Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 316: Ông Có Cách Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:43
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là, ngón tay của ông chạm cổ tay của Thẩm An An, liền lập tức rụt , sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Thế nào ?"

Tiếng của Tiêu Uyên vang lên ngay lập tức, siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm An An, giọng vì lo lắng mà run rẩy.

"A di đà Phật."

Đại sư Văn Âm chắp tay niệm Phật, : "Chúc mừng thí chủ, tâm nguyện thành. Thẩm thí chủ đây... mang thai ."

"Cái gì?"

Tiêu Uyên ngẩn , như thể rõ: "Ông nữa!"

"Lão nạp , Thẩm thí chủ mang thai. Vì tâm trạng kích động, xúc động mạnh nên mới ngất. Chỉ cần lão nạp kê vài thang thuốc bổ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thì sẽ gì đáng ngại."

Môi Tiêu Uyên run nhẹ, đột ngột đầu nữ nhân đang mê man giường, niềm vui sướng đến ngập tràn ánh mắt.

chỉ chốc lát , liền trấn định : "Cho nên, mấy ngày ông cơ thể nàng chịu nổi dày vò... chính là vì điều ?"

Đại sư Văn Âm trả lời, chỉ khẽ niệm một câu Phật hiệu.

Toàn Tiêu Uyên căng chặt, giọng khàn khàn đầy khó khăn, hỏi: "Nếu như… nếu như giữ đứa trẻ , ông cách nào khiến nàng hồi phục như bình thường ?"

Đại sư Văn Âm biến sắc, dường như câu hỏi của Tiêu Uyên dọa cho sửng sốt.

"Đó là cốt nhục ruột thịt của thí chủ!"

Đại sư Văn Âm nghiêm mặt: "Hơn nữa, khi lão nạp bắt mạch cho Thẩm thí chủ, thấy mạch tượng phần yếu ớt, đoán rằng nàng uống ít thuốc bổ để thể giữ đứa bé . Có thể thấy, nàng nhất định bỏ nó ."

Tiêu Uyên nhẹ nhàng đặt tay Thẩm An An trở chăn, dậy, ánh mắt thâm trầm chằm chằm Đại sư Văn Âm: "Vậy tức là… ông cách."

Đại sư Văn Âm lập tức lắc đầu: "Ta ."

, ông cũng tuyệt đối thể chuyện nghịch thiên trái đạo, tổn hại nhân mạng như .

"Ông ."

"..."

Gương mặt Đại sư Văn Âm đỏ bừng, nếu ông cạo đầu, e là ép đến mức giật tóc mà rứt vài lọn mất thôi...

Hóa những lời ông nãy giờ… đều là với điếc ? Trên đời cặp phu thê cứng đầu như thế cơ chứ!!

"Lão nạp thực sự cách nào!"

"Tiêu thí chủ, đó là đứa con mà Thẩm thí chủ ngày đêm mong mỏi. Ngài suy nghĩ như , chẳng lẽ sợ nàng oán trách ?"

Tiêu Uyên mím môi, đáp.

Đương nhiên cũng vui mừng, cũng yêu thương đứa con . so với việc đứa bé đến với họ, càng mong Thẩm An An tiếp tục chịu đựng nỗi đau và dằn vặt từ những ký ức đau thương. Nếu đánh đổi cơ hội để nàng hồi phục, khiến nàng sống cả đời trong ký ức dày vò, thì đứa trẻ chẳng thà rằng cần.

Không ai , suốt bao ngày đêm qua, nàng sống trong sợ hãi và hoang mang như thế nào.

Đại sư Văn Âm sợ điều gì kinh động nữa, vội vàng lên tiếng: "Tiêu thí chủ, lời đề nghị đó của ngài… lão nạp đồng ý. lão nạp một điều kiện."

Không gian bỗng chốc rơi im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng thể thấy .

Đại sư Văn Âm ngẩng đầu Tiêu Uyên, rõ nếu đợi hỏi thì là thể, đành chủ động mở miệng: "Đợi chuyện lắng xuống, mong thí chủ thể để lão nạp rời ."

Chỉ là yêu cầu như , rõ ràng ông mất quyền đàm phán và lựa chọn.

Tiêu Uyên ông, vẫn lời nào.

"Cùng lắm… đến lúc Thẩm thí chủ sinh con, lão nạp sẽ về là ."

Hắn vẫn im lặng. Đại sư Văn Âm trong lòng thấp thỏm yên, ông thể thấu thiên cơ, nhưng lòng thì thể, nhất là với như Tiêu Uyên, thể phát điên bất cứ lúc nào.

"Lão nạp…"

"Là trai gái?"

"Cái gì cơ?"

Đại sư Văn Âm ngẩn , liền Tiêu Uyên tiếp tục hỏi: "Ta hỏi, đứa trẻ trong bụng phu nhân , là con trai con gái?"

"… Thiên cơ bất khả lộ."

"Vậy là ông ?"

Đại sư Văn Âm nghẹn lời. Đã dối nhiều đến thế, thật thêm một lời cũng chẳng . Lẽ ban nãy ông nên dứt khoát cho .

nghĩ , ông là xuất gia, vốn nên vọng ngữ. Những lời dối trá là quá giới hạn, thể tiếp tục phá giới nữa.

"Dù là trai gái, thì cũng đều là con của thí chủ. Có gì khác biệt ?"

"Vậy rốt cuộc là trai gái?" - Tiêu Uyên cố chấp hỏi .

Không quan tâm con trai con gái, mà là trong lòng tò mò chịu nổi, như móng vuốt mèo cào tim gan. Huống chi ở đây Đại sư Văn Âm, mà cái gì cũng , hỏi thì thật uổng phí.

Đại sư Văn Âm nghẹn lời, nghĩ đến việc Tiêu Uyên và Thẩm An An tư tưởng trọng nam khinh nữ, đành thành thật đáp: "Là..."

"Là con gái, đúng ?"

Tiêu Uyên đột nhiên lên tiếng, khiến Đại sư Văn Âm lặng hồi lâu.

Ông từng thấy Tiêu Uyên như , trong mắt như ánh sáng, sáng, chẳng còn vẻ điềm tĩnh sắc bén thường ngày.

Đại sư Văn Âm lo sợ tiếp lời kiểu: "Nếu con gái thì nghĩ cách đổi thành con gái cho !"

Nghĩ đến đó, ông liền theo bản năng gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Uyên hiện rõ vẻ vui mừng, đầu cô nương đang giường: "Con bé nhất định sẽ giống mẫu nó."

"Vậy lão nạp..."

"Bảo Khánh An đưa ông cung ."

"Được."

Đại sư Văn Âm xoay rời , như thể việc cung là chuyện lành lắm . Trước đây, ông cực kỳ thích cung, nhất là lúc tình hình đang nhạy cảm như bây giờ.

đó là do sự so sánh. So với phủ Tứ Hoàng Tử… thật hoàng cung cũng chẳng đáng sợ đến thế.

__

Thẩm An An rơi một giấc mộng sâu, khó lòng tỉnh .

Trong giấc mơ, nàng như thể trải qua tất cả chuyện, từ kiếp đến kiếp , từ đầu gặp gỡ, đến hiểu lầm, nên duyên.

Nàng thấy chính khi mất trí nhớ, thấy Tiêu Uyên âm thầm rơi lệ lưng nàng, đau khổ và cô đơn. Nàng an ủi , nhưng thể chạm , nỗi đau đó còn gấp trăm thực tại, và tình cảm của nàng dành cho , cũng theo đó mà lớn dần lên ngừng.

Trong lòng nàng trống rỗng, đau đớn như ai đó từng nhát từng nhát moi một mảnh, một nỗi đau từng bao giờ.

"An An, An An!"

Giọng đầy lo lắng của Tiêu Uyên vang bên tai, kéo Thẩm An An về thực tại. Nàng chầm chậm mở mắt .

"Nàng thế?"

Thẩm An An đáp, chỉ lặng lẽ Tiêu Uyên. Một lúc , nàng bỗng nhẹ nhàng : "Tiêu Uyên, trong mơ, như thể yêu … yêu nhiều hơn nữa."

Tiêu Uyên sững , mỉm , dịu dàng vuốt tóc nàng: "Chẳng lẽ lúc mơ, enàng yêu ?"

Thẩm An An khẽ mỉm , nụ phần yếu ớt.

Nàng dậy, Tiêu Uyên vội vàng đỡ lấy nàng, cẩn thận kê chiếc gối mềm lưng cho nàng tựa .

Thẩm An An đưa tay , lập tức cầm lấy chén bàn nhỏ, tự thử nhiệt độ nước, cảm thấy nguội liền rót một chén mới.

Nàng uống từng ngụm theo tay đưa tới, ánh mắt trong veo rời khỏi lấy một giây.

"Sao ?" - Tiêu Uyên hỏi.

Thẩm An An mím môi, khẽ hỏi: "Ta… sắp ch-ết ?"

"...Nàng đang linh tinh gì thế."

Tiêu Uyên nhẹ gõ trán nàng một cái, nhưng ánh mắt thoáng chốc trở nên u ám, lạnh lẽo.

Thẩm An An lỡ lời, động đến điều kiêng kỵ trong lòng , vội vàng nở nụ để xoa dịu: "Chàng đối xử với như , còn tưởng chẳng còn sống bao lâu nữa."

Nàng đột nhiên ngất xỉu, tỉnh thấy Tiêu Uyên dè dặt cẩn trọng như thế, nàng thể suy nghĩ nhiều cho ?

Tiêu Uyên đặt chén trở bàn nhỏ.

"Đại sư Văn Âm , thai khí của nàng , cần dưỡng thai thật , cử động mạnh."

"Ồ…"

Thẩm An An vô thức đáp , ngả tựa gối mềm. chỉ một lát , nàng bỗng sững , đầu chăm chú: "Vừa nãy… gì cơ?"

Tiêu Uyên lặp một nữa.

Thẩm An An vẫn nhúc nhích, chỉ chớp mắt . Một làn sương mỏng nhanh chóng dâng đầy trong mắt, nàng khẽ đặt lòng bàn tay lên bụng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-316-ong-co-cach-sao.html.]

"A—"

Nàng “a” một tiếng lao về phía Tiêu Uyên, còn nhún nhảy giường khiến sắc mặt tái nhợt vì hoảng.

“Đừng động, đừng động.”

Thẩm An An cứng đờ, lập tức buông tay , ngượng ngùng : “Ta… quên mất.”

Tuy chút hổ nhưng gương mặt nàng tràn đầy sự mãn nguyện.

“Cuối cùng chúng cũng chờ con bé đến .”

“Là con gái.”

Thẩm An An khựng : “Sao ?”

“Đại sư Văn Âm .”

Thẩm An An lên tiếng, nụ khựng , chăm chú . Tiêu Uyên gãi mũi, vẻ mặt khó hiểu: “Sao ?”

“Chàng còn trọng nam khinh nữ ?”

“Không !” - Tiêu Uyên lập tức phủ nhận.

“Vậy hỏi Đại sư Văn Âm?”

“Tò mò thôi mà, chẳng lẽ nàng ?”

Hàng mày nhíu chặt của Thẩm An An khẽ giãn . Nàng dĩ nhiên là .

cũng cần vội vàng như , lỡ con bé tưởng thích nó thì .”

“Sao thế , tất nhiên là yêu . Chỉ cần là con của chúng , trai gái đều yêu hết. Mà nếu giống nàng là bé gái, thì càng thích hơn.”

…Thế chẳng vẫn thành kiến với con trai ?

Thẩm An An gạt tay đang đặt lên bụng , lườm một cái quá nặng cũng chẳng quá nhẹ.

Tiêu Uyên : “Vài hôm tới sẽ tra cứu sách vở, nghĩ sẵn tên cho con.”

“Giờ còn sớm đấy. Chuyện quan trọng , mấy việc để vài tháng cũng muộn.”

Trong lòng Thẩm An An vẫn canh cánh lo cho tình hình triều chính. Nhớ cảnh tượng trong thư phòng khi nãy, tim nàng nhói lên từng cơn.

“Tiêu Uyên.”

“Hửm?”

Nàng vòng tay ôm lấy eo , đầu tựa lồng ngự-c : “Xin , chẳng thể giúp gì cho .”

“Sao thế.”

Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài mượt như lụa của nàng, giọng ấm áp: “Chỉ cần nàng yên ở bên , đó là động lực lớn nhất của .”

“Chỉ là…”

Hắn ngập ngừng giây lát, tiếp: “Thời gian tới, e rằng nàng thể ở bên .”

Thẩm An An ngẩng đầu khỏi ngự-c : “Ý là gì?”

Tiêu Uyên sâu mắt nàng, mỉm dịu dàng: “Đại sư Văn Âm thai khí của nàng , còn uống quá nhiều thuốc bổ khiến hỏa khí trong nàng cao, cần đến nơi khí ẩm, gần nước để tĩnh dưỡng hai tháng.”

“Ta nghĩ Lãng Duyệt Hồ là nơi thích hợp nhất nên cho chuẩn . Vì an của nàng, tạm thời đành ủy khuất nàng một chút.”

“Sao thể như …”

Trước khi thái y kê đơn, nàng còn hỏi kỹ rằng sẽ ảnh hưởng gì đến thai nhi, giờ thành thế ?

Tiêu Uyên thấy sắc mặt nàng sa sầm, ánh mắt cũng trầm xuống, xót xa ôm nàng lòng: “Đừng lo, vấn đề gì lớn . Nàng chỉ cần dưỡng thai vài hôm là .”

“Vậy… còn thì ?”

Vừa hỏi xong, Thẩm An An liền khẽ nhíu mày. Nàng đúng là ngốc thật, tình hình kinh thành đang rối ren thế , Tiêu Uyên thể rời ? Nhất định phủ để trấn giữ.

“Chờ xử lý xong mấy việc triều chính, sẽ giao tạm cho Lý Hoài Ngôn, đến Lãng Duyệt Hồ ở cùng nàng.”

Thẩm An An nhíu mày, lặng lẽ quan sát từng đường nét khuôn mặt Tiêu Uyên.

“Sao ? Nhìn như thế gì?”

“Tiêu Uyên, chúng là phu thê, chắc chắn giấu chuyện gì chứ?”

Tiêu Uyên bật khẽ: “Dĩ nhiên . Ta , nàng là thê tử của . Nếu thật sự ch-ết, cũng sẽ kéo nàng theo, quyết để kẻ khác lợi, đặc biệt là cái tên thư sinh ch-ết tiệt .”

“…”

Chẳng nhắc nữa , nhớ chuyện đó nữa chứ…

“Được .”

Thẩm An An siết chặt vòng tay ôm lấy eo : “Ta theo hết.”

Tiêu Uyên ôm nàng thật chặt, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên những đường nét cứng cỏi gương mặt , lúc sáng lúc tối, khó đoán.

“Phòng ngừa bất trắc, bố trí tại Lãng Duyệt Hồ từ sớm, nàng thể điều động tùy ý.”

Từ lâu đó, chuẩn đường lui cho nàng. Khi vì tức giận, sẽ cùng nàng đồng sinh cộng tử, là thật. khát vọng nàng sống an , yên lành, cũng là thật.

Thẩm An An hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được.”

“Tiêu Uyên, chờ đến đón .”

“Ừ.”

Bóng hai ôm in lên khung cửa sổ, theo ánh nến lay động mà kéo dài và vặn vẹo, nhưng mãi mãi dính chặt rời.

“Chủ tử.”

Giọng Khánh An vang lên ngoài cửa, Tiêu Uyên buông Thẩm An An bước ngoài.

“Thư.” - Khánh An đưa cho Tiêu Uyên một phong thư.

Hắn ngoái đầu liếc phòng trong, thêm vài bước, tới sân mới mở thư .

Vừa lướt mắt qua, sắc mặt liền trầm xuống: “Bảo quản gia chuẩn xe ngựa, kêu Khánh Phong chọn một nửa ám vệ giỏi võ, lập tức hộ tống Vương phi rời phủ.”

Khánh An liếc phong thư trong tay , sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, gật đầu nhận lệnh lui xuống.

Tiêu Uyên lặng trong sân một lúc lâu mới trở phòng.

“Có chuyện gì ? Xảy chuyện ?” - Thẩm An An hỏi.

Tiêu Uyên nhíu mày: “Không gì nghiêm trọng, chỉ là một đại thần vấn đề, cung một chuyến. Không kịp tiễn nàng, nên để quản gia chuẩn xe ngựa, Khánh Phong sẽ cùng bảo hộ.”

“Đi ngay ?”

Thẩm An An phần bất ngờ: “Gấp ?”

Tiêu Uyên bước tới, ôm lấy nàng lòng: “Đại sư Văn Âm ba tháng đầu là giai đoạn quan trọng nhất, nhất định dưỡng thai thật . Phu nhân, đành uất ức nàng một chút .”

Thẩm An An cúi đầu, giấu cảm xúc trong mắt, khẽ đáp: “Ta theo .”

“Ừ.”

Tiêu Uyên vẫn ôm nàng buông, lâu lâu. Thẩm An An nhắm mắt , nơi khóe mắt giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

Trên mặt nàng lộ chút cảm xúc nào. Khi Tiêu Uyên cúi xuống , nàng vẫn mỉm rạng rỡ: “Ta nhất định sẽ bảo vệ con chúng thật .”

“Ừ.”

Hắn nỡ rời xa nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng: “Ngoan, chờ đến đón nàng.”

“Vâng.”

Một khắc , Khánh An tới báo thứ chuẩn xong, Mặc Hương cũng thu dọn hành lý trong thời gian ngắn nhất.

Tiêu Uyên đích giúp nàng y phục, vấn tóc, giày, đỡ nàng lên xe ngựa phủ.

“Tiêu Uyên.”

Thẩm An An tựa cửa sổ xe, chăm chú : “Ta sẽ chờ tới đón , nhất định nhanh nhé.”

“Ừ.”

Tiêu Uyên vẫn giữ nụ nhàn nhạt môi, dặn dò Khánh Phong vài câu để xe lăn bánh.

Hắn cổng phủ, theo bóng cô nương đang liên tục vẫy tay từ trong xe, đôi mắt đen sâu của dần phủ một tầng nước, trở nên mơ hồ, cho đến khi còn thấy rõ bóng dáng chiếc xe ngựa rời .

Mọi trong phủ đều ngạc nhiên việc Vương phi đột ngột rời phủ, nhưng ai , trong hơn một canh giờ mà Thẩm An An hôn mê, khi Đại sư Văn Âm rời ,Tiêu Uyên trải qua sự dằn vặt khôn cùng và bao nhiêu đấu tranh nội tâm.

“Chủ tử…” - Khánh An dè dặt mở lời.

Tiêu Uyên thu ánh , khi ánh mắt trở , gương mặt chỉ còn sự lạnh lẽo, sắc bén.

“Lý Quốc Công đến , đang đợi trong thư phòng.”

Hắn liếc thêm nữa về hướng chiếc xe ngựa khuất dạng, trở trong phủ.

Loading...