Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 311: Xấu Đến Giật Mình.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:29
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Nguyệt Nhi đảo mắt quanh căn phòng một lượt thu ánh mắt, lên bậc thềm nơi Lý Hoài Ngôn đang .

Ban đầu chột , ngay đó chau mày, trong lòng bực bội khó chịu, lửa giận vô cớ cũng bốc lên: “Nàng tới đây gì?”

“Ta…” - Trịnh Nguyệt Nhi mở miệng, nước mắt lăn dài má.

Nàng hề giả vờ, chỉ là khi đối mặt với sự chất vấn và khó chịu của Lý Hoài Ngôn, nàng thể kìm nỗi tủi và buồn bã trong lòng.

“Ta ở phủ chuẩn sẵn những món thích ăn nhất để chờ về. Vậy mà đến Túy Vân Lâu. Ta tin… nên mới đến xem thử.”

Nàng , trong mắt đầy thất vọng.

Lý Hoài Ngôn cảm thấy như vu oan, trong lòng nổi cáu, nhưng giọng vô thức dịu xuống:

“Ta tới đây là để bàn chuyện chính sự.”

Huống chi, dù tới tìm vui thì cũng là việc rõ ràng từ khi thành . Vậy mà nàng dám tới tận thanh lâu để bắt quả tang !!!

… chúng mới thành , đối xử với như ?”

“…”

Lý Hoài Ngôn suýt thì phát điên, cô nương rốt cuộc là hiểu tiếng ?

Hắn hiệu bằng mắt với gia đinh, kẻ đó lập tức bước đến mời cô nương đang đàn rời .

“Cửu Nhi.”

Lý Hoài Ngôn chợt gọi. Cô nương đàn tranh lập tức dừng bước, khẽ cúi thi lễ hiểu chuyện: “Quốc Công gia yên tâm, nô gia điều gì nên , điều gì nên.”

Lý Hoài Ngôn gật đầu, hiệu cho nàng lui xuống.

Cửu Nhi? Một cái tên thật mật.

Trịnh Nguyệt Nhi cắn chặt môi.

Chẳng gì đáng để bận tâm. Hắn vốn dĩ vẫn luôn như , nàng từ khi thành . Quá khứ là quá khứ, .

“Trịnh Nguyệt Nhi, nàng đang hả?”

Lý Hoài Ngôn tức giận , thật sự tức giận!

“Chính … sẽ cho danh phận và thể diện xứng đáng với một chính thất. Là sai , mà còn hung dữ với thế .”

Trịnh Nguyệt Nhi , khiến Lý Hoài Ngôn tức đến mức đầu ong ong.

Hắn đúng là điên , mới thể nghĩ đến chuyện thành . Nữ nhân vốn loài sinh vật lý lẽ, nghĩ như trong đầu, buột miệng thốt .

Trịnh Nguyệt Nhi sững , cổ họng như nghẹn bởi một khối bông, chẳng thể thốt nên lời.

Chỉ vì một câu như ... mà thể xóa sạch những tháng ngày giữa hai ?

Nàng cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy thất vọng. Mãi đến lúc đó, Lý Hoài Ngôn mới nhận lỡ lời.

Hắn dịu giọng, trầm thấp : “Là do chúng thỏa thuận từ khi thành hôn. Nàng nàng chịu , mới lấy nàng. Nếu thì…”

“Nếu … thì vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ lấy , đúng ?” – Trịnh Nguyệt Nhi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo.

Lý Hoài Ngôn nàng, nhàn nhạt đáp: “.”

Hắn thể đổi bản tính của , nên bắt buộc Trịnh Nguyệt Nhi rõ thực tế.

Trong phủ, nàng ầm ĩ thế nào cũng thể mắt nhắm mắt mở cho qua. bên ngoài… thì tuyệt đối thể!

“Hay là… những gì nàng khi cưới đều là lừa gạt ? Chỉ để thoát khỏi Trịnh gia?”

Lý Hoài Ngôn thấy lòng khó chịu, lợi dụng, mà là vì nàng dối. Cảm tình mà nàng với … cũng là giả?

Khoảnh khắc đó, lòng tự tôn của một nam nhân tổn thương sâu sắc. Hắn trầm mặt , đây là đầu tiên Trịnh Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt như .

Nàng đáp, chỉ đột ngột bước về phía bình phong. Lý Hoài Ngôn nhíu mày, thì thấy giọng nhẹ nhàng của nàng: “Phòng thứ hai bên trái, ở ngoài đang theo dõi các ngài. Khi công tử rời , nhớ cẩn thận.”

Người nam nhân áo lam đang trốn bên trong thì ngẩng đầu về phía bình phong. Trong ánh mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng thon thả của nữ nhân , giọng lúc nàng cãi với Lý Hoài Ngôn … giờ đây khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-311-xau-den-giat-minh.html.]

thấy chút quen thuộc.

“Đa tạ phu nhân nhắc nhở.”

Trịnh Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đáp , đến bên Lý Hoài Ngôn, giọng bình thản, như thể từng cuộc cãi vã nào xảy : “Phu quân, chúng về thôi.”

Lý Hoài Ngôn mím môi, cau mày nàng: “Làm nàng những điều đó?”

“Vừa thấy, một vạt áo xanh lộ phía ngoài. Khi gia đinh đến bẩm báo với , thoáng thấy vạt áo đó lóe lên biến mất. Chúng cố ý cãi một trận, bọn họ chắc chắn thấy, sẽ nghi ngờ .”

Lý Hoài Ngôn nghẹn họng.

Hắn hề nghi ngờ lời Trịnh Nguyệt Nhi là thật giả, nhưng nhớ những lời thốt khi nãy, lòng bỗng dâng lên chút hối hận, mặt cũng đỏ bừng.

“Đi nhanh thôi.”

Trịnh Nguyệt Nhi bước , vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng dáng vẻ đầy khí thế rời khỏi nơi đó.

Lý Hoài Ngôn khẽ liếc , kín đáo hiệu cho gia đinh, cũng trầm mặt rời .

Trên xe ngựa, khí chìm trong sự im lặng. Hai đối diện , ai lời nào. Lý Hoài Ngôn mấy định lên tiếng, nhưng mỗi mở miệng đều thành lời. Còn Trịnh Nguyệt Nhi cũng giữ im lặng.

Hôm nay… nàng quá bốc đồng.

Thời gian hai bên lâu, tình cảm của Lý Hoài Ngôn dành cho nàng cũng sâu sắc. Nếu vì kẻ lén xuất hiện đúng lúc, nàng thực sự nên thu xếp tình huống .

Trịnh Nguyệt Nhi khẽ cúi đầu, hàng chân mày nhíu chặt. Có lẽ những ngày qua chiều chuộng khiến nàng lầm tưởng, quên mất vốn là cao thủ tình trường.

Không chỉ với nàng, lẽ với bất kỳ ai, cũng đều thể dịu dàng như thế. chính sự dịu dàng khiến nàng ảo tưởng, cho rằng bản nắm trái tim .

Nghĩ đến đó, cả thể xác lẫn tinh thần nàng như chùng xuống.

Xe ngựa dừng cổng phủ, hai một một bước xuống, trong.

Vừa đến chính viện, Lý Hoài Ngôn liền trông thấy bàn ăn với những món nguội lạnh từ lâu. Một cơn ân hận bất giác trào dâng trong lòng.

Trịnh Nguyệt Nhi dịu giọng phân phó nha dọn dẹp .

Lý Hoài Ngôn chau mày, cuối cùng cũng mở lời: “Hôm nay… là nặng lời, nàng đừng để trong lòng.”

Trịnh Nguyệt Nhi cụp mắt, khựng một chút, lắc đầu: “Không trách . Là do chủ động đến tìm, mới tình cờ chạm mặt như . Nếu xét cho kỹ, đúng là của .”

Nàng khẽ ngẩng đầu , ánh mắt bình tĩnh: “Hôm nay đến… đúng là để bắt gian .”

Lý Hoài Ngôn chút cạn lời.

Hắn chủ động xuống thang, nàng chỉ cần thuận theo là , cứ thẳng thừng rõ ràng như thế chứ?

mà... khi thành chúng rõ với mà.”

.”

Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Chỉ là khi hạ nhân bẩm báo, nhất thời nóng ruột, mất kiểm soát. Là của , xin . Lần sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của .”

Lý Hoài Ngôn mím môi, xuống đối diện nàng, trong lòng khó tả, áy náy, khó hiểu, chút bực bội vì cảm thấy như lừa dối.

Tiểu Khiết bưng cơm canh lên, Trịnh Nguyệt Nhi gắp những món thích cho bát, dịu dàng : “Ăn cơm .”

Lý Hoài Ngôn cầm đũa mà lòng chẳng để .

Hắn thể để lùi bước , nếu chẳng trúng lời của Lăng Thần Dật ? Rằng lừa? Không , tuyệt đối !

Trịnh Nguyệt Nhi lặng lẽ một cái cúi đầu ăn tiếp.

Với nam nhân , mềm mỏng cũng , cứng rắn cũng xong, nàng nghĩ cách khác mới .

“Ta sắp xếp hai nha mới cho thư phòng của , tay chân lanh lẹ, chỉ là diện mạo nổi bật lắm. Nếu ý, thể khác.”

Lý Hoài Ngôn lập tức đáp: “Diện mạo quan trọng, chỉ cần việc . Người mà phu nhân chọn, tất nhiên đều là .”

Trịnh Nguyệt Nhi gật gật đầu.

Lý Hoài Ngôn tiếp tục ăn cơm. chỉ một canh giờ , khi tận mắt thấy hai nha mà nàng là “tay chân lanh lẹ, diện mạo bình thường” ... lập tức hối hận vì lời .

Bình thường cái gì chứ, rõ ràng là kinh hoàng!

Loading...