Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 307: Ngài Chỉ Còn Con Đường Ch-ết.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:18
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong một góc tối tăm của ngục giam, một phụ nhân tóc tai bù xù ôm lấy một đứa trẻ, lưng về phía cửa lao. Trên bộ đồ t-ù nhân của bà đầy dấu chân, hiển nhiên từng đánh đập tàn nhẫn.
Lý Hoài Ngôn khẽ : “Là phụ nàng đánh đó. Hai tranh cãi kịch liệt, lính canh còn cách nào nên đành tách giam riêng.”
Trịnh Nguyệt Nhi đoán điều đó.
Trong ngục, nếu tra tấn, đều là vết thương đổ má-u, thể chỉ là đánh đ.ấ.m đơn thuần như ?
Ngón tay nàng co , ánh mắt dần lạnh lùng, khẽ gọi một tiếng: “Mẫu .”
Người trong góc dường như khẽ động đậy, như một cái máy xoay đầu về phía cửa. Đôi mắt sưng đỏ đầy tuyệt vọng , khi rõ đến là ai, lập tức bừng lên ánh sáng.
“Nguyệt Nhi, là con đấy ư, con thật sự đến !”
Bà đẩy đứa bé trai trong lòng , lao thẳng về phía cửa ngục: “Mẫu ngay con sẽ nỡ bỏ mặc mẫu và dệ con . Nguyệt Nhi, là của mẫu , từ nay về mẫu sẽ đối xử tệ với con nữa, con cứu mẫu , ch-ết, thật sự ch-ết…”
Trịnh Nguyệt Nhi cúi mắt đôi bàn tay đang bám chặt lấy ống tay áo , khẽ dịch sang một bên.
“Nguyệt Nhi, mẫu sai thật mà…” - Giọng bà nức nở thê lương, đầy ân hận.
Trịnh Nguyệt Nhi đưa cho bà một chiếc khăn tay: “Phụ phạm trọng tội, Hoàng Thượng nổi giận, nữ nhi cũng cách nào chen lời .”
“Sao thể!”
Giọng của Trịnh phu nhân đột nhiên trở nên sắc nhọn: “Phu quân của con là Lý Quốc Công, còn mối quan hệ thiết với Tứ Hoàng Tử, thể mở lời? Con vẫn còn oán hận mẫu đúng , nên cứu !”
Trịnh Nguyệt Nhi chỉ lặng lẽ bà, đáp. Trịnh phu nhân to hơn, còn tức giận đẩy nàng một cái: “Nha đầu tàn nhẫn đến thế! Con định trơ mắt mẫu và con ch-ết ?!”
Lý Hoài Ngôn lập tức đưa tay đỡ lấy Trịnh Nguyệt Nhi từ phía , vững vàng giữ lấy nàng: “Nàng chứ?”
“Không .” - Nàng khẽ lắc đầu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Trịnh Nghiệp nhào tới, cố đưa một tay chạm tay áo của nàng: “Nghiệp Nhi sai , thật sự sai , tỷ cứu với…”
Cậu bé vốn nuôi dưỡng trong nhung lụa ngày nào, nay dơ bẩn, tiều tụy, còn chút vẻ ngạo mạn của ngày xưa khi còn ở trong khuê phòng của nàng.
Trịnh phu nhân ôm Trịnh Nghiệp, nửa quỳ đất mà lóc. Thấy Trịnh Nguyệt Nhi dù họ van xin thế nào cũng mảy may lay động, bà bắt đầu sang trách móc.
Bà kể lể công lao sinh thành dưỡng dục, mắng chửi Trịnh Nguyệt Nhi là đồ vô ơn, là con sói mắt trắng điều.
“Con ...”
Trịnh Nguyệt Nhi đột nhiên mở miệng: “Hôm nay con đến phủ Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử phi , nếu con nỡ, nàng thể niệm tình xưa, tha cho mẫu một con đường sống.”
Trịnh phu nhân đang rống lập tức im bặt, ngẩng đầu Trịnh Nguyệt Nhi, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“ con nhận lấy lòng của nàng .”
“Con gì cơ?”
Trịnh phu nhân như sét đánh trúng, thể tin nổi, trợn mắt Trịnh Nguyệt Nhi.
Trịnh Nguyệt Nhi lấy bình tĩnh, chậm rãi bước đến cửa ngục, xổm xuống, thẳng hai bên trong: “Vì con sống, sống một cuộc đời ràng buộc, bình yên mà sống. Mẫu , con hiểu quá rõ . Chỉ cần còn sống, con cả đời cũng thể thoát khỏi . Con như ... nên con thể cứu .”
“A—!”
Trịnh phu nhân như phát điên, trợn trừng hai mắt Trịnh Nguyệt Nhi, hệt như x-é xá-c nàng thành từng mảnh.
Bà dùng những lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa, chửi rủa, như thể đem tất cả sự dơ bẩn trút hết lên Trịnh Nguyệt Nhi.
Lý Hoài Ngôn bên cạnh cũng ngẩn nàng, trong ánh mắt là sự chấn động, như thể nữ nhân mặt xa lạ.
Trịnh Nguyệt Nhi gì, chỉ lặng lẽ Trịnh phu nhân phát điên, chửi rủa. Đợi đến khi bà mệt lả, còn sức mà thở, nàng mới chậm rãi cất lời: “Thời gian con nhiều. Nếu mẫu cứ tiếp tục như ... thì con sẽ ngay.”
Lồng ngự-c Trịnh phu nhân phập phồng dữ dội, nhưng đôi mắt vẫn trợn to, tiếp tục mắng nữa.
Trịnh Nguyệt Nhi nhẹ giọng : “Thật , con vẫn tình cảm với phụ mẫu. Dù mẫu thương con, dù xúi phụ đưa con chùa ni cô…”
“ mà, các bắt con lấy mạng để đổi lấy Trịnh Nghiệp. Không chút do dự nào, các bỏ rơi con.”
“Lúc đó chẳng còn cách nào khác!”
Trịnh phu nhân gào lên: “Với chẳng giờ con vẫn bình an vô sự đó ? Con Lý Quốc Công bảo vệ, còn con thì gì?”
“ mà mẫu ...”
Trịnh Nguyệt Nhi nghiến răng, ngón tay siết chặt: “Người mẫu con gi-ết... là Tứ Hoàng Tử phi. Nếu con thực sự , thì chỉ con ch-ết, thậm chí phu quân của con... cũng khó mà mạng.”
“Chàng là với con nhất đời , con thể vì các mà hại chứ.”
Nàng thể chấp nhận, thể trong khả năng của mà giúp đỡ họ cứu Trịnh Nghiệp, nhưng nàng thể chấp nhận việc họ lợi dụng, tính toán.
Giống như việc, yêu bạn, thể vì bạn mà hi sinh cả mạng sống, nhưng bạn phép ép buộc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-307-ngai-chi-con-con-duong-ch-et.html.]
Ánh mắt đầy quyết tuyệt và lạnh lẽo của Trịnh Nguyệt Nhi khiến Trịnh phu nhân cuối cùng cũng thấy sợ hãi.
Bà đưa tay định nắm lấy tay áo nàng: “Nguyệt Nhi, con cứu mẫu một thôi. Mẫu hứa sẽ quấy rầy cuộc sống của con nữa. Mẫu hứa sẽ thật xa, bao giờ xuất hiện mặt con nữa.”
Trịnh Nguyệt Nhi cúi mắt bàn tay đang vươn tới của bà , trầm mặc một lúc nhẹ nhàng nắm lấy.
“Mẫu , cái ác trong mẫu ... ăn sâu tận gốc rễ, kiếp e là sửa nổi nữa. Nghiệp Nhi vẫn còn nhỏ, lẽ vẫn còn thể cứu vãn. Ân tình ... con để dành cho .”
Nói xong, nàng rút tay về.
Trịnh phu nhân thể cứu nữa.
Còn Trịnh Nghiệp vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu thể nuôi dạy tử tế, còn cơ hội trở thành bình thường.
Nàng dậy, khuôn mặt dịu dàng vẫn giữ nụ .
ngay trong thời khắc sống còn, thương Trịnh Nghiệp nhất là đầu tiên đẩy nó , Trịnh phu nhân run rẩy đẩy nhi tử sang một bên: “Không! Mẫu nhất định sẽ lời con! Con cứu mẫu , xin con đấy! Mẫu sợ ch-ết, ch-ết !”
Trịnh Nguyệt Nhi gì, chỉ lặng lẽ hai bọn họ, biểu cảm.
Lý Hoài Ngôn bên cạnh nàng, đột nhiên cảm thấy lạnh toát .
Nàng rõ ràng đang mỉm , nhưng khiến sởn hết gai ốc.
“Phu quân.”
“Ừm...” – Lý Hoài Ngôn nuốt nước bọt.
“Chàng thể vì , một lời với Tứ Hoàng Tử phi ? Coi như là đền đáp công ơn của , xin nàng tha mạng cho Trịnh Nghiệp.”
Nàng với Lý Hoài Ngôn, nhưng ánh mắt chằm chằm Trịnh Nghiệp.
“Các yên tâm, nếu như dạy dỗ nó, thì chính tay sẽ gi-ết nó, để nó đoàn tụ với phụ mẫu suối vàng.”
Lý Hoài Ngôn sang Trịnh Nghiệp đang sợ hãi co rúm trong ngục, khẽ gật đầu.
Lúc , nỗi sợ trong lòng đứa trẻ ... lẽ còn lớn hơn cả .
“Trịnh Nghiệp, đồng ý chứ?”
Nàng cúi xuống, thẳng mắt Trịnh Nghiệp.
“Đệ... ... đồng... đồng ý.”
Chính ánh mắt dịu dàng , mỉm nếu lời thì nàng sẽ đích gi-ết .
Hình ảnh , Trịnh Nghiệp ghi nhớ suốt đời. Như một dấu ấn khắc sâu tận linh hồn, mãi mãi thể xóa nhòa.
__
Đêm hôm đó, Thẩm An An nhận tin tức.
Sau khi gia đinh bẩm báo xong, nàng khẽ cong môi , với Tiêu Uyên: “Cuối cùng, nàng vẫn mềm lòng .”
thể lý trí đến , kể cả nam nhân bình thường cũng chắc .
Nàng rõ bản gì, và cách quyết đoán mà lựa chọn.
Yêu bản , vĩnh viễn bao giờ sai.
“Cô nương sáng suốt quyết liệt như , xem , Lý Hoài Ngôn chắc chắn là gió đông thổi gục .”
Tiêu Uyên ôm nàng, lim dim mắt: “Thì cũng là đáng đời thôi.”
Cả Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật đều từng nhắc nhở , cứ cố lao đầu hố lửa, trách ai ?
Nữ nhân , bất kể lúc nào, chuyện gì, đều loại mà tên ngốc đó thể khống chế .
“ cũng chắc.” – Thẩm An An .
“Ta , nàng đối với Lý Hoài Ngôn là tình cảm thật, để tâm.”
Một chính kiến như , đến hỏi những vấn đề ngây ngô như thế, đủ cho thấy nàng coi trọng mối quan hệ với Lý Hoài Ngôn.
Tiêu Uyên mở mắt, tay mân mê khuy áo ngự-c nàng: “Cũng thể, tất cả chỉ vì sinh tồn thôi.”
“Một cô nương dù bản lĩnh đến , hậu thuẫn từ gia tộc, cũng khó mà sống nổi giữa kinh thành đầy quyền thế.”
“ nếu thể nắm Lý Hoài Ngôn trong tay, thì là một cuộc sống khác.”
Thẩm An An khẽ , gì thêm.
Dù thì họ cũng là phu thê, nàng cũng chẳng lo Trịnh Nguyệt Nhi sẽ hại Lý Hoài Ngôn.
Còn chuyện gió đông đè gió tây gió tây đè gió đông, thì đó... là thú vui riêng của phu thê thôi.