Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 319: Chờ Tin.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đưa tay nhét viên thuốc màu đen miệng.

cũng là kẻ sắp ch-ết, sẽ chẳng kết cục nào tệ hơn nữa.

Trên hành lang cung điện, Tiêu Thiên đó với hai tay đặt lưng, ánh mắt lạnh nhạt liếc Lưu công công bước phía , khóe môi cong lên một nụ lạnh lùng.

“...Ngũ Hoàng Tử.” - Lưu công công nịnh nọt, khom lưng lấy lòng.

“Công công đúng là trung thành với chủ cũ nhỉ.”

Tim Lưu công công khẽ giật thót một cái, nhưng thấy Tiêu Thiên ý truy cứu thêm thì mới thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng chắc là vì chuyện ông đỡ Hoàng Thượng dậy.

“Không dám dám, dù cũng hầu hạ lâu, thành thói quen .”

Tiêu Thiên bật lạnh: “Tùy ngươi , dù đó cũng sống nổi nữa. Ngươi ở trông cung điện, cho bất kỳ ai .”

“Vâng, lão nô tuân chỉ.”

Tiêu Thiên dừng bước, liếc mắt Lưu công công, vẫn giữ vẻ mặt tươi khúm núm.

Hắn gì thêm, nhanh chóng rời khỏi cung điện.

Lúc , gần như bộ hoàng cung trong tay , chỉ chờ Thân thúc mang binh thành là việc sẽ đại công cáo thành.

Hắn cần xác nhận tất cả nơi đều xảy vấn đề, tuyệt đối thể để Tiêu Uyên bất kỳ cơ hội phản công nào.

Sau khi Tiêu Thiên rời , Lưu công công vẫn canh cửa cung điện. Một khắc , một tiểu thái giám cúi đầu khom lưng, bưng một khay thức ăn bước gần.

“Ngươi định ?”

Người cất giọng khàn khàn: “Đến giờ uống thuốc … lão… nô phụng mệnh đưa thuốc cho Hoàng Thượng.”

“Ừm.”

Lưu công công khẽ ho một tiếng. Người ngẩng đầu lên, hai lập tức trao đổi ánh mắt thật nhanh.

Lưu công công liền đưa tay nhận lấy khay thuốc: “Đưa đây, ngươi cần trong, điện chờ .”

Người lời, theo hướng tay Lưu công công chỉ, bước một tòa điện nhỏ bên cạnh.

Lưu công công đảo mắt quanh một lượt, bước trong điện.

Vừa , ông lập tức đóng cửa , đặt khay thuốc lên bàn, đó tấm bình phong. Sau vài động tác, một tiếng “cạch” trầm đục vang lên, một cánh cửa đá âm thầm mở , vị tiểu thái giám lúc nãy bước từ phía cánh cửa .

“Không còn nhiều thời gian, nhanh lên.”

Tiểu thái giám ngẩng đầu, lộ rõ gương mặt của Đại sư Văn Âm. Ông gật đầu, bước nhanh đến bên long sàng.

Hoàng đế uống giải dược, lúc rơi trạng thái hôn mê, tuy khi đến gần, ông vẫn mẫn cảm cảm nhận , khẽ mở mắt.

Khi rõ gương mặt mắt, ông sững , lập tức vui mừng: “Đại sư Văn Âm?”

Đại sư Văn Âm khẽ gật đầu, hiệu im lặng, đó bắt mạch, châm cứu, từng động tác đều thuần thục như nước chảy mây trôi.

Hoàng đế cũng lên tiếng nữa, ngoan ngoãn để Đại sư Văn Âm khám và chữa trị cho .

“Nhanh lên, Ngũ Hoàng Tử sắp .” - Lưu công công bên thúc giục.

Trán Đại sư Văn Âm rịn mồ hôi, động tác càng thêm nhanh hơn.

Một khắc , bên ngoài đại điện tiếng động. Đại sư Văn Âm vội vã thu kim, về phía tấm bình phong, bước cửa đá.

“Đại sư Văn Âm.”

Hoàng đế bỗng gọi khẽ, môi mấp máy hỏi: “Con … nó vẫn chứ?”

Đại sư Văn Âm nhíu mày: “Tứ Hoàng Tử vẫn bình an, Hoàng Thượng cứ yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa.”

Hoàng đế liên tục gật đầu.

Đại sư Văn Âm xong thì nhanh chóng rời khỏi điện.

Tiêu Thiên đẩy cửa bước , liền trông thấy Lưu công công đang lau má-u mặt đất, cùng Hoàng đế vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Lưu công công lau sạch vết má-u cuối cùng, dậy : “Lão nô sợ kẻ điều xông loạn, nên đành tự dọn dẹp cho sạch sẽ.”

Tiêu Thiên gì, yên long sàng một lúc rời khỏi. Lúc Lưu công công mới thở phào một , đưa tay lau mồ hôi lạnh trán.

Một ngày , mưa vẫn ngớt. Do hoàng cung cho phép tùy tiện nên ai quét dọn, nước mưa đọng đầy sân, chỗ ngập quá mắt cá chân.

Tiêu Thiên như thường lệ mang thuốc cho hoàng đế uống rời . Sau đó, Lưu công công dẫn Đại sư Văn Âm từ cửa đá tiến , tiếp tục giải độc cho hoàng đế.

“Đại sư Văn Âm, giờ bên ngoài rốt cuộc ? Dù là thuốc giải, nhưng độc vẫn là độc, cứ tiếp tục thế thì thể Hoàng Thượng cũng tàn phá ít.”

Lưu công công nhịn .

Nếu cứ thế mãi, thể hoàng đế sớm muộn cũng hủy hoại. Không vì trung thành mà Lưu công công lo lắng, mà là vì Tứ Hoàng Tử tỏ rõ giữ mạng cho hoàng đế, nếu ông xảy chuyện, e rằng chính cũng tránh liên lụy.

Đại sư Văn Âm tập trung bộ tinh thần để giải độc cho hoàng đế, đến khi xong việc mới đáp lời Lưu công công: “Chắc cũng sắp , cố nhịn thêm chút nữa.”

“……”

Nói mà chẳng khác gì , thực Đại sư Văn Âm , mà chính ông cũng đang ở trong cuộc cờ , rõ tình hình cụ thể bên ngoài hoàng cung?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-319-cho-tin.html.]

Còn về sức khỏe của Hoàng Thượng...

Ông khẽ thở dài, lắc đầu nhẹ.

Nếu Tiêu Uyên thực sự giữ mạng cho phụ hoàng, e là tay từ lâu , để ông chịu dày vò đến mức ?

Giữ mạng sống là đạo con, còn để mặc ông Tiêu Thiên hành hạ, là do ông tự chuốc lấy quả báo.

Mà Tiêu Uyên, chẳng cũng oán giận phụ hoàng từ lâu ?

“Được , cũng còn sớm nữa, lão nạp xin cáo lui.” - Đại sư Văn Âm thu dọn đồ đạc, nhanh chóng về phía cửa đá.

Chỉ là ông đến gần, một bóng cao gầy liền đổ dài mặt đất, Tiêu Thiên mặc trường bào đen tuyền, sắc mặt bình thản bước từ bên trong.

Sắc mặt của Đại sư Văn Âm và Lưu công công lập tức tái nhợt.

Ngay cả Hoàng đế đang hôn mê cũng dường như cảm thấy điều gì đó, khẽ cau mày, mở mắt một khe nhỏ.

“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Lưu công công, ngươi quả là diễn một vở ‘đông ăn tây ngủ’, ngoài mặt lệnh mà ngấm ngầm phản bội.”

Giọng bình thản như gió thoảng, nhưng khiến ba trong điện như bóp nghẹt tim.

Cửa điện đột ngột đẩy mạnh mở , mấy tên Ngự Lâm quân xông , lập tức vây chặt lấy Đai sư Văn Âm và Lưu công công.

Lưu công công run rẩy môi, khẽ hỏi: “Ngài phát hiện từ bao giờ?”

“Bát canh sáng nay, tăng gấp đôi liều lượng thuốc.”

Một sớm độc ăn mòn, uống ba bốn bát thuốc độc mà vẫn chỉ hôn mê yên , hề dấu hiệu trúng độc nặng, nghi ngờ cho ?

Vốn dĩ, hề định để Hoàng đế sống sót. Sáng nay cố tình tăng gấp đôi liều lượng thuốc, nếu kịp uống giải dược ngay, chắc chắn sẽ thổ huyết mà hấp hối.

Vậy mà chờ mãi, vẫn thấy tin Hoàng đế sắp ch-ết.

Huống hồ, Đại sư Văn Âm vì tiết kiệm thời gian, căn bản bắt mạch mà trực tiếp châm kim, giải độc.

Lưu công công mặt mày xám ngoét, bại lộ .

Tiêu Thiên sang Đại sư Văn Âm: “Đại sư chẳng ch-ết ?”

“A di đà Phật… lão nạp…”

Theo phản xạ thốt lên một câu, Văn Âm lập tức ngậm miệng. Với tình thế , ông thực sự gì, cũng nên giải thích .

Bầu khí lúng túng đến mức khiến khuôn mặt ông đỏ bừng.

Một lúc lâu , Đại sư Văn Âm mới chậm rãi lên tiếng: “Vốn dĩ là ch-ết, nhưng đó Tiêu Uyên bắt … nên sống.”

Tiêu Thiên lập tức hiểu rằng “Tiêu Uyên” trong miệng ông chính là Tiêu Uyên. Hắn lạnh một tiếng: “Không binh mã, e là cũng đường cùng chứ gì, mà còn dám nghĩ đến chuyện đưa ngươi cung.”

Đại sư Văn Âm chẳng đáp thế nào, chỉ thể im lặng.

“Trói tay chân , ném thiên điện, cho uống một giọt nước nào.”

Đại sư Văn Âm thị vệ áp giải . đến sân, đột nhiên vang lên một tiếng rít cao vút như còi báo hiệu, xuyên thẳng lên trời, khiến nhức cả màng tai.

Lưu công công sững , ngờ Đại sư Văn Âm vẫn còn giấu vật .

Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức sa sầm, sải bước lao ngoài, chỉ thấy trong tay Đại sư Văn Âm vẫn còn đang cầm ống pháo tín hiệu bốc khói.

Đôi mắt đầy tàn độc, mà Đại sư Văn Âm vẫn cúi đầu thấp, chăm chú mũi giày và mặt đất.

“Lôi xuống!” – Tiêu Thiên nghiến răng ken két, kéo dài từng chữ.

Chỉ là một tên hòa thượng, chẳng buồn so đo gì. Huống hồ dù Tiêu Uyên nữa thì ? Hắn cung, thì cũng chẳng thể .

__

Pháo tín hiệu b.ắ.n lên trời nổ tung, đang phục ở gần hoàng cung, Khánh An lập tức biến sắc.

Hắn nhanh chóng xoay lên ngựa, phi thẳng về phủ Tứ Hoàng Tử.

Trong thư phòng, Tiêu Uyên và Lý Hoài Ngôn đang bàn bạc việc chính.

“Điện hạ.”

Khánh An gõ cửa đẩy cửa bước : “Đại sư Văn Âm phóng tín hiệu, trong cung xảy chuyện .”

“Nhanh ?”

Lý Hoài Ngôn kinh ngạc, cứ tưởng canh giữ, Hoàng Thượng còn thể cầm cự thêm vài ngày nữa, ngờ tình hình chuyển biến nhanh đến thế.

Ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống.

“Việc phát tín hiệu nhất định là Hoàng Thượng gặp chuyện, cũng thể là Đại sư Văn Âm và Lưu công công phát hiện.”

So với y thuật của Đại sư Văn Âm, càng nghi ngờ đầu óc của hơn, dù cũng là xuất gia, rành mưu mô tính kế.

“Có tin gì bên ? Bao giờ thì thể tiến thành?”

Tiêu Thiên chắc chắn bắt đầu củng cố phòng . Nếu chậm trễ thêm chút nữa, tỷ lệ tấn công hoàng thành thành công sẽ giảm mạnh, thể kéo dài thêm nữa.

Lý Hoài Ngôn nhíu mày, lắc đầu: “Hiện tại vẫn tin gì cả.”

Loading...