Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 293: Bi Thương.
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:00
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân Doãn Bạch theo bóng lưng của hai , bỗng nhiên tuyệt vọng cất tiếng: "Đợi ."
Thẩm An An chậm rãi đầu, ánh lửa đỏ rực từ ngọn đuốc phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của nàng.
"Nếu cho ngươi phận của đó, ngươi thể... để gặp Thiên Nhi một ?"
"Không thể."
Thẩm An An đáp dứt khoát, bổ sung: " thể giúp ngươi nhắn ."
Thân Doãn Bạch cau mày thật chặt, rõ ràng hài lòng với điều kiện .
"Ngươi là kẻ giỏi tính toán, ép ngươi đường cùng cũng dễ. Ta thể để ngươi cơ hội liên lạc với Trần Thiên, âm mưu hãm hại chúng chứ?"
Nàng nhạt, tiếp tục: " là giữ chữ tín, chỉ cần ngươi , nhất định sẽ giúp ngươi chuyển lời."
Thân Doãn Bạch im lặng.
Ngay khi Thẩm An An nghĩ rằng sẽ mở miệng, xoay định rời , mới chậm rãi lên tiếng: "Hãy với nó, bảo nó trở về Giang Nam, tránh xa triều đình, đừng tranh giành nữa."
Thẩm An An khẽ sững sờ, trong ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nghĩ , nàng cũng hiểu .
Trần Thiên tuy hẳn là kẻ ngu dốt, nhưng vững triều đình đầy cạm bẫy vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Chỉ riêng điều thôi cũng đủ thấy, Thân Doãn Bạch đối với , quả thực chút chân tình.
Nàng thẳng mắt , chậm rãi : "Kẻ thù của các ngươi là hoàng đế, chúng . Nếu ngươi quá tham lam, lẽ chúng thể đạt thỏa thuận, ngươi cũng đến nông nỗi ."
Thân Doãn Bạch chậm rãi kéo khóe môi, giọng khàn khàn: "Chỉ gi-ết ông , thể trả mối hận năm xưa mà ông với phụ mẫu ? Đã gi-ết , tất nhiên khiến ông đau tận tâm can."
"Năm đó Thục phi, cũng chắc vô tội."
Tiêu Uyên, vẫn luôn im lặng, đột nhiên ánh mắt sắc lạnh, ẩn chứa sự nguy hiểm như d-ao nhọn.
Thẩm An An siết c.h.ặ.t t.a.y , đầu Thân Doãn Bạch, giọng bình thản nhưng kiên quyết: "Vậy nên, ngươi mới kết cục hôm nay."
Thục phi là nỗi đau trong lòng Tiêu Uyên, cũng là giới hạn thể chạm đến của nàng.
Dù là ai, hoàng đế cũng ngoại lệ.
"Nói , kẻ đó rốt cuộc là ai?"
__
"Ngũ Hoàng Tử, sắp đến giờ ."
Một tên gia nhân dè dặt nhắc nhở.
Tiêu Thiên ngẩng đầu vị trí của mặt trời, ánh mắt chìm tro tàn tuyệt vọng.
Hắn loạng choạng dậy, bước xuống bậc thềm, quản gia xa xa chỉ hành lễ đơn giản, nhẹ giọng : "Ngũ Hoàng Tử thong thả."
Ở cuối con đường, bỗng nhiên tiếng bánh xe ngựa lăn mặt đất, từ xa vọng đến.
Chẳng bao lâu , một chiếc xe ngựa xuất hiện ở góc rẽ, tiến con đường quan đạo.
Đôi mắt vốn trống rỗng của Tiêu Thiên thoáng hiện lên một tia d-ao động, lập tức lao nhanh về phía đó.
Tiêu Uyên khẽ cau mày, nhưng dường như hề bất ngờ, chỉ xoay , đỡ Thẩm An An xuống xe.
"Xin hãy cứu mạng đại ca , bất cứ điều kiện gì các đưa , đều thể đáp ứng."
Thẩm An An phớt lờ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Uyên tiếp tục bước về phía .
Tiêu Thiên bám víu tia hy vọng cuối cùng, chặn đường bọn họ, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Ta thể rời khỏi triều đình, vĩnh viễn kinh thành, chỉ cầu xin ngươi tha cho đại ca ."
Thẩm An An khựng , ngước mắt mặt trời, thản nhiên thu ánh , đáp lời Tiêu Thiên: "Giờ đến ."
Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức tái nhợt.
"Không!"
Hắn đưa tay túm lấy cánh tay Thẩm An An, nhưng cổ tay nắm chặt bẻ ngược về . Đôi mắt đỏ hoe, bất chấp đau đớn mà khẩn cầu: "Xin ngươi rộng lòng tha cho đại ca , ngươi gì cũng ."
Thẩm An An đưa tay kéo Tiêu Uyên , nắm c.h.ặ.t t.a.y trong lòng bàn tay , giọng bình thản mà kiên định: "Hắn nhờ nhắn với ngươi, rời khỏi kinh thành, đừng tranh giành nữa."
Nói xong, nàng lập tức trở về phủ.
Tiêu Thiên sững sờ yên tại chỗ.
"Ngũ Hoàng Tử!"
Một tên gia nhân hớt hải chạy tới, sắc mặt tái mét: "Thân đại nhân... Thân đại nhân..."
Tiêu Thiên giật , chăm chú gia nhân chớp mắt.
"Thân đại nhân xử trảm. Đại Lý Tự báo tin, bệ hạ... cho phép ngài đến nhận th-i th-ể."
Đôi chân Tiêu Thiên bỗng trở nên mềm nhũn, bước cũng nổi. Nếu gia nhân đỡ lấy, ngã quỵ xuống đất.
Từ phủ Tứ Hoàng Tử đến Đại Lý Tự xa, mà Tiêu Thiên loạng choạng thật lâu mới đến nơi.
Đám binh sĩ thấy tới liền khiêng một chiếc cáng phủ vải trắng đặt xuống đất: "Bệ hạ khai ân, cho phép Ngũ Hoàng Tử đưa về an táng. Hy vọng Ngũ Hoàng Tử khắc cốt ghi tâm, lấy đây bài học, đừng vết xe đổ."
Lời cảnh cáo rõ ràng. Cuối cùng, hoàng đế vẫn nghi ngờ .
lúc , Tiêu Thiên chẳng thấy gì cả. Đôi tay run rẩy vén tấm vải trắng lên. Khi thấy bên , đầu óc ù đặc, ngay đó, mất ý thức.
__
Lúc chạng vạng, bầu trời u ám nặng trĩu sương mù.
Tiêu Thiên đột ngột mở mắt, giây lát bàng hoàng ngắn ngủi, lập tức bật dậy, lao ngoài.
"Ngũ Hoàng Tử!"
Gia nhân vội vàng cản : "Ngài vẫn còn bệnh, thái y dặn ngài tĩnh dưỡng, thể để nhiễm lạnh."
"Đại ca ? Đại ca ?!"
Gia nhân cúi mặt, sắc mặt khó coi: "Thân đại nhân... đang ở trong phòng bên. Quản gia mời pháp y đến khâu th-i th-ể."
Bị ché-m đầ-u, đầ-u và thâ-n tách rời. Nếu an táng trọn vẹn, cần pháp y giúp xử lý.
Gia nhân cúi gằm xuống, dám khuôn mặt Tiêu Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-293-bi-thuong.html.]
Trước mắt Tiêu Thiên tối sầm, đẩy mạnh gia nhân , ngã xuống đất nhưng lập tức bò dậy, loạng choạng chạy về phía phòng bên. Bên trong, pháp y đang khâu những đường chỉ cuối cùng, sắp tất công việc.
Nhìn thấy Tiêu Thiên, pháp y cúi hành lễ: "Cảnh tượng má-u me, Ngũ Hoàng Tử lát nữa hãy ?"
Tiêu Thiên còn thấy gì nữa. Mắt chỉ thấy cảnh tượng đẫm má-u đất, trái tim như ai đó nghiền nát thành từng mảnh vụn.
Hắn nuốt nước bọt, mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, như một cái xác hồn.
Nỗi đau tột cùng khiến tê dại, mất hết cảm giác.
Pháp y cầm kim khâu trong tay, chần chừ giây lát. lúc , một giọng sắc bén vang lên: "Cứ tiếp tục . Hoàng Thượng , Ngũ Hoàng Tử tuổi còn nhỏ, phân rõ trung gian thiện ác, trải qua hiểm ác nhân gian. Nhìn thấy cảnh cũng , mới rèn giũa tâm tính."
Pháp y liếc Lưu công công, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục công việc.
"Ọe—"
Tiêu Thiên đột nhiên quỳ gục bậc cửa, ho sặc sụa nôn thốc nôn tháo, như thể nôn cả tim gan phèo phổi ngoài.
Cơn co thắt dữ dội nơi lồng ngự-c khiến thở dốc, tay bấu chặt mặt đất, móng tay bật ngược, cào rách cả da thịt.
Lưu công công lạnh lùng quan sát, ý định tiến lên. Mãi đến khi pháp y tất công việc, thu dọn rời , ông mới bước tới, thản nhiên : "Ngũ Hoàng Tử kinh động , hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng . Hoàng Thượng đặc biệt cho phép ngài miễn chầu sáng mấy ngày tới."
Nói xong, ông rời cùng pháp y.
Tiêu Thiên mặt mày trắng bệch, đầu về phía th-i th-ể nền đất. Hắn lảo đảo bò tới, gọi: "Đại ca... Đại ca!"
......
Tiếng xé lòng hòa lẫn những tiếng gào phẫn hận vọng từ tiểu viện, mãi dứt.
__
Một góc viện vắng vẻ trong phủ Tứ Hoàng Tử.
Một băng bó kín mít đột nhiên mở mắt, khó nhọc dậy. cử động, đau đến thét lên thảm thiết.
Tiếng bước chân vang lên, một tiểu nha vội vã bước phòng: "Đại phu vết thương của ngài còn nặng, thể xuống giường."
Người sững , ánh mắt trống rỗng hồi lâu mới dần lấy thần trí: "Đây... là ?"
"Phủ Tứ Hoàng Tử."
Nha đỡ xuống , nhẹ giọng : "Ngài cứ nghỉ ngơi , nô tỳ cho báo với Hoàng Tử phi ."
Nghe đến hai chữ "Hoàng Tử phi", An công công đột nhiên run lên, trong mắt lóe lên sự sợ hãi.
Ông ch-ết? Còn ở trong phủ Tứ Hoàng Tử?
Ông lập tức đẩy nha , gắng sức dậy: "Không ! Ta còn cung hầu hạ Hoàng Thượng, thể phiền Tứ Hoàng Tử và Hoàng Tử phi ."
Không một kẻ trọng thương lấy sức lực lớn đến , ông thô bạo xô ngã nha , cà nhắc lao ngoài.
Kẹt—
Cửa đột nhiên đẩy , một luồng gió lạnh ùa .
Thẩm An An trong bộ váy xanh nhạt chậm rãi bước , nở một nụ đầy ẩn ý: "Công công vội vàng như , định thế?"
"..."
An công công cứng đờ , chân khựng , lặng lẽ đầu bước trong phòng.
Nghĩ thấy đúng, An công công trở , mặt mày ủ rũ, giọng đầy thê lương: "Hoàng Tử phi, nô tài chỉ là một kẻ thái giám, chẳng gì cả. Dù bắt nô tài cũng chẳng ích gì mà."
"Bắt ngươi? Bắt ngươi gì?"
Thẩm An An xuống ghế, thần sắc bình thản.
An công công sững : "Vậy đây là..."
"Hoàng Thượng thích khách tập kích, An công công kẻ sát hại, ch-ết ."
Ch-ết ?
An công công trợn to mắt, ông vẫn còn đây, ch-ết ?
Dẫu cũng là lăn lộn trong cung hơn nửa đời , chỉ suy nghĩ một chút hiểu phần nào. Ông nghiêm giọng hỏi: "Nha ... là do Hoàng Tử phi sắp xếp?"
Thẩm An An gật đầu: "Theo kế hoạch, ngươi lẽ ch-ết. mẫu phi đón bài vị về phủ, trong phủ mới lập một tiểu Phật đường, thích hợp để sát sinh. Vì , ngươi coi như nhặt một mạng."
An công công với Thẩm An An, nhưng môi khẽ nhếch vài vẫn tài nào nổi.
Ông lẽ ch-ết?
Ông gì sai, phản nghịch trái lương tâm đến mức ch-ết?
Lòng bàn tay ông rịn một lớp mồ hôi lạnh. Ông siết chặt buông lỏng, cứ lặp như vài mới miễn cưỡng định tâm trạng, chống xuống mép giường.
"Hoàng Tử phi tha mạng cho lão nô, lão nô vô cùng cảm kích. Nếu gì cần dặn dò, xin cứ ."
"Chậc."
Thẩm An An khẽ thở dài: "Ta là tích phúc báo, An công công tin?"
An công công bật gượng gạo, tiếng thật nực và thê lương.
"Trần Thiên... là hoàng nhi của Hoàng Thượng ?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng nụ của An công công lập tức đông cứng nơi khóe môi.
"Lão nô... ." - Khuôn mặt chùng xuống, lộ vẻ khổ sở.
"Thật ? An công công là thái giám, trải qua hình phạt tàn khốc nhất, chắc hẳn cũng chịu cực hình, đúng ? Ngục thất trong phủ Tứ Hoàng Tử, ngươi từng qua ? Chỉ là ... ngươi thể chịu mấy ngày khi mở miệng?"
"Hoàng Tử phi..."
An công công suýt bật , giọng run rẩy: "Lão nô cố ý giấu diếm, mà thực sự . Lão nô rơi tay , sống ch-ết đều do quyết định, nào dám dối chứ?"
"Ta tin."
"..."
An công công câm nín, chỉ còn sự bất lực và chán nản.
"Người khác thể , nhưng ngươi thì . Ngươi , tin."
An công công cúi gập , ôm mặt, trong lòng tràn ngập sự bất lực và bi ai.