Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 312: Biến Động Nơi Biên Ải.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:32
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bên tai Thẩm An An vang lên giọng gọi gấp gáp của Mặc Hương. Nàng khẽ mở hé mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của Mặc Hương, liền hỏi khàn khàn: “Chuyện gì ?”
Giọng khô khốc, mệt mỏi khiến nàng nhắm mắt ngủ tiếp.
“Vương phi, thiếu phu nhân đến , hình như chuyện gấp gặp , đang đợi trong phòng bên.”
“Thiếu phu nhân?”
Thẩm An An lặp một , chợt mở bừng mắt: “Là tẩu tâu ?”
Mặc Hương âm thầm thở phào, may mà hôm nay Vương phi tỉnh táo, nếu thì chẳng giải thích cho xuôi với thiếu phu nhân.
“Vâng.”
Thẩm An An vén chăn bước xuống giường, bảo Mặc Hương chuẩn y phục và chải đầu, hỏi: “Ngươi là chuyện gì ?”
Nàng sợ bản quên mất điều gì quan trọng, đến lúc gặp tẩu tẩu để lộ sơ hở.
“Hình như liên quan đến chuyện của đại công tử, nhưng thiếu phu nhân đang mang thai ba, bốn tháng , khi là đến thăm nàng hoặc sai đưa đồ, hôm nay nô tỳ thấy nàng hoảng loạn lắm, mắt sưng đỏ cả lên vì , dám chậm trễ nên lập tức đến bẩm báo.”
Trong lời của Mặc Hương ngầm gửi gắm ẩn ý.
Thẩm An An nhẹ giọng đáp, đợi sửa soạn xong liền ngay sang phòng bên.
“Tẩu tẩu.”
Lâm Vũ Nhu đang lau nước mắt, thấy nàng liền dậy hành lễ.
“Không ngoài, tẩu đừng khách sáo.”
Thẩm An An bước lên đỡ lấy nàng : “Đã xảy chuyện gì ? Có đại ca tin tức gì gửi về ?”
Lâm Vũ Nhu khựng .
Thẩm An An ư?
Nàng lén liếc Mặc Hương, cũng tỏ mơ hồ.
Vậy là Tứ Hoàng Tử gì với Thẩm An An, rõ ràng đang giấu nàng. Nếu vội vàng chạy đến thế , chẳng trái ý Tứ Hoàng Tử ?
“Tẩu tẩu.”
Thẩm An An nhíu mày: “Có gì cứ thẳng, đừng giấu .”
Lâm Vũ Nhu vẫn còn lưỡng lự, cuối cùng chỉ nhẹ lắc đầu.
Tứ Hoàng Tử chắc chắn lý do của , nàng thể phá hỏng chuyện giữa phu thê .
“Không gì, chỉ là… lâu gặp , nên đến thăm.”
Thẩm An An dĩ nhiên tin: “Vậy tẩu ? Mắt sưng đến nỗi sắp mở nổi kìa.”
Câu thốt , Lâm Vũ Nhu kìm nữa, nước mắt tuôn trào.
“Tẩu tẩu của , chuyện gì thì , chỉ cần giúp , nhất định sẽ nghĩ cách. Nếu là chuyện của đại ca, ngoài , tẩu còn tìm ai nữa?”
Lâm Vũ Nhu ôm bụng, cúi , bất chợt che miệng nức nở bật …
, Thẩm gia nay còn như xưa, ngay cả cha chồng cũng thể dò hỏi tình hình nơi biên cương. Ngoài Thẩm An An , còn ai thể giúp Thẩm Trường Hách cả.
Thẩm An An đưa tay đỡ tẩu tẩu xuống ghế, Lâm Vũ Nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng run rẩy: “Vài ngày , đại ca còn gửi thư về, vẫn . sáng nay trong buổi thiết triều, Thượng thư bộ Binh tấu rằng đêm qua nhận báo cáo khẩn, biên cương liên tiếp thất thủ ba trận, đại ca ... mất tích, sống ch-ết rõ.”
Thẩm An An sững sờ.
“Sao thể như ? Mấy ngày còn thấy bản tấu ở thư phòng Tiêu Uyên, rằng chuyện ở biên ải vẫn suôn sẻ.”
“T cũng nghĩ . chuyện là do chính Thượng thư bộ Binh tấu, Hoàng Thượng lập tức phái Thế Tử phủ Vĩnh Ninh dẫn Hầu binh tiếp viện. Phụ đích mang tin về phủ, thể là giả ?”
Toàn Thẩm An An lạnh toát, đầu óc cuồng. Mặc Hương lập tức đỡ lấy nàng xuống:
“Vương phi đừng lo, cô gia đang ở thư phòng, lát nữa chúng sang hỏi là rõ.”
Thẩm An An như nắm cọc cứu sinh, ánh mắt sáng lên: “, ngươi đúng. Ta sẽ hỏi Tiêu Uyên ngay. Tẩu tẩu, tẩu đừng lo, hãy an dưỡng cho . Chuyện của đại ca, nhất định sẽ nghĩ cách!”
Nếu chuyện là thật, thì cho dù trả giá thế nào, nàng cũng sẽ tìm bằng đại ca trở về.
Đại ca xuất chinh vì nàng, vì khi đối diện với Lâm Vũ Nhu, Thẩm An An tránh khỏi cảm giác áy náy khôn cùng, trong lòng nặng trĩu.
Trong bụng tẩu tẩu còn đang mang thai, nếu thật sự xảy chuyện với đại ca, cả đời nàng sẽ sống trong day dứt và tự trách.
Sau khi tiễn Lâm Vũ Nhu về, nàng còn căn dặn quản gia lấy một ít thuốc bổ trong kho, đặt lên xe ngựa cho tẩu tẩu vội vã rảo bước đến thẳng thư phòng.
Khi đến sân, gặp Lăng Thần Dật từ thư phòng bước , tay xách theo một túi hành lý, rõ ràng là chuẩn cho một chuyến xa.
Mắt Thẩm An An tối sầm, tim như rơi xuống đáy vực.
“Biểu .”
“Ngươi định xa ?”
Lăng Thần Dật khẽ gật đầu, nhiều, chỉ liếc mắt Tiêu Uyên đang theo bước khỏi thư phòng.
Hành động nhỏ của càng khiến tim Thẩm An An lạnh ngắt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chầm chậm lan lên khắp .
Lăng Thần Dật nán lâu, nhanh chóng rời . Tiêu Uyên bước xuống bậc thềm, nhẹ nhàng ôm lấy nàng lòng: “Không đang nghỉ ngơi ? Sao chạy đến đây?”
“Vừa nãy tẩu tẩu đến.”
Tiêu Uyên khựng , trầm mặc .
Thẩm An An ngẩng đầu , một tay nắm chặt lấy áo : “Tiêu Uyên, đừng giấu . Đại ca chuyện ? Huynh mất tích thật ? Trong báo cáo khẩn sống ch-ết rõ, rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào?”
“Đừng vội.”
Tiêu Uyên dắt nàng thư phòng, tay nhẹ xoa lưng nàng, dịu dàng trấn an: “Yên tâm , đại ca sẽ .”
Thẩm An An thể yên tâm ? Trái timnàngô như ném lên chảo dầu nóng, từng cơn nhức nhối.
Nàng dám tưởng tượng, nếu đại ca thật sự gặp chuyện , nàng đối mặt thế nào.
Sắc mặt nàng tái nhợt: “Rõ ràng mấy ngày còn truyền tin thắng trận, đột nhiên mất tích?”
“An An.”
Tiêu Uyên ôm nàng lòng, mặt nàng áp thắt lưng , ấm và mùi hương quen thuộc của khiến nàng cảm thấy an ủi phần nào.
“Tin , đại ca sẽ . Chỉ cần chờ thêm một thời gian, nhất định sẽ trở về.”
Thẩm An An ngẩn , chậm rãi ngước mắt . Nàng gì, đôi mắt đen trong veo lặng lẽ chằm chằm Tiêu Uyên. Chỉ một thoáng, dường như nàng hiểu điều gì.
“Chàng chắc chắn chứ?”
Tiêu Uyên khẽ gật đầu: “Ta bao giờ lừa nàng ?”
Thẩm An An khẽ nhíu mày, đầu bắt đầu đau âm ỉ. Nếu đây là một ván cờ, liệu cần thiết để Lăng Thần Dật chinh biên ải ?
Hay là Tiêu Uyên chỉ đang an ủi nàng?
trong lòng nàng, thể phủ nhận dần dần bình tĩnh . Nàng mím môi, nhẹ nhàng ôm lấy eo : “Tiêu Uyên, đời , tin tưởng nhất chính là .”
__
Trong nhà lao tối tăm và ẩm ướt, vài trói chặt rải rác đất, ngừng quằn quại.
Họ về phía thiếu niên tuấn tú đang ghế, ai nấy đều mở to mắt, tràn đầy sợ hãi.
“Người đến ?” - Thiếu niên đầu, hỏi tiểu đồng bên cạnh.
“Trương Lão Thất mang vật tùy của họ cung , chắc bao lâu nữa sẽ kết quả.”
Thiếu niên khẽ gật đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua từng đang đất, cuối cùng dừng ở một trong đó.
Miệng bịt , nhưng vẫn điên cuồng phát những tiếng “ừm ừm” khó hiểu, như hét lên điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-312-bien-dong-noi-bien-ai.html.]
“Gỡ miếng giẻ trong miệng .” - Thiếu niên lệnh.
Tên gia đinh lập tức tiến lên theo. Người cởi trói liền há miệng hít sâu mấy , trừng lớn đôi mắt, hung hăng trừng thiếu niên: “Ngươi đại ca là ai ? Ngươi dám bắt , nhất định sẽ ch-ết thây!”
“Vô lễ!”
Gia đinh giơ chân đá ngã lăn đất, giận dữ quát: “Ngươi là thứ gì mà dám đe dọa Ngũ Hoàng Tử?!”
Lời dứt, kẻ liền sững , ánh mắt từ căm hận chuyển thành ngây dại, hoảng loạn:
“Ngũ... Ngũ Hoàng Tử?”
Hắn đảo mắt quanh, cả co rúm , lùi dần về phía , giọng run rẩy: “Ngũ Hoàng Tử, tiểu nhân... tiểu nhân chỉ là ăn hồ đồ thôi, tiểu nhân chỉ là một kẻ thấp kém họ Lưu, đáng nhắc tới…”
Dù ngu đến , cũng hiểu rõ: dù đại ca tuy chút quyền thế trong cung, nhưng cũng chỉ là một thái giám hầu hạ khác. Mạng sống của kẻ như , chỉ trong một câu của chủ nhân. Hắn thể nghịch ngợm, ngỗ ngược, nhưng cũng rõ đời những mà nhảy lên trời cũng dám chọc .
Ban đầu tưởng đối phương thả khỏi lao là vì sợ đại ca .
“Lưu công tử quá khiêm tốn .”
Tiêu Thiên đổi tư thế, lười biếng tựa ghế, giọng lạnh nhạt mà thâm sâu: “Lưu công công là Tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, đến cả bá quan văn võ trong triều, bao gồm cả , cũng tranh lấy lòng. Ngươi thể chỉ là kẻ họ Lưu tầm thường chứ?”
Nghe xong những lời , "Lưu công tử" hề cảm thấy vui mừng, ngược cả run lên bần bật.
Những chuyện đấu đá trong cung, từng kể qua. Hắn hiểu quá rõ, tám phần là trở thành mục tiêu, lợi dụng để uy hi-ếp đại ca . Hắn ham chơi nhưng ngu.
“Ngũ Hoàng Tử, ngài bắt tiểu nhân chỉ e chẳng ích gì . Tiểu nhân chỉ là thứ rác rưởi, ăn chơi trác táng đủ trò, đại ca sớm đuổi tiểu nhân khỏi nhà . Nếu ngài tay, cứ nhằm hai .”
Hắn chỉ cặp phu thê già đang một bên đất: “Đại ca tiểu nhân hiếu thuận nhất, dù tức giận đến , chỉ cần phụ mẫu lóc, nhất định sẽ đưa tiền chu cấp. Dùng họ để uy hiếp, còn thể hữu dụng, chứ dùng tiểu nhân... mong còn chẳng kịp tiễn tiểu nhân xuống mồ nữa là.”
Tiêu Thiên nheo mắt , ánh mắt trầm lắng như làn gió lạnh cuối thu.
“Cùng là một nhà, mà chỉ vì mạng sống của , ngươi sẵn sàng vứt bỏ cả và đại ca luôn hết lòng giúp đỡ ngươi. Loại má-u lạnh như ngươi, ghét nhất đời.”
Lời dứt, gia đinh siết chặt nắm đấm, vung tay đ.ấ.m thẳng tên Lưu tiểu tử . Chẳng mấy chốc, trong ngục vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Tiêu Thiên lặng lẽ , đôi mắt tối , ánh lên vẻ phức tạp.
Làm , thể vô lương tâm đến mức đó? Đại ca… chẳng nên là thiết nhất đời ?
Tên đánh lăn lộn đất, ngừng cầu xin tha mạng. Tiêu Thiên mở miệng, gia đinh cũng dừng tay.
“Ngũ Hoàng Tử.”
Trương lão Thất liếc tình hình trong ngục bước đến bên cạnh Tiêu Thiên: “Người đến .”
Lúc Tiêu Thiên mới hiệu cho gia đinh dừng . Không lâu , một mặc áo đen trùm kín đầu vội vã bước . Vừa thấy đất, đôi mắt lộ bên ngoài chợt co rút .
“Ngũ Hoàng Tử… chuyện là ?”
Vừa giọng , ba đang co rúm run rẩy đất lập tức nhận phận đến, ánh mắt sáng lên: “Đại ca, mau cứu !”
“Lão đại!”
“Lão đại, ngươi cứu ngươi! Không thể để nhà họ Lưu tuyệt hậu !”
Trong đáy mắt Lưu công công thoáng hiện vẻ thất vọng sâu sắc, ánh ông dành cho ba cũng lạnh băng hẳn.
“Ý của , chắc Lưu công công cần rõ nữa.”
Lưu công công thu ánh mắt, chau mày : “Ngũ Hoàng Tử cũng , Hoàng Thượng hiện vẫn đang nổi giận vì chuyện của Thân Thượng thư. Nô tài chỉ là một thái giám, thể giúp gì chứ.”
Tiêu Thiên cúi đầu, gương mặt ẩn trong bóng tối khiến rõ sắc thái: “Nếu Lưu công công thành ý, thì thôi .”
Hắn phất tay, tên gia đinh tiến về phía Lưu tiểu tử. Tên bây giờ mặt cắt còn giọt má-u, cuống cuồng lùi , gào lên khản cả giọng. Phu thê Lưu gia cũng bắt đầu sang chỉ trích Lưu công công.
“Đủ .”
Lưu công công nhắm mắt , mở , nghiến răng : “Lão nô thể thử một phen, nhưng dám đảm bảo kết quả.”
Tiêu Thiên khoát tay, nhẹ giọng : “Lưu công công cứ cố hết sức. Gia đình ngài, sẽ đối đãi tử tế.”
Lưu công công dĩ nhiên tin lời .
“Nếu chuyện thành công, xin Ngũ Hoàng Tử giữ lời, thả nhà . Từ đó chúng coi như ai nợ ai.”
Tiêu Thiên ngước mắt ông : “Công công chẳng lẽ tiếp tục vị trí hiện tại nữa ? Với một thái giám mà , đó là cực hạn .”
Khóe môi Lưu công công khẽ nhếch: “Lão nô chỉ sợ mạng mà ngày hưởng thụ.”
Trước khi rời , Lưu công công đầu Lưu tiểu tử đất. Ánh mắt ông sâu thẳm, lạnh băng. Đối phương thì nước mắt nước mũi đầm đìa, ánh mắt cầu xin tha thiết, nhưng trong đáy mắt phẳng lặng chút gợn sóng.
“Đại ca, chờ đến cứu … Huynh nhất định đến đấy…”
…
Gia đinh đưa Lưu công công rời khỏi địa lao, vòng vèo qua nhiều ngả lên một chiếc xe ngựa rời .
Cơn giận mặt Lưu công công dần tan, đó là nét trầm ngâm. Một lúc , ông lệnh cho phu xe đổi hướng, cuối cùng dừng một căn viện cũ kỹ bỏ hoang.
“Các ngươi ở đây, để bất kỳ ai đến gần. Ta sẽ ngay.”
“Vâng.”
Lưu công công ở trong đó suốt gần một canh giờ mới trở , nhẹ nhàng khép cửa phòng , lên xe ngựa rời .
Khi trở về hoàng cung, một tiểu thái giám từ xa trông thấy ông , như gặp cứu tinh: “Công công, ngài cuối cùng cũng về ! Bệ hạ lúc đang nổi giận, bọn nô tài ai dám hầu hạ.”
“Một lũ vô dụng.”
Lưu công công trừng mắt lườm bọn họ một cái, bưng chén , chậm rãi bước điện.
“Ngươi ?” – Hoàng đế lạnh giọng hỏi.
Lưu công công nở nụ nịnh nọt: “Bệ hạ dạo gần đây thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh vì ác mộng, nô tài liền đến Thái y viện một chuyến, xem cách gì chữa dứt điểm . Trương chưởng viện trong dân gian một phương thuốc hiệu quả, lão nô liền cả gan dẫn theo mấy cung nhân chuyên lo việc mua sắm ngoài tìm phương thuốc , nên mới về muộn. Mong bệ hạ thứ tội.”
Hoàng đế chau mày, từ từ thả lỏng: “Cũng xem như ngươi lòng, dậy .”
“Tạ ơn bệ hạ trách tội.”
Lưu công công dậy, mỉm : “Lão nô đem phương thuốc giao cho Ngự thiện phòng , lát nữa họ sẽ sắc thuốc, dâng lên cho bệ hạ dùng.”
Hoàng đế nhướng mày: “Thái y còn bó tay, phương thuốc dân gian thể hữu hiệu ?”
Thực lòng ông chẳng đặt mấy kỳ vọng. Từ cái ch-ết của Thân Doãn Bạch, ông gần như từng một giấc ngủ yên . Mỗi khi nhắm mắt , trong mơ chỉ thấy ánh mắt oán hận của Nhu Nhi, miệng nàng thì thầm đòi mạng ông!
Ông với nàng như , dốc sức nâng đỡ nhi tử nàng, chẳng lẽ bằng đứa con rơi mà nàng sinh với kẻ khác ?
Thời gian gần đây, tinh thần ông giày vò nặng nề, bằng mắt thường cũng thấy ông tiều tụy trông thấy.
Lưu công công tiếp: “Ngay cả Thái y cũng phương thuốc thể thử. giao thuốc còn thêm mấy câu…”
“Nói .”
“Lão nô dám.” – Lưu công công cúi đầu, tỏ vẻ dè dặt.
“Trẫm bảo ngươi thì ngươi cứ .”
Lưu công công đánh liều hoàng đế một cái, quỳ xuống đất: “Lão nô mạo phạm. Người , phương thuốc chỉ là phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là tâm lý buông xuống . Thông thường, gặp chứng bệnh như đều vì trong lòng u uất tích tụ lâu ngày, dần dà sinh bệnh, mới là tai họa lớn.”
Hoàng đế gì.
Ông im lặng tựa long ỷ.
Ông hiểu điều đó, chỉ là… thể thoát khỏi giấc mộng về Nhu Nhi.
Lưu công công dè dặt tiếp: “Bệ hạ, lão nô còn mấy câu, nên .”
“Nói.”
“Người xưa câu: 'Ngày nghĩ nhiều, đêm mộng nhiều'. Có lẽ là do tâm sự của bệ hạ giải tỏa nên mới như . Nếu theo hướng mê tín, thì vị đúng là mẫu ruột của Thân Doãn Bạch, tự nhiên điều oán trách trong lòng. … vị chỉ mỗi Thân Doãn Bạch là nhi tử.”
Hoàng đế cau mày, ánh mắt nheo : “Ý ngươi là…?”
“Vị yêu thương Thân Doãn Bạch, thì cũng yêu thương Ngũ Hoàng Tử. Nếu gốc bệnh là vì tâm kết, bệ hạ đối xử hơn với Ngũ Hoàng Tử cũng là một cách hóa giải. Nếu vị thật sự oán trách, mà bệ hạ dồn tất cả bù đắp Ngũ Hoàng Tử, thì e rằng vị cũng sẽ dần nguôi giận, còn trách bệ hạ nữa.”