Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 299: Đôi Giày Đầu Hổ.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:16
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nguyệt Nhi ."

Trịnh phu nhân bước vài bước tới gần, nắm tay của nàng và đặt lòng bàn tay : "Con cũng , suốt bao năm qua, mẫu sống như thế nào. Mẫu tử chúng , dựa suốt bao năm, thật sự còn cách nào khác. Con đừng trách , khi con gả , mẫu con, tất cả đều nhờ con ."

Trịnh Nguyệt Nhi hạ mắt xuống, một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp , gì thêm.

Trịnh đại nhân ít thê , con cái cũng nhiều, khi Trịnh Nghiệp, nàng và Trịnh phu nhân cũng những nhạo ít, vì Trịnh đại nhân mấy hài lòng với chính thất. Cuộc sống thực sự khó khăn, nhưng khi Trịnh Nghiệp , khó khăn chỉ còn một nàng húng trọn.

Trịnh phu nhân nhẹ, lau nước mắt: "Vẫn là nữ nhi ngoan của , mẫu con là một hiếu thảo mà."

Trịnh đại nhân đột nhiên ho vài tiếng, lệnh cho Trịnh phu nhân: "Được , còn sớm nữa, còn đưa Nghiệp nhi , việc học hôm nay xong ?"

Trịnh phu nhân đương nhiên ý của ông, liếc mắt ông một cái kéo Trịnh Nghiệp .

Trịnh đại nhân bước phòng, xuống bàn, nhíu chặt mày: "Con quen Lý Quốc Công từ khi nào?"

"Con... cái gì?" - Trịnh Nguyệt Nhi ngạc nhiên ông.

Trịnh đại nhân chằm chằm nàng, cố gắng tìm hiểu từ nét mặt nàng: "Vừa Tứ Hoàng Tử, Thế Tử phủ Vĩnh Ninh hầu, Lý Quốc Công đến."

Ông ngừng một chút, tiếp tục : "Lý Quốc Công để ý đến con, đến để cầu ."

Trên mặt Trịnh Nguyệt Nhi lộ vẻ vui mừng, thẹn thùng khẽ gật đầu.

Trịnh đại nhân bỗng nhớ đến những lời nàng từng , nàng từng bảo rằng cách gả , chẳng lẽ là đang về Lý Hoài Ngôn ?

Còn về bữa tiệc hôm đó ở đại sảnh, Lý Quốc Công cuối cùng mới xuất hiện, những lời cảnh báo ngầm trong câu của , liệu là hai sớm sự liên kết nào đó ?

Trong lòng ông đang suy nghĩ, thì thấy Trịnh Nguyệt Nhi chậm rãi : "Có lẽ là từ trong bữa tiệc ở phủ Quốc Công, con nhận sự chú ý của Lý Quốc Công ."

Trịnh đại nhân liếc nàng một cái, từ từ gật đầu: "Phụ đồng ý hôn sự , lễ cưới sẽ tổ chức mười ngày nữa, trong thời gian con cứ chuẩn , nếu việc gì cần, cứ bảo nhà ."

Ông vẻ phụ hiền lành, mẫu mực, như thể những chuyện tuyệt tình đó từng xảy .

"Đa tạ phụ ." - Trịnh Nguyệt Nhi nhẹ nhàng .

Trịnh đại nhân thêm một lát lên chuẩn rời , ông Trịnh Nguyệt Nhi, đột nhiên với giọng nghiêm túc: "Nguyệt Nhi, con là cô nương thông minh, hiểu rõ cái gì gọi là 'thịnh suy cùng , vinh nhục cùng chia', Lý Quốc Công dù thế lực từ Tứ Hoàng Tử, nhưng tính tình phong lưu, nếu con vững ở phủ Quốc Công, phu nhân của gia đình đó, vẫn cần dựa gia đình ."

Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Phụ đúng, con hiểu ."

Trịnh đại nhân lúc mới hài lòng: "Phụ sẽ báo mẫu con chuẩn cho con một món hồi môn xứng đáng."

Trịnh Nguyệt Nhi cảm thấy những lời ông ẩn ý, sự bụng của ông phần bình thường. Nàng ngước mắt Trịnh đại nhân, lễ phép hỏi: "Phụ chuyện gì giao phó cho con ?"

Sắc mặt Trịnh đại nhân đột nhiên đổi, ho nhẹ một tiếng: "Quan trường trong sạch, con cũng hiểu, phụ vì gia đình Trịnh gia mà đôi khi những việc thể tránh khỏi. Sau khi con gả , thể chọn thời điểm thích hợp để dò hỏi từ phu quân con, sẽ cử một bà đỡ kinh nghiệm theo con, nếu chuyện gì xảy , cũng hỗ trợ."

Trịnh Nguyệt Nhi hiểu , trong tay Lý Hoài Ngôn điểm yếu của ông! Đây là nàng tự điều tra, báo tin cho ông !

Đôi mắt nàng thoáng d-ao động, khuôn mặt lập tức nở nụ ngoan ngoãn: "Phụ yên tâm, từ nay về , chúng là một gia đình, con nhất định sẽ khuyên bảo ."

Trịnh đại nhân hài lòng gật đầu, dù nàng cũng là nữ nhi của ông, là của Trịnh gia, cho dù ông gặp chuyện gì nữa thì nàng cũng thể tách rời khỏi liên quan.

Trịnh Nguyệt Nhi tỏ dễ chịu khi tiễn , đó nụ mặt nàng ngay lập tức biến mất, trở nên u ám.

__

Tiêu Uyên đến Ngô Đồng Viện thì mới Thẩm An An khi tỉnh dậy rời khỏi và đến Thẩm phủ.

Hôm nay chính sự bận rộn, liền tựa chiếc nhuyễn tháp mà Thẩm An An thường thì phát hiện gối nàng cất một cuốn sổ nhỏ mà nàng xem như bảo vật.

Ánh nắng ngoài song cửa chiếu rọi lên và cả cuốn sổ . Hắn nữa lật giở từng trang, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng nét chữ, nét vẽ, khóe môi khẽ cong lên.

Lúc , nắng nhạt dần chuyển sang sắc đỏ hoàng hôn. Hắn khép cuốn sổ , ngẩng đầu ngoài cửa sổ, khéo thấy một cô nương tung tăng nhảy nhót tiến sân, trong lòng ôm thứ gì đó.

Hắn sững một chút, niềm vui trong mắt cũng khựng trong giây lát.

"Hoàng Tử phi."

Bên ngoài vang lên tiếng Mặc Nhiễm hành lễ, đó cửa phòng đẩy . Khuôn mặt tươi của nàng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Uyên, thoáng chốc như chút bối rối.

Tiếp đó, Tiêu Uyên liền thấy nàng vội vã giấu vật đang ôm trong lòng lưng.

“...Chàng đến thư phòng ?”

Tiêu Uyên liếc mắt Mặc Hương một cái, chỉ khổ khẽ gật đầu.

Vậy... ký ức hiện tại của nàng, rốt cuộc dừng ở thời điểm nào?

Tiêu Uyên dám hỏi, chậm rãi dậy, giọng ôn tồn: “Hôm nay việc gì, ngoài lâu như ?”

“Ta đến thăm tẩu tẩu, chuyện một lúc, nên về muộn.”

Tiêu Uyên gật đầu, ánh mắt dừng nơi tay nàng đang giấu lưng: “Sau lưng nàng đang giấu gì ?”

“Không .” - Ánh mắt nàng hiện rõ vẻ hoảng hốt.

Gần đây, nàng dường như ngày càng khó che giấu cảm xúc, giống hệt một thiếu nữ ngây thơ hiểu chuyện đời.

Tiêu Uyên bước xuống tháp, về phía nàng.

Thẩm An An xoay toan bỏ chạy, nhưng từ phía ôm chặt lấy vòng eo: “Cho xem thử nào.”

Hắn tựa đầu lên vai nàng, hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy nàng, đưa tay lấy món đồ nàng đang giấu trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-299-doi-giay-dau-ho.html.]

Khoảnh khắc Tiêu Uyên rõ thứ , khẽ sững .

Thẩm An An lập tức đỏ mặt, vội vàng giấu như cũ: “Cái đó… là tẩu tẩu nhất định bắt nhận. Tỷ bảo rằng để hai lấy chút vận may, linh nghiệm đấy.”

Nàng cầm đôi giày hổ con nho nhỏ, gương mặt đỏ bừng từ mặt lan đến tận cổ.

Một lúc lâu thấy Tiêu Uyên gì, nàng nghiêng đầu liếc , môi khẽ mím , như điều thôi.

“Làm ?” - Sắc mặt Tiêu Uyên khôi phục vẻ bình thản, dịu giọng hỏi.

“Thái y... thật sự ư? Ta... thật sự vấn đề gì chứ?”

Nàng luôn cảm nhận cơ thể chút bất thường.

Dạo , thường nhắc đến chuyện con cái, hai cũng từng mật ít , mà mãi chẳng tin tức gì. Trước nàng nghĩ nhiều, nhưng hôm nay, khi thấy tẩu tẩu với chiếc bụng bầu rõ...

Nàng vuốt ve bụng , khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của một sắp . Nàng còn đưa cho nàng xem mấy bộ quần áo và giày tất nhỏ xíu chuẩn cho cháu trai…

Từng món từng món, nhỏ xíu mà đáng yêu bao.

Nàng khỏi d-ao động.

Trong lòng bắt đầu dấy lên nỗi nghi ngờ, liệu cơ thể nàng thật sự vấn đề? Bằng , vì mãi tin vui?

Nàng thể chờ, nhưng nếu thật sự thể mang thai… nàng cũng sẽ lo lắng, sẽ dằn vặt.

“Ngốc .”

Tiêu Uyên giơ tay gõ nhẹ lên trán nàng: “Nghĩ lung tung gì thế. Con cái là duyên, duyên ắt sẽ đến thôi.”

Thẩm An An khẽ nhíu mày, vẫn còn lo chỉ đang để dỗ dành .

Thế nhưng khi chạm ánh mắt đầy quan tâm của Tiêu Uyên, nàng cũng nỡ hỏi thêm. Nàng khẽ gật đầu: “Chàng đúng, chỉ cần cơ thể vấn đề gì, thì cũng cần vội vàng chuyện khi nào con.”

Tiêu Uyên ôm nàng lòng thật khẽ.

Lời thì , nhưng từ khuôn mặt khẽ nghiêng cúi xuống của nàng, vẫn nhận vài phần gượng ép.

“Trời cũng còn sớm, mau đến thư phòng phê duyệt công vụ , thì lát nữa bận đến tận lúc trăng lên đầu ngọn liễu mất.” - Nàng lên tiếng giục.

Tiêu Uyên ở bên nàng thêm một lúc nữa, đợi nàng cẩn thận cất đôi giày hổ con trong tủ quần áo mới rời khỏi Ngô Đồng Viện, đến thư phòng.

“Mặc Hương.”

Vừa khi Tiêu Uyên rời , Thẩm An An lập tức gọi Mặc Hương phòng.

“Hoàng Tử phi.”

“Ngươi một chuyến đến Thẩm phủ, nhờ mẫu tìm một cô nương am hiểu y thuật đưa đến đây.”

Mặc Hương giật hoảng hốt: “Hoàng Tử phi, thấy trong khỏe ? Để nô tỳ mời Thái y đến xem?”

“Không cần.”

Thẩm An An lắc đầu: “Ngươi cứ theo lời dặn, đừng để ai nghi ngờ gì.”

Trong lòng nàng luôn một nỗi bất an mơ hồ, vẫn còn nghi ngờ về tình trạng sức khỏe của chính . Nàng tin các Thái y trong phủ, đành nhờ bên ngoài.

Mặc Hương lĩnh mệnh rời .

Thế nhưng nàng bước khỏi Ngô Đồng Viện bao xa, cuối con đường lát đá xanh một bóng chậm rãi tiến đến, chắn ngang đường .

Là Khánh An, : “Chủ nhân gọi ngươi đến thư phòng.”

“….”

Trên đường , Khánh An mấy ngẩng đầu liếc Mặc Hương. Khi gần tới cửa thư phòng, cuối cùng nhịn mở lời: “Dạo gần đây ngươi ? Cả ngày cứ ủ rũ vui vẻ gì.”

Mặc Hương mím môi, liếc Khánh An một cái: “Hoàng Tử phi càng lúc càng suy yếu, mà yên lòng .”

Nói xong, đợi Khánh An lên tiếng, nàng nhanh chân bước thư phòng.

Khánh An đang định đưa cây trâm giấu trong , đành lặng lẽ cất trở lòng.

Chưa cần Tiêu Uyên hỏi, Mặc Hương tự kể hết những gì Thẩm An An dặn dò. Không là nàng bán chủ tử, mà là trong tình thế hiện tại, tâm trí của Hoàng Tử phi định, còn cô gia thì luôn hết lòng lo lắng vì nàng.

Tiêu Uyên trầm mặc thật lâu lên tiếng, trong đôi mắt đen sâu thẳm trào dâng cảm xúc hỗn độn, đau lòng cố nén .

Điều khiến con sợ nhất là bệnh tật, mà là sự nghi ngờ và lo sợ khi mắc bệnh, nghĩ ngợi miên man, hoang mang sợ hãi, đó mới là thứ hủy hoại thể xác nhanh nhất.

“Cô gia, dạo gần đây Hoàng Tử phi ăn ngon, ngủ yên, hành vi cũng phần…”

Mặc Hương hết, nhưng Tiêu Uyên cũng hiểu.

Hiện tại, Thẩm An An thường xuyên hành xử ngây ngô như một cô nương tuổi mới mười ba, mười bốn .

Tiêu Uyên khẽ nhắm mắt , thấp giọng đáp: “Bất kể nàng gì, đều chiều theo nàng. Nếu chuyện gì khác thường, lập tức để Khánh Phong bẩm báo cho .”

“Vâng.” - Mặc Hương đỏ hoe mắt, cúi đầu lui .

Tiêu Uyên nặng nề tựa lưng ghế, nghiêng đầu ánh hoàng hôn đang trải dài ngoài khung cửa sổ.

Hắn lâu, lâu, hề nhúc nhích. Trong mắt chỉ còn nỗi cay đắng và vô định sâu thẳm.

Loading...