Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 304: Hoàng Tử Phi Mời Uống Rư-ợu.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:10:36
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tân lang đưa tân nương động phòng, lập tức ít công tử nhà giàu hò hét theo . Thẩm An An cũng kéo Tiêu Uyên hòa dòng tiến về phía .
Tân phòng chật kín, khí huyên náo với tiếng reo hò, đùa. Thẩm An An trong mà ánh mắt rơi mấy nha xinh đang canh ngoài cửa.
Không thể , Lý Hoài Ngôn đúng là con mắt tinh tường, hưởng thụ. Đến cả nha hầu hạ bên cũng xinh xắn như , vị Trịnh cô nương thấy bực bội trong lòng .
Nghĩ , nàng liền ngước mắt Tiêu Uyên.
"Sao thế?"
"Mấy nha , thấy ai nhất?"
Tiêu Uyên lúc mới đưa mắt liếc qua mấy nha cửa, chỉ là thoáng qua, cánh tay véo mạnh một cái. Thẩm An An nhíu mày, chút khách khí véo một vòng.
"Chàng còn dám thật?"
Tiêu Uyên bất đắc dĩ: "Không phu nhân hỏi ? Ta chỉ vô thức một cái thôi."
Ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, phản chiếu hình bóng Thẩm An An đang mẩy. Nàng liền buông tay, cũng nhận đúng là chút vô lý .
"Vậy ai nhất ?"
"Chưa, phu nhân cho ?"
Thẩm An An trừng mắt lườm : "Vừa còn gì! Chàng thật , vẫn nữa ? Hay để hỏi Lý Hoài Ngôn xin mấy về, bày trong thư phòng cho thêm hương sắc?"
"Hắn sẽ cho nàng , mỹ nhân là bảo bối của , còn quý hơn mấy chậu hoa nhiều."
Nghe , sắc mặt Thẩm An An lập tức khó chịu: "Hừ, còn thật như thế, xem đúng là ?"
"...Vi phu chỉ thực tế thôi mà."
Thấy Thẩm An An mặt , vẻ vui, Tiêu Uyên khẽ thở dài, bước lên kéo nàng lòng: "Trước khi cưới nàng, luôn giữ trong sạch. Giờ nàng , càng lý do gì để dung nạp khác."
"…Ừm." - Nàng hờn dỗi đáp nhẹ, nhưng vẫn thuận thế tựa lòng Tiêu Uyên.
Tiêu Uyên dịu dàng vuốt tóc nàng từng chút một.
Trước đây, Thẩm An An bao giờ mấy lời trẻ con thế , càng giận dỗi vô lý. Nàng luôn trầm lặng, nội tâm kín đáo.
bây giờ, nàng càng lúc càng giống một thiếu nữ mới yêu, chút ngây ngô, chút bướng bỉnh. Điều đáng quý là, Tiêu Uyên bao giờ thấy phiền, lúc nào cũng sẵn sàng chiều theo nàng, cùng nàng đùa vui.
Lúc , một nha len lén từ tân phòng bước , ghé sát đến bên Thẩm An An: "Vương phi, phu nhân nhà mời một lát."
Trong trí nhớ của Thẩm An An ấn tượng gì về Trịnh cô nương , nhưng cũng tò mò nàng là thế nào mà thể chiếm trái tim Lý Hoài Ngôn .
Tiêu Uyên lập tức cau mày, rõ ràng để Thẩm An An rời khỏi tầm mắt dù chỉ một khắc, nhất là trong một ngày náo nhiệt như hôm nay. Đối với vị Trịnh cô nương , cũng chẳng thiện cảm gì.
"Không ." – Hắn thẳng thừng từ chối.
Nha sững sờ.
Thẩm An An lặng lẽ véo lòng bàn tay , với nha : "Nói với phu nhân nhà ngươi, đợi khi nào về hết, sẽ ."
"Vâng."
Nha sợ hãi tái mặt, vội vàng rời .
Thẩm An An : “Dù nàng cũng là phu nhân của Lý Hoài Ngôn , chút thể diện vẫn nên giữ .”
Tiêu Uyên nhíu mày: “Thái độ của Trịnh gia rõ ràng, đầu óc của Lý Hoài Ngôn cũng chẳng sáng suốt gì cho cam. Vậy mà Trịnh cô nương thể thuyết phục cưới , chắc chắn đơn giản.”
Thẩm An An hiểu rõ sự lo lắng của , chẳng qua là sợ Trịnh gia chiếm cả hai bên, mà vị Trịnh cô nương một lòng giúp đỡ nhà đẻ.
“Cho dù nàng đơn giản, thì thê tử của cũng kẻ ngốc. Hơn nữa, đây là phủ Quốc Công, cũng ở đây, nàng dám gì chứ? Trừ khi cả nhà Trịnh gia bọn họ cần mạng nữa.”
Nghe giọng nàng dịu dàng an ủi, sắc mặt Tiêu Uyên mới giãn đôi chút.
__
Trong phòng, mấy công tử trẻ tuổi đang náo loạn, nhất quyết bắt Lý Hoài Ngôn hôn tân nương một cái mới chịu để tiền viện.
Hiếm khi thấy Lý Hoài Ngôn đỏ mặt. Qua lớp khăn voan, cúi xuống, khẽ chạm môi lên má Trịnh Nguyệt Nhi một cái vội vàng thẳng dậy.
“Được , , hôn xong , giải tán nào, chúng ngoài uống rư-ợu thôi.”
đám dễ bỏ qua: “Không ! Huynh hôn xong , nhưng tẩu tẩu còn hôn mà!”
Vừa dứt lời, Trịnh Nguyệt Nhi kéo tay áo Lý Hoài Ngôn , trốn phía , khiến cả căn phòng ầm lên.
Lý Hoài Ngôn cảm thấy ngọt ngào trong lòng, liền chắn mặt nàng: “Đừng quậy nữa, tẩu tẩu của các ngươi ngại đó.”
Lúc , từ phía eo truyền đến một sức nặng, là do đầu của Trịnh Nguyệt Nhi tựa . Khóe môi Lý Hoài Ngôn vô thức cong lên, trong lòng như một con sâu nhỏ đang bò qua bò , ngứa ngáy đến mức khiến huyết mạch sôi trào.
Mãi mới dỗ dành đám rời , đóng chặt cửa phòng , xoay về phía tân nương đang đoan trang giường, đến mức miệng khép .
“À… Ta tiền viện tiếp khách đây. Nếu nàng cần gì thì cứ bảo nha bên ngoài, hoặc sai đến tìm .”
“Chàng đây một chút.” - Giọng nàng dịu dàng vang lên.
Tiếng như ngọc rơi xuống sàn, trong trẻo nhưng mềm mại, kiều diễm mà nũng nịu. Thì tiểu thư khuê các khi ngại ngùng đáng yêu như .
Lý Hoài Ngôn tiến lên vài bước, mặt nàng.
“Cúi xuống một chút.”
Hắn theo.
Cô nương ngay ngắn giường đột nhiên vén nhẹ khăn voan, để lộ khuôn mặt đỏ ửng e lệ. Nàng nhanh chóng kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi vội vàng thả khăn xuống.
Lý Hoài Ngôn cứng đờ, im hồi lâu nhúc nhích, từng luồng khí nóng cuồn cuộn từ bụng trào lên.
Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Sao còn đó? Không tiếp khách ? Còn mau ?”
Giọng nàng khẽ khàng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy một cái.
Bỗng nhiên—
Một giọt má-u rơi xuống sàn.
Rồi giọt thứ hai.
Rồi giọt thứ ba…
Nàng sững .
“Ta… đây. Nàng… đợi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-304-hoang-tu-phi-moi-uong-ru-ou.html.]
Dứt lời, Lý Hoài Ngôn vội vã lao khỏi tân phòng. Bên ngoài, lập tức vang lên tiếng nha hốt hoảng kêu la.
“Quốc Công gia, ngài chảy má-u mũi ?”
“Im miệng.” - Lý Hoài Ngôn nhận lấy khăn tay, bịt chặt mũi và ngửa đầu lên.
Đường đường là nam nhi từng trải đủ loại tình huống, thế mà hôm nay chảy má-u mũi ngay mặt thê tử mới cưới. Thật sự là mất mặt đến mức còn gì để .
Nàng khi nào sẽ nghĩ rằng rút cạn tinh lực, thể đủ khoẻ ?
Lý Hoài Ngôn nghiến răng, cảm thấy bản thật kém cỏi.
__
Lăng Thần Dật, Tiêu Uyên và Thẩm An An trong viện, tận mắt thấy Lý Hoài Ngôn bịt chặt mũi, chật vật chạy trối ch-ết, nhịn mà bật chế giễu.
Đối diện với ánh mắt đầy trêu chọc của họ, Lý Hoài Ngôn mặt dày một chút, như chuyện gì xảy . Dù thì bọn họ hiểu rõ con nhất.
Lăng Thần Dật : “Không ngờ cũng ngày ngươi gặp khắc tinh trong chuyện nam nữ đấy.”
“Khắc tinh cái gì, chỉ là mấy ngày nay nóng trong thôi. Được , đừng nữa, mau uống rư-ợu thôi.”
Thẩm An An buông tay Tiêu Uyên .
Tiêu Uyên nhíu mày, nhúc nhích. Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu hai họ.
Lăng Thần Dật lên tiếng: “Thê tử của ngươi sai nha đến truyền lời, trò chuyện với tẩu tẩu vài câu.”
Sắc mặt Lý Hoài Ngôn lập tức trầm xuống vài phần, mày nhíu chặt.
Hắn thương tiếc Trịnh Nguyệt Nhi, cưới nàng, nhưng nghĩa là ngốc, hiểu tình thế.
“Không cần để ý, lát nữa sẽ với nàng .” - Lý Hoài Ngôn .
Thẩm An An lắc đầu: “Chỉ là mấy câu thôi mà, gì . Ở tiền viện cũng chán lắm, , các mau , còn nhiều khách khứa đang chờ kìa.”
Lý Hoài Ngôn vẫn cẩn thận, phái một ma ma đáng tin cậy nhất canh chừng tân phòng.
Không tin Trịnh Nguyệt Nhi, mà là vì Thẩm An An quá đặc biệt. Chỉ cần chút va chạm, Tiêu Uyên nhất định sẽ phát điên.
Hơn nữa, lưng Trịnh Nguyệt Nhi còn Trịnh gia, dám lơ là.
“Ba chúng suốt ngày cùng , các nàng quen một chút cũng , thể trò chuyện giải khuây.”
Lăng Thần Dật phá vỡ bầu khí trầm lặng, kéo hai rời .
__
Bốn nha xinh cửa, trong đó hai mắt hoe đỏ, hai còn , một thì mặt mày âm trầm đầy khó chịu, thì vô cảm, dường như vui buồn lộ ngoài.
một điểm chung, cả bốn đều vui, ánh mắt phảng phất sự bất mãn, hệt như thê tử phu quân cưới khác .
Lúc ngang qua, Thẩm An An liếc họ, thầm nghĩ nếu Trịnh Nguyệt Nhi thấy cảnh , nàng sẽ cảm thấy thế nào.
Lý Hoài Ngôn thật sự tinh tế chút nào. Ngày đại hôn mà để bốn nha hầu hạ tân phu nhân, chẳng là cố tình khiến khó chịu ?
Nàng hề , thực hai sớm thỏa thuận. Trịnh Nguyệt Nhi rằng để ý, còn Lý Hoài Ngôn thì với tính cách thẳng thắn của , tất nhiên sẽ tự dưng giấu bốn gì.
Thẩm An An đẩy cửa bước .
Cô nương trong bộ hỷ phục đỏ thẫm tự vén khăn voan từ lâu. Nàng bên bàn bát tiên, tươi nàng : “Tứ Hoàng Tử phi, mời dùng .”
__
Tại Trịnh phủ, yến tiệc đại sảnh.
Trong phòng ngoài phu thê Trịnh gia, ngay cả một nha cũng . Bên ngoài cửa còn canh giữ, cho bất cứ ai tới gần.
Trịnh phu nhân sốt ruột như kiến bò chảo nóng, liên tục lau mồ hôi lạnh trán.
“Trời sắp tối , vẫn tin tức ? Lão gia, là chúng phái xem thử ?”
Trịnh đại nhân cau mày, hất tay bà , liếc trộm Ngũ Hoàng Tử Tiêu Thiên đang vị trí cao nhất.
Hắn nhắm mắt lâu, rõ là ngủ thật đang suy tính điều gì.
“Chờ thêm chút nữa .”
Trong lòng ông rối bời, nên mong chờ lo sợ.
Tận đáy lòng, ông về phía Tứ Hoàng Tử. nghĩ đến trưởng tử của , ông chút hy vọng xa vời, còn cơ hội cứu con, theo Ngũ Hoàng Tử mà cả nhà đều vinh hoa phú quý.
Trịnh phu nhân đến mức mí mắt đỏ bừng, sưng húp mở nổi, miệng lẩm bẩm ngừng: “Con nha đầu ch-ết tiệt , tình hình của nó nguy cấp , thế mà vẫn cứ lữa mãi. Lẽ nên sinh nó, đúng là vô dụng!”
Trịnh đại nhân đến chai cả tai, đến cả sức để trừng bà cũng còn.
Thời gian trôi chậm chạp, Trịnh phủ vẫn yên ắng lạ thường, một chút tin tức truyền về.
Tiêu Thiên đột nhiên mở mắt, thản nhiên dậy: “Xem Trịnh đại nhân và phu nhân định giữ mạng của lệnh công tử nữa. Vậy cũng phí thời gian ở đây.”
“Không, ! Xin đừng—”
Trịnh phu nhân dám cản đường , chỉ thể quỳ rạp xuống đất, lóc cầu xin: “Nguyệt Nhi nhất định sẽ cứu nó, nó nhận thuốc ! Xin ngài chờ thêm một chút, đừng hại Nghiệp nhi của !”
Trịnh đại nhân nhíu mày, chỉ thể dậy chắp tay cầu xin: “Xin Điện hạ rộng lòng chờ thêm một canh giờ.”
Tiêu Thiên hai , đáy mắt dần trở nên thâm trầm.
“Không xong ! Không xong !”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng tiểu tư gào thét, tiếp đó là ánh lửa đỏ rực soi sáng bộ Trịnh phủ.
Tiếng la hét, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khắp nơi.
Dưới hành lang, gia đinh vội vã chạy qua chạy , ai nấy đều hướng ngoài.
Trịnh đại nhân cau mày, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ?”
gia đinh giữ cửa xô đẩy , chẳng ai trả lời ông .
Tiêu Thiên híp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh, phía ngoài cửa sổ.
Trịnh đại nhân bước nhanh tới mở cửa, cảnh tượng mắt khiến ông ch-ết sững tại chỗ.
Một luồng hàn khí từ chân ông bốc lên, xuyên thấu qua đỉnh đầu, như thể cả đóng băng.
Thậm chí còn giống như một thanh đao kề sát cổ ông .
“Trịnh đại nhân.”
Lăng Thần Dật nheo mắt, gương mặt vẫn là nụ ôn hòa như gió xuân, nhưng khiến Trịnh đại nhân lạnh sống lưng, chân run lẩy bẩy.