Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 309: Nhược Điểm.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:24
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiêu Uyên."
Thẩm An An cầm tấm bùa duyên phận chạy đến, nắm lấy tay : "Là quẻ thượng thượng! Còn bùa ghi tên chúng , nếu giữ gìn cẩn thận, đời chúng sẽ nhân duyên ."
Ánh mắt Tiêu Uyên lướt qua lá bùa trong tay nàng, đó kín đáo liếc phương trượng bên cạnh.
Người phía lập tức cúi đầu.
Chột ?
Tiêu Uyên thu hồi ánh mắt, khẽ , gật đầu với Thẩm An An: "Vậy chúng thôi."
"A Di Đà Phật, thí chủ thong thả." - Phương trượng vội vàng .
Tiêu Uyên nắm tay Thẩm An An rời khỏi Hương Giác Tự, chuẩn xuống núi. Trước khi , bỗng đầu dặn dò Khánh An: "Ngươi một chuyến núi."
Khánh An ngẩn , lập tức hiểu ý chủ tử, hàng mày khẽ nhíu .
Ngày đó, bọn họ tận mắt thấy th-i th-ể của Đại sư Văn Âm, cũng tự chứng kiến quá trình an táng, lẽ nào còn thể giả ?
Ánh mắt Tiêu Uyên u tối sâu thẳm, từng hành động của phương trượng cứ ngừng tái hiện trong đầu , khiến khỏi nghi ngờ: "Dẫn theo nhiều , khai quan."
"Rõ!"
Thẩm An An đang chăm chú tấm bùa trong tay, thấy bèn ngẩng đầu lên .
Tiêu Uyên thu hồi ánh mắt, vẻ lãnh đạm nãy lập tức tan biến, như thể chỉ là ảo giác của nàng. Hắn khẽ : "Đi thôi, chúng về phủ."
__
Hoàng cung.
Tại một cánh cổng nhỏ hoang vắng, một vị công công khoác bộ trang phục thái giám cúi đầu, cẩn trọng bước về phía . Cuối cùng, dừng ở một góc tối, đầu quan sát xung quanh, xác nhận ai theo dõi mới nhanh chóng lẻn một hòn giả sơn bên cạnh.
Hắn hề rằng, ngay khi biến mất, trong bóng tối, một bóng đen lướt qua, nhẹ nhàng đáp xuống tán cây lớn giả sơn.
Chẳng bao lâu , từ trong đó vọng những tiếng tranh cãi kìm nén.
"Ta còn bạc chứ? Bao nhiêu , trả bao nhiêu nợ cờ bạc..."
"Đã thì cứ để đánh gãy tay gãy chân ! Ta quản nổi nữa, cũng chẳng còn cách nào. Ngay từ lúc bọn họ đẩy cung, và cái nhà đó đoạn tuyệt ân nghĩa !"
Đôi mắt kẻ áo đen cây lóe sáng, rướn lên phía , cố gắng rõ hơn.
Giọng đứt quãng tiếp tục truyền : "Chính vì đang hầu hạ Hoàng Thượng, càng thể chuyện hồ đồ, tùy ý che giấu. Nếu để Hoàng Thượng , dù bao nhiêu cái mạng cũng đủ ch-ết!"
"Ngươi cái gì?"
Lưu công công đột nhiên thốt lên một tiếng the thé, nhưng nhanh chóng hạ giọng: "Ngươi ... đánh ch-ết ?"
"Trời ơi, nghiệt chướng! Sao dám chuyện như , hại ch-ết !"
"Ta quản thế nào đây? Ta chỉ là một hoạn quan, chẳng lẽ ba đầu sáu tay, thể chống trời như đại quan nhất phẩm chắc?"
Một giọng khác cuối cùng cũng cất lên: "Xin ngươi, cầu xin ngươi đấy! Đây là cuối cùng, hãy giúp nó thêm một nữa! Ngươi giờ như , cả nhà chỉ còn trông cậy ngươi để nối dõi tông đường, ngươi nỡ lòng nó t-ù ché-m đầ-u ?"
"Lỡ tay thương, tội đến mức ch-ết, cùng lắm là t-ù mười mấy năm thôi!" - Lưu công công lạnh giọng.
"Không ! Người mà nó thương quan hệ họ hàng với quan trong triều, nha môn trực tiếp phán t-ử hì-nh ! Con ơi, con là niềm hy vọng lớn nhất của nhà , con nhất định cứu lấy con!"
"Thôi , đừng nữa!"
Lưu công công dường như thở dài một thật dài, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đây là cuối cùng, để nghĩ cách."
"Được! Được! Được! Ta đội ơn con!" - Người vội vàng đáp.
"Ta sẽ lập tức đưa ngươi ngoài, từ nay về đừng theo nhóm thái giám lo việc cung ứng mà lẻn cung nữa! Nếu quan hệ với thái giám phụ trách thu mua, nếu khác phát hiện, tất cả chúng đều mất mạng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-309-nhuoc-diem.html.]
"Được! Được! Được! Ta ngay! Đi ngay!"
Trên tán cây, kẻ áo đen nheo mắt, trong chớp mắt lặng lẽ rời .
Chẳng bao lâu , hai từ giả sơn bước . Lưu công công khẽ liếc lên cây một cách kín đáo, nhẹ gật đầu với nữ nhân trung niên bên cạnh.
Kẻ áo đen nhanh chóng băng qua con đường trong cung, rẽ khu vực của Ngự Lâm Quân. Một lát , từ bên trong bước một nam nhân trẻ tuổi mặc thường phục, thẳng hướng cổng cung mà .
"Ơ? Lão Trương, hôm nay ngươi chẳng ca trực ?"
Người gọi là Trương Lão Thất ngây ngô: "Đại ca Lưu hôm nay xin nghỉ bệnh, đến ca cho ."
Nghe , hỏi bĩu môi: "Nghỉ bệnh cái gì, tám phần là trốn tìm vui ! Hắn thấy ngươi dễ bắt nạt nên sai khiến thôi."
"Đều là đồng nghiệp cả, giúp một chút ."
Trương Lão Thất thật thà, khiến nhiều xung quanh khẩy, đầy khinh thường.
Đợi khuất, phì một bãi nước bọt xuống đất: "Đồ vô dụng!"
Trương Lão Thất vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô, ung dung bộ khỏi cung, nhanh chóng biến mất nơi cuối quan đạo.
__
Chiều tối, phủ Ngũ Hoàng Tử.
Tiêu Thiên đang lật xem những cuốn sách mà Thân Doãn Bạch để thì quản gia gõ cửa bẩm báo: "Điện hạ, cầu kiến."
"Vào ."
Không lâu , một kẻ áo đen trùm mũ theo chân quản gia bước . Hắn cung kính ôm quyền hành lễ: "Điện hạ, tìm điểm đột phá."
Người chính là ám vệ mà Thân Doãn Bạch để , tuyệt đối trung thành.
Tiêu Thiên đặt sách xuống, chằm chằm kẻ áo đen, thuật đầu đuôi sự việc, sắc mặt ngày càng căng thẳng.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Thuộc hạ tận tai , tuyệt đối sai!"
Tiêu Thiên lên tiếng, chìm suy nghĩ sâu xa.
Hắn hiểu rõ những thủ đoạn trong hoàng cung, nhưng rõ rằng một thường dân lẻn cung khó như lên trời, gần như là điều thể.
Hắn đem thắc mắc .
Với đôi phu thê , chỉ thể cẩn trọng hết mức, bởi vì chỉ cần sai lầm dù chỉ một bước, sẽ lập tức rơi vực thẳm vạn trượng.
Trương Lão Thất cau mày suy nghĩ một lát, : "Dù Lưu công công cũng là hầu cận Hoàng Thượng, đến cả những kẻ phụ trách mua sắm cho cung đình cũng sắc mặt mà hành động. Vì lấy lòng , lén đưa một cung cũng chuyện quá khó."
Tiêu Thiên im lặng, dường như đang cân nhắc kỹ lưỡng.
Một lúc , chậm rãi lên tiếng: "Chuyện cần điều tra thật cẩn thận. Ngươi đến phủ dò xét một chuyến, tìm hiểu thực hư. Nếu đúng như , thì…"
"Rõ." - Trương Lão Thất nhận lệnh, lập tức biến mất màn đêm.
Tiêu Thiên suốt đêm chợp mắt, chỉ yên trong thư phòng chờ tin tức. Cuối cùng, đến lúc trời tảng sáng, Trương Lão Thất về.
"Chủ tử."
Hắn cầm tay một xấp giấy tuyên, đó ghi nhiều thông tin.
"Thuộc hạ đến Lưu phủ, cũng dò hỏi khắp hàng xóm láng giềng. Lưu gia nhờ con trai trong cung mà từng là một gia đình khá giả. tên đứa con út thì bất tài vô dụng, nghi-ện cờ b.ạ.c nặng, chỉ trong nửa năm thua sạch gia sản. Vài ngày , còn gây á-n mạ-ng, hiện đang giam trong nha môn, phán ché-m đầu kỳ thu hoạch!"
"Đây là hồ sơ của nha môn về gia đình , thông tin đều trùng khớp, thể giả."
Tiêu Thiên lật xem những tờ giấy mà Trương Lão Thất đưa, ánh mắt dần trở nên u ám, khóe môi khẽ nhếch lên.
Một khi nắm điểm yếu… thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.