Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 308: Bùa Nhân Duyên.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:21
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết ngày càng trở nên oi ả, mùa hạ cũng chính thức gõ cửa. Tối hôm đó, cơn mưa đầu tiên của mùa hè ào ạt trút xuống.
Mây đen vần Vũ Nhu đè nặng phủ Tứ Hoàng Tử, khí ngột ngạt, nóng bức đến mức khiến nghẹn thở, tâm trạng cũng trở nên nặng nề khó chịu.
Tiêu Uyên tay cầm dù giấy dầu, từ thư phòng về thì bắt gặp nàng, một cô nương đang bậc cửa, hai tay chống cằm chờ .
Nước mưa chảy ròng ròng từ mái hiên xuống, văng tung toé khắp bậc thềm và hành lang. Y phục của nàng mưa thấm ướt hơn nửa, bên cạnh là Mặc Hương với đôi mắt hoe đỏ vì lo lắng.
Tiêu Uyên nhanh chóng bước lên bậc, vứt chiếc dù giấy sang một bên, đỡ nàng dậy.
“Chàng về ?”
“Sao đợi trong nhà? Chiều tối trời lạnh, lỡ nhiễm lạnh thì ?” – Hắn chau mày, sang trách Mặc Hương.
“Nô tỳ khuyên lâu , nhưng Hoàng Tử phi kiên quyết chịu . May mà cô gia về kịp.”
Nghe giọng trách nhẹ của , nàng liền giơ tay ôm lấy eo , thủ thỉ: “Ta sợ ở một … ở đây, ngủ .”
Tiêu Uyên nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, vòng tay bế nàng về chính phòng, giúp nàng y phục ướt, tắm gội và chải đầu.
Suốt quá trình, nàng chẳng gì, chỉ chớp mắt chằm chằm mắt mày .
“Nếu gặp , thì sai đến thư phòng báo, sẽ lập tức về với nàng.”
Nàng nhíu mày, vẻ mặt chút khó xử: “ đều bận việc triều chính, phiền…”
Tiêu Uyên dạo đúng là bận rộn, lực thúc đẩy tiến trình công vụ, nàng gần như chỉ thể thấy lúc đêm về, khi ngủ.
“Không gì quan trọng bằng nàng cả.”
Hắn khẽ vuốt má nàng, ánh mắt chất chứa yêu thương cùng đau xót.
“Đã dùng bữa tối ?”
Nàng gật đầu, giang tay: “Ta buồn ngủ .”
Tiêu Uyên liền xuống cùng nàng, ôm nàng lòng: “Ngủ , sẽ ở bên nàng.”
Nàng đổi sang tư thế thoải mái hơn yên tâm nhắm mắt .
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn ngừng rơi lộp bộp song cửa.
Không bao lâu, thở trong lòng dần trở nên đều đặn. Tiêu Uyên cúi đầu nàng, cẩn thận đặt nàng xuống, đắp kín chăn và bước ngoài phòng.
Đôi mắt Mặc Hương sưng đỏ vì : “Cô gia… dạo gần đây tình trạng của Hoàng Tử phi ngày càng nặng. Đôi khi đến cả nô tỳ nàng cũng nhận nữa. Xin hãy nghĩ cách cứu nàng … nô tỳ thật sự sợ, một ngày, nàng sẽ quên hết tất cả chúng .”
Nàng quỳ xuống, nức nở.
Những hành vi của Hoàng Tử phi còn giống trưởng thành bình thường nữa. Khoảnh khắc tỉnh táo chỉ là chớp nhoáng. Đáng sợ nhất, là nỗi sợ mất trí đang gặm nhấm tâm trí nàng từng ngày.
“Mỗi khi tỉnh táo, nàng thường cửa sổ, cả ngày nhúc nhích. Nếu cô gia về trễ, nàng cũng cho nô tỳ báo tin, chỉ đợi mãi đến tận đêm khuya khi sắp về mới chịu ngủ.”
Dù Hoàng Tử phi bao giờ , nhưng Mặc Hương hiểu rõ, nàng sợ. Sợ rằng sáng hôm thức dậy, sẽ trở thành một đứa trẻ 8–9 tuổi. Nàng nghĩ rằng chỉ cần bản ngủ, thì sẽ giữ sự tỉnh táo.
Điều đáng sợ nhất bệnh, mà là tâm bệnh. Mặc Hương sợ nàng sẽ tự giày vò đến sụp đổ.
Tiêu Uyên tựa ghế, hai tay buông thõng, đôi mắt đen thẳm vô hồn dõi ngoài ô cửa mưa như trút nước. Hắn một lời, nhưng nỗi bi thương và đơn độc đó khiến Mặc Hương cũng dần nín lặng.
Phải , đau khổ nhất, chính là cô gia.
Nàng chợt nhớ đến hôm , Hoàng Tử phi đột nhiên tỉnh nhưng nhận Tiêu Uyên. Vậy mà gì, giống nàng bật , mà vẫn bình thản như thường: xử lý công vụ, dùng bữa tối, để lộ cảm xúc.
đêm đó, ho má-u và ngất xỉu trong thư phòng. Khánh An dám báo về Ngô Đồng Viện, nàng cũng chỉ thể bịa chuyện, dối Hoàng Tử phi rằng công tử quá bận, tối nay thể về.
Đến bây giờ, kể cả lúc Hoàng Tử phi tỉnh táo, nàng cũng dám nhắc chuyện hôm đó.
“… Lui xuống .”
Tiêu Uyên cuối cùng cũng dời ánh , chậm rãi mở lời.
—
Mặc Hương nghẹn ngào, nức nở rời .
Qua tấm bình phong, vẫn thể thấy lờ mờ bóng giường. Tiêu Uyên ghế, lặng lẽ nàng. Hắn cứ như cho đến tận lúc gà gáy sáng mới chậm rãi dậy.
Như thường lệ khẽ chui chăn, kéo tấm chăn gấm lên đắp cho nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ta đến thư phòng đây, ngoan nhé."
Thẩm An An khẽ nhíu mày, hé mắt liếc một cái, đó ôm chăn trở , tiếp tục ngủ.
Tiêu Uyên mỉm , trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Trong thư phòng, Khánh An và Khánh Phong nhạy bén nhận hôm nay tâm trạng chủ tử gì đó đúng, bèn cẩn thận hầu hạ, dám một lời nào. Không khí phần căng thẳng.
Tiêu Uyên chồng công văn bàn nhưng hề động bút: "Khánh An."
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi đến nha môn một chuyến, bảo họ dán thông báo khắp nơi, tìm kiếm nhân tài y thuật cao minh, chỉ cần thể…"
Lời đột nhiên ngừng .
Khánh An đoán ý chủ tử, cắn răng khuyên nhủ: "Chủ tử, lúc triều đình đang căng thẳng, nếu chúng công khai tìm đại phu khắp nơi, e rằng sẽ kẻ dã tâm lợi dụng."
Tiêu Uyên hiểu rõ điều đó. Hắn sợ khác giở trò quyền mưu, nhưng Thẩm An An… nàng là điểm yếu duy nhất của . Hắn sợ bệnh tình của nàng sẽ kẻ khác lợi dụng để con cờ.
Vừa chỉ là quá nóng ruột. Giờ bình tĩnh , tựa lưng ghế, khẽ khép mắt. Cảm giác bất lực khiến Khánh An mà đau lòng.
Thư phòng chìm một lặng kéo dài.
Tiêu Uyên day trán, thần sắc dần trở nên lạnh lẽo. Đường nét khuôn mặt góc cạnh càng thêm trầm tĩnh và u ám.
Bệnh tình của Thẩm An An ngày một , thể để những kẻ tiếp tục cản trở nữa.
Chỉ khi lên vị trí , mới thể quang minh chính đại tìm danh y chữa bệnh cho nàng, cần e ngại bất cứ thủ đoạn nào. Chỉ quyền lực, mới thể bảo vệ nàng.
Hắn thể, cũng thời gian để tiếp tục chờ đợi nữa.
"Khánh An, ngươi truyền tin cung…"
__
Hôm , khi Thẩm An An tỉnh dậy thì phát hiện Tiêu Uyên đang ở trong phòng, ngay bên giường, chăm chú nàng, nàng giật b.ắ.n .
"Chàng… ở thư phòng?" - Giờ đáng lẽ đang xử lý công vụ mới đúng.
"Trời hôm nay nắng , đưa nàng ngoài một chuyến. Suốt ngày ở trong phòng cũng ."
Hắn cầm lấy y phục bên cạnh, đỡ nàng dậy mặc .
Thẩm An An còn ngơ ngác: "Đi ?"
"Hương Giác Tự, chúng dâng hương."
Chuyện giữa hai bọn họ thứ mà y thuật thể giải quyết. Hắn chỉ còn cách đặt niềm tin thần Phật, mong rằng lòng thành của thể đổi lấy thêm chút thời gian.
Hôm nay, sắc mặt của Thẩm An An trông khá hơn.
"Chàng xin bùa cầu duyên ?"
Nàng chớp đôi mắt sáng long lanh , bĩu môi: "Mấy hôm hỏi , còn bảo bận, thời gian cơ mà."
Động tác thắt đai lưng của Tiêu Uyên khựng .
"Vậy ? Ta nhớ."
Thẩm An An bĩu môi, vẻ đang giận dỗi mà gì.
Tiêu Uyên bật , đỡ nàng xuống giường, tự tay giày và tất cho nàng, gọi Mặc Hương giúp nàng chải đầu trang điểm.
Xe ngựa đợi sẵn phủ từ lâu. Tiêu Uyên dìu nàng lên xe, xuống bên cạnh. "Vẫn còn giận ?"
Thẩm An An cúi đầu, lời nào.
Hắn khẽ , giọng mang theo chút cưng chiều: "Phu nhân , vi phu lúc nào cũng thời gian."
" rõ ràng mấy hôm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-308-bua-nhan-duyen.html.]
Tiêu Uyên vẫn giữ nụ môi, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia u ám.
Chuyện xảy trong giấc mộng, nghĩa là ký ức của nàng chỉ dừng ở trong mơ, quên tất cả những gì hai từng trải qua ?
Nếu , một ngày nào đó nàng sẽ với ánh mắt đầy oán hận như ?
Chỉ nghĩ đến thôi, tim đau thắt .
"An An."
"Hửm?"
"Ta yêu nàng."
Thẩm An An khẽ sững , đó chậm rãi nở nụ : "Ta mà, ngày nào cũng , nhớ hết."
" vẫn với nàng."
__
Cơn mưa tạnh, khí vẫn còn phảng phất mùi đất ẩm. May mắn là khách hành hương đến Hương Giác Tự đông, con đường lên núi dẫm qua nhiều nên quá lầy lội.
Tiêu Uyên đỡ Thẩm An An xuống xe ngựa, từng bước từng bước dìu nàng lên núi.
Đi đến lưng chừng, Thẩm An An chút mệt. Tiêu Uyên cúi cõng nàng, nhưng xung quanh nhiều khách hành hương, khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
"Chàng đường đường là Hoàng Tử, để thấy sẽ ."
"Cõng phu nhân của , thấy thì ?"
Hắn để nàng phản đối, trực tiếp cõng nàng lên lưng, tiếp tục về phía đỉnh núi.
"Chủ tử."
Khánh An hạ giọng : "Trên đỉnh núi kiệu mềm dành riêng cho phu nhân quan , là để thuộc hạ gọi khiêng đến?"
"Không cần. Đã đến lễ Phật, thành tâm."
"… Vâng." - Khánh An cúi đầu lui về vài bước.
Trong lòng cảm thấy chút khó chịu. Vì tình trạng của Hoàng Tử phi mà chủ tử vốn tin quỷ thần giờ đây bắt đầu ký thác hy vọng những điều .
Thẩm An An lưng , trò chuyện. Dọc đường ít nam nữ xuống núi, nàng đều liếc thứ họ cầm trong tay. Nếu thấy ai cầm bùa chú, nàng liền với Tiêu Uyên rằng bùa cầu duyên của Hương Giác Tự linh nghiệm.
Nàng mang theo đầy mong đợi mà lên núi, thế nhưng tiểu hòa thượng tiếp khách hành hương thấy hai họ liền như gặp quỷ, lập tức đầu chạy thẳng về đại điện.
"……"
"Hắn ?"
Thẩm An An vô tội, khó hiểu hỏi Tiêu Uyên đang nắm tay nàng.
Sắc mặt Tiêu Uyên vẫn bình thản như thường: "Có lẽ thấy chúng đến, đặc biệt bẩm báo phương trượng để ngài đón tiếp."
Thẩm An An: "…… Phật tổ chẳng dạy rằng chúng sinh bình đẳng ?"
Đám thuộc hạ phía thấy lời của Hoàng Tử phi, nên thấy chua xót chỉ đành lặng lẽ ngước trời.
Quả nhiên, đúng như Tiêu Uyên , đầy nửa nén hương , phương trượng Hương Giác Tự vội vàng chạy , trán còn lấm tấm mồ hôi: "Tiêu thí chủ Tiêu, Thẩm thí chủ."
Thẩm An An bắt chước các hương khách khác, chắp tay cúi hành lễ, động tác suýt chút nữa khiến phương trượng giật nảy , sắc mặt cũng tái .
"Không hai vị đến đây hôm nay chuyện gì quan trọng?"
"Chúng xin một lá bùa cầu duyên của quý tự." - Thẩm An An thản nhiên .
Gương mặt phương trượng ngay lập tức trắng bệch, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh, cố gắng giữ vẻ thản nhiên: " Thẩm thí chủ đùa , sư Văn Âm viên tịch từ lâu."
Viên tịch ?
Thẩm An An ngơ ngác phương trượng.
Nếu phương trượng vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy hai , khi thật sự sẽ vẻ mặt vô tội của nàng lừa mất.
" đường đến đây, vẫn thấy nhiều nam nữ cầm bùa cầu duyên tay mà?"
Chẳng lẽ là đưa cho nàng? Thẩm An An nhíu mày, ngẩng đầu về phía Tiêu Uyên.
Họ đắc tội với ai ? Hay là trông quá đáng ghét?
Nghe , phương trượng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thản nhiên liếc Thẩm An An một cái, nhưng vẫn tin nàng thực sự chỉ vì lá bùa cầu duyên mà đến.
"Đó chỉ là một lá bùa thông thường. Nếu Thẩm thí chủ đến loại đó, trong đại điện , hai vị thể tự xin."
"Bùa chú cũng phân loại bình thường và bình thường ?" - Thẩm An An ngơ ngác hỏi.
Ánh mắt Tiêu Uyên chăm chú dừng phương trượng, một lúc lâu mới thu vẻ sắc bén, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm An An: "Bùa cầu duyên đại sư khai quang đương nhiên sẽ khác với bùa thông thường. An An thích, phiền đại sư khai quang giúp một lá, ?"
Dĩ nhiên, Thẩm An An vui vẻ, liền gật đầu.
Mi mắt phương trượng khẽ giật giật, trong lòng thầm dâng lên một nỗi bất an.
"Phương trượng yên tâm, phu thê chúng chỉ đến dâng hương, xin một lá bùa mà thôi."
Phương trượng vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng chẳng cách nào khác. Ông chỉ mong thể nhanh chóng tiễn hai vị "tai họa" xuống núi, liền gật đầu: "Lão nạp đạo hạnh tầm thường, nếu hai vị chê, xin mời theo ."
Tiêu Uyên nắm tay Thẩm An An cùng bước đại điện.
Trên bàn thờ nhiều lá bùa, tiểu hòa thượng mang nhang đến dâng lên cho hai . Thẩm An An chủ động đón lấy: "Ta tự bái là ."
Hắn là Hoàng Tử, thậm chí thể là bậc cửu ngũ chí tôn, quỳ bái thần Phật vì chuyện nhân duyên là điều thích hợp.
"Không , cầu xin thì tất nhiên cùng bày tỏ thành tâm." - Tiêu Uyên đỡ nàng quỳ xuống, chắp tay hành lễ.
Sau đó, hai dậy, cắm nhang lư hương.
cây nhang vốn đang cháy , ngay khoảnh khắc cắm lư hương đột nhiên gãy đôi, "tách" một tiếng rơi xuống bàn thờ.
Thẩm An An ngây , còn ánh mắt Tiêu Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Ngay cả phương trượng cũng từng chứng kiến chuyện kỳ lạ như .
Thấy sắc mặt Tiêu Uyên càng lúc càng âm trầm, phương trượng vội vàng châm thêm mấy nén nhang khác, đưa cho hai : "Có lẽ do nhang ẩm, hai vị thí chủ thử nữa xem ."
Tiêu Uyên mím môi chặt, nhưng ánh mắt của Thẩm An An, vẫn nhận lấy nhang, cùng nàng quỳ xuống lặp nghi thức.
Cầu nguyện, dâng hương.
nhang một nữa gãy thành hai đoạn.
Sắc mặt phương trượng tái nhợt, trong lòng chỉ cảm thấy Hương Giác Tự sắp gặp đại họa.
" Tiêu thí chủ, lẽ là do chất lượng nhang . Hay hai vị thử xin một quẻ, lão nạp sẽ tự giải quẻ cho hai vị?"
Thẩm An An kéo tay Tiêu Uyên đang chìm trong u ám, mỉm với phương trượng: "Vậy phiền đại sư ."
phương trượng chỉ cảm thấy nụ của nàng mang theo một sự quỷ dị khó tả.
Người , kẻ xuất gia dối, nhưng vì sự an nguy của cả ngôi chùa, ông buộc một lời thiện ý.
Tiểu hòa thượng mang đến một ống xăm, đưa cho Thẩm An An. Nàng kéo tay Tiêu Uyên cùng quỳ xuống, bắt đầu lắc quẻ.
Tiêu Uyên im lặng phối hợp, nhưng đôi mắt thâm trầm vẫn dán chặt ống xăm, trong đáy mắt hiện lên một màu tối tăm khó lường.
Nhìn chăm chú đến mức mu bàn tay Thẩm An An cũng bắt đầu lạnh .
Một thẻ xăm rơi , tiểu hòa thượng cung kính dâng lên phương trượng. Đến lúc , Thẩm An An mới đặt ống xăm xuống, sang Tiêu Uyên: "Chàng ? Sao trông chẳng vui chút nào?"
"Không gì." - Tiêu Uyên nở một nụ , dịu dàng xoa nhẹ mái tóc nàng.
Khi Thẩm An An dậy tìm phương trượng để giải quẻ, lặng lẽ về phía lư hương, nơi cây nhang gãy đôi. Trong đáy mắt lóe lên tia điên cuồng và dữ tợn.
Lúc nãy, hai dâng hương, chỉ cầu nhân duyên, mà còn cầu cả một điều khác.
Vậy nên, việc nhang liên tục gãy… nghĩa là điều đó phép ?
Thần Phật chấp nhận ư?
nếu cứ ép buộc thì ?!
Tiêu Uyên lặng lẽ thẳng pho tượng Phật, một luồng khí thế sắc bén cuộn trào, như thể hủy diệt tất cả.