Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 314: Tiến Vào Đông Cung.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:38
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tiêu Uyên trở về Ngô Đồng Viện, Thẩm An An ngủ say. Hắn nhẹ nhàng buông rèm xuống, để Đại sư Văn Âm bắt mạch cho nàng.
Đại sư Văn Âm thu tay , một thủ thế, đó lui ngoài phòng. Tiêu Uyên lập tức theo, thấp giọng hỏi: “Thế nào ?”
“A Di Đà Phật, Thẩm thí chủ gì đáng ngại.”
Thái y mỗi ngày cũng đều như , Tiêu Uyên tất nhiên thể nàng .
“Ta hỏi… là trí nhớ của nàng.”
Đại sư Văn Âm khựng , vẻ mặt lộ rõ sự bất lực.
“Hôm đó Thẩm thí chủ lấy tính mạng uy hi-ếp, lão nạp dùng hết bộ công lực, hiện tại… thực sự lực bất tòng tâm .”
Dù cho ông thể giúp, cũng thể giúp . Cứ lặp lặp như , xui xẻo cuối cùng chỉ là ông và Hương Giác Tự. Thẩm An An còn là một kẻ điên lý lẽ còn ít hơn cả Tiêu Uyên!
Tiêu Uyên cau mày, ánh mắt hẹp dài phủ đầy hàn ý: “Ông đang lừa .”
“Không .” – Đại sư Văn Âm lắc đầu chậm rãi, giọng bình tĩnh.
“Tiêu thí chủ, cho dù lão nạp thể giúp , ngày nếu và Thẩm thí chủ đổi vai, thì liệu Thẩm thí chủ sẽ đau khổ nữa ?”
“Lão nạp liên quan đến quan trường, nhưng cũng kinh thành sóng ngầm dữ dội . Một Thẩm thí chủ liệu thể gánh vác nổi ? Tiêu thí chủ nghĩ xem, so với việc quên , mới là vai diễn khiến đau khổ hơn?”
Tiêu Uyên ngẩn , hồi lâu gì.
Ý của ông là, việc cải tử sinh luôn một trả giá. Nếu Thẩm An An, thì sẽ là . nếu mất trí nhớ là , thì tất cả áp lực bên ngoài đều sẽ đổ lên vai nàng, cùng với nỗi đau khi chứng kiến yêu quên sạch chuyện…
Đau đớn như … ai chịu nổi?
Hắn chỉ rằng bản nỡ, cũng yên lòng. Hắn thể đành lòng để một nữ tử yếu mềm như nàng một gánh chịu mớ hỗn độn .
Tiêu Uyên bức bình phong, lặng lẽ nữ nhân đang say ngủ giường.
Đại sư Văn Âm khẽ thở dài, như trút gánh nặng: “Với hai vị thí chủ mà , thể nắm tay đến bạc đầu, chẳng là kết cục nhất ?”
Luôn một dốc sức gánh vác, dẫn còn bước tiếp. Thật , mất ký ức, khi là nhẹ lòng hơn.
“Trên đời kẻ ác thì nhiều, nhưng chẳng thấy ai chịu quả báo, mà cứ bám riết lấy hai buông.” - Tiêu Uyên lạnh một tiếng.
Thẩm An An gần đây luôn miệng về "nhân nghĩa, thiện lành", họ gi-ết , chẳng điều ác, thế mà vẫn thoát khỏi kiếp nạn .
“A Di Đà Phật, nhân quả duyên pháp đều định sẵn. Huống hồ… thể của Thẩm thí chủ hiện giờ, chịu nổi bất cứ sai sót nào nữa .”
“Ý ông là gì?” - Ánh mắt Tiêu Uyên bỗng trở nên sắc bén.
“Thiên cơ bất khả tiết lộ. Ngắn thì nửa tháng, dài thì một tháng, Tiêu thí chủ sẽ rõ thôi.”
__
Khi Tiêu Uyên phòng, liền thấy Thẩm An An đang co giường, tay ôm gối, lặng lẽ . Hắn sững một chút, nhíu mày: “Ta nàng tỉnh ?”
Thẩm An An khẽ lắc đầu, đôi mắt hạnh trong veo tràn đầy sự tỉnh táo.
“Đại sư Văn Âm… ch-ết ?”
Tiêu Uyên khựng nữa.
Lúc Thẩm An An quá đỗi điềm tĩnh, giống hệt như dáng vẻ của nàng thuở bình yên khi xưa.
“Ừm… An An, nàng…”
“Tiêu Uyên.”
Thẩm An An bất chợt đưa tay về phía , Tiêu Uyên lập tức bước tới, ôm nàng thật chặt lòng.
“Cuộc chuyện của hai , đều thấy cả .”
Tiêu Uyên mím môi, gì.
“Tiêu Uyên, ông trời cho chúng cơ hội từ đầu, thế là một ân huệ lớn . Đại sư Văn Âm đúng, so với việc ở vị trí của , gánh vác đủ loại khổ đau và mưu lược, thà như bây giờ, quên hết những phiền muộn, sống thong dong vui vẻ. Huống chi, bên cạnh còn bảo vệ.”
“An An…” - Tiêu Uyên siết chặt vòng tay, ánh mắt phủ đầy đau thương.
“Chàng hết . Chàng đại nghiệp mưu tính suốt bao năm, bao nhiêu bề trung thành dốc sức vì … còn nữa. Tất cả đều đặt cược tính mạng lên vai . Ta thể nào gánh nổi một sứ mệnh to lớn như , cũng đừng trút nó lên .”
Chỉ khi Tiêu Uyên vẫn vững, những còn mới đường sống. Nàng đủ sức, càng khả năng chống chọi giữa chốn quan trường đầy hiểm ác.
“Đừng do dự nữa.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, thấp thoáng ý : “Chúng như bây giờ, là kết quả nhất . Chỉ là thấy tiếc… thể giúp gì nhiều cho . Biết bao gian khổ hiểm nguy, đều một gánh vác.”
“Không, việc nàng ở bên … là sự giúp đỡ lớn nhất .”
Tiêu Uyên ôm nàng thật chặt, đôi môi mím chặt đến tái nhợt.
Thẩm An An tựa đầu ngự-c , nhẹ nhàng : “Nếu thật sự giành thiên hạ, khi ngai cửu ngũ chí tôn, chắc chắn sẽ càng vất vả hơn… Vậy thì kiếp , phu quân hãy vất vả nhiều một chút, để thể hưởng chút thanh nhàn.”
Những chuyện , nàng thể gánh vác , chỉ mới mà thôi.
Tiêu Uyên hiểu rõ.
Nếu xảy chuyện, liệu Thẩm An An thể sống sót tay vị Hoàng đế tàn nhẫn , còn là điều thể chắc chắn.
“Được. Vậy An An cứ hưởng phúc , chuyện còn . Ta sẽ luôn… luôn bảo vệ nàng.”
“Nhân lúc còn tỉnh táo, một yêu cầu.”
“Nàng .”
Thẩm An An , đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Chàng qua cầu rút ván đấy. Đợi đến ngày thống trị thiên hạ, nhất định phong Hoàng Hậu. Không bắt nạt ngốc nghếch như thế đấy.”
“…Ngay cả ngôi hoàng đế cũng thể nhường cho nàng.”
__
Mấy ngày đó, bệnh tình của Hoàng đế vẫn dấu hiệu thuyên giảm, cả Thái y viện đều rơi tình trạng vô cùng bận rộn.
Triều đình bãi triều suốt bảy ngày, các đại thần sớm thể yên, cục diện chia rẽ vốn âm ỉ từ lâu nay càng trở nên căng thẳng hơn, ai nấy đều ngầm mưu tính đưa trung thành lên nắm quyền.
Lúc , ít đại thần tụ tập cổng điện, yêu cầu Hoàng đế sớm chỉ định một mặt xử lý việc triều chính.
Nói là " mặt", thực chất là dò xem Hoàng đế ý ngầm chọn vị Hoàng Tử nào kế vị. Chỉ là, hiện tại Hoàng đế phần lớn thời gian đều hôn mê, đám đợi suốt cả ngày cũng nhận tin tức gì.
Chưởng viện Thái y viện, Trương Viện y, tay xách hòm thuốc chuẩn sắc dược thì Tiêu Uyên gọi : “Thái y, tình hình của Phụ hoàng hiện giờ thế nào?”
Trương Viện y lắc đầu, nét mặt đầy nghiêm trọng. Hành động càng như hồi chuông cảnh tỉnh cho đám đại thần, ai nấy đều bắt đầu tính toán trong lòng.
“Mấy hôm vẫn còn khoẻ mạnh, đột nhiên bệnh tình nghiêm trọng thế ?” - Một vị đại thần lên tiếng hỏi.
Trương Viện y đáp: “Hoàng Thượng ngày ngày bận trăm công nghìn việc, tuổi cao sức yếu, lo nghĩ quá độ nên khí huyết tắc nghẽn.”
Nói trắng thì, Hoàng Thượng già .
Đám đại thần xong đều hiểu rõ ý tứ. Nếu Hoàng đế già yếu, thì bước tiếp theo, dĩ nhiên là nhường ngôi cho vị Hoàng Tử còn trẻ và sung sức.
Những toan tính vốn âm thầm giờ càng trở nên mãnh liệt hơn. Nếu là bệnh thì còn thể chữa, nhưng nếu là tuổi già suy nhược, tâm lực thể lực đều theo kịp nữa, thì cần thế.
“Giờ đây, tình hình chiến sự biên cương đang vô cùng cấp bách.” - Thượng thư Bộ Binh, Triệu đại nhân tỏ rõ lo lắng.
“Phải đấy, quốc gia thể một ngày vua. Lúc Đại Lương trong ngoài đều họa, cần một vị Hoàng Tử tài năng lãnh đạo định giang sơn.”
Người là của phe Ngũ Hoàng Tử, đúng hơn, chính là của Hoàng đế.
Tiêu Uyên hề bọn họ một cái, chỉ lạnh nhạt ngắm dòng qua nơi cung điện.
Tiêu Thiên bước lên một bước, nghiêm trang : “Tứ hoàng , giờ trong hoàng tộc chỉ còn và là hai Hoàng Tử, chiến sự biên giới đang cần triều đình quyết sách. Phụ hoàng ngã bệnh, chúng càng gánh vác trọng trách, tuyệt đối để ngoại bang cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Tiêu Uyên nâng mi mắt, liếc Tiêu Thiên: “Ồ? Ý của Ngũ là, nên gì?”
Gánh vác trách nhiệm, trắng là lên nắm quyền mặt Hoàng đế. Tất cả đại thần đều hiểu rõ điều đó, trong lòng thầm nín thở theo dõi tình hình, bao năm về các phe cánh, chăng sắp đến lúc phân thắng bại?
Tiêu Thiên nhíu mày suy nghĩ một lát : “Tứ hoàng từ nhỏ lớn lên trong cung, thầy giỏi dạy dỗ về trị quốc, tài thao lược binh pháp, còn thì chẳng hiểu gì mấy chuyện . Hay là triều chính tạm thời để phụ trách, còn sẽ ở chăm sóc Phụ hoàng.”
Lời dứt, đám đại thần đều sửng sốt Tiêu Thiên, như thể tai nhầm.
Tiêu Uyên gì, chỉ lặng lẽ , ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ.
“Ngũ Hoàng Tử, ngài đang gì đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-314-tien-vao-dong-cung.html.]
Người của phe Tiêu Thiên cuối cùng cũng nhịn nổi nữa. Thời điểm then chốt như thế , những tranh thủ giành quyền, mà còn rời khỏi triều đình để chăm bệnh?
Chẳng là dâng đầu cho Tứ Hoàng Tử, chờ xử lý ?
“Phụ hoàng đang hôn mê, lúc bên cạnh càng thể thiếu . Huynh chúng tất nhiên nên đồng lòng vượt qua khó khăn.” - Tiêu Thiên đáp một cách đầy chính nghĩa.
“Cái …”
Sắc mặt các đại thần đều nhăn nhó, chẳng khác nào đang hoài nghi Tiêu Thiên đầu óc vấn đề .
Chẳng lẽ còn ảo tưởng rằng, nhờ tận tình chăm sóc bệnh, thể khiến Hoàng Thượng cảm động mà truyền ngôi cho ?
Thật quá nực . Dù chiếu thư chăng nữa, nếu thực quyền, Tứ Hoàng Tử chỉ cần búng tay một cái cũng thể dễ dàng lật đổ .
“Ý quyết, các vị cần nhiều lời.” - Tiêu Thiên dứt khoát .
“Tứ hoàng , thấy thế nào?”
Tiêu Uyên khẽ nhếch môi, nở một nụ lạnh lùng, thản nhiên đáp: “Đệ , thể phản đối.”
“Vậy thì cứ quyết định như thế. Nếu các vị đại thần việc cần tấu trình, xin hãy đến điện Phụng Thiên bàn bạc cùng Tứ hoàng .”
Hai vị Hoàng Tử nhất trí, dù các đại thần hài lòng thì cũng chẳng còn tiếng gì.
Tiêu Uyên liếc trong điện một cái, xoay rời . Các đại thần thì thì thầm bàn tán với .
“Triệu đại nhân, xin hãy chờ một chút.”
Tiêu Thiên đột nhiên lên tiếng, gọi giữ Thượng thư Bộ Binh, Triệu đại nhân.
“Ngũ Hoàng Tử điều gì căn dặn?”
“Trước khi ngã bệnh, điều khiến phụ hoàng lo lắng nhất chính là chiến sự ở biên cương. Phiền Triệu đại nhân mang bản đồ quân sự vùng biên giới đến đây. Lỡ như phụ hoàng tỉnh , còn thể dùng để sắp xếp.”
Triệu đại nhân xong thì cau mày, giọng nghiêm trọng: “... bản đồ binh lực của biên cương là tài liệu cơ mật, xưa nay bao giờ phép rời khỏi Bộ Binh.”
“Giờ là thời khắc đặc biệt, thể so với ngày thường.”
Triệu đại nhân nhíu mày, ánh mắt khẽ liếc về phía . Tiêu Uyên dẫn các đại thần rời khỏi hành lang cung điện, chỉ còn một bóng lưng khuất khúc ngoặt.
“Vậy... thôi. Xin hãy chờ, thần sẽ đích mang đến.”
Tiêu Thiên khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy ngày gần đây, tin gì từ biên cương gửi về ?”
Triệu đại nhân lắc đầu với vẻ mặt nặng nề: “Tình hình khả quan. Nếu Thế Tử phủ Vĩnh Ninh Hầu thể tới nơi trong vòng mười ngày, chỉ sợ Đại Lương sẽ rơi cảnh nguy khốn. Mà dù đến kịp, thì thế công như vũ bão của Tây Vực, liệu thể cầm cự nổi cũng còn là ẩn .”
Ánh mắt Tiêu Thiên lóe lên: “Theo ý của Triệu đại nhân... Đại Lương nguy cơ mất nước ?”
“Thần dám!” - Triệu đại nhân vội vàng quỳ xuống đất.
“Đứng lên . Chúng đang bàn việc công, cần câu nệ lễ nghi như .”
Triệu đại nhân dậy, vội vã rời . Tiêu Thiên cạnh cột hành lang, theo bóng lưng khuất dần của ông , đôi mắt nheo .
Chờ khi xung quanh còn ai, một gia đinh lặng lẽ tiến gần, cúi đầu nhỏ: “Điện hạ, thúc phụ Thân đại nhân thư gửi đến.”
Tiêu Thiên hạ giọng trầm xuống: “Đọc .”
“Trong thư dặn ngài mau chóng đẩy nhanh tiến độ, lấy bản đồ quân sự, chuẩn nghênh đón đại quân Tây Vực thành.”
“Ừ.”
Gương mặt nghiêm nghị u ám của Tiêu Thiên cuối cùng cũng lộ một tia thư giãn.
Giành quyền nơi triều đình, trong lúc đất nước nguy nan cận kề diệt vong, nếu đến lúc đó mới tay thì còn ý nghĩa gì? Khóe môi cong lên thành một nụ giễu cợt, xoay bước bên trong đại điện.
__
Bệnh tình của hoàng đế vẫn hề dấu hiệu thuyên giảm. Tiêu Uyên thì trấn giữ triều chính, còn Tiêu Thiên thì dọn sống hẳn trong cung, ngày đêm túc trực bên giường bệnh của phụ hoàng.
Thoáng cái sáu ngày trôi qua, hôm , hoàng đế hiếm hoi tỉnh táo một canh giờ. Tiêu Uyên dẫn theo các đại thần đến thăm.
Sau nhiều ngày gặp, sắc mặt hoàng đế yếu ớt đến còn hình dạng, trắng bệch , hình gầy rộc, dựa đệm mềm mới miễn cưỡng dậy. Ánh mắt ông quét một lượt các đại thần do Tiêu Uyên dẫn đầu.
Nghe họ báo cáo tình hình triều chính trong những ngày qua cùng các quyết sách mà Tiêu Uyên đưa .
Phải rằng, Tiêu Uyên quả thực tài trị quốc, thậm chí đến cả ông cũng chắc xử lý chu đến . Chỉ tiếc là...
Ông lắng với vẻ mặt thản nhiên, đó ánh mắt dừng ở Tiêu Uyên, nhẹ giọng : “Những ngày qua, con vất vả .”
Giọng điệu lạnh nhạt, mang chút ý tán dương nào.
Tiêu Uyên chẳng bận tâm, đáp lời bình tĩnh: “Là nhi thần, là Hoàng Tử, đây là bổn phận nên .”
“Vậy còn là con, chăm sóc phụ hoàng đang bệnh, chẳng lẽ là bổn phận của ngươi ? Vậy mà mấy ngày nay, trẫm từng thấy ngươi một .”
Trong điện lập tức lặng như tờ. Mọi nín thở, mắt mũi, mũi tâm, dám thở mạnh một cái.
Lời hoàng đế rõ ràng đang trách móc Tứ Hoàng Tử, ý tứ bên trong chẳng khác nào tố cáo chỉ ham quyền, mà coi nhẹ đạo hiếu. Trong tình thế hiện tại, lời thể là cực kỳ nặng nề.
Ông đang ám chỉ với các đại thần rằng hài lòng với Tiêu Uyên. Trong khi Tiêu Uyên mới nắm quyền triều chính, nếu hoàng đế thế, bá quan còn thể một lòng tín phục?
Sắc mặt Tiêu Uyên đổi, lạnh nhạt đáp: “Thuở nhỏ nhi thần phu tử dạy rằng, , con . Nay triều cương biến, nhi thần cũng chỉ tuân theo những gì phu tử truyền dạy.”
Giọng điệu điềm tĩnh, cao ngạo cũng chẳng tự ti, khiến đôi mắt hoàng đế híp , thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo.
“Phụ hoàng.”
Bên cạnh, Tiêu Thiên vội bước lên một bước, : “Phụ hoàng hôn mê, tiền triều thể thiếu xử lý công vụ, chính là nhi thần đề nghị để Tứ hoàng giám quốc, còn nhi thần ở chăm sóc . Thật , hầu hạ phụ hoàng ít, so với Tứ hoàng lao tâm lao lực, thì nhi thần mới là kẻ nhàn rỗi.”
Nghe xong lời , thần sắc hoàng đế mới dịu . Lúc , thái giám tổng quản mang đến một chén , hầu hạ ông uống.
Uống xong ngụm , chỉ mấy câu thấy tinh thần hao tổn, thở của hoàng đế trở nên nặng nề, ông phất tay: “Nếu , con cứ ở trong cung, cũng gần trẫm hơn. Lưu công công!”
“Nô tài mặt.”
Lưu công công chen qua đám , bước đến bên long sàng.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Ngũ Hoàng Tử vất vả hầu bệnh, chuẩn cho tạm thời cư trú tại Đông cung.”
Lời dứt, cả đại điện lập tức xôn xao.
Đông cung, đó là nơi ở dành riêng cho Thái Tử. Chẳng lẽ Hoàng Thượng định lập Ngũ Hoàng Tử Thái Tử ?
Không ít đại thần lén ngẩng đầu về phía Tiêu Uyên đang ở hàng đầu.
“Phụ hoàng, việc e là lắm ạ?” - Tiêu Thiên chau mày, liếc mắt Tiêu Uyên.
Hoàng đế khoát tay, lạnh nhạt : “Long thể của trẫm vẫn còn cường kiện, chút chuyện nhỏ thế , vẫn còn đủ sức tự quyết định.”
Tiêu Thiên mím môi, cúi đầu đáp khẽ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Ý tứ của hoàng đế vô cùng rõ ràng, dù Tiêu Uyên tạm thời chấp chính, thì chỉ cần ông còn sống một ngày, thiên hạ Đại Lương vẫn là ông định đoạt. Bao gồm cả việc: ai ở Đông cung, ai kế vị ngai vàng.
Một chiêu chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng mặt Tiêu Uyên. Trước mặt bộ văn võ bá quan, hoàng đế đang rõ: ông hài lòng với Tiêu Uyên, và sẽ bao giờ giao ngai vàng cho .
Từ lúc hoàng đế truyền xuống thánh chỉ , Tiêu Uyên vẫn giữ im lặng. Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ lặng lẽ ông, để lộ chút cảm xúc, nhưng khiến hoàng đế bất giác cau mày.
Chẳng đây là kết cục ông tính ?
Hoàng đế thở dài một , ánh mắt Tiêu Uyên nữa. Lấy cớ dưỡng bệnh, ông điều động cả Cấm quân trong cung canh gác, giao cho Tiêu Thiên chỉ huy.
Các đại thần đều hiểu, đây là để đề phòng Tứ Hoàng Tử mưu phản cư-ớp ngôi.
Tình thế giờ quá rõ ràng. Chỉ cần hoàng đế bình phục, thì ngai vàng của Đại Lương tuyệt đối liên quan gì đến Tứ Hoàng Tử. Trừ phi… tạo phản!!!
Phe của Ngũ Hoàng Tử thì mừng rỡ mặt, còn phe của Tứ Hoàng Tử nặng trĩu âu lo. Họ lo cho đại cục, và cũng lo cho vận mệnh sống còn của cả gia tộc . Lúc , việc cư-ớp ngôi trở thành chuyện sống còn, thể chậm trễ!
Sau khi hết lệnh, hoàng đế như trút , lập tức rơi mê man nữa. Tiêu Thiên vội vã hầu hạ, ngoài mặt thì lo lắng, nhưng bên trong thì rõ nghĩ gì.
Khi rời khỏi hoàng cung, các đại thần ai nấy sắc mặt đều khác . Những từng nịnh bợ, xu nịnh Tiêu Uyên giờ đây im thin thít, cứ như miệng ai đó dán chặt .
“Tiêu Uyên, bước tiếp theo chúng gì?”
Ra khỏi cung, Lý Hoài Ngôn trầm giọng hỏi, còn cố gắng kiềm chế như nữa. Giờ đây, mất kiên nhẫn.
Hoàng đế thật quá đáng.
Trước bao nhiêu đại thần như thế, ông chẳng buồn giữ chút thể diện nào cho Tiêu Uyên, công khai hạ nhục, bức đến tuyệt lộ.