Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 294: Am Ni Cô.
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:03
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm An An khẽ nhướn mày.
Một lúc lâu , An công công mới bất đắc dĩ lên tiếng nữa: "Hoàng Tử phi, nô tài thực sự . Dù kề d-ao lên cổ nô tài, nô tài cũng ."
Thẩm An An dậy, bước lên mấy bước, xuống An công công: "Vậy đổi cách hỏi. Cái ch-ết của Thục phi nương nương, do hoàng đế bày mưu, nhằm hãm hại cả nhà Thân Doãn Bạch ?"
An công công im lặng một lúc, chậm rãi gật đầu.
"Nhiều năm trôi qua, trong lòng Hoàng Thượng cũng phần áy náy với Thục phi nương nương."
Đáy mắt Thẩm An An ánh lên tia lạnh lẽo, khóe môi mang ý giễu cợt: "Áy náy? tận diệt Tiêu Uyên?"
"Không ."
An công công lập tức lắc đầu: "Tứ Hoàng Tử là con ruột của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thể tận diệt chứ? Chỉ là… chỉ là…"
"Chỉ là vì đưa nhi tử của nữ nhân yêu lên ngôi, nên đành sự hy sinh. Mà Tiêu Uyên, cũng như Thục phi năm đó, chính là quân cờ Hoàng Thượng vứt bỏ."
An công công cứng họng, phản bác .
Một lúc lâu , ông mới thở dài một , hạ giọng : "Còn một nguyên nhân khác… Năm đó, một vị mang theo Ngũ Hoàng Tử còn trong tã lót trốn khỏi hoàng cung, truy sát. Người đó vì bảo vệ Ngũ Hoàng Tử mà ch-ết thảm. Theo điều tra của ám vệ hoàng thất, thích khách là do Tề gia phái tới. Vì …"
Hoàng đế luôn khúc mắc với Tề gia, cũng như với Tứ Hoàng Tử.
"Có bằng chứng ?"
An công công sững sờ, lắc đầu: "Nô tài chỉ là một thái giám, chỉ lỏm đôi ba câu lúc hầu hạ Hoàng Thượng, bằng chứng . theo lời đồn, tất cả thích khách đều cắ-n lư-ỡi t-ự vẫ-n, để nhân chứng vật chứng gì."
"Không nhân chứng, vật chứng…"
Thẩm An An lặp , giọng điệu lạnh lùng: "Vậy mà Hoàng Thượng xử tử trụ cột triều đình, ép Tề tướng quân suốt đời hồi kinh?"
An công công đáp. Đây chuyện mà một nô tài như ông thể bàn luận, dù trong lòng ông cũng cảm thấy… Hoàng Thượng phần thỏa đáng.
"Nữ nhân ở trong cung bao lâu?"
"Tính cả thời gian từ đầu đến cuối, hai năm."
"Được sủng ái thế nào?" - Thẩm An An hỏi tiếp.
An công công liếc nàng một cái, đáp: "Đêm nào cũng sủng hạnh. Chỉ cần đó mặt, các phi tần khác hầu như gặp Hoàng Thượng. Chỉ Thục phi nương nương là ngoại lệ. Dù , nàng và Hoàng Thượng là phu thê từ thời niên thiếu, vẫn chút tình cảm đặc biệt."
"Tình cảm?"
Thẩm An An nhạt: "Có lẽ là vì bà còn giá trị lợi dụng thì đúng hơn."
Vậy nên, nữ nhân thực sự sủng ái hai năm. Trần Thiên rốt cuộc con ruột của hoàng đế , e rằng thể khẳng định chắc chắn.
"Câu hỏi cuối cùng. Năm đó, Thục phi nương nương đến Hương Giác Tự tịnh dưỡng, là ý của Hoàng Thượng ?"
An công công mím môi.
"Hoàng Thượng từng , nhưng cũng ngăn cản. Dù , vị gây náo loạn quá dữ, Hoàng Thượng đành mắt nhắm mắt mở cho qua."
Chỉ khi thấy Thân đại nhân và nhi tử của , nữ nhân mới loạn, ngoan ngoãn ở yên trong cung. Khi đó, Hoàng Thượng si mê nàng đến mức mù quáng, chỉ thỏa hiệp.
Thẩm An An lạnh: "Vậy nên, hôm đó trong đại điện, những gì Dương Văn đều là thật?"
Ngoại trừ những lời bôi nhọ hoàng đế , thì những điều liên quan đến Thục phi đều là sự thật.
An công công vội vàng lắc đầu: "Không! Hoàng Thượng từng sủng hạnh nàng mặt Thục phi nương nương lúc đang bệnh nặng! Nàng bịa đặt!"
Thẩm An An liếc ông một cái: "Ta kẻ ngốc, đủ khả năng phân biệt đúng sai."
An công công giống như một quả cà đông cứng trong sương giá, lập tức ủ rũ, nổi một lời.
Thẩm An An định rời .
An công công sững sờ, vội vàng loạng choạng đuổi theo mấy bước: "Hoàng Tử phi, lão nô… bây giờ?"
Thẩm An An dừng chân, cũng đầu , chỉ thản nhiên đáp: "Cứ sống . Ta gi-ết ngươi."
__
Tiêu Uyên đang án thư xử lý tấu chương, thấy động tĩnh, ngước mắt, liếc bóng dáng màu xanh nhạt thấp thoáng ngoài cửa.
Hắn khẽ nhếch môi, nhưng lên tiếng.
Thế nhưng đợi một lúc lâu, phía bên vẫn động tĩnh gì. Hắn nhịn nhíu mày, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nàng cạnh bình phong, ánh mắt chăm chú dán chặt .
"Sao ?"
Thẩm An An cong môi nhạt, bước đến phía , nhẹ nhàng ôm lấy lưng : "Không gì, chỉ là đột nhiên ôm một cái."
Tiêu Uyên nắm lấy đôi tay nàng đang vòng qua ngự-c , kéo nàng lòng: "Vậy thì ôm cho thỏa."
Nàng khẽ gật đầu, ngoan ngoãn dựa .
Tiêu Uyên nhận sự khác thường của nàng, liền đẩy nàng một chút: "Không vui ?"
Nàng khẽ lắc đầu, rúc lòng nữa: "Tiêu Uyên, thấy đau lòng cho ."
Nửa đời của , rốt cuộc trải qua thế nào?
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từng chút vuốt ve mái tóc đen mềm mại: "Mọi chuyện qua . Sau phu nhân thương , sẽ còn đáng thương nữa."
Nghe , Thẩm An An nhịn cúi đầu bật .
Thấy nàng nở nụ , Tiêu Uyên cũng mỉm theo, ôm nàng cùng phê duyệt tấu chương.
Sau khi Thân Doãn Bạch ch-ết, triều đình để trống ít vị trí quan trọng. Hoàng đế và Tiêu Uyên đều đang dõi theo, những ngày vô cùng căng thẳng.
Thẩm An An đống tấu chương, mày nhíu .
Thanh Dược rõ ràng như , mà hoàng đế vẫn từ bỏ Trần Thiên. Xem tình cảm của ông dành cho mẫu của Trần Thiên quả thật sâu nặng.
Chẳng lẽ… Trần Thiên thực sự là con ruột của hoàng đế?
Nàng tựa Tiêu Uyên, chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ.
Nghe tiếng hô hấp đều đều, Tiêu Uyên khẽ đặt bút xuống, vòng tay ôm lấy nàng, đưa nàng về Vũ Đồng Viện.
Dạo gần đây, nàng ngày càng dễ buồn ngủ. Thái y khám nguyên nhân, thể nàng trông vẫn khỏe mạnh, nhưng điều khiến Tiêu Uyên cảm thấy bất an.
Mặc Hương trải giường đệm sẵn sàng, Tiêu Uyên nhẹ nhàng đặt nàng xuống, kéo chăn đắp kín, nhưng rời ngay mà bên mép giường, lặng lẽ ngắm nàng.
Bây giờ, điểm yếu, một luôn đau lòng vì .
Thẩm An An ngủ yên giấc, ôm chăn cuộn lăn bên trong.
Tiêu Uyên khẽ , bên cạnh ngắm nàng một lúc, bỗng nhớ điều gì đó, liền dậy, bắt đầu lục tìm gì đó trong phòng.
Cuối cùng, gối của Thẩm An An, Tiêu Uyên tìm thấy cuốn sổ nhỏ mà những ngày qua nàng xem như báu vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-294-am-ni-co.html.]
Nàng cho bất kỳ ai xem, ngay cả khi ở mặt nàng, Tiêu Uyên cũng tỏ quan tâm. dạo gần đây, trí nhớ của nàng dường như lúc lúc .
Hôm tại yến tiệc của Ngũ Hoàng Tử, nàng bày mưu hãm hại Thân Doãn Bạch, ký ức và suy nghĩ của nàng rõ ràng đến đáng sợ.
Tiêu Uyên cầm cuốn sổ, Thẩm An An một cái, cuốn sổ, do dự một hồi lâu chậm rãi lật mở.
Vừa xem, yên suốt nửa canh giờ.
Đến trang cuối cùng, ngón tay run rẩy, đôi mắt cụp xuống, ánh lên một lớp sương mỏng, khuôn mặt căng cứng, môi mím chặt.
Cuốn sổ một nửa là tranh vẽ, một nửa là chữ , ghi tất cả chuyện xảy trong quá khứ lẫn hiện tại. Nàng thậm chí còn đánh dấu cả thời gian, địa điểm.
Ngay cả những hai mật trong thư phòng, nàng cũng ghi chép tường tận.
Ngón tay Tiêu Uyên nhẹ nhàng lướt qua một dòng chữ, tim đau nhói như ai đó nghiền nát.
Chúng từng vì mà tiếc hy sinh cả mạng sống. Dù tương lai quên mất , cũng nhớ rằng yêu .
Trang giấy cong mép, lẽ vì ngày nào nàng cũng giở xem.
Thì , nàng yêu là nhờ cuốn sổ . Kể cả kế hoạch hôm đó ở phủ Ngũ Hoàng Tử, cũng là nhờ nó.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Thẩm An An lờ mờ mở mắt, thoáng thấy Tiêu Uyên cúi đầu, lặng lẽ cầm cuốn sổ trong tay.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến một nửa, nàng chớp mắt, nhanh như chớp giật lấy cuốn sổ.
Tiêu Uyên im lặng một lúc, đến khi ngẩng đầu lên, chỉ còn nụ nhàn nhạt: "Hóa , phu nhân thích vi phu đến ?"
Thẩm An An gì, chỉ ôm chặt cuốn sổ, xuống, đưa lưng về phía .
"Ngủ , xem nữa."
Hắn kéo chăn đắp cho nàng, nửa tựa cạnh giường, khẽ khàng nhắm mắt. Trong phòng lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở đều đều của hai .
__
Lý Hoài Ngôn đang ngửa mặt ghế dài trong sân, thưởng thức ánh trăng. Hai nha xinh hai bên hầu hạ, một xoa vai, một đ.ấ.m chân, thỉnh thoảng đưa đến miệng một miếng trái cây, quả thực là tiêu d-ao hưởng thụ.
Phía vang lên tiếng bước chân, một nha khác bưng rư-ợu đến.
Lý Hoài Ngôn đưa tay nhận, nhưng thấy động tĩnh gì. Ngược , phía vọng lên tiếng thút thít, giọng điệu bi thương đầy oán trách.
Hắn giật bật dậy, đầu .
Nữ nhân đó, đôi mắt đượm nỗi tuyệt vọng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy sự thể tin nổi, đang lặng lẽ .
"..."
Đầu óc Lý Hoài Ngôn như tiếng sét đánh ngang, theo bản năng đẩy nha đang xoa bóp chân , né tránh mấy cô nương đang dựa .
"Nàng… Ta…"
Hắn lắp bắp vài câu, cố gắng tìm giọng của : "Sao nàng tới đây?"
Nữ nhân đó khẽ hít một , dường như trải qua cơn tuyệt vọng đến cùng cực, giờ đây chỉ còn sự ch-ết lặng. Nàng bước lên phía , rót đầy chén rư-ợu, đưa đến mặt Lý Hoài Ngôn: "Quốc Công gia uống rư-ợu."
Lý Hoài Ngôn ngây ngẩn nhận lấy, nàng lau nước mắt, xoay rời .
"Này, khoan ." - Hắn vươn , nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng.
"Các ngươi lui xuống ."
Hai nha cúi hành lễ lập tức rời .
Lý Hoài Ngôn uống cạn chén rư-ợu, tiện tay đặt xuống bàn, đó xoay bước xuống ghế .
"Sao nàng đây? Không Trịnh đại nhân cho nàng rời phủ ?"
Trịnh Nguyệt Nhi ngước đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ lên, giọng nghẹn ngào: "Ta trèo tường ngoài. Ta gặp . Không ngờ rằng… Quốc Công gia đang vây quanh bởi giai nhân, quấy rầy nhã hứng của . Xin , đây."
Nói là , nhưng giọng nàng lạc vì tiếng , từng tiếng nức nở nghẹn ngào.
"…"
Lý Hoài Ngôn cau mày, vươn tay kéo nàng lòng an ủi, nhưng nhớ nàng là thiên kim tiểu thư khuê các, đành cứng ngắc thu tay .
"Không … Ta… chỉ là dạo triều chính bận rộn, cần chút thư giãn."
Trịnh Nguyệt Nhi gì, chỉ càng lớn hơn, đau lòng đến cực độ: "Phụ đưa am ni cô. Hôm nay lén trốn , chỉ để từ biệt ."
Nghe , chân mày Lý Hoài Ngôn nhíu chặt: "Chuyện nàng cần lo, sẽ giải quyết giúp nàng."
Trịnh Nguyệt Nhi lắc đầu, giọng nhỏ dần, mang theo chút cam chịu: "Ta vì từ chối hôn sự mà 44, khắp kinh thành đều . Không ai còn cưới nữa. Ở trong phủ, chỉ khiến danh tiếng của tỷ ảnh hưởng, khác chán ghét. Chi bằng am ni cô, đối với nữ tử thể thành , đó là lựa chọn nhất."
Lý Hoài Ngôn mà trong lòng bùng lên cơn tức giận, đây chẳng là lời hoang đường ?
Trịnh Nguyệt Nhi lau nước mắt, cố nén tiếng : "Xin , là thất thố ."
"Hôm nay đến, thực là chuyện với . Nếu , dù am ni cô, lòng cũng yên ."
"Nàng ."
Lý Hoài Ngôn nàng chằm chằm, trong lòng chút rối loạn, nhưng cố kìm nén, để lộ ngoài.
Những năm qua, từng gặp nữ tử khiến tim rung động. bản trời sinh phong lưu, khó mà thu lòng, càng thể an phận với một cuộc sống chỉ bó buộc trong hậu viện. Vì lỡ dở cuộc đời nữ tử khác, từng nghĩ đến chuyện lấy thê tử phủ.
Với Trịnh Nguyệt Nhi cũng . Hắn thích kiểu nữ tử dịu dàng, săn sóc, nhưng bao giờ nghĩ đến chuyện chung tình đến ch-ết. Hắn tự bản cả đời cũng thể si tình như Tiêu Uyên.
Trịnh Nguyệt Nhi dường như lấy hết dũng khí, nhỏ giọng : "Hôm đó, trong yến tiệc ở phủ Vĩnh Ninh Hầu, … gặp động lòng."
"Ta phong lưu, ham chơi. Ta chỉ là một trong những con mồi của . … thể kiểm soát trái tim ."
Nàng cúi đầu, vành tai đỏ bừng, mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng mỉm đầy chua xót.
"Lúc đó tiếp cận … là vì hôn sự giữa và Ngũ Hoàng Tử, đúng ?"
Cổ họng Lý Hoài Ngôn nghẹn đắng, như một cục bông chắn ngang, mím môi chặt, lời nào.
Trịnh Nguyệt Nhi khẽ , nụ bi thương: "Ta đều cả. Chàng là của Tứ Hoàng Tử, phụ liên hôn với Ngũ Hoàng Tử, cho nên mới lợi dụng ."
"…"
Lý Hoài Ngôn cứng , một lúc mới khẽ : "Xin ."
Trịnh Nguyệt Nhi lắc đầu: "Không . Ta… yêu , nên cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ trong tay . Dù phụ ruồng bỏ, gia tộc hắt hủi, cũng hối hận."
Lý Hoài Ngôn lặng lẽ nàng thật sâu.
Thì , ngày nàng 44 đúng hôm ban hôn, là vì ?
Trong lúc còn đang sững sờ, một lực đạo nhào đến, vòng tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo .
Lý Hoài Ngôn cứng đờ, cúi đầu đỉnh đầu của nàng.