hoàng đế nhíu mày, nhắm mắt thật chặt, dù cũng là theo hầu bên mười mấy năm.

"Người ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-290-khong-the-choi-cai.html.]

Khánh An lập tức bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, An công công đánh mạnh đầu, còn đâ-m nhiều nhát. Thuộc hạ cho đưa th-i th-ể về, hiện đang đặt ở ngoài sân."

Hoàng đế sớm đoán rằng An công công khó mà bảo tính mạng.

"Còn tên gian thần , vẫn bắt ?"

"Thuộc hạ phát hiện dấu vết ở tiểu viện phía Tây, hẳn là trèo tường bỏ trốn. Khánh Phong dẫn đuổi theo, chắc sẽ sớm kết quả."

Tiêu Uyên dậy rời khỏi phòng, đến sân để xem th-i th-ể An công công, nhiều đại thần cũng theo quan sát.

Buổi sáng vẫn còn sống sờ sờ, mà bây giờ ném xuống đất, còn chút thở nào. Bộ thái giám phục nhuốm đầy má-u đến mức còn nhận màu sắc ban đầu, khuôn mặt tái nhợt đến kinh .

Những nhát gan chỉ liếc qua một cái vội dời mắt . Thực sự ch-ết quá thảm!

Ai nấy đều nghĩ thầm,Thân thượng thư tay quá độc ác.

Tiêu Uyên chỉ lướt qua th-i th-ể, chậm rãi dậy, trầm mặc một lúc phân phó Khánh An: "Đưa th-i th-ể ngoài, tìm nơi an táng. Nếu để phụ hoàng thấy, e rằng sẽ khó chịu."

Khánh An lập tức nhận lệnh, vẫy tay cho khiêng th-i th-ể .

Hoàng đế trong phòng thấy dặn dò như , sắc mặt cũng dịu đôi chút.

Nghĩ đến đứa con ngang ngược đến , vẫn còn hiếu thuận.

Lần , chờ lâu, Khánh Phong dẫn trở về.

Nghe thấy động tĩnh, Hoàng đế đích khoác ngoại bào xuống giường, bước sân.

Tiêu Thiên thấy Thân Doãn Bạch đầy má-u, trong đầu ù một trận.

"Đại ca!" - Hắn vội lao đến.

Thân Doãn Bạch nhíu mày, khuôn mặt vô hồn, hai thị vệ giữ chặt. Hắn quét ánh mắt trầm lặng qua Tiêu Uyên, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc.

"Đại ca, hành thích phụ hoàng? Đây nhất định là hiểu lầm đúng ? Mau giải thích !" - Tiêu Thiên hoảng hốt lay mạnh .

Chuyện , thì đầu khó mà giữ nổi, ai thể cứu cả!

Thân Doãn Bạch rũ mắt xuống, nhưng kịp mở miệng, một bóng như tia chớp lao tới, tung một cú đ.ấ.m nặng nề giáng thẳng mặt !

"Bốp!"

Tiêu Uyên mặt đen như than, gằn giọng hỏi: "An An ? Ngươi bắt phu nhân của ?"

Thân Doãn Bạch lặng lẽ , bỗng dưng nhếch môi , giọng đầy châm chọc: "Diễn xuất của Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi quả thật khiến bội phục! Thủ đoạn cao minh!"

Tiêu Uyên chẳng buồn giọng điệu chua ngoa của , đôi mắt hẹp dài nheo , nắm đ.ấ.m nổi gân xanh giáng xuống.

"Nói! Nàng ?"

Nhìn thấy sắp đánh ch-ết , Tiêu Thiên vội lao đến ngăn cản nhưng . Cuối cùng, Hoàng đế nhíu mày trầm giọng quát: "Lão Tứ, buông !"

Tiêu Uyên nào chịu dừng tay, cứ như thấy gì, nghiến chặt răng, ghìm chặt Thân Doãn Bạch xuống, điên cuồng chất vấn: "Nàng ? An An của ?"

Thân Doãn Bạch lướt mắt xung quanh. Chỉ cần từ ánh mắt, sắc mặt của bọn họ, hiểu hôm nay khó thoát kiếp nạn .

Từ khoảnh khắc Hoa Sinh xuất hiện, đến lúc An công công đẫm má-u nhào , Thân Doãn Bạch liền , trúng kế.

Bị đẩy đường cùng, còn bất kỳ lối thoát nào!

Hoàng đế còn tra hỏi Thân Doãn Bạch, đương nhiên thể để Tiêu Uyên đánh ch-ết , lập tức sai thị vệ tiến lên ngăn cản. Tiêu Uyên vẫn chịu dừng , giọng lạnh thấu xương:

"Nếu phu nhân mệnh hệ gì, san bằng Thân phủ của ngươi!"

Thân Doãn Bạch , ánh mắt như thể thể tin nổi.

Một Hoàng Tử cao cao tại thượng, thể vô liêm sỉ đến mức ?

Hoàng đế thị vệ đỡ, chậm rãi bước xuống bậc thềm, từ cao xuống Thân Doãn Bạch: "Trẫm giao trọng trách cho ngươi, tín nhiệm ngươi vô cùng, mà ngươi dám lợi dụng Thiên Nhi, mưu đồ soán vị, còn hành thích trẫm. Quả thực tâm địa đáng tru diệt!"

"Thần từng ." - Giọng Thân Doãn Bạch vẫn điềm tĩnh.

"Người ám sát là trẫm, chính mắt trẫm thấy, ngươi còn chối cãi?"

Thân Doãn Bạch cúi , cả hình như mất sức lực: "Thần thể biện bạch. hành thích bệ hạ, thần từng ."

Hắn ngước mắt hoàng đế, chậm rãi : "Thần dù ngu dốt đến , cũng dại gì tay với ngài ngay tại phủ Ngũ Hoàng Tử. Nếu ngài, thần và Thiên Nhi chẳng khác nào cá thớt của Tứ Hoàng Tử. Bệ hạ nghĩ xem, thần ngu xuẩn đến mức tự tay gi-ết ch-ết chỗ dựa duy nhất của ?"

Nghe , hoàng đế nhíu mày.

Lúc , Thân Doãn Bạch mỉa mai "Thủ đoạn của phu thê Tứ hoàng thật cao minh".

Lẽ nào...

"Thân Doãn Bạch! Phu nhân rốt cuộc đang ở ?"

Tiêu Uyên giãy khỏi vòng vây của các đại thần, lao đến tung một quyền về phía , trong mắt đỏ ngầu như dã thú dồn góc.

Ánh mắt khiến hoàng đế nhớ đến khoảnh khắc .

"Trẫm chính mắt thấy!"

Ông tận mắt thấy Thân Doãn Bạch cầm d-ao đâ-m , còn gì để hiểu lầm nữa?

"Đại lý tự khanh ?"

Một vị đại thần lập tức bước .

Hoàng đế lạnh giọng: "Giải tên nghịch tặc Đại Lý Tự! Giờ Ngọ ngày mai, c.h.é.m đầu thị chúng!"

"Tuân chỉ!"

Tiêu Thiên mặt mày trắng bệch như tờ giấy, quỳ sụp xuống chân hoàng đế, màng đến bất cứ điều gì khác: "Phụ hoàng! Nhất định hiểu lầm! Xin cho nhi thần vài ngày, nhi thần nhất định điều tra rõ chuyện ! Đại ca trung thành với ngài, tuyệt đối thể..."

"Câm miệng!"

Hoàng đế tức giận đến mức ho khan, tung một cước đạp thẳng ngự-c Tiêu Thiên.

Trong đầu ông khỏi vang lên lời của Thân Doãn Bạch khi nãy.

Nhìn Tiêu Thiên lúc , trong lòng càng dâng lên cảm giác chán ghét.

Loading...