“Chờ.”
Gương mặt Tiêu Uyên bình tĩnh về phía , giọng cũng mang chút cảm xúc nào.
Có đôi lúc Lý Hoài Ngôn thật sự khâm phục , dù nhục đến thế vẫn thể giữ vẻ mặt điềm nhiên, tâm gợn sóng.
“Chờ nữa? Chúng còn chờ đến bao giờ? Dù chúng nhẫn nhịn chăng nữa, thì đám đại thần còn chờ ? Giờ e là từng trong họ đều đang thấp thỏm, nghĩ cách để lưng, leo lên con thuyền của Tiêu Thiên .”
Nếu bọn họ vẫn tiếp tục án binh bất động, để tình hình cứ tiếp diễn như , thì sớm muộn gì những đại thần đó cũng sẽ sang đầu quân cho bên .
Tiêu Uyên liếc mắt một cái, đáp lời, chỉ xoay lên xe ngựa. Lý Hoài Ngôn cắn chặt môi vì tức giận, lập tức bước theo .
Suốt dọc đường về phủ Tứ Hoàng Tử, bước xuống xe thấy xa cổng phủ đang đậu mấy cỗ xe ngựa màu đen giản dị, bắt mắt.
“Thấy , bọn họ còn nhanh hơn cả chúng , đuổi tới tận đây .” – Lý Hoài Ngôn hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Uyên bước chân phủ thì quản gia vội vã nghênh đón: “Chủ tử, bọn họ đang đợi ngài ở thư phòng.”
“Ừ.”
Tiêu Uyên thẳng đến thư phòng, mà rẽ Ngô Đồng viện . Thẩm An An đang ghế mềm sách, thấy bước thì lập tức đặt sách xuống chạy tới.
“Chàng về .”
“Ừ.” – Tiêu Uyên khẽ xoa tóc nàng, kéo ôm lòng.
Thẩm An An chút nghi hoặc: “Chàng thế?”
“Không cả, chỉ là ôm nàng một cái.”
“Trong cung xảy chuyện gì ?” – Nàng lo lắng hỏi.
Tiêu Uyên lắc đầu: “Không gì, chỉ là cả ngày gặp, nên đến nàng .”
Thẩm An An liếc một cái, nhẹ nhàng tựa đầu ngự-c .
“Chủ tử.”
Thanh âm của Khánh An vang lên ngoài cửa: “Bên đang giục ngài sang.”
“Biết .”
Từ giọng của Tiêu Uyên, Thẩm An An sự kiên nhẫn, nhưng nàng nên cũng hỏi thêm.
“Nếu bận thì , dặn nhà bếp chuẩn những món thích nhất cho bữa tối. Nhớ về sớm một chút.”
Tiêu Uyên ừ khẽ một tiếng, ôm nàng thêm một lúc mới chịu rời .
Đợi khỏi, Thẩm An An mới gọi Mặc Hương : “Ngươi ai tới phủ ?”
Mặc Hương cau mày: “Hình như là các quan trong triều, đến khá đông. Nô tỳ lúc từ bếp trở về cũng chạm mặt vài , ai nấy đều mặt mày ủ rũ, vẻ là chuyện lớn gì đó.”
Nghe , Thẩm An An khẽ nhíu mày. Quan viên đến phủ, chỉ thể là chuyện triều chính. Chẳng lẽ triều đình biến? Hơn nữa còn gấp gáp như thế, xem sự việc hề nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-315-hon-me.html.]
“Này, ngươi qua nhà bếp một chuyến, chuẩn ít điểm tâm ngọt. Chúng qua đó xem thử.”
“Vâng.” – Mặc Hương lĩnh mệnh rời .
Hai khắc , Thẩm An An mang theo Mặc Hương và một hộp đồ ăn đến thư phòng. Khánh An, Khánh Phong đang canh giữ bên ngoài, nhưng tiếng hành lễ của họ tiếng cãi vã trong phòng lấn át .
Cánh cửa thư phòng khẽ hé, thể lờ mờ thấy tình hình bên trong. Tất nhiên, tiếng tranh luận càng rõ mồn một.
Thẩm An An hiệu giữ im lặng, dừng khe cửa.
“Bây giờ ít trở mặt, nếu còn chần chừ nữa thì chỉ con đường ch-ết!”
“ , Tứ Hoàng Tử, sự việc đến nước , đừng do dự nữa, hành động !”
Các vị đại thần kẻ lên tiếng, ai nấy đều vì tính mạng và gia tộc mà thúc giục Tiêu Uyên liều một phen.
“Mọi cũng đúng, nhưng ý chỉ của Hoàng Thượng hiện tại quá rõ ràng. Nếu giờ khởi binh thì khác gì tạo phản? Dù đoạt ngai vàng, thì cũng là danh chính, ngôn thuận, hậu thế chắc chắn sẽ lên án!” – Một lão thần già giọng run run phản bác.
“Giờ còn để tâm mấy chuyện đó gì? Ngồi yên đợi ch-ết, thì gì đến danh tiếng, đến lúc đó ngay cả mạng cũng chẳng còn!”
Một triều đại mới thì tất triều thần mới. Nếu Ngũ Hoàng Tử thật sự đăng cơ vua, đầu tiên thanh trừng nhất định sẽ là những cựu thần thuộc phe Tứ Hoàng Tử bọn họ.
Tiêu Uyên ở bàn thư án, hai tay chống lên mặt bàn, đầu cúi xuống, rõ đang nghĩ gì.
Còn hai bên trái , các quan viên vẫn đang tranh cãi kịch liệt, ai chịu nhường ai.
Thẩm An An lặng lẽ , một tầng sương mỏng nhanh chóng phủ đầy trong mắt, lòng đau thắt .
Nàng từng thấy Tiêu Uyên như thế nà, trướng phản bội, ép buộc, còn chính phụ hoàng ruột của chèn ép.
Tựa hồ cảm nhận điều gì, khẽ ngẩng đầu về phía cửa.
Thẩm An An bước , ở bên cạnh , khiến đám đại thần đang tranh cãi om sòm lập tức câm miệng hết !
Một luồng uất khí nghẹn nơi lồng ngự-c, nhưng ngay lúc , cảnh vật mắt bỗng tối sầm , đầu óc choáng váng, cả nặng nề như rơi …
Nàng thấy gương mặt tái nhợt của Tiêu Uyên đang lao nhanh về phía , thấy tiếng hốt hoảng kêu la của Khánh An, Khánh Phong và Mặc Hương.
"Còn đó gì? Đợi Tứ Hoàng Tử tự tính sổ với các chắc?" – Lý Hoài Ngôn mặt mày tối sầm, từng giận dữ đến .
Chuyện , như thế nào, là do Tiêu Uyên quyết định, chứ để đám mời mà đến, cứ thế tranh cãi, ép buộc như thế.
Các đại thần , ai nấy đều nặng nề thở dài, giận dữ hất tay áo bỏ khỏi phủ Hoàng Tử.
Cứ tưởng rằng leo lên con thuyền của Tứ Hoàng Tử là sẽ thuận buồm xuôi gió, ngờ đến ngày nó sắp lật úp. sự việc đến nước , rút lui cũng còn đường nữa.
Lý Hoài Ngôn theo đám , mà rảo bước đến Ngô Đồng Viện. Thẩm An An là sinh mệnh của Tiêu Uyên, nếu nàng thật sự xảy chuyện gì, thì với tình thế hiện tại, đó sẽ là một đòn trí mạng. Hắn dám tưởng tượng, Tiêu Uyên khi đó sẽ .
Tiêu Uyên đang cạnh giường, nét mặt căng cứng, bàn tay nắm lấy tay Thẩm An An khẽ run rẩy.
Hắn thể, cũng chịu nổi bất kỳ đả kích nào đến từ nàng nữa!
“Chủ tử, Đại sư Văn Âm đến!” – Khánh An thở hổn hển, đưa Đại sư Văn Âm trong phòng.
Đại sư Văn Âm chỉnh vạt áo, đợi Tiêu Uyên mở miệng bước nhanh . Dù , sự sống ch-ết của đang giường thể liên quan đến sinh mệnh của bao .