Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 310: Túy Vân Lâu.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:27
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm hôm đó, Khánh An trở về với vẻ mặt nặng nề, khẽ gọi một tiếng: "Gia."
Tiêu Uyên sắc mặt liền đoán đại khái sự tình, nhẹ nhàng đẩy Thẩm An An đang tựa chân dậy: "Vi phu ăn bánh ngọt trong bếp , phu nhân thể chuẩn một chút ?"
"Vâng, ngay." - Thẩm An An chút nghi ngờ, rời .
Đợi đến khi cửa thư phòng khép , Tiêu Uyên mới lạnh giọng hỏi: "Đại sư Văn Âm… trong quan tài?"
Khánh An nhíu mày, gật đầu: "Mộ phần dấu hiệu đào xới, xem khi chúng rời đêm , đào mộ."
Tiêu Uyên lạnh một tiếng. Để trốn tránh , lão già đó đúng là tốn ít tâm cơ.
"Gia tăng nhân thủ. Bất kể dùng đến thủ đoạn nào, cũng lôi lão bằng ."
Khánh An nhận lệnh, lập tức rời .
Tiêu Uyên cuối cùng cũng trút một phần lo lắng. Đại sư Văn Âm ch-ết, thì tình trạng của Thẩm An An, ít nhất vẫn còn hy vọng.
Hắn xử lý thêm chút tấu chương mới rời thư phòng trở về Ngô Đồng viện. Vừa bước cửa, liền thấy Thẩm An An ngủ gục bên bàn.
Mặc Hương lúc cũng bưng khay bánh ngọt , giật : "Sao ngủ ? Khi nãy nô tỳ rời , Vương phi còn tỉnh táo mà… đang ngẩn ."
Không hiểu , gần đây Vương phi ngày càng mệt mỏi, uể oải. Ngoài thời gian ở thư phòng cùng Vương gia, hầu như lúc nào cũng đang nghỉ ngơi hoặc một chỗ ngẩn ngơ, khi cả mấy canh giờ.
Tiêu Uyên đưa tay hiệu im lặng, đó nhẹ nhàng bước đến, bế Thẩm An An lên, đặt nàng xuống giường trong phòng.
"Cô gia, đây là bánh Vương phi dặn nhà bếp chuẩn riêng cho ngài."
Tiêu Uyên đưa tay nhận lấy, Mặc Hương liền dâng khay lên. Hắn lấy một miếng bỏ miệng, nhai chậm rãi, nhưng nếm mùi vị gì.
"Ngươi lui xuống ."
Mặc Hương khẽ mím môi, lui ngoài, tiện tay đóng cửa .
Tiêu Uyên lấy khăn lau vụn bánh dính tay, đầu , lặng lẽ cô nương đang say ngủ giường.
Hắn , dạo gần đây tình trạng của nàng ngày càng nghiêm trọng, buồn ngủ, ngẩn ngơ, thiếu tập trung, phản ứng chậm chạp. Ngay cả khi chuyện với nàng, cũng lặp nhiều nàng mới thể hiểu .
"An An, đừng sợ…"
Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng: "Có ở đây, nhất định sẽ cứu nàng."
Hắn cúi xuống, áp mặt sát má nàng, như thật lâu động đậy.
Trăng lên cao, ngọn nến tưởng chừng tắt trong phòng bất ngờ cháy sáng lên, nhảy nhót vài cái bừng sáng. Chẳng bao lâu , cánh cửa phòng đẩy , Tiêu Uyên trong bộ cẩm bào màu đen bước .
"Cô gia."
"Trông nom Vương phi cho ."
Mặc Hương lập tức gật đầu nhận lệnh.
Tiêu Uyên ngẩng đầu ánh trăng một lát, sải bước rời khỏi Ngô Đồng viện. Mặc Hương theo bóng lưng , cảm thấy gần đây chắc chắn sắp xảy chuyện lớn, nhưng nàng dám hỏi. Bổn phận của nàng là chăm sóc Vương phi cho thật .
Tại thư phòng của phủ Tứ Hoàng Tử, ánh nến mờ nhạt, chỉ đủ để thấy xung quanh. Tiêu Uyên đẩy cửa bước , xuống phía bàn.
Một góc tối trong phòng bỗng động tĩnh, một bóng đen từ từ lên, bóng dáng ánh nến kéo dài.
Kẻ đó mặc đồ đen, giọng khàn khàn khó : "Gia."
"Bên thế nào ?"
"Đã bắt đầu hiệu quả bước đầu."
Tiêu Uyên nhíu mày: "Tiếp tục đẩy nhanh tiến độ, thể đợi lâu hơn nữa."
…..
Hai ở thư phòng thêm một khắc nữa, cánh cửa nhẹ mở , bóng đen như mèo vụt ngoài, nhảy lên mái nhà, biến mất trong màn đêm.
Chốc lát , Tiêu Uyên cũng rời khỏi thư phòng, trở về Ngô Đồng viện. Trước khi bước cửa, đầu dặn Khánh Phong: “Đến phủ Lý Quốc Công một chuyến, bảo ngày mai đến gặp .”
Sáng sớm hôm , Lý Hoài Ngôn một đến phủ Tứ Hoàng Tử. Chỉ là cúi đầu, mày ủ mặt ê, trông chẳng khác gì kẻ chịu cú sốc lớn, uể oải mệt mỏi vô cùng.
Lăng Thần Dật lúc cũng đang ở trong thư phòng cùng Tiêu Uyên, thấy dáng vẻ liền nhướng mày: “Sao thế? Cuộc sống khi thành thuận lợi ?”
“Cút.”
Lý Hoài Ngôn lườm một cái: “ vẫn còn khá hơn tên độc như ngươi.”
Trong lòng chất đầy những nỗi khổ thể , chỉ tuôn , nhưng sợ nhạo nên đành cắn răng chịu đựng.
Tiêu Uyên chau mày liếc một cái: “Nếu ngươi , thì bàn chính sự thôi.”
Lý Hoài Ngôn há miệng, ngậm , phất tay một cái: “Mấy chuyện cỏn con, tự lo . Chính sự mới là quan trọng.”
Hiển nhiên đang bênh vực Trịnh Nguyệt Nhi. Đã là phu thê tình thâm, Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật cũng chẳng buồn dây việc riêng tư của khác, liền bắt đầu bàn chính sự.
Lý Hoài Ngôn xong, mày nhíu chặt: “Chuyện thật khó, nhưng ngươi thật sự nghĩ kỹ ? Làm gấp gáp thế , e là sẽ sơ hở…”
“Ta thể đợi nữa.”
Đôi mắt Tiêu Uyên ánh lên vẻ u tối: “Càng nhanh càng .”
Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật liếc , trong mắt đều lộ rõ lo lắng: “Lẽ nào thể của tẩu tẩu… nặng thêm ?”
Tiêu Uyên từ lâu âm thầm tìm kiếm những cao nhân kỳ sĩ, chuyện đó bọn họ đều . Chỉ là rõ những đó liệu thể gì với căn bệnh kỳ lạ của Thẩm An An .
Tiêu Uyên im lặng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta ngay.” - Lý Hoài Ngôn dậy rời khỏi thư phòng.
__
Tại phủ Lý Quốc Công.
Trịnh Nguyệt Nhi đang do bà mối dắt tới, từng một nàng tỉ mỉ quan sát.
“Phu nhân cứ yên tâm, đám đều là thế trong sạch, việc lanh lẹ gọn gàng, phép tắc cũng dạy dỗ nghiêm.” - Bà mối tươi .
Trịnh Nguyệt Nhi gật đầu.
Bà nhanh chóng nhận vị Quốc Công phu nhân chọn giống những phu nhân nhà khác. Người thường xem tay chân, chọn ai chăm chỉ, siêng năng, thật thà. vị … chọn mặt. Mà chọn mấy đến giật .
Tuy , trong nhóm nha đưa tới đây, dù cũng chọn lọc kỹ, nên cũng đến mức tệ. Chỉ là thuận mắt mà thôi.
Quả nhiên, cuối cùng Trịnh Nguyệt Nhi chọn một lớn tuổi hơn chút, môi dày, răng vẩu ngoài.
“Chọn họ là .”
“Vâng , hai là rẻ nhất, ánh mắt của Quốc Công phu nhân quả thật độc đáo.”
Bà mối vui mừng khôn xiết, nhưng cũng chợt tỉnh , phủ Quốc Công nào thiếu ba năm đồng bạc? Bèn nhanh chóng đổi giọng: “Ý dân nữ là… ánh mắt thật tinh tường.”
Trịnh Nguyệt Nhi mặt đổi sắc: “Đi tìm quản gia lĩnh bạc .”
Bà mối , dẫn đám nha còn đang ngơ ngác rời .
Trên đường, họ gặp ít nha khác, tất cả đều hiểu thua kém ở điểm nào. Bà mối thở dài: “Thôi, trách thì trách các ngươi… đủ thôi.”
“Ta hiểu …”
Một nha nhỏ giọng : “Nghe Quốc Công gia phong lưu đa tình, Quốc Công phu nhân , chắc là để phòng ngừa thì …”
Bà mối nhíu mày, lườm câu đó: “Đây là nơi ngươi thể ăn bừa bãi ?”
Nàng lập tức im bặt.
Tiểu Khiết, nha hồi môn theo hầu bên cạnh Trịnh Nguyệt Nhi hai mới chọn, khóe miệng chút co rút: “Phu nhân, hai … định sắp xếp thế nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-310-tuy-van-lau.html.]
“Cho các nàng thư phòng của Quốc Công gia hầu hạ, đỏ thắm tay áo, thơm hương sách vở nha.”
“……”
Chỉ e chẳng thơm hương, mà là bốc mùi thì . Quốc Công gia mà thấy, chừng dọa cho nhảy dựng lên.
“Phu nhân, như … là ạ? Liệu Quốc Công gia nổi giận ?”
Trịnh Nguyệt Nhi nhấc chén nhấp một ngụm, nhíu mày liếc Tiểu Khiết một cái: “Nổi giận? Tại nổi giận? Ta cấm sủng hạnh nha trong phủ . Chàng thích ai thì cứ thoải mái để các nàng hầu hạ là . Huống hồ là chính thê, là đích giao quản việc bếp núc trong phủ, tuyển ai, dùng ai, chẳng lẽ nên do quyết định ?”
Tiểu Khiết á khẩu, lời nào. Những lời phu nhân sai, nhưng mà… thế rõ ràng là đang trói chặt Quốc Công gia còn gì.
Bởi vì trong phủ, đừng là mĩ nhân yểu điệu, đến cả ngũ quan đoan chính cũng chẳng mấy ai. Mà Quốc Công gia thì mắt cao hơn đầu, thể để ý đến mấy đó?
Trịnh Nguyệt Nhi chẳng để tâm: “Dù thì những gì hứa khi thành , đều .”
……
“ , Quốc Công gia ?”
Tiểu Khiết nhíu mày: “Sáng nay rời phủ từ sớm. Theo lời gia nhân thì hình như đến phủ Tứ Hoàng Tử.”
Trịnh Nguyệt Nhi chau mày, liếc trời: “Giờ , lẽ nên về mới đúng. Ngươi dò hỏi xem, còn ở phủ Tứ Hoàng Tử .”
Nàng đến phủ Tứ Hoàng Tử là để bàn việc chính sự, nên từng quấy rầy. Ngược còn chu việc, đợi về.
Nàng hào hứng phân phó ma ma bếp chuẩn mấy món thích ăn, còn đích chọn một bình rư-ợu ngon.
Ma ma rời , Tiểu Khiết , chỉ là đầu cúi gằm, như thể dám thẳng mặt Trịnh Nguyệt Nhi.
Nụ mặt Trịnh Nguyệt Nhi lập tức tắt ngấm, môi mím : “Chàng còn ở phủ Tứ Hoàng Tử?”
“Xe ngựa trở về , Quốc Công gia rời khỏi phủ Tứ Hoàng Tử từ trưa … một … đến Túy Vân Lâu.”
Hắn… đến thanh lâu?
Sắc mặt Trịnh Nguyệt Nhi lập tức tái nhợt, thể cũng lảo đảo như sắp ngã. Họ mới thành bao lâu, mà đến kỹ viện ?
Nhanh đến … chán ghét ? Một cơn chua xót dâng lên, nhanh chóng khiến mắt nàng mờ vì nước.
“Phu nhân…” - Tiểu Khiết đỏ hoe cả mắt, lòng xót xa vô cùng.
“Tỷ tỷ, về .”
Một giọng rụt rè vang lên. Trịnh Nghiệp bước phòng, lễ phép cúi chào: “Hôm nay phu tử dạy chữ, còn giao bài tập về nhà nữa.”
Hắn lấy một xấp giấy tuyên từ trong cặp, đưa cho Trịnh Nguyệt Nhi: “Đây là bài tập hôm nay của ở thư viện, xin tỷ tỷ xem qua.”
Trịnh Nguyệt Nhi nuốt nước mắt ngược trong, nhận lấy từng tờ giấy lật xem: “Viết tệ, nhưng nét chữ vẫn cần luyện thêm. Về phòng tiếp tục luyện, ngày mai thấy sự tiến bộ.”
“Vâng ạ.”
Trịnh Nghiệp ngoan ngoãn nhét xấp giấy trở cặp sách.
Hắn dè dặt nàng, kìm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ ? Có ai bắt nạt tỷ ?”
“Không .”
Trịnh Nguyệt Nhi , hiếm hoi nở nụ : “Về viện của .”
Trịnh Nghiệp mừng rỡ vô cùng. Kể từ khi Trịnh gia sụp đổ, thì ché-m đầ-u, thì lưu đày, sợ đến run rẩy. Sau đó tỷ tỷ đón về, nhưng tỷ tỷ nghiêm khắc hơn cả phu tử.
“Vâng! Đệ nhất định sẽ cố gắng.”
Hắn ôm chặt cặp sách, lập tức rời khỏi viện chính như chạy trốn.
Không đổi, mà là... sợ. So với việc chơi đùa, càng sợ ch-ết hơn.
Sợ tỷ tỷ thấy lời, một ngày nào đó sẽ thẳng tay đẩy khỏi cửa phủ, ché-m đầ-u tha!!
Trịnh Nguyệt Nhi bóng dáng nhỏ bé của , trong đáy mắt dần dâng lên một tia ấm áp dịu dàng.
Ngày tháng vẫn tiếp tục. Nàng thể thoát khỏi hố lửa như Trịnh gia, chẳng là dựa chính ? Vậy thì, hôn sự … nàng cũng thể tự nắm giữ và bảo vệ .
Nàng đối xử với dịu dàng hiền thục, mềm mỏng đủ đường mà chẳng gì. Đã , mềm thì cứng rắn thôi.
“Ta nhớ trong của hồi môn một ma ma hiểu y lý, ngươi đưa bà tới viện chính hầu hạ .”
Tiểu Khiết khựng một chút: “Phu nhân, đó là ma ma hạ đẳng, đại phu chính quy, là mà phu nhân nhặt từ ngoài đường về, đây chuyên khám bệnh cho… mấy cô nương ở chỗ đó.”
“Ta . Cứ đưa bà tới bên , tự tính toán.”
“Vâng.” - Tiểu Khiết cúi đầu đáp.
“Đi thôi, chuẩn xe ngựa, chúng đến Túy Vân Lầu.”
Nghe , Tiểu Khiết giật bắ-n , mặt đầy kinh ngạc: “Phu nhân, gì cơ?”
Trịnh Nguyệt Nhi dậy bước ngoài.
Tiểu Khiết theo mà tim cứ như treo lơ lửng, thỉnh thoảng liếc trộm sắc mặt cô nương nhà , kéo đến kỹ viện bắt , chắc phu nhân là đầu tiên ở kinh thành chuyện , nổi danh mới là lạ, thế nào cũng chỉ trỏ lưng.
Xe ngựa dừng Túy Vân Lầu, Tiểu Khiết vẫn đang cố gắng níu kéo cuối: “Phu nhân, là thôi ạ, cô gia vốn là sĩ diện, nếu hôm nay lớn chuyện, e rằng sẽ oán trách phu nhân mất.”
Trịnh Nguyệt Nhi cúi mắt bàn tay Tiểu Khiết đang nắm lấy tay áo , trong mắt hiện lên một tia giằng co, nhưng nhanh hóa thành kiên định: “Nếu , thì chỉ thể chấp nhận và nhẫn nhịn suốt đời.”
Tiểu Khiết thế, khẽ buông tay xuống. Trịnh Nguyệt Nhi lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước thẳng trong Túy Vân Lầu.
Bà chủ kỹ viện thấy nàng thì giật , vội vàng đón: “Không phu nhân là cô nương nhà ai, chỗ của nô gia là kỹ viện, tiếp nữ khách ạ.”
Trịnh Nguyệt Nhi sớm điều tra vị trí mà Lý Hoài Ngôn thể đang ở, nàng nhấc váy lên, thẳng lên lầu hai. Bà chủ hoảng hốt, lầu hai là quý khách, bà lập tức định cản , nhưng Tiểu Khiết chắn đường.
Nhìn dáng vẻ của Trịnh Nguyệt Nhi, rõ ràng thường, thể là phu nhân nhà quan. Bà chủ dám để mấy gã to con tay, đành ngoài ngừng gọi to, mong lang quân nhà nàng thấy mà kịp thời né tránh, đừng để bắt quả tang.
Tiếng động lầu khiến ít chú ý. Gia đinh canh cửa thấy Trịnh Nguyệt Nhi lên lầu, sắc mặt lập tức đổi, vội vàng gõ cửa báo tin: “Quốc Công gia! Quốc Công gia!”
Trong phòng nhã gian, Lý Hoài Ngôn và một nam tử áo xanh đang đối diện, chuyện nhỏ giọng. Sau bức bình phong xa, một cô nương đang gảy đàn.
Nam tử áo xanh nhíu mày, trông vẻ thoải mái: “Lý , bàn chuyện chính sự, thể chọn nơi nào khác ?”
Lý Hoài Ngôn nhướng mày: “Chỗ càng ồn ào thì chuyện nghiêm túc mới càng an . Triệu hiểu , để dẫn ngươi tới vài , ngươi sẽ thấy cái ở đây.”
Nam tử áo xanh chỉ gượng.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lý Hoài Ngôn cau mày, chút bực bội: “Ồn ào cái gì ?”
Gia đinh lập tức đẩy cửa bước , vô cùng hoảng loạn: “Quốc Công gia! Là… là phu nhân đến!”
Mà còn trông vẻ giận dữ!
“Phu nhân nào?”
Lý Hoài Ngôn sửng sốt một lúc, vốn quen lui tới chốn phong hoa, nhất thời kịp phản ứng rằng giờ là thê tử.
Hắn đầu sang nam tử áo xanh: “Phu nhân của ngươi ?”
“… Ta còn lấy thê tử.” - Nam tử áo xanh lắc đầu.
“Là Quốc Công phu nhân!”
Gia đinh sức khoát tay giải thích, Lý Hoài Ngôn lập tức bừng tỉnh, phắt dậy: “Cái gì? Trịnh Nguyệt Nhi?!”
Gia đinh gật đầu cứng đờ. nam tử áo xanh lập tức lên: “Ý tứ của Tứ Hoàng Tử, thần ghi nhớ.”
Nói xong liền nhanh chóng lẩn phòng trong, chuyện hai gặp mặt tuyệt đối thể để khác .
Lý Hoài Ngôn còn đang ngây , thì cửa nhã gian đẩy , Trịnh Nguyệt Nhi bước .
Bà chủ kỹ viện cũng theo tới nơi, thấy cảnh tượng trong phòng liền đoán phận Trịnh Nguyệt Nhi, tay chân cuống quýt rút lui ngay lập tức.