Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 318: Tạo Phản.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:49
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, nước mưa theo mái ngói cung điện mà chảy xuống, gió vô cớ nổi lên khiến cây cỏ xào xạc, mang đến cảm giác vô cùng ngột ngạt và đè nén.
Khi Ngũ Hoàng Tử Tiêu Thiên về, mưa ướt hơn nửa . Lưu công công vội vàng che ô giấy dầu chạy đón: “Ôi chao, Ngũ Hoàng Tử, ngài ? Sao để ướt sũng như thế ?”
Tiêu Thiên trả lời, đến khi hành lang mới giũ giũ áo choàng, liếc mắt đám cung nhân một cái lệnh: “Các ngươi lui xuống cả .”
Những đó sang Lưu công công, thấy ông gật đầu hiệu thì mới rời .
“Ngũ Hoàng Tử điều gì sai bảo?”
“Trương Viện y phụ hoàng dấu hiệu bệnh tình chuyển biến . Ngươi đến ngự thiện phòng sắc một chén thuốc nữa mang đến, đút cho phụ hoàng uống.”
Sắc mặt Lưu công công lập tức tái nhợt, kinh hoảng Tiêu Thiên thể tin nổi.
“Ngũ Hoàng Tử, ngài…”
Lúc Trương viện y rời , ông mặt tại đó, tất nhiên rõ những gì .
“Sao ?”
Tiêu Thiên lạnh nhạt ngẩng mắt lên: “Đến nước , ngươi còn nghĩ đường lui ? Nếu ông sống , ngươi còn giữ cái mạng ?”
Lưu công công cắn chặt môi, lên tiếng.
“Đi nhanh , thời gian chờ . Đã lên thuyền giặc thì đừng mong xuống nửa chừng.”
Lưu công công nghiến răng: “Muốn sắc thuốc thì dễ, nhưng nếu Hoàng Thượng xảy chuyện, bên Tứ Hoàng Tử… ngài định đối phó thế nào?”
“Đối phó gì chứ?”
Tiêu Thiên lạnh: “Phụ hoàng giao hoàng cung và cấm quân cho , thì tất cả đều do quyết định.”
Hoàng đế nửa sống nửa ch-ết, khống chế. Cấm quân theo sự điều động của . Chỉ cần hai ngày nữa, Thân thúc phụ đến kinh thành, bên phụ tử Tiêu Uyên chẳng còn lấy một binh lính, thì còn thể gì?
“Sao? Ngươi sợ Tứ Hoàng Tử ?”
“Nô tài dám.”
Lưu công công khom lưng cúi đầu: “Ngài đúng, từ lúc nô tài lời Ngũ Hoàng Tử, âm thầm hạ dược cho Hoàng Thượng, thì nô tài còn là của Hoàng Thượng nữa. Nô tài mong gì khác, chỉ cầu khi đại sự thành công, ngài trả nhà cho nô tài.”
“Lưu công công yên tâm.”
Quả nhiên, bất kể thời đại nào, má-u mủ vẫn luôn là điểm yếu chí mạng. Chúng thể khiến một phản bội tất cả, chỉ vì bảo vệ họ.
Lưu công công liếc đại điện một cái thật sâu, cầm ô giấy dầu, lặng lẽ biến mất màn mưa.
Trong điện, tất cả cung nhân đều đuổi ngoài, chỉ còn một Tiêu Thiên. Hắn bước chậm rãi đại điện, dừng long sàng.
Có lẽ vì ánh mắt của quá lạnh lẽo và hung hiểm, nên hoàng đế đang mê man dường như cảm nhận , lông mi khẽ run lên, chậm rãi mở mắt. Thấy Tiêu Thiên, ông theo bản năng mỉm :
“Thiên Nhi.”
Ông nghĩ, dù cũng là phụ tử ruột thịt, là hoàng nhi ông và Nhu Nhi, vẫn còn hiếu thuận với ông, hơn hẳn lão Tứ , kẻ chỉ đến quyền thế ngôi vị.
Ông ho dữ dội vài tiếng, đưa tay : “Rót cho trẫm chén nước.”
Trong mắt Tiêu Thiên, sự dịu dàng xưa hóa thành lạnh lẽo sắc bén. do ánh sáng trong điện u tối, hoàng đế nhận sự khác thường .
Hắn theo lời ông, rót nước, đưa đến tận tay.
Hoàng đế khi uống xong, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, liền đưa chén cho Tiêu Thiên, đó nhận lấy, đặt nhẹ lên bàn nhỏ bên cạnh.
“Thiên Nhi, mấy ngày nay con vất vả . Đợi thể trẫm khá hơn một chút, sẽ lập tức hạ chỉ lập Thái Tử…”
Tiêu Thiên bất ngờ cất lời, cắt ngang câu của hoàng đế: “Quả nhiên lời Trương Viện y sai, xem vẫn là nhi thần quá mềm lòng .”
Giọng của lạnh như băng, mang chút ấm nào. Hoàng đế cuối cùng cũng nhận điều gì đó khác thường, ngẩng đầu Tiêu Thiên: “Thiên Nhi, con là ý gì?”
“Phụ hoàng chẳng lẽ thấy kỳ lạ, tại đột nhiên ngã bệnh ?”
Hoàng đế nhíu mày, đôi mắt đang dần đỏ lên, ánh lên vẻ điên loạn của Tiêu Thiên, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
“Ngũ Hoàng Tử, thuốc sắc xong .”
Lưu công công bưng bát thuốc bước điện, dừng phía Tiêu Thiên, cúi đầu, dám hoàng đế.
“Lưu công công.”
Giọng hoàng đế run rẩy như rơi hầm băng: “Ngươi đang bưng thứ gì ?”
Lưu công công ngẩng đầu liếc Tiêu Thiên, trả lời.
Loảng xoảng!
Mọi thứ bàn nhỏ cạnh long sàng hoàng đế hất đổ, ông trừng lớn mắt, giận đến run , chỉ tay Lưu công công mắng: “Gian thần! Ngươi dám phản bội trẫm!”
Lưu công công lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt giận, lão nô chỉ là sớm ưa thích Ngũ Hoàng Tử, nên mới theo ngài . Hơn nữa… hơn nữa Thái y cũng , thể ngài già yếu, quốc gia thể một ngày vô chủ, Ngũ Hoàng Tử sớm muộn gì cũng lên ngôi, cần gì câu nệ chuyện sớm muộn nữa.”
Hoàng đế giận đến thở dốc, hô hấp khó khăn, mặt tái xanh chuyển sang tím bầm.
Ông thực sự từng ưu ái Tiêu Thiên, ý định truyền ngôi cho . ông thể chấp nhận việc chính đứa hoàng nhi yêu thương tay hại ch-ết để cư-ớp ngôi.
Ông thể ban cho , nhưng thể để cư-ớp!
“Thái y bậy bạ!”
Ông rít lên: “Trẫm chỉ mới trung niên, mấy vị hoàng đế đều sống đến tuổi già, trẫm gọi là già yếu?”
Ông hiểu rõ sức khỏe của , lời thái y chắc chắn là dối trá.
Đôi mắt đầy hận thù của ông chằm chằm Tiêu Thiên, giọng căm phẫn: “Thái y đó… cũng là của ngươi? Ngươi bắt đầu mưu đồ từ khi nào? Đến cả bên cạnh trẫm cũng ngươi mua chuộc ?”
Chẳng Thân Doãn Bạch ch-ết ?
Ông vốn cho rằng, chỉ cần Thân Doãn Bạch, quân sư mưu lược bên cạnh ch-ết , Tiêu Thiên sẽ ngoan ngoãn lời ông.
Tiêu Thiên nhíu mày: “Phụ hoàng như là oan uổng nhi thần . Chỉ là một thái y nho nhỏ, nhi thần nào rảnh rỗi đến mức mua chuộc.”
Làm hoàng đế thể tin? Ông trừng mắt Tiêu Thiên, gằn từng chữ: “Trẫm giao cấm quân cho ngươi, để ngươi Đông cung Thái Tử, vốn định truyền ngôi cho ngươi. Vậy tại …”
“Vì hạ độc, gi-ết phụ hoàng?” – Tiêu Thiên bình thản tiếp lời, ánh mắt ông đầy lạnh lùng.
“Đơn giản là vì… từ đến nay, nhi thần từng thèm để mắt đến giang sơn của .”
Hắn , kéo một chiếc ghế từ xa , xuống long sàng, bình thản :
“Chỉ mấy các ngươi mới coi cái ngôi đó là báu vật. Trong mắt , nó chẳng qua chỉ là một công cụ để trả thù ông mà thôi.”
“Ta vẫn là phụ ruột của ngươi!”
Hoàng đế cố gắng từng chữ, ho dữ dội: “Ngươi mang họ Tiêu, trẫm đặt kỳ vọng lớn ngươi, mà ngươi trả thù trẫm?”
“Câm miệng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-318-tao-phan.html.]
Tiêu Thiên bất ngờ bật dậy, khí thế lạnh lẽo khiến hoàng đế cũng khẽ run lên.
“Mẫu , đại ca , đều ch-ết tay ngươi. Ngươi còn nhận ngươi là phụ ư? là mơ tưởng viển vông!”
“Đêm đó, quỳ ngoài ngự thư phòng, khẩn cầu ông trong tuyệt vọng. Ông gì? Đó là đại ca của , nuôi dưỡng khôn lớn, là duy nhất của . So với , ông chẳng là cái gì cả.”
Đồng tử hoàng đế giãn to, thở gấp gáp, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận: “Ngu ngốc… ngu ngốc!”
“Người … !”
“Phụ hoàng cần gọi nữa .”
Tiêu Thiên lạnh lùng : “Người trong điện cho lui hết, cấm quân cũng chặn ở ngoài, ai , càng ai cứu ngài.”
Hoàng đế đột nhiên rút từ một thanh kiếm mềm sắc bén, đâ-m thẳng về phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên bình tĩnh nghiêng tránh né, đó tung một cú đá mạnh ngự-c hoàng đế. Người liệt giường lâu như ông, vốn yếu ớt, lập tức hất văng, kiếm rơi khỏi tay, thể lăn lộn đất mấy vòng, đầu đập mạnh cạnh giường.
Ngồi ngôi cao bao năm, hoàng đế nào từng chịu cảnh nhục nhã thế ? Tóc tai rũ rượi, má-u đỏ từ trán chảy xuống mặt mũi bê bết, thảm hại đến cực điểm.
“Người cứ ngoan ngoãn một chút, khi… còn ch-ết tử tế.”
Tiêu Thiên chậm rãi bước tới, nắm chặt mão ngọc đầu ông, kéo tóc buộc ông thẳng mắt .
“Người ? Cái gọi là họ Tiêu mà ban cho , trong mắt … chỉ là nỗi nhục!”
Hắn ấn mạnh đầu hoàng đế, đập mạnh cạnh long sàng. Má-u văng tung tóe.
Hoàng đế như một miếng giẻ rách ném xuống đất, còn sức lực.
Ông trợn trừng hai mắt, gào thét điên cuồng nhưng chẳng ai đáp , ngay cả Lưu công công cũng chỉ ông bằng ánh mắt thương hại.
“Lưu công công, còn ngây đó gì, mau hầu hạ Hoàng Thượng uống thuốc.”
“Vâng.”
Lưu công công bước nhanh tới. Hoàng đế cố lùi , vài câu cứng rắn, nhưng kịp mở miệng Lưu công công giữ chặt cằm, ép thuốc miệng.
“Hoàng Thượng, hà tất như . Dù sớm muộn gì cũng nhường ngôi, uống xong còn bớt đau khổ hơn.”
Nửa bát thuốc ép uống, nửa đổ vãi lên khắp . Giờ đây, ông còn khí chất đế vương, mặt xám như tro, y phục đầy vết thuốc dơ bẩn.
Ông lạnh một tiếng, Tiêu Thiên: “Không trẫm, mặt lão Tứ ngươi chẳng qua chỉ là một tên hề múa rối. Ngươi thật sự tưởng gi-ết trẫm là thể lên hoàng đế ?”
“Phụ hoàng hình như trí nhớ kém thì .”
Tiêu Thiên nhếch môi lạnh lùng: “Nhi thần từng … từng hứng thú với ngôi vị hoàng đế của .”
Hoàng đế nhíu mày, giọng đầy cảnh giác: “Ngươi... ngươi còn gì nữa?”
Tiêu Thiên khẽ cong môi : “Phụ hoàng mê man suốt bao ngày, hẳn là tình hình biên cương hiện nay . Sau khi ngã bệnh, biên ải liên tiếp gửi về mấy đạo quân báo khẩn cấp. Thẩm Trường Hách tử trận, Thế Tử phủ Vĩnh Ninh Hầu bất tài vô dụng, cản nổi đại quân Tây Vực. Hiện tại, quân Tây Vực gần như tiến sát thành .”
“Không thể nào!” - Hoàng đế lập tức bác bỏ, ngữ khí quả quyết.
Đại Lương dù thành đồng vách sắt, cũng là trọng binh canh giữ. Cho dù Tây Vực phá biên quan, cũng thể chỉ trong vài ngày đánh đến tận kinh thành, đó chẳng khác gì chuyện viển vông.
“Tại thể?” - Tiêu Thiên lạnh, ánh mắt chút quái dị.
“Vị tướng dẫn đầu quân Tây Vực chính là ruột của phụ cố đại nhân Thân Doãn Bạch. Nhi thần đưa bản đồ địa thế của Bộ Binh cho . Có bản đồ trong tay, thì phòng tuyến của Đại Lương… tính là gì chứ?”
“Nghiệt súc! Ngươi là đồ nghiệt súc! Trẫm lẽ nên gi-ết ch-ết ngươi từ lâu!”
Hoàng đế gào lên giận dữ, giọng kéo dài đầy phẫn nộ, gân xanh trán giật giật như nổ tung.
“Ngươi dám cấu kết với ngoại bang, tay gi-ết hại bách tính của ...!”
Đó là cơ nghiệp tổ tiên để qua bao đời, nếu hủy hoại trong tay Tiêu Thiên, ông dù ch-ết cũng nhắm mắt.
Ông trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu Tiêu Thiên, như thể x-é x-ác .
Ông thể một phụ , thậm chí lẽ xứng là , nhưng là một vị đế vương, ông tự nhận bản cần mẫn, tận lực, thẹn với lòng.
Ông thậm chí thể chấp nhận việc Hoàng Tử đoạt quyền, miễn là giang sơn vẫn trong tay họ Tiêu.
“Chẳng đều do chính tay ngài tạo cả ?” - Tiêu Thiên nhẹ nhàng đáp.
“Nếu ngài... thì gì hôm nay.”
Dứt lời, bỗng bật , đến chảy cả nước mắt: “Suốt nửa đời ô nhục của … cuối cùng cũng báo trả .”
Không rõ là vì quá phẫn nộ, do thuốc bắt đầu phát tác, hoàng đế run rẩy môi, đột nhiên phun một ngụm má-u tươi, đổ gục xuống đất. dù ngã xuống, ánh mắt ông vẫn gắt gao Tiêu Thiên, như lộ-t d-a, ró-c thị-t .
Trước mắt ông hiện lên bóng dáng Tiêu Uyên, từ lúc nhỏ ngưỡng mộ, lệ thuộc ông, đến khi trưởng thành trở nên xa cách, lạnh nhạt, thậm chí tranh cãi, đối đầu…
“Uyên Nhi… Lão Tứ…”
Ông mấp máy môi, giọng yếu ớt đến đáng thương, nhưng vẫn lặp lặp mấy từ . Tiêu Thiên rõ.
“Người gặp Tứ hoàng ?”
Ánh mắt hoàng đế vụt lên một tia hi vọng.
“Chỉ tiếc… e rằng .”
“Thẩm Trường Hách, Lăng Thần Dật, và cả đội quân duy nhất của , đều điều từ . Huynh ... còn lấy gì mà cứu ?”
Hi vọng trong mắt hoàng đế lập tức lụi tắt, đó là một màu u ám và hối hận sâu sắc. Khóe miệng ông ngừng trào má-u tươi.
Không ai quan tâm đến tâm trạng của ông lúc , càng chẳng ai để ý đến sống ch-ết của ông nữa.
Tiêu Thiên dậy, ông bằng ánh mắt lạnh như băng: “Phụ hoàng đừng vội. Đợi đến khi đại quân Tây Vực tiến thành, nhất định sẽ để đoàn tụ… với x-ác các Hoàng Tử của ngườii.”
Tiêu Thiên rời khỏi đại điện. Mãi đến khi bóng khuất hẳn, Lưu công công mới run rẩy dậy, bước đến định đỡ hoàng đế. ông gạt phăng tay ông : “Tiện… tiện nô!”
“Hoàng Thượng, giờ phút , điều quan trọng nhất là bảo tính mạng.”
Lưu công công , tiến đến, gắng sức dìu hoàng đế trở long sàng.
Lửa giận dâng đầy lồng ngự-c khiến hoàng đế thấy hoa mắt, suýt nữa hôn mê. ngay lúc , một vật lạnh lạnh nhỏ bé nhét tay ông.
Hoàng đế sững , ngẩng đầu Lưu công công một cái, nhưng mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
“Hoàng Thượng cứ yên tâm.”
Nói xong, Lưu công công nhanh chóng rời khỏi điện.
Sau khi cửa điện đóng , hoàng đế cúi đầu thứ trong tay, một lọ sứ nhỏ, bên trong là một viên thuốc màu đen.
Ông nhớ bát thuốc mà ép uống.
Từ khi uống, ông thở nổi, ngự-c tức, chân tay bủn rủn...
Chẳng lẽ, đây chính là giải dược?