Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 296: Đưa Đến Am Ni Cô.
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:08
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tất nhiên .”
Lý Hoài Ngôn thảnh thơi uống một ngụm lạnh, chậm rãi : “Người vì suýt mất mạng, đường đường là nam nhi bảy thước, đương nhiên chịu trách nhiệm.”
“Khoan .”
Lăng Thần Dật cau mày: “Vì ngươi? Suýt mất mạng? Là ?”
Lý Hoài Ngôn thở dài một , kể chuyện đêm qua Trịnh Nguyệt Nhi lóc thảm thiết, đem chuyện thuật từ đầu đến cuối.
“Ta cũng kẻ vô tình vô nghĩa, với nàng … cũng chút tình cảm, cho nên thuận nước đẩy thuyền, cứ mà thành chuyện thôi.”
Lăng Thần Dật im lặng , cảm thấy chỗ nào đó sai sai, thật sự đáng tin chút nào.
“Có khi nào nàng đưa đến am ni cô, nên mới bịa chuyện lừa ngươi ?”
“Sao thể chứ?”
Lý Hoài Ngôn cau mày: “Nàng vì mà cự tuyệt hôn sự với Ngũ Hoàng Tử, nếu thì đến mức rơi tình cảnh . Ngươi đừng ngược, đảo lộn nhân quả như thế.”
“Nàng thậm chí còn Hoàng Tử phi, thể thấy tâm tư dành cho sâu nặng.”
Hắn lắc đầu than nh:, “Thật ngờ, đời một cô nương si tình đến .”
“……”
Lăng Thần Dật cảm thấy, kẻ thực sự ngốc chính là Lý Hoài Ngôn, mà còn ngốc đến mức đáng thương.
Tiêu Uyên nửa dựa ghế, lặng lẽ hai trò chuyện, thỉnh thoảng khóe môi khẽ cong lên, nhưng từ đầu đến cuối hề một câu.
“Ngươi chắc chắn… thật sự chắc chắn là nàng thích ngươi?”
“Còn giả ?”
Lý Hoài Ngôn đáp: “Nàng vì mà sống ch-ết, là nam nhân, thể nhẫn tâm ? Nghĩ thì dù cũng lấy thê tử, mà nàng cũng thấy ghét, hơn nữa là do chủ động trêu chọc , cứ thế .”
“……”
Lăng Thần Dật cảm thấy, Lý Hoài Ngôn chìm trong sự tự tin mù quáng, gì với lúc cũng vô ích.
“Vậy là ngươi định thu tâm thành thật ? Ngươi ? Cẩn thận chịu trách nhiệm thành gây thù oán đấy.”
“Tuyệt đối chuyện đó.”
Lý Hoài Ngôn đầy tự tin, hớn hở : “Nàng , chỉ cần ở bên , mặc phong lưu ham chơi, nàng đều chịu . Chỉ cần dẫn về nhà, còn bên ngoài thế nào cũng .”
“Các ngươi xem, một cô nương như chẳng chính là chân ái của ? Không chỉ dịu dàng đức hạnh mà còn coi là mạng sống, đúng là trời sinh để dành riêng cho mà!”
……
“Này?”
Lý Hoài Ngôn xong một tràng, ngẩng đầu Lăng Thần Dật: “Sao ngươi gì?”
“…”
“Có khi nào ngươi gặp kẻ lừa đảo ?”
“… Ngươi ý gì?” - Lý Hoài Ngôn cau mày, vẻ mặt vui.
Tiêu Uyên hờ hững : “Chuyện hoặc quá phù hợp với yêu cầu của ngươi, tám phần là đang lừa ngươi.”
Lăng Thần Dật gật đầu tán thành.
Người kẻ ngốc, thể dễ dàng chấp nhận điều kiện như ?
“Không thể nào, nàng là vì quá thích , quá yêu , sợ cưới nàng nên mới như thế.”
Lý Hoài Ngôn lý lẽ rõ ràng: “Đừng bậy.”
Lăng Thần Dật Tiêu Uyên, trong mắt đầy bất lực.
“Vậy thì… tùy ngươi thôi. Nếu quyết thì cứ , miễn là đừng hối hận. một chuyện, ngươi nghĩ kỹ.”
“Chuyện gì?”
Lăng Thần Dật chẳng đáng tin, nghiêm túc : “Sớm muộn gì bọn cũng sẽ kéo Trịnh đại nhân xuống ngựa. Đến lúc đó, Trịnh gia tịch thu tài sản, nhà lưu đày, ngươi chẳng sẽ trở thành kẻ thù của Trịnh cô nương ? Khi đó, ngươi định đối diện với thê tử của thế nào? Chớ để thành phu thê mà hóa thành oán gia.”
Lăng Thần Dật nghiêm túc, nụ mặt Lý Hoài Ngôn lập tức cứng , chút ngớ : “Mẹ nó, quên mất chuyện .”
Tiêu Uyên hờ hững bồi thêm một câu: “Bị oán cũng đáng sợ, chỉ sợ ngươi ngủ cũng mở mắt canh chừng, một ngày nào đó thê tử cầm d-ao đâ-m lưng, ch-ết cũng nhắm mắt.”
……
Khoé miệng Lý Hoài Ngôn giật giật, nụ biến mất, tại chỗ tới lui.
, quên mất chuyện quan trọng thế chứ?
“Còn nữa ?” - Lăng Thần Dật hỏi.
Lý Hoài Ngôn khựng , do dự một lát gật đầu mạnh mẽ: “Đi, nàng yêu như , nhất định sẽ hiểu nỗi khổ của . Phụ nàng tham ô nhận hối lộ, dù bọn , Hoàng Thượng cũng sẽ tha cho ông !”
Lăng Thần Dật gật đầu: “Nếu thì thôi, nhanh về nhanh, còn về phủ ngủ bù.”
Lý Hoài Ngôn hít sâu một , trông như sắp pháp trường: “Đi.”
“ tiên, lẻn gặp nàng, rõ sự tình. Nếu nàng chịu nổi thì…”
Hắn sờ sờ mũi: “Thì thôi .”
Hắn cũng cả đời sống trong thấp thỏm lo âu.
“Phụ , xin hãy cho con thêm một ngày nữa, chỉ một ngày thôi. Con cách để tự tìm cưới con.”
Trịnh Nguyệt Nhi mấy ma ma giữ chặt, nước mắt giàn giụa van xin.
Trịnh đại nhân sắc mặt bình thản, giọng điệu vô tình: “Sớm ngày hôm nay, lúc con còn cố chấp gì? Ngay cả khi Thân Thượng Thư ch-ết, nếu con chịu gả cho Ngũ Hoàng Tử, ít nhất cũng là Hoàng Tử phi, vinh hoa phú quý, địa vị cao sang.”
“ bây giờ, trong kinh thành , nhà nào đến tên con mà tránh xa? Còn ai dám lấy con nữa? Ta thu xếp xong xuôi cho con am ni cô, sẽ để con quá khổ sở. Vì danh tiếng của tỷ con, đừng loạn thêm nữa.”
Trái tim Trịnh Nguyệt Nhi lạnh lẽo những lời cay nghiệt của Trịnh đại nhân: “Phụ , khi gả con cho Ngũ Hoàng Tử, từng hỏi con đồng ý ? Làm dâu hoàng thất dễ dàng gì?”
“Phụ từng nghĩ đến con, chỉ nghĩ đến quyền thế và con đường quan của , chỉ dùng con để kết nối mối quan hệ mà thôi.”
Sắc mặt Trịnh đại nhân trầm xuống, bước nhanh đến, vung tay tát nàng một cái: “Câm miệng!”
“Con đang gì ? Con hại ch-ết cả nhà Trịnh gia ?”
Má nàng nóng rát, đầu tóc rối bời, ánh mắt tràn đầy đau thương phụ .
“Nguyệt Nhi, phụ con cũng chỉ đang nghĩ cho đại cục, con đừng ngang bướng nữa, ngoan nào.”
Trịnh phu nhân chạy đến, đau lòng ôm lấy nữ nhi, ghé sát tai nàng, giọng đầy thấp thỏm: “Yên tâm, chờ qua đợt sóng gió , mẫu nhất định sẽ tìm cách đón con .”
Trịnh Nguyệt Nhi mím môi, chỉ cảm thấy vòng tay của mẫu lạnh lẽo đến thấu xương.
“Là mẫu khuyên phụ hôm nay đưa con , đúng ?”
Nàng cúi đầu, bật chua xót: “Mẫu vất vả tìm cách để tống con . Đã bỏ rơi con , còn giả vờ một hiền? Con còn giá trị với nữa, đúng ?”
Trịnh phu nhân run rẩy, nước mắt lập tức rơi xuống. “Mẫu… mẫu …”
“Đừng nhiều lời vô ích, mau đưa nó .”
Trịnh đại nhân kéo Trịnh phu nhân về phía .
Bà chần chừ, giọng đầy đau khổ: “Nguyệt Nhi, con là cốt nhục dứt ruột sinh , thể thương con? Mấy ngày nay, tìm tất cả những trai thích hợp giao tình với nhà , nhưng một ai chịu cưới con cả. Mẫu còn thể gì đây?”
“Vậy nên mẫu mới để phụ đưa con ? Mẫu cũng là nữ nhân, nếu ép am ni cô khi còn xuân xanh, từng nghĩ con sẽ sống thế nào ? Người con cả đời cô độc bên ngọn đèn dầu và kinh Phật ?”
Những câu chất vấn sắc bén của nàng khiến sắc mặt Trịnh phu nhân đổi: “Vậy mẫu thể gì? Tất cả chẳng do con tự chuốc lấy ? Phụ con sắp xếp cho con một con đường như , chính con chịu gả , bây giờ chẳng là hậu quả con tự gánh ?”
“Mẫu .”
Đôi mắt Trịnh Nguyệt Nhi mở lớn, bà chăm chú: “Người ngoài thì thôi, chẳng lẽ mẫu cũng hiểu? Phụ rõ ràng chỉ đang lợi dụng con. Nếu con thực sự gả , chuyện gì xảy , liệu phụ quan tâm ? Một Hoàng Tử phi gia tộc chống lưng sẽ , từng nghĩ tới ?”
Trịnh phu nhân nhíu chặt mày, vẻ mặt đau lòng dần dần tan biến.
Trịnh Nguyệt Nhi bỗng bật : “Không, mẫu hiểu chứ? Chỉ là một vị Hoàng Tử hiền tế, nỡ từ bỏ quyền thế mà điều đó thể mang cho nhi tử của con đường quan.”
“Vậy thể gì đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-296-dua-den-am-ni-co.html.]
Trịnh phu nhân nổi giận: “Đệ con là hy vọng duy nhất của ! Nếu con suy nghĩ một chút, để bản rơi tình cảnh ? Bây giờ, nó đến thư viện mỗi ngày đều con cái nhà khác chế giễu, xa lánh, sắp chịu nổi nữa . Chẳng lẽ lo lắng cho nó ?”
“Con cứ rời , chờ con đỗ khoa cử, quan , con thể về. Khi đó, chuyện qua lâu , sẽ chọn cho con một vị quan lớn phu quân, cũng chẳng khác gì. Nhẫn nhịn vài ngày thôi.”
Trịnh Nguyệt Nhi ngơ ngác Trịnh phu nhân, cảm giác như rơi xuống hố băng lạnh thấu xương.
Chỉ vì Trịnh Nghiệp chê ở thư viện, mà họ đưa nàng am ni cô ?
Nàng phụ nhiều con cái do thất sinh , mẫu đến tuổi trung niên mới nhi tử, nên xem như bảo bối. ngờ nực đến mức .
“Cút ! Cút ngay ! Đừng ở trong phủ nữa! Đây là nhà của !”
Một bóng dáng nhỏ bé từ bên ngoài lao , đôi bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ ngừng đá về phía Trịnh Nguyệt Nhi.
“Nghiệp Nhi, đó là tỷ tỷ ruột của con, mau đây!”
Trịnh phu nhân vội vàng bước lên kéo đứa trẻ lòng.
“Mẫu !”
Trịnh Nghiệp đỏ bừng mặt vì tức giận: “Nếu mẫu đuổi tỷ , sẽ học nữa! Mẫu cũng đừng mong cáo mệnh phu nhân! Để mấy ả thất thấp hèn trong hậu viện đè đầu cưỡi cổ mẫu cả đời ! Nếu tiền đồ, phụ nhất định sẽ bỏ ! Nhà ngoại cũng thèm nhận nữa! Khi đó, mậu cứ theo nữ nhân am ni cô mà sống nốt quãng đời còn !”
Trịnh phu nhân trợn to mắt, tức giận kìm , giáng một cái tát xuống mặt Trịnh Nghiệp.
“Con linh tinh cái gì ! Ta là mẫu ruột của con đấy!”
“Người dám đánh ?”
Đôi mắt Trịnh Nghiệp đỏ hoe, cắn chặt môi, nghiến răng nghiến lợi: “Ta là trưởng tử của Trịnh gia! Sau Trịnh gia sẽ là của ! Mẫu sợ sẽ đuổi khỏi nhà ?”
Hắn chịu bỏ qua, cứ ép Trịnh phu nhân xin , nếu sẽ đến hậu viện tìm Lưu di nương, từ nay nhận bà mẫu nữa.
Trịnh phu nhân bất lực, đành dỗ dành xin một hồi, Trịnh Nghiệp lúc mới nguôi giận.
Còn Trịnh Nguyệt Nhi thể tin mắt .
Nàng mẫu nuông chiều quá mức, đôi khi chút ngang bướng, nhưng ngờ thể vô lý đến như .
Mới một tháng , nó còn quấn quýt bên nàng, nũng nịu gọi “tỷ tỷ” từng tiếng một, mà bây giờ nhẫn tâm đến mức gọi chính tỷ tỷ ruột của là "nữ nhân "!
Ngay cả mẫu ruột mà nó cũng thể đối xử như ...
Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu, khẽ nhếch môi giễu cợt: “Một cái cây cong què, còn mơ tưởng tới cáo mệnh phu nhân? là kẻ mơ giữa ban ngày.”
“Tỷ cái gì?”
Trịnh Nghiệp giận dữ hét lên: “Cả phủ đều xem như bảo bối, tỷ dám như thế ?”
Trịnh phu nhân cũng giấu nổi vẻ khó chịu, cau mày : “Nguyệt Nhi, con còn nhỏ, hiểu chuyện, con thể rủa nó như ?”
“Đủ !”
Trịnh đại nhân bực bội đến mức đầu ong ong, ông túm lấy Trịnh Nghiệp đang lao về phía Trịnh Nguyệt Nhi định đánh nàng, ném tên tiểu tử đó trở đất.
“A!”
Trịnh phu nhân hoảng hốt lao đến đỡ nhi tử, đau lòng đến mức chỉ chịu cho nó: “Lão gia, ngài ? Nghiệp Nhi vẫn còn nhỏ, lỡ ngã hỏng thì ?”
Trịnh Nghiệp trầy xước lòng bàn tay, lập tức ré lên.
“Câm miệng cho !”
Trịnh đại nhân trừng mắt quát lớn.
Trịnh Nghiệp hoảng sợ, nghẹn ngào nín ngay lập tức.
Ông chỉ Trịnh phu nhân, giận dữ trách mắng: “Bà xem bà dạy dỗ loại nhi tử gì đây? Còn nhỏ mà ác độc, vô ơn, ngang ngược vô lối! Bà xem nhi tử của Lưu di nương giáo dưỡng thế nào, lễ nghĩa, hiểu chuyện! là uổng phí danh phận con chính thất, mất mặt !”
Nghe , Trịnh phu nhân lập tức vui, lạnh phản bác: “Nhi tử là chính thất, đường đường chính chính, cần cúi đầu luồn cúi như lũ con hoang ! Chỉ bọn tiện chủng mới sống cẩn thận, rụt rè, nịnh hót mà thôi!”
“Còn nữa! Nghiệp Nhi vô tâm vô tình, chẳng cũng giống y như phụ nó ? Trên ngay thẳng thì cũng lệch lạc! Ông tư cách gì mà ghét bỏ nó?”
Bà hậm hực lẩm bẩm, giọng đầy căm phẫn.
Chỉ cần liên quan đến Trịnh Nghiệp, Trịnh phu nhân thể cãi gấp mười , tranh cãi đến mức mặt đỏ tía tai cũng chịu thua.
Trịnh đại nhân tức đến nghẹn lời, chẳng buồn đôi co với bà lúc . Ông phất tay lệnh cho mấy ma ma đang giữ chặt Trịnh Nguyệt Nhi: “Đưa nó .”
Ánh mắt Trịnh Nguyệt Nhi lướt qua tia nắng đang chiếu giữa gian phòng, nàng giãy giụa, cũng cầu xin nữa.
Nàng chỉ lạnh lùng Trịnh phu nhân vẫn đang cuống quýt ôm lấy Trịnh Nghiệp, dịu dàng thổi lòng bàn tay bé bỏng của nó, khóe môi khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.
Nực thật.
Người mẫu từng hết lòng yêu thương nàng, giờ vì một vết thương nhỏ của nhi tử mà cuống quýt thôi, nhưng đối với đứa nữ nhi sắp tống chùa, hề mở miệng biện hộ dù chỉ một câu.
“Ngoan nào, nhi tử ngoan, đau ? Đi thôi, để mẫu đưa con tìm đại phu, đừng để nhiễm trùng.”
Trịnh phu nhân vội vàng bế Trịnh Nghiệp vẫn đang thút thít , vội vã rời khỏi sân viện của Trịnh Nguyệt Nhi.
……
Trịnh Nguyệt Nhi lặng lẽ lướt qua hai mẫu tử họ.
Nàng ngẩng đầu, bóng dáng hai khuất dần, trong đáy mắt dâng lên một nỗi bi thương thể tả.
Ngay lúc , nàng bỗng cảm thấy may mắn vô cùng vì quyết định của , may mắn vì từng để bản trở thành con rối để bọn họ hút má-u.
“Lão gia! Lão gia!”
Một tên gia đinh vội vã chạy sân.
Trịnh đại nhân đang chờ Trịnh Nguyệt Nhi đưa , thấy thế thì cau mày: “Chuyện gì?”
“Lão gia!”
Tên gia đinh thở hổn hển, tay chỉ ngoài cổng, lắp bắp : “Tứ… Tứ…”
Vừa thấy chữ “Tứ”, sắc mặt Trịnh đại nhân lập tức đổi.
“Tứ Hoàng Tử?”
Tên gia đinh vội gật đầu: "Còn công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, mang theo nhiều hộp quà buộc hoa đỏ, chất đầy nửa sân, hiện đang đợi ở tiền viện."
Hộp hoa đỏ?
Trong mắt Trịnh đại nhân hiện lên vẻ mờ mịt sâu thẳm, kịp suy nghĩ vội vã bước ngoài.
Ông vội dặn mấy ma ma đang khống chế Trịnh Nguyệt Nhi: "Các trông chừng nàng , lát nữa hãy ngoài, đừng phiền quý nhân."
Dứt lời liền hấp tấp bước , bóng lưng vội vã đến mức chân nam đá chân chiêu.
Trịnh Nguyệt Nhi thả , mềm nhũn ngã vật xuống đất. Nha trói gô tay chân lồm cồm bò đến: "Cô nương, ?"
Trịnh Nguyệt Nhi lắc đầu, mặt bất ngờ hiện lên nét vui mừng: "Chàng đến , chúng sắp giải thoát ."
"Vâng." - Nha gật đầu mạnh, đỡ Trịnh Nguyệt Nhi về phòng.
"Lão gia và phu nhân thật quá tàn nhẫn, là con ruột của họ mà họ đối xử như ?" - Nha khẽ nức nở.
Trịnh Nguyệt Nhi nhếch mép chế nhạo.
Nàng đoán , chỉ là ngờ họ nhẫn tâm đến thế.
Nếu thực sự theo lời họ mà gả cho Ngũ Hoàng Tử, nàng sẽ đối mặt với phụ tham quyền đoạt lợi, mẫu nuông chiều con thái quá đến mức điên cuồng đòi hỏi, cùng giáo dục hư hỏng nhưng chỉ một mực quan. Điều đáng sợ nhất của con là lòng tham, mà là sự tự .
Cả nhà lớn đều trông cậy chiếc váy của một nữ nhân, cuộc sống của nàng mới thực sự là địa ngục trần gian!
Nha lấy từ hộp trang sức một lọ thuốc, quỳ xuống mặt Trịnh Nguyệt Nhi: "Cô nương cố chịu đau chút, lọ thuốc trị vết thâm sưng nhất, nô tì sẽ bôi cho . Chốc nữa hẳn tiền viện sẽ sai đến mời, đừng để Lý Quốc Công manh mối."
Trịnh Nguyệt Nhi ngả để nha bôi thuốc, nhưng ánh mắt thoáng thấy một góc áo, lập tức đờ đẫn tại chỗ.
"Cô nương..."
Nàng đẩy tay nha , từ từ dậy, chằm chằm về phía bình phong, cổ họng như nghẹn : "Chàng... đang ở tiền viện ? Đến từ lúc nào?"
Trái tim nàng như nhảy khỏi cổ họng.
Bóng cao lớn dừng giây lát, từ từ hiện từ bình phong. Đôi mắt đào hoa luôn lấp lánh giờ đây chăm chú thẳng Trịnh Nguyệt Nhi.
Nàng cảm giác như lột trần, soi mói từng ly từng tí.
Nha suýt nữa hét lên, vội bịt miệng , đặt lọ thuốc xuống vội vàng rút lui, đóng chặt cửa phòng .