Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 317: Sóng Ngầm Cuộn Trào.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:46
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Huynh đưa Thẩm An An ?” – Lý Hoài Ngôn hỏi.
Tiêu Uyên trả lời. Hắn bước đến án thư, nặng nề tựa lưng ghế, gương mặt lộ rõ vẻ lạnh lẽo và tĩnh mịch như cõi ch-ết.
Lý Hoài Ngôn khẽ thở dài: “Huynh thì ích gì? Đã nỡ rời xa, còn tiễn nàng ? Chúng mưu tính lâu như thế, thắng bại vẫn thể đoán định mà.”
“Nàng mang thai .” – Tiêu Uyên buông một câu vô cùng bình thản, khiến Lý Hoài Ngôn sững sờ hồi lâu, đó lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng .
Dù đến chín phần chắc thắng, vẫn còn một phần thể lường . Tiêu Uyên dám đánh cược. Huống hồ, điều quan trọng nhất là họ binh lực trong tay. Làm phản mà quân, mới chính là tử huyệt trí mạng.
Tiêu Uyên định tâm trạng, bắt đầu đến chính sự: “Trong cung truyền tin, Ngự Lâm Quân trong tay Tiêu Thiên. Đêm nay hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, thể nhưng tuyệt đối thể .”
Ánh mắt Lý Hoài Ngôn trầm xuống: “Hắn kìm nén mà tay . Như , chỉ còn thiếu một liều thuốc mạnh cuối cùng mà thôi.”
Tiêu Uyên khẽ gật đầu, khoé môi cong lên một nụ lạnh: “Chỉ e đang chờ tin tức từ biên cương.”
Lý Hoài Ngôn khẽ khẩy: “Ta Bộ Binh đây.”
Hắn đẩy cửa thì phát hiện từ lúc nào trời đổ mưa. Mưa lớn, từng hạt li ti rơi xuống tạo thành một màn mưa mờ ảo, lu mờ tầm , khiến chẳng thể trông rõ cảnh vật phía .
Lý Hoài Ngôn lao thẳng màn mưa, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong làn sương ướt át.
Tiêu Uyên bên cửa sổ, ngắm mưa rơi lất phất. Sườn mặt thanh tú của ánh nến càng toát lên vẻ lạnh lùng kiên nghị.
Đêm nay, định sẵn sẽ bình yên.
__
Tẩm cung của Hoàng đế.
Trương trưởng viện Thái y viện vẫn như thường lệ bắt mạch xong liền cho Hoàng đế uống thuốc chuẩn lui , nhưng bất ngờ Tiêu Thiên gọi .
“Tình trạng của Thái thượng hoàng chuyển biến gì ?”
Trương Viện trưởng khẽ thở dài, thần sắc nặng nề, lắc đầu.
Mặt Tiêu Thiên lập tức trầm xuống, giọng hạ thấp: “Theo ông thấy, còn thể cầm cự bao lâu nữa?”
Câu hỏi khiến Trương Viện trưởng giật b.ắ.n cả , sắc mặt tái nhợt: “Chuyện … thần dám bừa.”
Hắn càng như , ánh mắt Tiêu Thiên càng thêm lạnh lẽo.
“Có điều…”
Trương viện trưởng nhanh chóng chuyển giọng: “Hoàng Thượng dù bệnh nặng nhưng ý chí cầu sinh vẫn mạnh. Nếu vượt qua cửa ải , thần nghĩ sống thêm mười năm tám năm cũng là thể.”
Sắc mặt Tiêu Thiên khựng , ánh mắt chậm rãi quét về phía long điện, nheo mắt đầy suy tính.
“Biết , ông lui xuống .”
Trương Viện trưởng liếc một cái, vội vàng cúi lui .
Tiêu Thiên ngoài điện một lúc, đó sải bước tiến trong. Hắn dừng long sàng, một lời, chỉ lặng lẽ vị hoàng đế đang mê man bất tỉnh.
Ngọn nến bên cạnh cháy sáng rực rỡ. Hắn tiện tay cầm lấy vật bên cạnh, khều nhẹ tim đèn, ánh lửa lập tức bùng lên kèm theo tiếng “tách tách”, một làn khói đặc chậm rãi lan tỏa trong khí.
“Đã thành thế … mà mạng của dai đến thế cơ chứ?”
Tiêu Thiên thì thầm, trong đôi mắt tĩnh lặng thoáng lóe lên ánh sáng sắc bén đầy lạnh lẽo.
“Nhi thần dày công toan tính bao năm, thể để bình yên sống tiếp đây.”
Nói xong, xoay rời khỏi điện. Lưu công công vẫn chờ ngoài cửa, thấy liền cúi đầu thật sâu, cung kính sang một bên.
“Công công cần lo lắng. Chuyện thành , sẽ nhớ công lao của ngươi.”
Lưu công công khẽ khựng , nhỏ giọng đáp: “Dạ .”
“Canh kỹ cửa điện, để bất kỳ ai gần. Ta một lát về.”
“Vâng, Ngũ Hoàng Tử yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-317-song-ngam-cuon-trao.html.]
Tiêu Thiên sải bước rời . Đợi khuất hẳn, Lưu công công mới khẽ ngẩng đầu lên, liếc bóng lưng Tiêu Thiên, đó thu ánh mắt, nét bối rối ban đầu chuyển thành điềm tĩnh. Ông lập tức xoay , bước nhanh bên trong điện.
Tiêu Thiên men theo hành lang trong cung, rẽ qua vài khúc quanh phức tạp dừng chân một hòn giả sơn mấy nổi bật. Sau khi xác nhận xung quanh ai, nhanh chóng lẻn bên trong.
“Chủ tử.” - Trong bóng tối một bóng cao lớn lên tiếng.
“Biên ải tin gì ?” - Tiêu Thiên hỏi.
Người đó ẩn trong bóng đen, giọng khàn đặc: “Theo tin tức của chúng moi từ Bộ Binh, Thẩm Trường Hách ch-ết, Thế Tử phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng vây khốn ở Ung thành. Thúc Thân dẫn theo một đội tinh binh lên đường, nhanh nhất hai ngày nữa sẽ tới.”
Ánh mắt Tiêu Thiên lóe lên tia mừng rỡ.
Thẩm Trường Hách ch-ết, Lăng Thần Dật kẹt , Cấm quân trong tay , còn Tiêu Uyên thì binh lực, thời cơ chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng đến.
“Truyền lệnh xuống, thể tay .”
“Chủ tử.”
Người hạ giọng cảnh báo: “Chúng vẫn nhận tin xác nhận chính xác từ Thân thúc. Nếu ông đến kịp, chẳng sẽ—”
Dù đây cũng là chuyện chỉ phép thành công, phép thất bại. Hắn vẫn cảm thấy nên cẩn trọng hơn.
Tiêu Thiên để tâm, lạnh: “Bản đồ địa hình Bộ Binh rơi tay ông , tin tức quân đội Đại Lương thất trận cũng lan truyền từ lâu, thể là giả.”
Chỉ cần bản đồ trong tay, trong hai ngày chắc chắn thể đến kinh thành kịp. Mà một khi khống chế hoàng cung, sẽ thể trong ngoài phối hợp, giành thế chủ động.
Mưu tính bao lâu, cuối cùng cũng đợi ngày .
Người áo đen trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, bánh xe ngựa nghiến mặt đất b.ắ.n lên những tia nước bẩn. Trong đêm tối tĩnh mịch, Thẩm An An chống tay lên cửa sổ xe, lặng lẽ những hàng cây mờ ảo và bụi rậm dọc đường, một lời.
Mặc Hương sợ nàng lạnh, xót xa khoác thêm áo cho nàng: “Vương phi, đang lưu luyến nỡ rời cô gia ?”
Thẩm An An thu ánh , chỉnh áo choàng, trả lời. Mặc Hương vẫn nhận vẻ miễn cưỡng hiện rõ gương mặt nàng.
“Người đừng buồn nữa. Chúng chỉ tạm thời rời vài ngày thôi. Đợi tiểu chủ trong bụng định , là thể về . Công tử chẳng cũng , vài ngày nữa sẽ đến bầu bạn với ?”
Thẩm An An ngẩng đầu lên, lặng lẽ Mặc Hương.
Mặc Hương khẽ sờ lên má , ánh mắt của Thẩm An An đến mức chút bối rối:
“Nô tỳ gì ? Vì nô tỳ như ?”
“Không gì.”
Thẩm An An khẽ lắc đầu: “Chỉ là chợt cảm thấy… ngốc một chút, cũng .”
“……”
Mặc Hương hiểu, ý của Vương phi là… nàng ngốc.
Thẩm An An ôm lấy cánh tay, tựa nghiêng vách xe, hàng mi cụp xuống sàn xe, ánh mắt khiến khác đoán nổi tâm tình nàng lúc .
Trong đầu nàng, hàng vạn suy nghĩ như từng sợi dây cứ chậm rãi chồng chất lên , cuối cùng rối thành một mớ hỗn loạn.
Từ tin thắng trận mà đại ca truyền về mấy ngày , đến việc nay đột ngột mất tích, sống ch-ết rõ, cùng với lời hứa chắc nịch của rằng đại ca tuyệt đối an …
Còn cả Lăng Thần Dật dẫn quân rời …
Nửa tháng âm thầm bố trí chuyện, là đang ép Tiêu Thiên tay. Triều đình đêm nay, hẳn là ván cờ đoạt quyền chính thức khai màn .
Lúc tỉnh táo, nàng hiểu rõ then chốt trong chuyện , nhưng nàng thể , bởi nàng chẳng giúp gì cho , càng thể trở thành điểm yếu gánh nặng của .
Thẩm An An nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.
Nhất là khi “bảo bối”, đứa con trong bụng, nàng càng bảo vệ . Bất kể kết cục thế nào, đó cũng là sự tiếp nối của sinh mệnh hai , là hy vọng của tất cả thứ.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ chiếc cằm mịn màng của Thẩm An An, thấm ướt chiếc váy hồng phấn nàng đang mặc.
Nàng im lặng đến mức khiến Mặc Hương cảm thấy nghẹt thở.