Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 306: Dạy Dỗ Thế Nào Đây?

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:10:42
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Hoài Ngôn khẽ mím môi, một câu nhẹ nhàng dịu dàng, in sâu trong tâm trí suốt bao năm.

__

Phủ Tứ Hoàng Tử – Thư phòng.

Thẩm An An cúi , chiếc ghế nhỏ cạnh án thư, đầu tựa đùi Tiêu Uyên, đôi mắt khép hờ.

Tiêu Uyên một tay duyệt công văn, tay còn khẽ xoa lên đỉnh đầu nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ bám .

“Mệt thì về nghỉ một lát .”

Thẩm An An đáp, chỉ khẽ lắc đầu.

“Chủ tử.”

Khánh An đẩy cửa bước , đưa đến một phong thư: “Tin từ biên cương.”

Nghe , Thẩm An An lập tức dậy khỏi ghế, Tiêu Uyên tự nhiên kéo nàng lòng, để nàng lên đùi cùng mở thư xem.

“Đại ca thắng trận .”

“Ừ.”

Trên mặt Tiêu Uyên nét , ngược phần trầm ngâm suy nghĩ.

“Chàng đang cân nhắc đề xuất của đại ca ?”

Hắn cụp mắt, cô nương trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Phu nhân thấy thế nào? Lúc nên thừa thắng xông lên, đánh chiếm Tây Vực ?”

Thẩm An An suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Vẫn lúc. Biên cương chỉ cần hai bên yên , xâm phạm lẫn . Dù Đại Lương nội loạn yên, nếu thêm ngoại họa, rủi ro quá lớn.”

Tiêu Uyên cũng nghĩ như . Hơn nữa, hai vạn binh mã ở Đông thành cũng theo Thẩm Trường Hách đến biên cương. Nếu trong thành thực sự xảy biến loạn, e rằng đủ binh lực để bảo vệ Thẩm An An.

, để Thẩm Trường Hách về là phương án an nhất. Dù chỉ thể kéo dài một hai tháng, cũng đủ để trong lúc định cục diện, bảo vệ phủ Tứ Hoàng Tử.

Xem , cần sớm tay, giành lấy vị trí .

Thẩm An An dậy, giúp trải giấy mài mực. Tiêu Uyên cầm bút một bức thư, giao cho Khánh An mang .

lúc , bên ngoài sân vang lên tiếng chuyện. Thẩm An An lười nhác liếc , liền thấy Lý Hoài Ngôn và Trịnh Nguyệt Nhi tay trong tay chậm rãi bước .

“Lý Hoài Ngôn và Trịnh Nguyệt Nhi đến .”

Tiêu Uyên chau mày: “Sao đến nữa? Phủ Quốc Công cơm ăn chắc?”

Hai mới thành ba ngày, mà chạy đến phủ Tứ Hoàng Tử hai . Từ hôm Trịnh Nguyệt Nhi bắt tay thành thật với Thẩm An An, quan hệ hai thiết hẳn, mỗi nàng đến, Thẩm An An cứ mải trò chuyện cùng, chẳng còn dính lấy nữa.

Thẩm An An chỉ khẽ , đáp Tiêu Uyên, mà dậy khỏi án thư. Lúc , Lý Hoài Ngôn và Trịnh Nguyệt Nhi cũng bước .

Hai đều rạng rỡ như gió xuân, nhất là Trịnh Nguyệt Nhi từ ánh mắt đến nụ đều lộ vẻ quyến rũ, xem ba ngày tân hôn qua thực sự mỹ mãn.

“Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử phi.”

Thẩm An An đỡ nàng dậy, hai liền dắt về hướng Ngô Đồng Viện, trò chuyện. Tiêu Uyên theo bóng lưng, trong mắt thoáng hiện vẻ tủi .

Lý Hoài Ngôn thì vui vẻ bước đến gần, nhưng Tiêu Uyên lườm một cái đầy chán ghét.

“Phủ Quốc Công chứa nổi phu thê các ngươi ? Sao cứ chạy sang chỗ ?”

“… Trước chẳng ngày nào cũng đến ?”

“Trước .”

Tiêu Uyên nhíu chặt mày. Trước đây chỉ một , giờ thì dẫn thêm một , cửa kéo Thẩm An An mất. Hắn mà vui nổi?

“Ta liều mạng vì , sinh tử, ăn mấy bữa cơm thì , cần gì keo kiệt ?”

“Vậy thì ăn nhanh lên, ăn xong biến cho sớm.”

“…”

Lý Hoài Ngôn câm nín, đúng lúc đó, cửa thư phòng đẩy . Một ảnh lười nhác thong dong bước : “Ai bảo biến?”

Lý Hoài Ngôn thấy Lăng Thần Dật, lập tức vui vẻ hẳn.

Lại thêm một kẻ tới “ăn chực”!

Lăng Thần Dật mặt đầy khó hiểu: “Ngươi gì thế?”

Lý Hoài Ngôn gãi mũi, : “Không gì. Chỉ là nãy Tiêu Uyên bảo ngươi phiền, ba ngày hai bữa mò đến ăn chực.”

Tiêu Uyên: “…”

Lăng Thần Dật khẽ nhướn mày, tất nhiên tin mấy lời ba xạo của Lý Hoài Ngôn: “Sợ là ngươi đang về chính thì .”

mà nghĩ cũng đúng, phu thế mới cưới ở nhà ân ái quấn quýt, cứ thích chạy ngoài ?”

Lý Hoài Ngôn xuống bên cạnh Lăng Thần Dật, sắc mặt thu , trầm giọng : “Trịnh đại nhân ngày mai sẽ xử trảm, dòng chính Trịnh gia cũng khó mà thoát tội. Nàng ngoài miệng , nhưng cảm nhận trong lòng dễ chịu. Nên đưa nàng ngoài, tìm Tứ Hoàng Tử phi chuyện, cũng coi như giải tỏa tâm tình.”

Lăng Thần Dật gật đầu nhẹ, gì thêm.

Không thể thừa nhận, Trịnh cô nương đúng là dứt khoát mạnh mẽ, quyết đoán sắc sảo, tán thưởng. Chỉ là...

Một nữ nhân thâm trầm như , Lý Hoài Ngôn thật sự thể kiểm soát ?

Trầm ngâm một lúc, vẫn nhịn mà hỏi: “Dạo mới thành , nàng … đối xử với ngươi thế nào?”

“Rất mà.”

Lý Hoài Ngôn đáp: “Nàng dịu dàng, hiền hậu, năng nhỏ nhẹ, đối xử với thì vô cùng ân cần.”

Rõ ràng dành cho Trịnh Nguyệt Nhi sự đánh giá cao.

“Chỉ là một chuyện…”

Hắn khẽ nhíu mày, thở dài ánh mắt tò mò của Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên: “Chuyện cũng trách nàng , là do đồng ý .”

“Trong phòng vốn bốn nha xinh , đều nàng cho đuổi hết. Ngay cả hầu nước cũng bằng mấy ma ma, mà nào nấy đến giật .”

Lý Hoài Ngôn chau mày, trông như thể ngắm mỹ nữ là chuyện khiến phiền não vô cùng.

Lăng Thần Dật nhướng mày: “Không ngươi nàng chịu , đồng ý cho ngươi tùy ý ‘vui đùa’ đó ?”

“...Lúc cưới thì nàng , nhưng mà…” - Hắn ngập ngừng, tiếp .

Lăng Thần Dật bật khẽ: “Không là ngươi lừa đấy chứ?”

“Làm gì chuyện đó! Là vì Trịnh gia xảy chuyện, sợ nàng vui nên chiều theo nàng một chút. Chờ qua giai đoạn , sẽ…”

“Ngươi sẽ thế nào?”

Lý Hoài Ngôn phồng má, mãi thành lời: “Dù … nàng chắc chắn sẽ lừa . Một dịu dàng như , thể ghen chứ.”

Lăng Thần Dật liếc Tiêu Uyên, ánh mắt đầy vẻ chờ xem kịch .

Lý Hoài Ngôn lầm bầm: “Thật mà… nàng thích như , chút ghen tuông cũng là chuyện dễ hiểu. Ta thể thông cảm . Ta là nam nhân, là phu quân của nàng, nhường nhịn nàng một chút cũng là điều đương nhiên. Có đúng , Tiêu Uyên?”

Tiêu Uyên thản nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái: “Ta rõ. Ta từng để nha hầu hạ.”

__

Trong Ngô Đồng viện.

Trong sân đầy ánh nắng, hai luôn băng đá, Mặc Hương bưng hầu ở một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-306-day-do-the-nao-day.html.]

Trịnh Nguyệt Nhi : “Chuyện , đa tạ Tứ Hoàng Tử phi.”

“Nàng chịu thật, giúp tránh ít phiền toái, lẽ đa tạ nàng mới đúng.”

Trịnh Nguyệt Nhi khẽ cong môi, cúi đầu chén bàn đá đang khẽ lay động, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngày mai… bọn họ sẽ ché-m đầu.”

Thẩm An An nhíu mày: “Không nỡ ?”

“Không … chỉ là đang nghĩ, liệu quá ích kỷ, quá nhẫn tâm. Vì sống những ngày yên cho bản mà dồn cả tộc chỗ ch-ết.”

Thẩm An An đáp: “Dù nàng, Trịnh gia cũng chẳng chống đỡ bao lâu.”

“Ta .”

Nàng gượng : “ họ ngục cũng là vì . Nếu trong lòng chẳng chút cảm xúc nào thì thật sự là lừa .”

cũng là phụ mẫu nuôi khôn lớn, cho dù giờ hợp, nhưng lúc cận kề cái ch-ết, vẫn thể vô tình.

Hai rơi im lặng, cùng nhâm nhi chén ánh nắng nhè nhẹ.

Một lúc , Thẩm An An bất ngờ mở lời: “Nếu thật sự nỡ, nàng thử cầu xin Lý Hoài Ngôn? Nhờ tay, còn thể giữ tính mạng cho mẫu nàng.”

Trịnh Nguyệt Nhi sững , hồi lâu gì.

Nàng hiểu rõ ý của Thẩm An An. Mạng sống của cả Thẩm phủ hiện giờ đều trong tay Tứ Hoàng Tử, việc Thẩm An An lời , thật là vì cảm kích sự thành thật và phối hợp của nàng, nên mới ngỏ ý tha cho mẫu nàng một con đường sống.

Ngón tay cầm chén khẽ siết , các đốt tay trắng bệch, nhưng vẫn thốt lời.

Thẩm An An liếc nàng một cái, cũng thêm gì.

Thể diện của Lý Hoài Ngôn, nàng và Tiêu Uyên đều sẽ nể. Còn lựa chọn , thì là chuyện của Trịnh Nguyệt Nhi.

“Trà của Tứ Hoàng Tử phi thật ngon.” - Nàng khẽ mỉm , chuyển sang chủ đề khác.

Thẩm An An cũng thuận theo, đổi sang chuyện khác.

“Lý Hoài Ngôn đây… từng thích cô nương nào ?”

Thẩm An An chớp mắt, vẻ tò mò hiện rõ khuôn mặt Trịnh Nguyệt Nhi, khẽ lắc đầu: “Ta .”

Nàng thể rằng những cô nương Lý Hoài Ngôn từng thích thể lấp đầy cả một viện, nhưng nếu hỏi tên, thật sự chẳng ai gọi là đặc biệt cả.

Trịnh Nguyệt Nhi chống tay lên má, mím môi: “Ta thật sự ghen tị với nàng, phu quân như Tứ Hoàng Tử. Hoàng Tử phi dạy dỗ thế nào ? Có thể chỉ cho ?”

Thẩm An An nghẹn lời.

Nàng nhớ, Lý Hoài Ngôn từng giống như . cô nương mặt đây, chẳng chút dáng vẻ cam chịu để khác đùa giỡn gì cả, e là đến cả trong giấc ngủ cũng đang tính xem nên trị thế nào .

“Tính khí khác . Khi quen Tiêu Uyên, vốn như , chẳng cần dạy bảo gì.”

Trịnh Nguyệt Nhi vẻ thất vọng.

“Nàng từng thấy , phủ Quốc Công của chẳng khác gì một vườn hoa, rực rỡ muôn màu, tranh khoe sắc. Ta tốn ít công sức mới thể đuổi sạch bốn trong phòng chính.”

“Lý Hoài Ngôn đồng ý ?” - Thẩm An An bất ngờ.

“Có lẽ hẳn là vui vẻ, nhưng dù gì cũng là phu thê mới cưới, gì cả. Chỉ là nếu sống những ngày bình yên, thì cũng hao tổn chút tâm tư thôi.”

Thẩm An An cúi đầu nhấp một ngụm .

Trịnh Nguyệt Nhi tràn đầy lo lắng: “Hôm nay những lời , xin nàng đừng kể với Lý Hoài Ngôn nhé. Nếu , chắc chắn sẽ lừa gạt cưới cho mà xem!”

“Yên tâm.”

Thẩm An An tất nhiên sẽ . Lý Hoài Ngôn phong lưu, Trịnh Nguyệt Nhi cũng chẳng dễ chơi. Hai thành phu thê, kiểu gì cũng trò vui để xem.

Hai chuyện trò thêm đôi chút, đó cùng dùng bữa tại đại sảnh, mới mỗi một ngả.

“Đã những gì ?” - Tiêu Uyên ôm lấy Thẩm An An, hỏi.

Nàng ngước mắt liếc một cái, đáp: “Tới học hỏi kinh nghiệm từ đấy, hỏi thể ‘thuần hóa’ như .”

“Gia vốn dĩ thế .”

Thẩm An An gật đầu: “Ừ, cũng thế đấy. Cứ đợi xem, Lý Hoài Ngôn kiểu gì cũng ngày nếm trái đắng cho xem.”

Chuyện Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật sớm đoán . Ai bảo Lý Hoài Ngôn chịu dùng đầu óc chứ, cũng coi như là gieo nhân nào gặt quả nấy.

__

Trên xe ngựa của phủ Lý Quốc Công.

Trịnh Nguyệt Nhi tựa vách xe, đầu cúi, sắc mặt phần buồn bã.

Nàng tính toán kỹ lưỡng, lợi dụng sự mềm lòng của Lý Hoài Ngôn và cả việc mới thành , mới thể tiễn bốn nha rời . những ngày sắp tới sống thế nào, nàng vẫn còn cần tính toán thêm.

Nàng từng ý định sẽ một thê tử xa cách, mắt nhắm mắt mở để mặc phu quân phong lưu tự tại.

Lý Hoài Ngôn tưởng nàng vì chuyện của Trịnh gia mà buồn lòng, bèn : “Ngày mai xử trảm, theo lệ thì hôm nay thể đến Đại Lý Tự thăm gặp. Ta cùng nàng nhé.”

cũng là cuối cùng gặp mặt, để còn tiếc nuối.

Trịnh Nguyệt Nhi hồn, liếc Lý Hoài Ngôn, khẽ gật đầu. Quả thật nàng chuyện với nhà.

“Phu quân, Tứ Hoàng Tử và Hoàng Tử phi quen ? Tình cảm của họ thật khiến ngưỡng mộ.”

Trịnh Nguyệt Nhi thẳng dậy, trong mắt ánh lên vẻ khát khao và hâm mộ chân thành.

Lý Hoài Ngôn , bọn họ đúng là một đôi ngốc tử.

Chỉ là từ đến nay, từng gặp đôi phu thê nào thể vì sợ ch-ết đến như .

khi đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Trịnh Nguyệt Nhi, trong lòng chút khó chịu: “Nàng là ý gì? Ta đối với nàng ?”

“Không .”

Trịnh Nguyệt Nhi tựa sát hơn, đặt đầu lên vai : “Chàng . Chỉ là, với phận nữ nhi, thật sự ngưỡng mộ thứ tình cảm như họ . Nếu thể lấy phu quân như thế, thì dù ch-ết, cũng hối tiếc.”

Lý Hoài Ngôn xong, mày nhíu càng chặt hơn. Trịnh Nguyệt Nhi tiếp: “ tình cảm như thế, quá mức hiếm . Gặp , với , là hơn hẳn đa nữ tử đời. Ta mãn nguyện.”

Sắc mặt Lý Hoài Ngôn lúc mới dịu đôi chút, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cằn nhằn: hai quá quen thuộc đến mức chẳng còn gì mới mẻ, suốt ngày quấn quýt bên , thì gì mà ngưỡng mộ cơ chứ?

Trên đời một đôi ngốc như thế là đủ .

Xe ngựa dừng cổng Đại Lý Tự, Lý Hoài Ngôn mấy câu với viên cai ngục, lập tức cho hai trong.

Trịnh Nguyệt Nhi cửa ngục, bỗng chốc cảm thấy chút sợ hãi. Nàng thể đoán bản sắp đối mặt với điều gì, trách móc, chửi rủa, thậm chí là nguyền rủa!

“Muốn ?”

Lý Hoài Ngôn hỏi: “Nếu gặp thì chúng về.”

Trịnh Nguyệt Nhi ngẩng đầu , cuối cùng khẽ mỉm kiên cường, nắm lấy tay bước trong.

Từ ngày nàng lựa chọn sống vì chính , tất cả những điều hôm nay đều định sẵn. Một khi bước khỏi vạch ranh , thì còn gì để hối hận nữa.

Nàng từng phụ lòng Trịnh gia. Là họ thương nàng, còn toan tính, dồn nàng đến đường cùng. Nàng chỉ là sống, mà khát khao sống, bao giờ là sai!

Trong ngục tối tăm ẩm thấp, càng sâu , những tiếng rên rỉ, than yếu ớt càng vang vọng ngừng. Bọn họ giống như những dã thú nhốt trong lồng sắt, móng vuốt mài mòn, chỉ còn ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng về hành lang mặt.

Tên cai ngục đưa hai đến một phòng giam, cuối cùng dừng : “Ở trong . Phiền Quốc Công gia nhanh chóng một chút, phía lệnh giám sát nghiêm ngặt phạm nhân .”

“Được.”

Lý Hoài Ngôn đáp lời, tên cai ngục liền vội vã rời khỏi hành lang.

Loading...