Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 291: Khẩn Cầu Trong Tuyệt Vọng.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:08:55
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trẫm từ lâu , đại ca của ngươi chỉ một , đó là lão Tứ, Tiêu Uyên. Nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ, trẫm sẽ xử tử cả ngươi!"

Những lời nặng nề đến mức ngay cả quần thần cũng ngỡ ngàng, dám tin rằng Hoàng Thượng, luôn yêu thương Ngũ Hoàng Tử hết mực, thể như .

Tiêu Thiên còn lên tiếng thì Thân Doãn Bạch ngăn .

Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết đến mức thể lay chuyển.

Hắn hoàng đế một mực cho rằng là thích khách, nhưng thể khẳng định rằng, kẻ động nghịch lân của ông.

Hắn thể thoát , thể để Thiên Nhi cũng cuốn .

"Đại ca!"

Tiêu Thiên trơ mắt Thân Doãn Bạch áp giải , đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Tiêu Uyên cất giọng lạnh nhạt: "Phụ hoàng, nhi thần còn tìm An An, thể hầu hạ , cáo từ."

Nói xong, đợi hoàng đế trả lời, nhanh chóng rời khỏi phủ Ngũ Hoàng Tử. Bóng lưng hiện rõ vẻ nôn nóng thể che giấu.

Hoàng đế dâng lên chút cảm giác hài lòng, nhưng tan biến thành thất vọng. Cuối cùng, ông quần thần hộ tống hồi cung.

Bữa tiệc của Ngũ Hoàng Tử phạm đại kỵ. Tất cả quan viên tham dự, khi trở về nhà đều kinh hãi thôi.

Và vụ thích sát , tựa như một đám mây đen bao phủ cả kinh thành.

__

Tiêu Uyên vội vã trở về Ngô Đồng Viện, liền thấy bóng hình quen thuộc chiếc ghế .

Nàng vắt một chân ngoài, đang chăm chú vẽ quyển sổ nhỏ.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng khẽ ngẩng đầu, cong môi mỉm với : "Chàng về ? Mọi chuyện xử lý xong ?"

Tiêu Uyên nhắm mắt, bước nhanh đến, cúi bế bổng nàng khỏi trường kỷ, siết chặt lòng.

Thẩm An An chớp mắt đầy ngạc nhiên.

"Nàng , sợ đến mức tim cũng ngừng đập ?"

Nàng khẽ , ôm lấy eo .

Cảm giác lo lắng trong lòng Tiêu Uyên dần tan biến, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy: "Toàn bộ chuyện hôm nay, là do nàng sắp đặt ?"

Thẩm An An gật đầu, đôi mắt to tròn sáng ngời như thể đang chờ khen ngợi.

"Nàng chuyện nguy hiểm đến mức nào ? Nếu một mắt xích sai sót, nàng định thoát thế nào?"

"Không còn ?"

Thẩm An An chu môi: "Ta đường lui, sợ gì."

"Nàng đúng là gan to bằng trời!"

Tiêu Uyên thật sự chút tức giận. Thích sát hoàng đế là đại tội tày trời, thế mà nàng hề bàn bạc với , tự hành động.

Chỉ cần nghĩ đến hậu quả, cảm thấy sợ hãi thôi.

Thẩm An An khẽ lắc tay , Tiêu Uyên vẫn giữ nguyên sắc mặt, một lời.

Nàng áp mặt lồng ngự-c , giọng nhẹ như gió thoảng: "Ta hành động lỗ mãng. Ta nắm chắc nhược điểm của Thân Doãn Bạch, cũng như sự đa nghi của hoàng đế, mới dám tay.

Nếu chút nguy hiểm nào, ."

Trước đó, nàng diễn diễn kế hoạch trong đầu vô , tính đến khả năng thể xảy và xử lý từng chi tiết một, mới dám thực hiện.

"Tiêu Uyên, đau lòng vì ."

Nàng siết chặt vòng tay: "Ta thể quên trận hỏa hoạn ở Hương Giác Tự, nhất định khiến bọn họ trả giá."

Bọn họ dám động bài vị của Thục phi, thì nàng bắt Thân Doãn Bạch trả bằng mạng sống.

Ánh mắt Tiêu Uyên thoáng d-ao động, khẽ nhắm mắt, ôm nàng càng chặt hơn. Đôi môi mỏng khẽ run rẩy.

"Tiêu Uyên."

Nàng ngẩng đầu, nâng khuôn mặt trong tay: "Ta cho phép bất kỳ ai ức hi-ếp ."

Hắn trầm mặc nàng, ánh mắt phủ một lớp sương mờ, đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng mà quấn quýt, tựa như ôm trọn hết thảy yêu thương.

Hắn từng nghĩ rằng theo thời gian, nàng sẽ quên , quên tình cảm giữa hai .

ngờ, tình yêu của nàng dành cho càng mãnh liệt hơn.

Nếu lúc , đó là sự trầm lặng, sâu sắc, thì bây giờ, nàng thẳng thắn, bá đạo, chút che giấu.

Hắn thể cưỡng , cũng lý trí nữa.

Thật may mắn, dù ký ức nàng phai mờ, thì tình yêu dành cho vẫn còn, hơn nữa, còn ngày càng đậm sâu.

Vào lúc chiều tối, bầu trời bắt đầu tối sầm , mây đen ùn ùn kéo đến, khí cũng trở nên oi ả, gió thổi mạnh, liên tục đập cửa sổ.

Mây càng lúc càng dày đặc, khiến cảm thấy ngột ngạt.

Sau bữa tối, bầu trời bắt đầu mưa nhỏ, chỉ trong chốc lát, mưa trở nên nặng hạt, khiến kịp trở tay.

Trong cung điện, bên ngoài phòng sách, một bóng quỳ mặt đất, mặc cho cơn mưa dội , ướt hết cả y phục, nhưng hề nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-291-khan-cau-trong-tuyet-vong.html.]

Lão Lưu công công mới nhậm chức mái hiên, nhíu mày, cũng dám bước lên khuyên nhủ.

Thời gian trôi qua từng chút một, đến khi ánh nến trong phòng sách tắt, ông mới nhẹ nhàng thở dài, cầm chiếc ô giấy oằn bước đến, che cho quỳ mưa khỏi ướt, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Ngũ Hoàng Tử, chuyện liên quan trọng đại, Hoàng Thượng sẽ đổi ý chỉ . Dù ngài quỳ cả đời cũng chẳng thể xoay chuyển gì, hơn hết là nên hồi cung .”

Phản nghịch gi-ết vua là tội ch-ết. Hoàng Thượng nổi giận lây sang Ngũ Hoàng Tử là sự nhân từ lớn nhất , thể vì lời cầu xin của mà mềm lòng?

Mưa rơi theo từng đường nét gương mặt Tiêu Thiên, nước mưa che khuất tầm khiến thể mở mắt , nhưng vẫn kiên trì quỳ đó, chút ý định lùi bước.

Thời gian dần trôi, Lưu công công khuyên hết lời cũng chẳng chút tác dụng nào, đành thu ô giấy dầu, lặng lẽ bên cạnh Tiêu Thiên.

Cơn mưa kéo dài suốt cả đêm, mãi đến lúc gà gáy mới dần ngớt. Tiêu Thiên cũng quỳ suốt một đêm dài, nhưng ngoài tiếng thở dài của Lưu công công, chẳng đợi gì khác.

Đến giờ triều sớm, cuối cùng giọng giận dữ của Hoàng đế cũng vang lên từ tẩm cung: “Hắn quỳ thì cứ để quỳ ch-ết ở đó !”

Chẳng bao lâu , Hoàng đế một đoàn vây quanh, tiến về phía điện Phụng Thiên.

Trong đôi mắt Tiêu Thiên cuối cùng cũng hiện lên một tia d-ao động, quỳ sụp xuống, gấp gáp bò lên phía , túm lấy vạt áo Hoàng đế, gương mặt tái nhợt vì lạnh lẽo tràn đầy khẩn cầu: “Phụ hoàng, xin , hãy tha cho đại ca một con đường sống! Nhi thần nhất định sẽ đưa rời khỏi kinh thành, thật xa... Cầu xin phụ hoàng, nể tình nuôi nấng nhi thần mà khai ân!”

Hoàng đế cúi mắt, ánh sắc lạnh như đang một kẻ xa lạ chẳng hề quan hệ gì với , thậm chí còn lạnh lẽo hơn thế.

“Ngươi đang ?”

Giọng ông trầm nhưng đầy băng giá: “Hắn ám sát trẫm, mà ngươi cầu xin trẫm tha cho ?”

“Thiên Nhi, ngươi là hoàng nhi của trẫm, nhưng trong lòng ngươi, quân phụ còn quan trọng bằng tên tiện chủng đó ?”

Tiêu Thiên lắc đầu liên tục: “Nhi thần tuyệt đối ý đó! Phụ hoàng, chuyện chắc chắn hiểu lầm, xin cho đại ca cơ hội giải thích!”

Sự kiên nhẫn trong mắt Hoàng đế chạm đến giới hạn, ông nhấc chân đạp mạnh Tiêu Thiên ngã lăn xuống đất, giọng lạnh lùng: “Đừng quên phận của ngươi! Ngươi càng như , trẫm... càng thể dung tha !”

Bóng dáng Hoàng đế khuất dần trong màn mưa mịt mờ.

Tiêu Thiên bất động mặt đất hồi lâu, trong ánh mắt tuyệt vọng dần hiện lên màu đỏ như má-u. Ngón tay chậm rãi siết , trong lòng bàn tay là bụi đất lạnh lẽo.

“Ngũ Hoàng Tử, ngài vẫn nên hồi cung . Nếu chọc giận Hoàng Thượng, ngày tháng của ngài cũng chẳng dễ chịu .”

Lưu công công cho mang đến một chiếc ô giấy dầu, một nữa khuyên nhủ.

Tiêu Thiên gì, cũng nhận lấy, chỉ loạng choạng dậy, một bước lên bậc thềm cung điện. Bóng lưng lạnh lẽo, cô độc, tràn đầy quyết tuyệt.

Lưu công công thở dài nữa: “Vẫn còn trẻ dại, chẳng phân biệt nặng nhẹ.”

Không còn Thân đại nhân, nếu mất sự ủng hộ của Hoàng Thượng, triều đình chẳng khác gì một quả hồng mềm, mặc tùy ý bóp nắn. Vậy mà chẳng thấu cục diện, lúc còn dám dính líu, cố chấp cầu xin, với tâm trí như tranh đoạt ngôi vị, quả thật là si tâm vọng tưởng.

Lưu công công khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua một tia trào phúng, nhưng nhanh che giấu .

Tiêu Thiên bậc thềm cung điện, trong đôi mắt chỉ còn sự mờ mịt.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện đều là đại ca mưu tính, là đại ca dẫn đường, là đại ca nâng đỡ . Đến khi mất đại ca, mới nhận , bản chẳng là gì cả, quyền thế, thế lực, ngoài việc quỳ xuống cầu xin, chẳng thể gì cả.

Thân Doãn Bạch là duy nhất của , là duy nhất mà thể liều mạng để bảo vệ.

Trời dần hửng sáng, ánh trắng bạc le lói nơi chân trời. Tiêu Thiên từ từ ngẩng đầu về phía xa.

Trời sáng , thời gian còn lúc đại ca xử trảm còn bao nhiêu nữa.

Hắn bỗng nhiên lao điên cuồng về phía Đại Lý Tự.

Khi rời khỏi hoàng cung, vô tình lướt qua một cỗ xe ngựa. Rèm xe vén lên, Lý Hoài Ngôn uể oải liếc thoáng qua, hờ hững thu hồi ánh mắt.

“Đứa trẻ đáng thương, cầu xin Hoàng Thượng tha ch-ết chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa.”

Phải rằng ám sát là hoàng đế, giữa thiên tử và bách quan, cơ hội sống sót nào cho chứ?

Lăng Thần Dật im lặng, bộ dạng ung dung nhàn nhã, tâm trạng hiển nhiên : “Còn tưởng ngươi sẽ cáo bệnh, ôm lấy Trịnh cô nương mà an ủi chứ.”

Lý Hoài Ngôn bĩu môi: “Ta giống Tiêu Uyên, vì mỹ nhân mà lỡ chính sự.”

Lăng Thần Dật nhạt: “Tẩu tẩu của Thân Doãn Bạch bắt , sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh. Theo lý, nên ngày đêm ở bên chăm sóc mới khiến khác nghi ngờ.”

Lý Hoài Ngôn khẽ: “Ngay cả khi mất trí nhớ, Đại tiểu thư Thẩm gia vẫn khiến bằng con mắt khác. Nước cờ , thắng sảng khoái vô cùng! Từ ngày vụ hỏa hoạn ở Hương Giác Tự đến nay, vẫn luôn bức bối, giờ cuối cùng cũng xả .”

Phản kích như mới thực sự nghiền.

Lăng Thần Dật nhướn mày : “Trịnh cô nương của ngươi cũng tệ, một chiêu ‘rút củi đáy nồi’ suýt chút nữa hủy diệt cả gia tộc của .”

Nhớ sắc mặt trắng bệch của Trịnh đại nhân ngày hôm đó, Lăng Thần Dật cảm thấy vô cùng thú vị.

“Ông đáng như .”

Ánh mắt Lý Hoài Ngôn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Một kẻ ngay cả tính mạng nữ nhi ruột cũng chẳng màng thì đáng kéo xuống địa ngục cùng .”

Nghĩ đến chuyện Trịnh đại nhân vì sợ Hoàng đế giáng tội mà ép nữ nhi xuống tóc tu để chuộc , trong lòng Lý Hoài Ngôn dâng lên một cơn giận khó tả.

Trịnh gia, Trịnh Nguyệt Nhi sớm muộn gì cũng thể ở nữa. Nghĩ đến dáng vẻ nàng yếu ớt trong lòng hôm qua, cổ đầy vết bầm tím, cảm thấy khó chịu thôi.

Lăng Thần Dật thản nhiên : “Nàng tiếp tục ở Trịnh gia, chắc chắn chỉ con đường ch-ết. Còn giữ mạng , xem ngươi quyết định thế nào.”

Lý Hoài Ngôn hiếm khi im lặng.

Lăng Thần Dật : “Dù chuyện xảy cũng coi như là điều may mắn cho Trịnh đại nhân. Thân Doãn Bạch sụp đổ , chỉ với Tiêu Thiên thì thể dậy lên cơn sóng gió gì chứ? Hắn cuốn chiếc thuyền đắm đó, coi như là chuyện đáng mừng.”

Lời sai, nhưng hành động của Trịnh Nguyệt Nhi cũng khiến Hoàng đế nổi giận, đó là sự thật thể chối cãi. Trịnh đại nhân tuy tránh kiếp nạn, nhưng nhất định sẽ tìm cách dập tắt cơn thịnh nộ của Hoàng đế, mà gánh chịu tất cả... chính là Trịnh cô nương.

__

Tiêu Thiên một mạch chạy đến cổng Đại Lý Tự.

Y phục ướt sũng, dán chặt thể gầy gò, tóc tai rối bù, bộ dạng chật vật chịu nổi, nhưng đôi mắt đỏ ngầu như má-u.

Loading...