Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 292: Giao Dịch.
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:08:58
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngũ Hoàng Tử."
Vệ binh canh giữ cửa lao ngục thấy Tiêu Thiên liền giật hoảng hốt.
"Ta gặp Thân Thượng thư."
Đám vệ binh liếc , gương mặt hiện rõ vẻ khó xử. Một trong đó tiến lên : "Ngũ Hoàng Tử thứ , chúng thần cố tình ngăn cản, mà là lệnh từ ban xuống, cho phép bất cứ ai thăm phạm nhân, đặc biệt là… ngài."
Tiêu Thiên mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng. Bất ngờ, rút thanh trường kiếm từ thắt lưng của một binh sĩ bên cạnh, mũi kiếm chĩa thẳng về phía bọn họ.
"Ta nữa, gặp Thân Thượng thư. Tránh !"
Sắc mặt đám binh sĩ khẽ biến, nhưng vẫn lùi nửa bước.
"Ngũ Hoàng Tử, Hoàng Thượng thánh chỉ, bất cứ ai xông lao ngục đều xử trí ngay tại chỗ, bất kể phận . Mong ngài đừng ép chúng thần."
Tiêu Thiên thêm lời nào, kiếm trong tay vung lên, một đường ché-m thẳng về phía lên tiếng.
Người phản ứng cực nhanh, lập tức né sang một bên. Thấy Tiêu Thiên vẫn tiếp tục tấn công, nhịn nữa mà tay chống trả.
"Ngũ Hoàng Tử, xin thứ ! Chúng thần phụng mệnh Hoàng Thượng, nếu ai dám cưỡng ép xông , gi-ết tha!"
Tiêu Thiên vốn đối thủ của . Hơn nữa, kẻ chỉ là vệ binh trông cửa mà còn thủ phi phàm.
Thấy Tiêu Thiên vung kiếm đâ-m tới, vệ binh khẽ cau mày, nhường nhịn nữa. Hắn lách với tốc độ cực nhanh, tung một quyền giáng thẳng cổ tay của Tiêu Thiên.
"Keng!"
Trường kiếm rơi xuống đất.
"Ngũ Hoàng Tử, hôm nay dù thế nào, ngài cũng thể đây . Xin ngài mau về."
Tiêu Thiên cam tâm. Hắn lao lên thêm mấy bước, nhưng tới gần, vệ binh liền vung chuôi kiếm đập mạnh ngự-c .
"Phụt!"
Tiêu Thiên loạng choạng lùi , cả ngã nhào xuống bậc thềm.
Cơ thể vốn ngâm trong mưa suốt đêm qua, nay đánh ngã, đau đớn dữ dội. Lòng bàn tay đá sỏi mài rách, má-u loang lổ, bùn đất bám đầy mặt mũi và y phục.
Đám vệ binh vẫn vững cửa nhà lao, ai di chuyển nửa bước. Ánh mắt họ lạnh lùng xuống, như đang một kẻ thảm hại.
Tiêu Thiên gục đất, bỗng bật , từ thấp đến cao, cuối cùng hóa thành tiếng gào xé lòng.
Hoàng Tử. Đường đường là Ngũ Hoàng Tử! Vậy mà ngay cả cửa ngục Đại Lý Tự cũng thể bước , còn vệ binh đánh đuổi ngoài!
Chức vị Ngũ Hoàng Tử mà và đại ca sức tranh giành, rốt cuộc chỉ là một trò !
Hắn chầm chậm lên, lảo đảo rời .
__
Sau buổi triều sớm.
Tại phủ Ngũ Hoàng Tử.
Tiêu Thiên trong thư phòng, thương tích nhưng chẳng hề bận tâm. Ánh mắt trầm xuống, u ám đến đáng sợ.
"Ngũ Hoàng Tử."
Một gia nhân bước , môi mím chặt: "Trịnh đại nhân phủ đang bận bịu, mấy hôm nữa sẽ tới bái kiến ngài."
"Ngũ Hoàng Tử."
Lại một gia nhân khác phòng: "Trần đại nhân hôm nay thất sinh nở, thể đến gặp ngài ."
"Ngũ Hoàng Tử."
Người thứ ba cũng báo tin: "Lý đại nhân mẫu ông bệnh nặng, tiện đến phủ."
"Ngũ Hoàng Tử..."
"Ngũ Hoàng Tử..."
Từng lời bẩm báo vang lên, sắc mặt Tiêu Thiên dần trở nên lạnh lùng và méo mó.
Những đại thần ngày vẫn luôn theo sát đại ca , giờ đây một ai dám ló mặt thời điểm then chốt . Cái gọi là trung thành, hóa nực đến thế!
"Đều là một lũ gió chiều nào xoay theo chiều nấy."
Hắn cúi đầu, khóe môi nhếch lên nụ nhạt, giọng điệu bình thản đến đáng sợ.
Đám gia nhân cúi gằm mặt, ai dám thở mạnh.
Mặt trời dần dịch chuyển từ khung cửa sổ đến án thư, ánh sáng rọi thẳng mắt Tiêu Thiên, đau nhói.
Như chợt nghĩ điều gì đó, bật dậy, lao thẳng ngoài phủ.
__
Phủ Tứ Hoàng Tử.
"Ngũ Hoàng Tử, ngài nông nỗi ?"
Quản gia phủ Tứ Hoàng Tử bộ dạng nhếch nhác của Tiêu Thiên thì giật hoảng hốt, vội vàng sai mang khăn lụa và nước ấm đến.
Tiêu Thiên cúi mắt đồ vật khay, ngước lên quản gia vẫn đang giữ nụ ôn hòa nhưng chặn ngay cổng phủ, ánh mắt tối sầm .
"Ta chuyện gấp cần gặp Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi, phiền ngươi bẩm báo một tiếng."
Nghe thấy cách xưng hô của Tiêu Thiên, quản gia khẽ nhướng mày, nhưng ý nhường đường.
"Ngũ Hoàng Tử thứ tội, nhưng gia chủ và Hoàng Tử phi rời phủ một khắc , đến giờ vẫn trở về. Nếu ngài ngại, xin mời trong nghỉ tạm, đợi gia chủ , lão nô sẽ đích bẩm báo."
Nắm tay Tiêu Thiên khẽ run lên.
"Ta việc khẩn cầu giúp đỡ, chỉ cần bọn họ đồng ý, bất cứ điều kiện gì cũng chấp nhận!"
Hắn định đẩy quản gia sang một bên để xông , nhưng đối phương chỉ dùng lực dễ dàng chặn .
"Ngũ Hoàng Tử, lão nô , gia chủ và Hoàng Tử phi thực sự trong phủ, tuyệt đối cái cớ để từ chối."
"Họ ?"
Quản gia dừng , lắc đầu: "Chuyện của gia chủ, lão nô tư cách hỏi đến."
Tiêu Thiên lặng ông thật lâu. Quản gia vẫn giữ nguyên nụ lễ độ, hề dấu hiệu dối.
Hắn siết chặt tay, giọng khàn khàn: "Được, đợi ở đây."
Quản gia vẫn , gật đầu hiệu cho hạ nhân mang ghế đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-292-giao-dich.html.]
Mặt trời dần ngả về Tây, ánh nắng mỗi lúc một yếu dần. Trong lòng Tiêu Thiên cũng lặng xuống, như thể tia hy vọng cuối cùng tắt hẳn, bóng tối nuốt chửng.
__
Cửa lao Đại Lý Tự.
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử phi, xin mời lối ."
Quan binh cung kính dẫn hai đến một phòng giam.
"Phía lệnh canh giữ nghiêm ngặt, cũng sắp giải ."
Thẩm An An khẽ gật đầu với quan binh, giọng điềm tĩnh: "Ta hiểu , phiền các ngươi."
"Không dám, dám!" - Người đó vội vàng khom lưng, lui ngoài.
Cả một dãy nhà lao dài chỉ giam duy nhất một , Thân Doãn Bạch. Ấy mà triều đình điều động cả Cấm Vệ Quân để trông giữ , đủ để thấy hoàng đế coi trọng việc đến mức nào.
Trong căn phòng giam ẩm thấp và tối tăm, một nam nhân đầy vết thương dựa lưng bức tường đá lạnh lẽo. Ánh mắt trống rỗng, dán chặt mặt tường đối diện. Dù thấy tiếng động, cũng buồn đầu .
Thẩm An An bước trong sự hộ tống của Tiêu Uyên, cuối cùng dừng mặt Thân Doãn Bạch.
Hắn khẽ động đậy, ngước mắt lên, giọng khô khốc như đá mài qua: "Thiên Nhi ? Đệ thế nào ?"
"Nghe quỳ suốt đêm ngoài ngự thư phòng, quan binh trông coi nhà lao đánh đập đuổi . Giờ ở , cũng rõ."
Giọng Thẩm An An bình thản như làn nước, nhưng chỉ một câu đủ để xé toạc vẻ bình tĩnh của Thân Doãn Bạch.
Ngón tay siết chặt, móng tay bấu nền đất lạnh, giọng khàn đặc: "Các ngươi đến đây để chế giễu , kẻ bại trận ?"
"Tất nhiên là , chúng rảnh như ."
Thẩm An An gỡ tay Tiêu Uyên đang ôm , chậm rãi tiến lên, quỳ xuống mặt Thân Doãn Bạch, thẳng gương mặt bê bết má-u của .
"Ngươi gì?"
"Gương mặt của ngươi..."
Nàng nhạt, giọng nhẹ bẫng nhưng tựa như lưỡi d-ao đâ-m thẳng tim .
"Giống hệt bức họa mà Đại sư Văn Âm đưa cho , bảy phần tương đồng. Ngươi giống phụ ngươi lắm, vô cùng giống. Ta vẫn luôn nghĩ, mỗi khi Hoàng Thượng thấy gương mặt , ông sẽ cảm giác gì? Chắc chắn là ghét cay ghét đắng, căm hận đến mức chỉ trừ khử ngươi càng sớm càng ."
Nàng khẽ : "Chỉ cần một chút dấu hiệu phản loạn, ông kìm nổi cơn đố kỵ mà gi-ết ngươi , thậm chí còn chẳng cho ngươi một cơ hội để lật thế cờ."
"Để đảm bảo ngươi thể sống sót, bên ngoài quan binh bằng Cấm Vệ Quân, còn tầng tầng lớp lớp ám vệ mai phục xung quanh. Ngươi xem, trong mắt ông , ngươi quan trọng bao!"
Thân Doãn Bạch nàng lâu, trong đáy mắt sâu thẳm tựa hồ sóng ngầm cuộn trào, giọng khàn khàn: "Hoa Sinh... nàng còn sống ?"
Thẩm An An thoáng sững , dường như ngờ hỏi câu . ngay đó, sắc mặt nàng trầm xuống.
"Ngươi nghĩ ?"
"Ta !"
Lần đầu tiên, giọng điệu của Thân Doãn Bạch mang theo sự kích động.
"Người hôm qua rốt cuộc là nàng ? Ngươi cho ! Có nàng vẫn còn sống, chỉ là ngươi giấu ?"
"Nàng ch-ết ."
Thẩm An An thốt bốn chữ, giọng gợn sóng, ánh mắt thẳng .
Nàng lặp từng chữ một, chậm rãi mà tàn nhẫn: "Hoa Sinh, nàng ch-ết. Ch-ết mũi tên của chính ngươi. Đêm đó, nàng thậm chí còn cầm cự nổi đến sáng."
Thân Doãn Bạch như sét đánh trúng, con ngươi co rút kịch liệt.
Sự tuyệt vọng xóa sạch tia hy vọng mong manh cuối cùng trong đáy mắt . Hắn ngơ ngác Thẩm An An, như thể mất bộ linh hồn.
Nàng , nhẹ giọng thở dài: “Hoa Sinh là một cô nương , dịu dàng, lương thiện. Ngươi nỡ xuống tay như chứ?"
"Ta cố ý."
Thân Doãn Bạch lắc đầu, hai tay ôm lấy mặt, đôi vai khẽ run lên.
"Ta đó là nàng. Nếu sớm nàng chính là cứu , tuyệt đối sẽ b.ắ.n mũi tên đó."
Giọng nhỏ, nhưng Thẩm An An vẫn rõ từng chữ. Đôi mắt hạnh của nàng ánh lên cơn giận dữ: "Vậy , ở Giang Nam, cứu ngươi chính là Hoa Sinh. Nhờ nàng, ngươi mới thể sống sót. việc đầu tiên ngươi khi sống sót, chính là gi-ết ch-ết nàng?"
Trước câu hỏi chất vấn của nàng, Thân Doãn Bạch dần trấn tĩnh . Đôi mắt còn gợn sóng, chỉ lặng lẽ về một nơi nào đó, giọng lạnh lùng cất lên: "Ta thua ."
Thẩm An An , lửa giận trong lòng vì cái ch-ết của Hoa Sinh càng dâng cao.
"Loại như ngươi, vì đạt mục đích mà từ thủ đoạn, thậm chí thể hại ch-ết ân nhân cứu mạng , thể thắng ?"
Thân Doãn Bạch ngả , dựa bức tường lạnh lẽo. Giọng điệu của bình thản:
"Nếu các ngươi đến đây để nhục mạ, cợt , thì . Các ngươi thể ."
Hắn thua, thua tâm phục khẩu phục. dù thế nào, cũng sẽ để bản rơi cảnh gào mất kiểm soát.
Thẩm An An chậm rãi dậy, từ cao xuống , ánh mắt sắc bén: "Ta đến đây, tất nhiên chỉ để nhạo ngươi. Ta , kẻ chủ mưu vụ ám sát Tề Cẩm Bình ở Lãng Duyệt Hồ khi đến biên ải năm đó, rốt cuộc quan hệ thế nào với ngươi và phụ ngươi?"
Thân Doãn Bạch nhạt, ánh mắt vô cảm: "Ngươi nghĩ sẽ cho ngươi ?"
Thẩm An An nheo mắt, chỉ hai chữ: "Trần Thiên."
Lần , sắc mặt Thân Doãn Bạch rốt cuộc cũng biến hóa.
"Ngươi trở thành t-ù nhân , ngươi nghĩ Trần Thiên còn thể cầm cự bao lâu?"
Cái tên là điểm yếu duy nhất của . Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.
"Hoàng Thượng sẽ để các ngươi động đến ."
"Thật ?"
Thẩm An An mỉm , giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng mỗi chữ như một nhát d-ao đâ-m tim .
"Đêm qua, quỳ xuống cầu xin Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng chỉ : 'Cứ để quỳ đến ch-ết điện'. Hôm nay, xông lao ngục trái lệnh, Cấm Vệ Quân nhận thánh chỉ, bất cứ ai dám xông , gi-ết cần hỏi!"
Nàng thẳng Thân Doãn Bạch, chớp mắt, từng câu từng chữ đều lạnh lùng như băng tuyết: "Ngươi xem, nếu Hoàng Thượng con ruột của , liệu còn bảo vệ ? Hay là, cơn thịnh nộ, sẽ ban cho một cái ch-ết lăng trì?"
Ánh mắt nàng khóa chặt , để sót bất cứ phản ứng nào.
Thân Doãn Bạch cũng nàng, giọng bình thản chút d-ao động: "Thiên Nhi là con của Hoàng Thượng. Bất kể các ngươi dùng thủ đoạn gì, thử thách , cũng thể đổi sự thật ."
Thẩm An An dừng trong chốc lát, khẽ gật đầu: "Vậy ? Nếu , ngươi cứ cầu nguyện cho . Mong rằng thể sống thêm vài ngày nữa."
Nàng nắm lấy tay Tiêu Uyên, thản nhiên lưng rời .
"Chúng thôi."