Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 303: Mẫu Tử Đoạn Tình.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:10:33
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tân lang vốn dĩ phong lưu, nếu cô nương sủng ái, ở phủ Quốc Công sẽ sống thế nào đây?
Nha sốt ruột đến mức mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nở nụ : "Có lẽ phu nhân nỡ xa cô nương, đang trong phòng thôi. Nô tỳ mời nữa."
Trịnh Nguyệt Nhi khẽ gật đầu.
"Muội đừng buồn, phụ mẫu ai chẳng . Phu nhân chắc cũng đau lòng thôi. Hồi tỷ tỷ xuất giá, mẫu đến sưng cả mắt, ăn ngon ngủ yên nhiều ngày liền. Đến giờ nhắc đến tỷ , bà vẫn kìm xúc động."
Nghe lời an ủi của tri kỷ khuê phòng, Trịnh Nguyệt Nhi mỉm gật đầu.
Chỉ là… đó là mẫu của khác, mẫu của nàng.
Mấy ngày , bà còn tươi dẫn Trịnh Nghiệp đến tìm nàng lành, lẽ đến mức mới đúng.
Giờ nàng chỉ mong thể thuận lợi thành hôn lễ, từ nay mỗi một ngả, sống cuộc đời bình yên của riêng .
Nha rời lâu , theo là Trịnh phu nhân với đôi mắt đỏ hoe, thấy Trịnh Nguyệt Nhi liền nức nở ngừng.
Trịnh Nguyệt Nhi thoáng sững sờ.
Nàng tuyệt đối tin đôi mắt đỏ hoe là vì nỡ xa nàng.
"Phàm Phàm, riêng với mẫu vài lời, an ủi bà một chút. Nàng dẫnmọi đến sảnh tiệc giúp nhé." – Nàng với bạn bên cạnh.
Cô nương lập tức dậy, rời cùng nha . Trịnh Nguyệt Nhi cũng đuổi hết trong phòng , tự tay đóng cửa , lúc mới lạnh lùng Trịnh phu nhân: "Nói , xảy chuyện gì?"
"Nguyệt Nhi, con nhất định cứu con! Nó là ruột thịt của con, là mạng sống của !" – Trịnh phu nhân nhào đến ôm nàng lóc.
Trịnh Nguyệt Nhi đẩy bà , sắc mặt trầm xuống: "Lại chuyện gì nữa?"
"Nó… nó Ngũ Hoàng Tử bắt !"
Ầm một tiếng, đầu óc Trịnh Nguyệt Nhi như nổ tung.
Nàng chằm chằm Trịnh phu nhân, nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu chuyện tám phần là do hôn sự giữa nàng và Lý Hoài Ngôn gây .
chuyện , Ngũ Hoàng Tử dù bắt Trịnh Nghiệp thì ích gì? Ép phụ nàng nhượng bộ ư? Không thể nào! Đường đường là Hoàng Tử, thể chấp nhận một nữ nhân từng thắ-t c-ổ 44 để từ chối hôn sự với ?
Hơn nữa, nàng cũng đáng giá đến mức khiến .
Chẳng lẽ chỉ là để trút giận?
Nàng chằm chằm Trịnh phu nhân, cảm thấy so với Ngũ Hoàng Tử, phụ nàng chắc chắn càng lo sợ đắc tội với Tứ Hoàng Tử hơn.
"Con chỉ là một nữ nhi khuê các, mẫu nên tìm phụ nghĩ cách, mau chóng cứu Nghiệp nhi ngoài."
Nhìn Trịnh Nguyệt Nhi bình tĩnh ung dung, Trịnh phu nhân liền đẩy mạnh nàng một cái, giận dữ :
"Sao con thể lạnh lùng như ? Nó là ruột thịt của con đấy!"
Trịnh Nguyệt Nhi nhíu mày, dường như hiểu điều gì.
Bà tìm đến nàng, chắc chắn là chuyện nhờ vả.
"Mẫu gì cứ thẳng. Kiệu hoa của phủ Quốc Công đến cổng, Tứ Hoàng Tử cũng đích đưa tân nương. Nếu lỡ mất giờ lành, e rằng phụ sẽ khó ăn khó ."
"Con nha đầu ch-ết tiệt !"
Trịnh phu nhân tức giận đập lên tay nàng một cái. Trước đây con bé là đứa hiếu thuận nhất, mà giờ ngày càng xa cách bà .
"Ngũ Hoàng Tử... đang ở trong phủ chúng . Hắn đồng ý thả Nghiệp nhi, nhưng với một điều kiện..."
Vừa , Trịnh phu nhân nhét một gói nhỏ tay nàng.
Trịnh Nguyệt Nhi cứng đờ, như sét đánh trúng.
"Mẫu , điên ?!"
Trịnh phu nhân vội vàng giải thích: "Con đừng hiểu lầm! Ta bắt con hạ độc phu quân của ! Chỉ là... hôm nay con thành , Tứ Hoàng Tử cũng mặt, Tứ Hoàng Tử phi chắc chắn sẽ cùng. Con tìm cớ..."
"Điên ! Người đúng là điên !"
Trịnh Nguyệt Nhi giận dữ ném mạnh gói thuốc xuống đất, kinh hoàng mẫu .
Trịnh phu nhân lập tức nhặt lên, nhét tay nàng, giọng cầu khẩn: "Đây là mạng sống của con đấy! Nguyệt Nhi, con nỡ lòng nó ch-ết ?"
"Thế còn con? Người nỡ để con ch-ết ?!"
Nàng hét lên, chợt thấy bản thật nực . Từ khi Trịnh Nghiệp, mẫu bao giờ quan tâm đến sống ch-ết của nàng .
Trịnh phu nhân siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, sợ nàng buông : "Không ! Con gả phủ Quốc Công , bất kể con gì, cũng sẽ bảo vệ con!"
" con thì khác! Ngũ Hoàng Tử thực sự sẽ gi-ết nó mất! Nguyệt Nhi , cầu xin con, quỳ xuống cầu xin con còn ?"
Trịnh phu nhân túm lấy tay nàng, quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
"Đệ con từ nhỏ từng chịu khổ, thể sống nổi trong nhà lao của Hoàng Tử? Hai con là ruột thịt thiết nhất đời! Con là tỷ tỷ nó, chẳng bảo vệ , hy sinh vì là điều nên ? Ngày bé con từng sẽ chăm sóc cả đời mà!"
Trịnh Nguyệt Nhi đờ đẫn mẫu , ngay cả sức phản bác cũng còn.
"Nguyệt Nhi ngoan, chẳng lẽ con ngay cả sống ch-ết của mẫu cũng quan tâm ? Năm con ba tuổi bệnh nặng, là ôm con suốt đêm ngủ. Năm con bảy tuổi Lưu di nương hãm hại, cũng là liều mạng bảo vệ con. Khi đó con còn , nếu một , con sẽ bao giờ bắt nạt nữa. Nếu vì ai khác, thì vì công lao nuôi nấng của mẫu , hãy cứu con !"
Trịnh Nguyệt Nhi cắn chặt môi.
Trịnh phu nhân vẫn tiếp tục kể lể những gì bà cho nàng, lôi hết từng chút tình nghĩa ít ỏi còn sót để ép nàng báo đáp.
"Nếu con mệnh hệ gì, cũng sống nữa. Con nghĩ kỹ , chúng là những duy nhất còn đời của con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-303-mau-tu-doan-tinh.html.]
Trịnh Nguyệt Nhi hồn, cúi mắt mẫu , siết chặt gói thuốc trong tay. Bên ngoài, tiếng ồn ào và tiếng trống kèn rộn rã vọng . Tân lang đến.
Nàng nâng Trịnh phu nhân dậy.
Trịnh phu nhân lập tức lau nước mắt, nở nụ , giọng điệu vui mừng: "Ta ngay mà, Nguyệt Nhi của vẫn là đứa con hiếu thuận nhất. Con cũng là cốt nhục của , tuyệt đối hại con. Đợi chuyện xong xuôi, con cứ núp lưng phu quân, để nó che chở cho con. Nó là tâm phúc của Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử chắc chắn sẽ khó con ."
Khóe môi Trịnh Nguyệt Nhi nhếch lên, nhưng nụ lạnh lẽo và tuyệt vọng.
"Từ hôm nay, tình mẫu tử giữa chúng … chấm dứt tại đây."
Trịnh phu nhân sững sờ, trong mắt lóe lên tia khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn gì.
"Cô nương, cô nương! Tân lang đến !"
Tiếng nha vui mừng vang lên. Trịnh Nguyệt Nhi lập tức lau nước mắt, gương mặt ôn nhu hiện lên nụ nhẹ, nàng xuống bàn trang điểm.
Ánh mắt nàng lướt qua bóng dáng Trịnh phu nhân phía .
"Xem kìa, tân lang đến, mặt tươi hẳn lên. là nữ nhi lớn giữ nổi, nuôi bao nhiêu năm cũng chỉ để dâu nhà , đúng là chẳng sinh nữ nhi ích gì!"
Trịnh phu nhân bĩu môi, giọng điệu chua ngoa, tiện tay cầm khăn voan đỏ, qua loa trùm lên đầu nàng.
Nếu là đây, Trịnh Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ tranh cãi vài câu, nhưng giờ phút , nàng dù gì cũng vô ích. Bởi vì những trái tim mãi mãi thiên vị, cố gắng thế nào cũng thể lay chuyển.
Khi Trịnh Nghiệp, nàng hiểu rõ phận nữ nhi trong Trịnh gia chẳng chút giá trị tiếng nào. Đến khi Trịnh Nghiệp, nàng càng nhận , sinh nàng, cũng từng yêu thương nàng.
Tấm khăn voan trùm lệch, gần như rơi xuống đất. lúc , cửa phòng đẩy . Trịnh Nguyệt Nhi cúi mắt, nhẹ nhàng chỉnh khăn che mặt, kéo một góc về phía .
Không nhắc đến quá khứ nữa. Cuộc đời mà nàng đánh đổi bằng tất cả tâm huyết, nhất định thật hạnh phúc.
Lý Hoài Ngôn tuy là kẻ phong lưu, nhưng đây là đầu tiên tân lang, Trịnh Nguyệt Nhi trong bộ giá y đỏ rực, chút bối rối.
Cũng may, vì vụ từ hôn t-ự sá-t đó, các công tử quyền quý mặt trong hôn lễ chỉ nể mặt mà đến, ai dám ồn ào quấy phá.
"À… Ta đến đón nàng đây."
"Ừm."
Trịnh Nguyệt Nhi khẽ đáp, từ tốn dậy, đưa tay mặt .
"Chúng thôi."
Lý Hoài Ngôn ngẩn . Vậy là xong ư?
Hắn ngơ ngác nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay mềm mại mà lạnh lẽo.
"Vậy… thôi?"
Trịnh Nguyệt Nhi nhẹ siết tay , khẽ gật đầu. Hai tay trong tay, bước khỏi khuê phòng của nàng.
Lý Hoài Ngôn vẫn như đang lơ lửng giữa tầng mây, cảm giác như bước bông mềm, chân thực chút nào, cứ thế mà thành ư?
nhanh, nhớ đến tính tình ôn hòa của Trịnh Nguyệt Nhi. Dù cưới , vẫn thể tiếp tục vui chơi như . Nghĩ , yên tâm.
Suốt dọc đường, hôn lễ diễn thuận lợi. Khi đến đại sảnh, và Trịnh Nguyệt Nhi cúi lạy từ biệt Trịnh đại nhân và Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân đáng lẽ vài lời dạy bảo hoặc chúc phúc, nhưng tâm trí bà chỉ nghĩ đến nhi tử, nào còn tâm trạng.
Trịnh đại nhân cũng chút lúng túng, chỉ vài câu tượng trưng để hai rời .
Trước khi bước lên kiệu hoa, Trịnh Nguyệt Nhi đột nhiên lên tiếng: "Xin , để chịu thiệt thòi ."
"Hả?"
Bất ngờ câu , Lý Hoài Ngôn ngớ . Chẳng câu đó thường là nam nhân với nữ nhân ? Sao thấy kỳ kỳ?
"Bởi vì sủng ái, nên đến cũng xem trọng. Chàng vì mà khinh thường ?"
Giọng cẩn trọng khiến lòng Lý Hoài Ngôn đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn nghĩ, gương mặt tấm khăn voan hẳn là đang ngấn nước mắt, mong manh đáng thương.
"Đương nhiên là . Nếu Tiêu Uyên, sớm phụ và trưởng giày vò đến ch-ết . Ta còn chẳng bằng nàng . Chỉ mong nàng đừng chê là ."
Trịnh Nguyệt Nhi bật vui vẻ, giọng trong trẻo nhẹ bẫng: "Xem , chuyện đúng đắn nhất trong đời chính là gả cho ."
"Câu thích đấy."
Lý Hoài Ngôn vén rèm kiệu lên, cúi che đầu nàng, cẩn thận đỡ nàng bên trong, đó nhảy lên chiến mã đầu.
"Xuất phát!"
Giọng vang dội, hào hứng, khóe mắt đuôi mày đều ngập tràn đắc ý.
Đội rước tân nương đích Tiêu Uyên hộ tống, danh thế lẫy lừng, hoành tráng từng .
Dân chúng kéo theo đoàn rước, theo đến tận phủ Quốc Công.
Mọi nghi lễ đều diễn đấy, đạp cửa kiệu, bước qua chậu lửa, bái thiên địa…
Thẩm An An hàng đầu, cổ tay Tiêu Uyên nắm chặt. Khi quan khách chứng kiến nghi thức xong, tân nương đưa động phòng.
Bỗng, một cơn gió thổi qua, tấm khăn voan đỏ hé mở một góc, để lộ dung nhan xinh của tân nương.
Thẩm An An khẽ chớp mắt, sang Tiêu Uyên: "Tiêu Uyên, nàng nháy mắt với ."
"Ta đây… quen Trịnh cô nương ?"
Tiêu Uyên mỉm , nhẹ nhàng kéo nàng lòng: "Không quen. Nàng chắc chỉ thấy phu nhân xinh mà thôi."
Thẩm An An híp mắt, rạng rỡ: "Hôm nay, nàng là nhất."