Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 305: Lý Hoài Ngôn, Ta Chỉ Còn Lại Mình Chàng Mà Thôi.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:10:39
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyệt Nhi... bỏ rơi ?
"Lăng Thế Tử, ngài... đang gì ?"
Ông liếc đám quan binh đông nghịt phía Lăng Thần Dật, giọng điệu căng thẳng.
Lăng Thần Dật nghiêng đầu Tiêu Thiên bên trong, đó điềm nhiên : "Chẳng đại nhân đang đợi tới ?"
"......"
Trịnh đại nhân lập tức đáp lời: "Nữ nhi gả như bát nước hắt ngoài, Trịnh Nguyệt Nhi thành thê tử của Lý Quốc Công, bất kể nó gì, cũng liên quan gì đến Trịnh gia ."
Lăng Thần Dật nheo mắt, gì.
"Phải đấy!"
Trịnh phu nhân mạnh dạn tiếp lời, đó lập tức trốn lưng Trịnh đại nhân, giọng run rẩy vọng từ phía : "Lúc , Nguyệt Nhi còn ôm mà , rằng bản gả cho một kẻ trăng hoa phong lưu như Lý Quốc Công. Nếu nó gì, cũng là do Lý Quốc Công cậy quyền ép cưới, nên mới nảy sinh lòng oán hận, báo thù mà thôi. Tất cả đều là chuyện giữa hai họ, chẳng liên quan gì đến Trịnh gia chúng !"
Trong góc tối xa, một bóng dáng y phục đỏ rực lảo đảo vài bước, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa vững.
Một cánh tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy nàng.
Trịnh Nguyệt Nhi đầu, đối diện với gương mặt trầm lặng của Lý Hoài Ngôn. Nàng miễn cưỡng nhếch môi , nhưng khuôn mặt thanh tú , chỉ là sự tuyệt vọng cùng.
"Không , sớm đoán ."
Tận sâu trong lòng, gánh nặng cuối cùng cũng tan biến , nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
"Phu quân..."
Nàng ôm chặt lấy eo , giọng u uất vang lên: "Từ nay về , chỉ còn là chỗ dựa duy nhất. Nếu bắt nạt , sẽ sống nữa."
"Đừng linh tinh."
Lý Hoài Ngôn ôm lấy nàng, giọng khàn khàn: "Nàng là chính thất phu nhân của Lý Quốc Công phủ, đó chính là nhà của nàng. Tất cả thứ, nàng đều quyền quyết định."
"Thật ?"
Nàng ngước mắt, ánh sắc bén quét qua : "Bao gồm cả bốn nha trong viện ? Ta cũng thể tùy ý xử lý họ chứ?"
"......"
Lý Hoài Ngôn " thể", nhưng khi đối diện với đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt vô hồn của nàng...
"Đương nhiên ."
Hắn cúi đầu, giọng kiên định: "Mọi thứ... đều do phu nhân quyết định."
Trịnh Nguyệt Nhi siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy eo . Dưới ánh trăng bàng bạc, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài má nàng.
"Trên đời , chỉ là đối với nhất."
__
"Phu nhân của Lý Quốc Công? Nàng ? Sao nhỉ?"
Lăng Thần Dật khẽ , ánh mắt đầy ẩn ý.
Trịnh đại nhân thì sững sờ.
Không nghĩa là gì?
Trịnh phu nhân cũng ch-ết lặng. Bọn họ vốn chuẩn sẵn lý do, định đổ hết chuyện lên đầu Trịnh Nguyệt Nhi, mà tình thế phát triển theo hướng ngoài dự liệu?
Đang ngẩn , một xấp giấy tuyên chỉ ném thẳng xuống chân phu thê Trịnh thị.
"Lão gia, xem kỹ , còn nhớ những thứ đó ?"
Trịnh đại nhân cúi đầu những trang giấy rải rác chân, đôi chân bắt đầu run rẩy, suýt nữa vững.
Gương mặt ông tái nhợt, dù bám chặt lấy khung cửa cũng thể chống đỡ nổi, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong tay Tứ Hoàng Tử, mà nhiều chứng cứ phạm tội của ông đến thế!
Xong ... tất cả đều xong .
Bao năm cơ nghiệp mà Trịnh gia tích lũy, giờ sụp đổ trong chớp mắt.
Hai mắt Trịnh đại nhân trợn ngược, cơ thể cứng đờ ngã quỵ xuống. Trịnh phu nhân sợ hãi hét lên:
"Lão gia! Lão gia! Ông ? Mau tỉnh ! Rốt cuộc xảy chuyện gì? Còn nhi tử của chúng thì ? Nó vẫn cứu về mà!"
Lăng Thần Dật phất tay, quan binh lập tức tiến lên, lôi phu thê Trịnh thị , đồng thời niêm phong cả phủ.
Chẳng bao lâu , trong Trịnh phủ vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đám tiểu ở hậu viện, cùng với các thứ tử, thứ nữ trong phủ đều bắt .
Lăng Thần Dật hờ hững quét mắt qua.
Ngay lúc , Ngũ Hoàng Tử bước qua bậc cửa, sóng vai với , nhếch môi : "Biểu , tốc độ của hoàng quả thực khiến bội phục."
Nghe , Lăng Thần Dật mỉm ôn hòa: "Ngũ Hoàng Tử đùa . Hổ trong rọ sớm muộn gì cũng bắt, chỉ là bắt lúc nào, bằng cách nào, thì còn tùy tâm trạng. Trùng hợp , hôm nay tâm trạng của Tứ Hoàng Tử , nên Trịnh gia chỉ thể xui xẻo sớm hơn một chút mà thôi."
Tiêu Thiên khẽ đảo đầu lưỡi trong miệng, nở nụ tà mị: "Hóa là thứ sẵn sàng, chỉ thiếu một cơn gió đông. Lần vô tình một chuyện lớn, biểu và hoàng định cảm tạ thế nào đây?"
Lăng Thần Dật nghiêng đầu , mặt vẫn là nụ dịu dàng: "Chuyện cảm tạ thì rõ. Ta chỉ , biểu tẩu của là thích tính sổ mùa thu, tuyệt đối chịu thiệt chút nào. Ngũ Hoàng Tử cứ tự cầu phúc , nhất là khi lợi dụng con , nàng càng ghi hận sâu sắc hơn."
Nếu Thẩm An An thật sự dễ tính kế như , thì nàng ch-ết bao nhiêu , gì còn đến lượt lo liệu nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-305-ly-hoai-ngon-ta-chi-con-lai-minh-chang-ma-thoi.html.]
Tiêu Thiên căn bản từng đặt hy vọng việc Trịnh Nguyệt Nhi thể gi-ết Thẩm An An.
Dù thì Trịnh Nguyệt Nhi cũng kẻ ngốc, nhất là khi nàng thể thoát khỏi nghịch cảnh như , càng loại ngu xuẩn những chuyện vô ích.
Điều chính là mượn tay Tiêu Uyên để diệt trừ Trịnh gia, một gia tộc giả nhân giả nghĩa, hai mặt ba d-ao, kẻ gián tiếp hại ch-ết đại ca .
Tất cả những kẻ tính kế đại ca , những kẻ , những kẻ nhúng tay cái ch-ết của đại ca … sẽ tha cho bất cứ ai! Tất cả… đều ch-ết!
"Không cả. Thay nhắn với hoàng tẩu, cơn gió đông đón ý."
Nói xong, sải bước xuống bậc thềm, hiên ngang rời .
__
"Phu quân! Rốt cuộc là chuyện gì? Sao bọn họ bắt chúng ?"
Trịnh phu nhân sức giãy giụa nhưng tài nào thoát , hoảng loạn hét lên với Trịnh đại nhân.
Gương mặt Trịnh đại nhân trắng bệch, đầy tuyệt vọng.
"Câm miệng! Còn vì bà và cái đứa nghiệt chủng ? Nếu bà cứ khăng khăng vì nó, thì Trịnh gia lâm tình cảnh ! Đồ chổi! Lẽ năm xưa nên bỏ bà, còn hơn để Trịnh gia ba đời vinh hiển chôn vùi như thế !"
Người nhà Trịnh gia liên tục đẩy trong sân, chẳng bao lâu nơi đây chật ních .
Trịnh phu nhân và Trịnh đại nhân trừng mắt , ánh mắt đầy oán hận, chẳng khác nào kẻ thù đội trời chung.
"Ta là chổi? Ông dám là chổi ? Nếu , Trịnh gia các sớm diệt vong từ mấy chục năm !"
Lúc , Trịnh phu nhân chẳng còn để tâm đến thể diện nữa, chỉ xông lên cào xé Trịnh đại nhân.
"Phu quân! Chuyện gì đang xảy ? Ta sợ lắm!"
Một nữ tử vận y phục hồng phấn, quần áo xộc xệch đẩy sân, hoảng sợ nhào lòng Trịnh đại nhân, mặt mày tái nhợt.
"Tiện nhân!"
Trịnh phu nhân thấy thì giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mắng lớn: "Năm đó ông cưới , thề thốt đủ điều, mà khi thành vì con mà sủng hạnh ả tiện nhân ! Không đích tử thì sinh trưởng tử thứ xuất! Ông đúng là một kẻ lòng lang sói, cầm thú đội lốt !"
Nữ tử nước mắt lưng tròng, yếu ớt : "Phu nhân, đó là do bụng của tranh giành ! Sinh xong đại tiểu thư thì liền chẳng còn động tĩnh gì nữa, Trịnh gia cũng thể tuyệt hậu ! Nếu xét theo bảy tội bỏ thê, sinh con cũng phạm một điều ! Lão gia giữ bao năm nay là tận tình tận nghĩa, bằng gì còn cơ hội sinh đích tử?"
"Bỏ con ngươi!"
Ông tận tình tận nghĩa gì chứ? Chẳng qua là vì tham vọng thế lực nhà đẻ của bà, quan lộ hanh thông thì sợ bút phê của ngự sử mà thôi!
__
Trịnh Nguyệt Nhi nép trong lòng Lý Hoài Ngôn, bình tĩnh cảnh tượng mắt.
"Nàng xem, đến nước , bọn họ vẫn còn tranh cãi về chuyện đích tử thứ tử. Có buồn ?"
"Quả thực thông minh cho lắm."
Cái gia tộc … mục ruỗng từ tận gốc rễ !
Trịnh Nguyệt Nhi nên cảm thấy bi ai thế nào nữa. Nàng Trịnh phu nhân với gương mặt đầy hận độc, chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng, như thể từng quen đàn bà .
Thuở nhỏ, bà cũng từng yêu thương nàng. tiếc , những ký ức đau khổ quá nhiều, che lấp những khoảnh khắc hiếm hoi của sự dịu dàng .
"Bà giằng co cả nửa đời , vẫn thể hiểu thấu. Hoặc lẽ, bản tính của bà như … mà là do Trịnh gia, từng bước từng bước đẩy bà trở thành con như hôm nay."
Nàng thừa nhận, cũng cam lòng thừa nhận, rằng Trịnh phu nhân bao giờ thật lòng yêu thương nàng.
"Ừm, phu nhân đúng."
Trịnh Nguyệt Nhi khựng , ngẩng đầu Lý Hoài Ngôn một cái, đôi má bất giác ửng hồng.
Hắn gọi hai tiếng "phu nhân" thuận miệng đến thế ?
__
Giữa những tiếng la hét điên cuồng, ánh mắt của Trịnh phu nhân bỗng quét qua bóng đang trong bóng tối. Nhìn thấy Trịnh Nguyệt Nhi, mắt bà sáng lên, lập tức ngừng điên loạn.
"Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi, con trở về ! Con về để cứu mẫu và của con đúng ?"
Lời dứt, cả viện lập tức rơi tĩnh lặng. Trịnh đại nhân cũng ngẩng đầu qua, nhưng ông vốn lăn lộn quan trường bao năm, tâm tư rèn thành sắt đá.
Thấy Trịnh Nguyệt Nhi cùng Lý Hoài Ngôn, ông lập tức nheo mắt , giọng đầy cay độc: "Là ngươi! Chính ngươi phản bội ! Ngươi căn bản từng ý định hạ độc Tứ Hoàng Tử phi để cứu ngươi! Ngươi cấu kết với bọn họ, tự tay đẩy gia tộc chỗ diệt vong!"
"Phụ , lời khó quá. Nữ nhi chỉ là một kẻ tay trói gà chặt, thể gì chứ? Tất cả… đều là kiếp của phụ mà thôi. Những chứng cứ phạm tội sớm trong tay Tứ Hoàng Tử. Còn con… chỉ là đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Trịnh gia mà thôi."
Nàng bằng giọng bình thản đến đáng sợ.
"Nói cho cùng, con còn đa tạ phụ đấy. Nếu phụ gả con , thì hôm nay, trở thành t-ù nhân lẽ cũng cả con. À … đúng hơn là, con thể ngày hôm nay, thoát khỏi biển khổ… đều là nhờ con tự tranh đấu mà giành lấy."
"Tiện nhân! Đồ tiện nhân!"
Trịnh đại nhân trừng mắt giận dữ, gào lên: "Ta mà! Nữ nhi thì ích gì chứ? Đáng lẽ ngay khi ngươi sinh , bóp ch-ết ngươi từ trong nôi! Nuôi ngươi bao nhiêu năm, hóa nuôi một con sói mắt trắng! Ngươi dám cấu kết với ngoài để diệt cả gia tộc !"
Trịnh Nguyệt Nhi vẫn bình tĩnh lắng ông mắng chửi. Lý Hoài Ngôn rõ, bàn tay nàng đang run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, môi mím chặt đến mức trắng bệch.
Trịnh phu nhân cũng trừng mắt nàng, một lúc lâu mới hồn, ngay lập tức lao mắng chửi thậm tệ.
Trịnh Nguyệt Nhi đáp , nét mặt nàng yên tĩnh như thể những kẻ đang gào thét chẳng hề liên quan đến .
Lăng Thần Dật phất tay hiệu cho binh lính áp giải bọn họ .
Chẳng bao lâu , những tiếng mắng chửi cũng dần xa, sân viện trở nên im lặng đến đáng sợ.
Trịnh Nguyệt Nhi cố gắng duy trì vẻ bình thản, nhưng cuối cùng vẫn chịu nổi, khụy xuống trong vòng tay Lý Hoài Ngôn, nước mắt lặng lẽ rơi đầy khuôn mặt.
"Lý Hoài Ngôn… chỉ còn mà thôi."