Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 302: Mất Tích.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:10:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay Trịnh phủ khá náo nhiệt, ít quan viên nể mặt Trịnh đại nhân và Lý Hoài Ngôn , tất nhiên phần lớn là vì Lý Hoài Ngôn Tiêu Uyên chống lưng, nên dẫn theo nữ nhi đến góp vui.

“Thật ngờ, cuối cùng gả cho Lý Hoài Ngôn . Lúc mẫu , giật cả , cứ tưởng lầm.”

Người lên tiếng chính là cô nương hôm đó cùng nàng kết bạn ở phủ Lý Quốc Công, tất nhiên Thẩm An An tát, đó hôm nay đến.

Trịnh Nguyệt Nhi mặc hỷ phục đỏ rực, dung nhan dịu dàng khi trang điểm càng thêm diễm lệ. Nàng khẽ cong môi , ánh mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn.

, vị của dễ an phận .”

Cô nương nọ ghé sát tai nàng, nhẹ giọng : “Đại ca bảo, trong kinh thành thanh lâu nào mà quen hoa khôi. Muội gả sang đó cẩn thận, đừng để những nữ nhân đó bước chân cửa.”

Nữ tử thanh lâu giỏi nhất là quyến rũ khác, chẳng chút lễ giáo liêm sỉ gì, về khoản mê hoặc nam nhân, những tiểu thư khuê các như bọn họ căn bản đối thủ.

“Yên tâm .”

Trịnh Nguyệt Nhi chỉnh trâm ngọc đầu, rạng rỡ: “Chàng hứa với , từ nay sẽ đến những nơi như thế nữa.”

“Vậy thì .”

Bên cạnh, một nha đang thu dọn đồ đạc vô tình thấy lời của chủ tử, bất giác rùng một cái.

“Phu nhân ? Còn tới ?”

Giờ , kiệu hoa của Lý phủ đáng lẽ đến, nhưng Trịnh đại nhân và Trịnh phu nhân vẫn xuất hiện.

“Có lẽ đang dỗ tiểu công tử, nô tỳ thỉnh ngay.”

__

“Tìm thấy ?”

Trịnh phu nhân kéo tay Trịnh đại nhân, trừng mắt đầy hy vọng.

Trịnh đại nhân lắc đầu, mày nhíu chặt, vẻ mặt lo âu.

Nghe , Trịnh phu nhân trợn trắng mắt, ngã thẳng về phía . Nha hoảng sợ đỡ lấy bà, vội vàng dìu xuống ghế dùng sức bấm nhân trung.

Trịnh phu nhân hớp mạnh một , hồi tỉnh , gào thảm thiết: “Con ơi!”

Bà xô nha , lao tới túm cổ áo Trịnh đại nhân: “Nếu con mệnh hệ gì, cũng sống nổi nữa!”

“Cả đám thứ tử và thất trong hậu viện của ông cũng đừng mong sống!”

Bà lắc mạnh Trịnh đại nhân, đến ruột gan đứt từng khúc: “Đều do ông hết! Nhất định là ông đắc tội ai đó quan trường, nếu Nghiệp Nhi vô duyên vô cớ bắt ? Ông còn đó gì? Mau nghĩ cách cứu con ! Nó là trưởng tử của chúng đấy!”

“Đủ !”

Trịnh đại nhân gạt mạnh tay bà, tức giận quát: “Ta sai tìm khắp nơi , bà còn thế nào nữa?”

“Tìm, tìm, tìm! Đã tìm suốt cả đêm , !”

Trịnh phu nhân gào lên, ngã phịch xuống đất: “Bọn chúng gì, ông cứ đưa cho chúng , tiên cứu Nghiệp Nhi về ! Con trai từ nhỏ nuông chiều, chắc chắn là sợ hãi lắm .”

“Con ơi, con khổ thế …”

Mí mắt Trịnh đại nhân giật mạnh, tức đến run .

Trong cả Trịnh phủ, sống sung sướng nhất chính là Trịnh Nghiệp, mà bà vẫn thể lóc như thể nhi tử chịu đủ khổ ải.

“Hôm nay là đại hôn của Nguyệt Nhi, trong phủ còn khách khứa. Bà mau thu dọn , tiếp khách . Đợi đưa con bé xuất giá xong tính tiếp.”

“Ra ngoài cái gì mà ngoài!”

Trịnh phu nhân hét lớn: “Nhi tử còn tìm về , thì hôn sự cũng đừng mong cử hành!”

“Nó cũng là nữ nhi ruột của bà đấy!”

Trịnh phu nhân bật khinh miệt: “Giờ thì ông nhớ nó là nữ nhi chúng ? Trước khi nó bám Lý Quốc Công, chẳng chính ông là tàn nhẫn tống nó am ni cô ?”

Trịnh đại nhân tức đến suýt ngất.

“Dù cũng mặc kệ! Cả Trịnh phủ sập cũng chẳng đáng gì so với nhi tử của ! Ông dùng hết quan hệ để tìm nó về! Nếu hôm nay Nghiệp Nhi trở , thì đừng mong cưới hỏi gì nữa!”

“Đồ điên! Bà đúng là đồ điên!”

Trịnh đại nhân chỉ tay Trịnh phu nhân, sắc mặt tái xanh vì giận: “Người đó là Lý Hoài Ngôn , là cận thần tâm phúc của Tứ Hoàng Tử! Bà kéo cả nhà chúng xuống mồ ?”

Trịnh phu nhân đột nhiên ngừng , ánh mắt sáng lên: “Phải ! Tiểu tế của của Tứ Hoàng Tử! Nhất định cách cứu Nghiệp Nhi!”

Nói xong, bà lập tức bật dậy lao ngoài, khiến Trịnh đại nhân giật hoảng hốt: “Bà định gì?”

“Ông vô dụng, cứu nhi tử ! Ta cầu xin hiền tế! Cầu xin Tứ Hoàng Tử! Họ chắc chắn cách!”

“Đồ ngu!”

Trịnh đại nhân nhịn nổi nữa, đẩy mạnh bà ngã lăn đất. Trịnh phu nhân ngã nặng đến mức búi tóc cũng rối tung.

“Bà đối phương thể là kẻ thù của ? Bà chạy tìm Tứ Hoàng Tử, chẳng khác nào tự dâng bằng chứng phạm tội của tay !”

“Ta mặc kệ! Ta quan tâm! Ta chỉ cần nhi tử thôi!”

lóc thảm thiết, đ.ấ.m liên tục chân Trịnh đại nhân, nước mắt giàn giụa.

“Không ! Nếu bà dám gây chuyện, hôm nay sẽ bỏ bà, lập Lưu di nương chính thất! Nhi tử chỉ Trịnh Nghiệp! Không mẫu tử hai , Trịnh gia vẫn kế thừa!”

Trịnh phu nhân sững sờ, nước mắt tuôn như mưa, nhưng dám loạn nữa.

“Đồ vô lương tâm! Vì tiền đồ của ông mà ngay cả nhi tử cũng cần, còn bỏ ?”

Trịnh đại nhân chỉ lạnh lùng bà.

“Lão gia, phu nhân, giờ lành đến. Cô nương sai nô tỳ đến xem, lão gia và phu nhân khi nào qua?”

Ngoài cửa vang lên giọng của một nha .

Trịnh đại nhân trừng mắt Trịnh phu nhân, ánh mắt đầy cảnh cáo. Ông hít sâu một , cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Chúng sẽ qua ngay, ngươi trở về hầu hạ cô nương cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-302-mat-tich.html.]

“Vâng.” - Nha lui xuống.

Trịnh đại nhân sang Trịnh phu nhân, nghiêm giọng: “Mau dậy chỉnh trang , tiếp đón khách khứa cho chu .”

“Nhi tử còn tìm thấy, tâm trạng mà lo cho hôn sự của nó!”

“Bà—”

“Lão gia, lão gia!”

Quản gia cử tìm Trịnh Nghiệp vội vàng chạy , giọng đầy gấp gáp.

“Mau !”

Trịnh phu nhân lập tức sáng mắt, chằm chằm quản gia, tràn đầy hy vọng: “Có tin gì của con ?”

Quản gia mím môi, khó xử Trịnh đại nhân. Ông khẽ nhíu mày, sải bước ngoài, dừng ở giữa sân, chắc chắn xung quanh ai mới lên tiếng: “Là ai ?”

“Ngũ Hoàng Tử.”

Vừa câu , sắc mặt Trịnh đại nhân lập tức tái nhợt, cả cứng đờ.

Một lúc , ông liếc về phía gian nhà chính, xác định Trịnh phu nhân theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngũ Hoàng Tử sai mang cái đến.”

Quản gia đưa một con châu chấu nhỏ đan bằng cỏ.

Trịnh đại nhân lập tức hiểu. Ngũ Hoàng Tử nhất định vì cuộc hôn nhân mà bất mãn với ông, nhưng ngờ hành động nhanh như , hơn nữa còn dùng cách để cảnh cáo.

“Tuyệt đối để lộ chuyện mặt phu nhân.”

“Nô tài hiểu.”

Nếu , lẽ phu nhân nổi điên, lao ngay đến phủ Ngũ Hoàng Tử đòi .

Trịnh đại nhân siết chặt con châu chấu cỏ trong tay, ánh mắt trầm xuống: “Trước hết lo liệu hôn sự cho xong, tiễn hết khách khứa bàn tiếp.”

“Sợ là kịp.”

Quản gia nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ngũ Hoàng Tử… đang chờ ở tiền viện.”

“Cái gì?”

Trong đầu Trịnh đại nhân như tiếng ong ong vang lên.

Ông cảm thấy lúc như đang giữa hai con thuyền, một chân đặt mỗi thuyền. Chỉ cần sơ suất một chút, ông sẽ rơi xuống dòng nước cuộn trào.

“Ngũ Hoàng Tử? Các là Ngũ Hoàng Tử ?”

Một giọng chói tai đột ngột vang lên từ trong nhà.

Trịnh phu nhân vọt ngoài, ánh mắt quét qua, lập tức trông thấy con châu chấu cỏ trong tay Trịnh đại nhân.

“Nhi tử …”

giật mạnh lấy nó, nước mắt lã chã rơi xuống: “Là Ngũ Hoàng Tử! Chính bắt con , đúng ?”

“Câm miệng! Nhỏ giọng !”

Trịnh đại nhân quát lớn, nhưng lúc Trịnh phu nhân nào chịu ông.

“Nhất định là do ông! Do ông ăn ở hai lòng, ngoài mặt cung kính nhưng bên trong phản bội, mới đắc tội với Ngũ Hoàng Tử! Nên mới bắt con ! Ông mau cứu nó ! Nếu thật sự còn cách nào khác, nếu thực sự tức giận, thì cứ đem Nguyệt Nhi đưa qua cho ! Chỉ cần đừng hại đến Nghiệp Nhi là !”

Trịnh đại nhân chỉ hận thể bịt tai để khỏi những lời điên rồ .

Đem Nguyệt Nhi dâng cho Ngũ Hoàng Tử? Thế chẳng tát thẳng mặt Tứ Hoàng Tử ? Sau đó chờ Tứ Hoàng Tử tính sổ ?

Ngũ Hoàng Tử chỉ bắ-t -c Trịnh Nghiệp, nhưng nếu Tứ Hoàng Tử tay, thì e rằng cả nhà Trịnh gia sẽ tru di cửu tộc!

“Ta chuyện với bà nữa! Mau cút về phòng! Hôm nay bà cần tiếp khách nữa!”

“Ta ! Ta cứu con ! Nếu hôm nay ông cứu Nghiệp Nhi, thì đừng mong ai yên mà cưới gả gì hết!”

Trịnh đại nhân nhắm mắt, nghiến răng: “Dù gì nó cũng là nữ nhi bà, bà đem là đem ? Bà thể đối xử tệ bạc với nó như ?”

“Hừ!”

Trịnh phu nhân bật lạnh lùng: “Ông tưởng ông nghĩ gì ? Ông chỉ là kẻ gió chiều nào theo chiều đó! Chỉ sợ ảnh hưởng đến con đường quan của thôi!”

Bị bà chỉ thẳng mặt mắng, Trịnh đại nhân giận đến cực hạn: “Bà thế là ! Con đường quan của gánh vác sự sống còn của cả Trịnh gia! Nếu bà còn gây rối nữa…”

Trịnh phu nhân ánh mắt lạnh lẽo như gi-ết của Trịnh đại nhân dọa đến mức lùi mấy bước.

Trịnh Nghiệp dù cũng là đứa nhi tử duy nhất của ông. Nếu ảnh hưởng đến đại cục, ông vẫn bằng lòng bỏ cái giá để cứu nó. Trịnh đại nhân lo rằng nữ nhân điên sẽ chuyện gì thể vãn hồi, nhất là khi trong phủ đang nhiều khách khứa.

Ông hạ giọng xuống, cố kiềm chế cơn giận: “Ngũ Hoàng Tử đang ở trong phủ, bà yên tâm, nhất định sẽ nghĩ cách cứu Nghiệp Nhi.”

“Ta cùng ông.”

Trịnh phu nhân lập tức : “Ông cứ yên tâm, tuyệt đối nhiều, chỉ tận mắt thấy con thế nào thôi.”

__

Vị cô nương trò chuyện với Trịnh Nguyệt Nhi một lúc lâu, mãi đến khi kiệu hoa của Lý phủ tới nơi, vẫn thấy Trịnh đại nhân và Trịnh phu nhân xuất hiện.

Trên mặt Trịnh Nguyệt Nhi vẫn nở nụ , nhưng trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, mà phụ mẫu nàng chẳng buồn xuất hiện, khiến nàng mất mặt như ?

Nha sốt ruột đến mức dậm chân, nhưng vì khách khứa ở đây, dám biểu lộ ngoài.

“Cô nương?”

Lát nữa khi xuất giá, nàng còn bái biệt song . Nếu lão gia và phu nhân mặt, thì cô nương thế nào?

Tân lang sẽ tức giận ? Có khi nào sẽ bất mãn với cô nương ?

Bây giờ hôn sự còn tất, mà lão gia và phu nhân mất mặt tân lang thế , chẳng khác nào tạt nước lạnh mặt cả!

Loading...