Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 300: Thì Ra Tài Nghệ Là Dùng Miệng.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:19
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phủ Ngũ Hoàng Tử

Từ ngày hôm đó, Tiêu Thiên liền nhốt trong phòng, ngoài cũng gặp ai, thậm chí ăn uống cũng ít.

Hắn thể chịu nổi chút mùi tanh nào, nếu ngửi thấy liền nôn đến trời đất cuồng. Người vốn dĩ ôn hòa như đột nhiên trở nên nóng nảy, thậm chí còn trút giận một cách tàn bạo.

Không ít trong nhà bếp liên lụy, đánh đến da tróc thịt bong.

Chỉ cần chút gì đó ý, lập tức sẽ phạt nặng, khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Người duy nhất dám gần gian chính chỉ quản gia. Sau một hồi do dự, ông vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.

"Ngũ Hoàng Tử, của Binh Bộ đến hỏi, đồ của Thân đại nhân để trong Binh Bộ giữ ? Nếu , bọn họ sẽ trực tiếp xử lý."

Lời dứt nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ. Quản gia kiên nhẫn hỏi thêm mấy nữa nhưng vẫn ai phản hồi. Ông thở dài một , định báo với của Binh Bộ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở .

Cánh cửa kêu "két" một tiếng, lộ gương mặt u ám của Tiêu Thiên. Trên thiếu niên toát một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hắn liếc mắt quản gia, lạnh nhạt lệnh: "Chuẩn xe ."

Hai khắc , xe ngựa dừng cửa Binh Bộ.

Những quan viên ở đó đều cung kính nghênh đón Tiêu Thiên, đồng thời đưa cho gia nhân phía một bọc đồ chuẩn sẵn.

"Tân thượng thư của Binh Bộ ngày mai sẽ nhậm chức. Vi thần nghĩ Ngũ Hoàng Tử thể giữ những thứ , nên cho đến báo một tiếng."

Rõ ràng, đây là bán cho Tiêu Thiên một cái nhân tình.

Hắn gật nhẹ đầu: "Làm phiền Trương đại nhân ."

"Không dám, dám!" - Trương đại nhân nịnh nọt, liên tục cúi .

Lúc , từ xa gọi: "Trương đại nhân, thôi!"

Tiêu Thiên đầu , thấy một nhóm quan viên của Binh Bộ tụ , vẻ như chuẩn ngoài.

Bọn họ thấy liền cúi chào cung kính.

Trương đại nhân : "Tân thượng thư của Binh Bộ đặt tiệc tại tửu lâu, mời quan viên trong bộ cùng đến chung vui. Nếu Ngũ Hoàng Tử bận gì, thể nể mặt mà ghé qua một chút ?"

Chỉ là khách sáo hỏi một câu mà thôi.

Tiêu Thiên nheo mắt .

Vị tân Thượng Thư dường như là trung lập, nổi danh chính trực, xuất từ hàn môn và đề bạt lên.

Người là kết quả của một trận đấu trí giữa Hoàng đế và Tiêu Uyên, một lựa chọn mang tính thỏa hiệp.

Dạo gần đây, ngoài nên vẫn từng gặp mặt đối phương.

Binh Bộ là nơi trọng yếu, kết giao một phen cũng là ý tồi.

"Cũng , ăn ké một bữa ."

Trương đại nhân sững sờ, ngờ Tiêu Thiên thật sự đồng ý. Ông liếc nhóm đồng liêu phía xa mỉm : "Ngũ Hoàng Tử, mời."

Mấy quan viên khác thấy Tiêu Thiên cũng lên xe cùng thì lập tức thu vẻ thoải mái ban nãy, trở nên dè dặt hẳn.

Mặc dù Ngũ Hoàng Tử đáng sợ như Tứ Hoàng Tử, nhưng đối với những tiểu quan như bọn họ, vẫn là một nhân vật cao cao tại thượng, ai còn dám thoải mái uống rượu nữa chứ?

Trương đại nhân cũng bất đắc dĩ, thở dài : “Ta chỉ là khách sáo hỏi một câu, ngờ Ngũ Hoàng Tử thật sự đồng ý. thôi, cũng cả, vị Thượng thư mới cũng chẳng dễ đối phó, thêm một cũng thôi. Đến lúc đó, cứ cẩn thận là .”

Chuyện đến nước , còn ai dám gì thêm?

Xe ngựa lắc lư một hồi cuối cùng dừng một gánh hát.

Trương đại nhân là đầu tiên vén rèm xe bước xuống, nhưng khi ngẩng đầu thấy tấm biển cũ kỹ rách nát mặt, ông lập tức sững , nhíu mày sang xa phu hỏi: “Không là đến tửu lâu ? Sao đến chỗ thế ?”

Xa phu nghiêm túc đáp: “ mà, chính Thượng thư đại nhân cho truyền lời, địa điểm là gánh hát .”

Trương đại nhân sững sờ, khóe miệng co giật.

Gánh hát là nơi dân thường lui tới, ngay cả hạng bình dân cũng thể xem, thế mà vị Thượng thư mời quan viên đến một nơi thế ?

Mấy quan viên phía cũng thò đầu , cuộc đối thoại liền thấp giọng bàn tán.

là xuất từ nơi nghèo khó, thật cách tiết kiệm.”

“Thôi nào.”

Một khác cau mày : “Đại nhân ý , ngươi còn kén chọn gì nữa.”

Người khá khôn ngoan, dù trong lòng chê bai cũng lộ mặt nhưng vẫn giữ bộ dạng nhã nhặn, dễ gần.

Giữa lúc bọn họ đang trò chuyện, xe ngựa của Ngũ Hoàng Tử cũng dừng . Nhìn thấy bước xuống, cả nhóm lập tức im bặt.

Tiêu Thiên nhàn nhạt quét mắt : “Sao các vị đại nhân còn đây? Sao ?”

Trương đại nhân lập tức đáp: “Ồ, chúng thần đang chờ Ngũ Hoàng Tử.”

Tiêu Thiên ngước mắt lên tấm biển cũ kỹ của gánh hát, trong lòng vài phần đánh giá về vị Thượng thư mới .

Vừa bước trong, liền thấy một đại sảnh. Thật cũng thể là rộng rãi gì cho cam, chỉ là bộ gian của gánh hát đều tập trung tại đây.

Trên sân khấu, diễn viên đang hát vang những làn điệu du dương, khán đài thì chật kín .

Tiếng hò reo, trò chuyện vang lên ngớt, náo nhiệt vô cùng.

Những lầu, bộ y phục nhất cũng chỉ là vải thô chắp vá, kẻ thậm chí còn chống một chân lên ghế, ha hả, để lộ cả hàm răng vàng khè.

Sắc mặt mấy vị quan viên lúc giữ vẻ tự nhiên nữa, nét mặt lúc đỏ lúc xanh.

Một lén lút quan sát xung quanh hạ giọng : “Vị đại nhân đó chẳng lẽ định mời chúng chung với đám , cùng xem hát ?”

……

Những khác , trong lòng bốc lên cảm giác xoay rời ngay lập tức.

Nơi thế , ngay cả những thương nhân chút của cải cũng chẳng thèm đến, huống hồ bọn họ còn là quan viên triều đình?

Trong mắt họ đều lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng dù đây cũng là đầu gặp mặt vị thượng cấp mới, bọn họ cũng tiện lưng bỏ .

Trương đại nhân len lén liếc sắc mặt Tiêu Thiên, trong lòng thấp thỏm bất an.

“Ngũ Hoàng Tử, thần thật sự bữa tiệc tổ chức ở nơi , chuyện …”

“Không cả.”

Tiêu Thiên phất tay, hờ hững : “Xem hát ở đây mới thú vị.”

Trương đại nhân: “…”

Suýt nữa quên mất, vị cũng xuất từ dân gian.

“Các vị khách quan là khách của Triệu đại nhân ?”

Một tiểu đồng chừng tám, chín tuổi, y phục chắp vá, giọng non nớt cất lên.

“Đại nhân bao trọn tầng hai, mời các vị lên lầu.”

Giọng điệu rõ ràng, cung cách thành thạo, hiển nhiên quen công việc tiểu nhị.

Mấy vị quan , sắc mặt mới dịu phần nào, theo chân tiểu đồng bước lên lầu hai.

Tầng hai rộng rãi hơn tầng một là bao, nhưng bàn ghế trông vẻ sạch sẽ, tử tế hơn hẳn đống đồ cũ kỹ .

Dĩ nhiên, nếu so với nhã gian của tửu lâu thì còn kém xa, và giống như tầng , nơi cũng vách ngăn.

Vừa lên lầu, một nam tử vận áo dài vải thô màu xanh bước tới.

Mấy vội vàng chào hỏi, đối diện với vị thượng cấp , ai nấy đều thu vẻ khinh miệt ban nãy, đó là nụ niềm nở như gió xuân.

“Vị là Ngũ Hoàng Tử, trùng hợp việc ở Binh Bộ nên cùng đến đây.” - Trương đại nhân mở miệng giới thiệu.

Nam tử chắp tay, hành lễ với Tiêu Thiên, thái độ khiêm nhường nhưng hề thấp kém:

“Nơi đây đơn sơ, mong Ngũ Hoàng Tử chớ chê bai.”

Lúc , vở diễn lầu đến cao trào, tiếng hô hào, vỗ tay của dân chúng vang dậy, một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Nếu lên giọng, thì e rằng tiếng sẽ nhấn chìm trong âm thanh ồn ã .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-300-thi-ra-tai-nghe-la-dung-mieng.html.]

Sau khi hàn huyên vài câu, nam tử nọ dẫn đến chỗ sắp xếp sẵn để xem hát.

Hắn chăm chú dõi theo sân khấu, ánh mắt sáng rực, rõ ràng là thực sự yêu thích bộ môn .

Khi đoạn cao trào kết thúc, giọng hát cao vút kéo dài cũng khép , lập tức vỗ tay ngớt, liên tục khen , hòa chung bầu khí sôi động cùng đám dân chúng lầu.

Ngồi ở phía một chút, mấy vị quan viên của Binh Bộ cau mày, rõ ràng hài lòng với môi trường xung quanh, càng chẳng mấy hứng thú với vở kịch đang diễn.

Đối với vị đại nhân la lối ầm ĩ, phong thái của một quan chức , họ càng chẳng để mắt.

Chỉ điều, dường như Ngũ Hoàng Tử chuyện hợp với .

Hai từ cốt truyện đến lối hát, trò chuyện rôm rả, dường như vô cùng ăn ý.

Cũng , dù gì cũng đều xuất dân gian, chuyện chuyện hợp cũng là điều dễ hiểu.

“Hí viện tuy khang trang, nhưng giọng hát của họ thật sự tuyệt, đặc biệt là nam giả nữ, biểu diễn sống động đến mức còn chân thực hơn cả nữ nhân.” - Nam tử hào hứng nhận xét.

“Ồ.”

Tiêu Thiên dường như cũng hứng thú: “Vậy hôm nay thử một chút, mở mang tầm mắt .”

Nam tử dậy, gọi tiểu nhị căn dặn vài câu, đó vị trí.

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị vội vã chạy xuống lầu, biến mất phía sân khấu.

Trên đài, vở diễn kết thúc. Không bao lâu , tiểu sinh ban nãy một bộ trang phục khác, hóa thành một đào kép.

Khi giọng cất lên, khán phòng bỗng chốc lặng như tờ, ngay đó là một tràng reo hò vang dội.

Triệu đại nhân vẻ mặt đầy say mê, ngón tay khẽ gõ nhịp lên đầu gối: “Ngũ Hoàng Tử cảm thấy thế nào?”

Tiêu Thiên trả lời, ánh mắt chăm chú dán chặt sân khấu, nghiêng về phía , đôi mắt còn mang ý , giờ trầm xuống tựa sương mù giăng kín.

“Ngũ Hoàng Tử?”

“Những … đều thể đổi giọng ?”

Triệu đại nhân sửng sốt, đáp: “Có , thì . Cái chỉ cần kỹ năng ca hát, mà còn thiên phú. Người đài là trụ cột của hí viện , thể giả giọng từ nam, nữ, đến cả già lẫn trẻ con.”

Đến tận hôm nay, Tiêu Thiên vẫn tin Đại ca ngu ngốc đến mức hành thích Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng một mực khẳng định là .

Những ngày qua ở trong phủ, ngừng suy nghĩ về chuyện , nhưng nghĩ mãi vẫn tìm lời giải.

“Sao ? Ngũ Hoàng Tử thích ?”

Tiêu Thiên thu ánh mắt, khẽ lắc đầu: “Không, chỉ là chút kinh ngạc. Quả nhiên cao nhân ẩn dật trong dân gian, sở hữu năng lực đặc biệt đến .”

Triệu đại nhân xong bật : “Đây đều là một phần văn hóa truyền thống của dân gian, cũng chỉ những hí viện thế mới còn giữ . Vì nhân ít, nên biểu diễn , họ buộc một đóng nhiều vai.”

Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn rời khỏi sân khấu.

Triệu đại nhân say sưa lắng , chợt thấy bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nếu họ giỏi như , thể bắt chước giọng của khác ?”

“Ngũ Hoàng Tử đang đến khẩu kỹ ?”

“Khẩu kỹ?” - Tiêu Thiên nhíu mày, từng qua.

“Ý của ngài là khẩu kỹ, tức là khả năng bắt chước giọng của khác?”

Triệu đại nhân gật đầu: “Cái cũng đòi hỏi thiên phú và sự rèn luyện. Khi còn nhỏ, thần từng thấy , chỉ cần luyện tập đôi chút, đúng là thể bắt chước giống. Có điều, khả năng , bây giờ e là khó tìm .”

Trái tim Tiêu Thiên như ai đó siết chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn: “Lợi hại đến mức nào? Có thể bắt chước cả chiều cao, dung mạo của một ?”

Triệu đại nhân liền bật : “Ngũ Hoàng Tử, đây còn là khẩu kỹ nữa, e là đổi cả cái đầu .”

Sắc mặt Tiêu Thiên giãn đôi chút, liền Triệu đại nhân tiếp: “Bọn họ chỉ thể bắt chước giọng , còn về chiều cao, dung mạo thì chắc chắn thể. thể tìm một vóc dáng tương tự, chỉ cần cử chỉ, phong thái bắt chước đủ giống, dù để lộ mặt cũng khó khiến nghi ngờ.”

Dứt lời, mỉm , nhưng nét mặt thoáng khựng , nghiêng đầu Tiêu Thiên: “Ngũ Hoàng Tử hỏi chi tiết như , chẳng lẽ chuyện gì ?”

“Không , chỉ thấy thú vị nên tiện miệng hỏi thôi.”

Tiêu Thiên chống hai khuỷu tay lên đầu gối, nheo mắt lên sân khấu.

Triệu đại nhân thở phào một : “Trước đây, trong dân gian cũng ít kẻ lợi dụng khẩu kỹ để chuyện , đó giá họa cho khác. khả năng quá ít, nên những trò gian trá như cũng dần biến mất.”

“Ừm.”

Tiêu Thiên thờ ơ đáp , cầm chén lên khẽ nhấp một ngụm, bàn tay nổi gân xanh, khẽ run nhẹ.

Những vở kịch đó diễn gì, chẳng lọt một chữ. Chỉ cúi đầu, xoay nhẹ chén trong tay.

Một canh giờ , lượt rời khỏi hí viện, mỗi một ngả.

Mấy vị quan viên của Binh Bộ đều đói đến da bụng dính da lưng, thấy Triệu đại nhân rời liền lập tức rủ đến tửu lâu ăn uống.

“Ngũ Hoàng Tử cùng ?”

“Không cần, các vị cứ ăn uống vui vẻ.”

Tiêu Thiên xong liền , nhanh chóng khuất bóng nơi cuối con đường.

“Chậc, chẳng thú vị gì cả.”

, sớm lì trong hí viện thế thì viện cớ ở nhà cho xong, đúng là tra tấn lỗ tai, mất thời gian vô ích.”

“Ai mà nghĩ chứ.”

Vừa bàn tán, họ nhanh chóng rời khỏi con phố.

“Ngũ Hoàng Tử, chúng về phủ chứ?”

Tên gia đinh Tiêu Thiên bất động ở cuối con phố, khẽ cất tiếng hỏi nhỏ.

vẫn đáp.

Tiêu Thiên dõi mắt dòng ngược xuôi, từng tốp dân chúng chen chúc con phố đông đúc, còn , đó bất động như một pho tượng, lâu nhúc nhích.

Cả đời của , dường như ngay cả ước vọng sống như một dân bình thường cũng chẳng thể thực hiện nổi.

Dẫu giữa con đường nhộn nhịp, vẫn cảm thấy cô độc.

đây, từng , từng vị đại ca quan trọng nhất đời .

Chỉ là, đại ca còn nữa. Bị hãm hại mà ch-ết.

Người che chở cho , chống đỡ bầu trời của , cũng sụp đổ.

“Lý công tử~, lâu gặp ngài, ngài cũng chẳng đến tìm , là quên mất ?”

Một giọng mềm mại, nũng nịu vang lên từ phía xa, khiến nổi cả da gà.

Tiêu Thiên vô cảm đầu sang, đôi mắt âm trầm thoáng nheo .

Lý Hoài Ngôn thở dài khẽ một tiếng, sang nữ tử áo đỏ đang kéo tay áo cho lên xe: “Tiểu Hồng , trùng hợp thật, nàng cũng dạo phố ?”

“Người là Chiêu Chiêu!”

Cô nàng chu môi, ánh mắt oán trách liếc qua hộp phấn son trong lòng Lý Hoài Ngôn: “Lý công tử thiết với cô nương nào , đến mức quên cả tên luôn!”

Hắn quên, mà ngay từ đầu còn chẳng nhớ.

Kỹ viện đông như , nữ nhân nhiều như , thể nhớ hết từng một?

“Gia~ trong một lát , trò chuyện cùng một chút~”

“Dạo bận lắm, chính sự . Đợi xong việc, nhất định sẽ đến thăm nàng.”

Chiêu Chiêu chẳng chịu buông tha, níu chặt lấy tay áo , quyết thả.

Lý Hoài Ngôn nhíu mày, khẽ hất tay một cái: “Ta sắp thành , thực sự thời gian.”

“Thành ?”

Chiêu Chiêu trợn tròn mắt, như thể chuyện gì khó tin nhất đời.

“Lý công tử đang đùa với ?”

“Ta đùa nàng gì.” - Lý Hoài Ngôn dứt khoát rút tay áo , lập tức bước lên xe ngựa.

“Này! Lý công tử!”

Chiêu Chiêu trừng mắt cỗ xe khuất dần trong bụi đường, giận đến mức dậm chân thình thịch.

Vị khách hào phóng nhất của nàng sắp lấy thê tử , ai sẽ cho nàng bạc đây chứ?

Loading...