Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 321: Con Bài Trong Tay.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:57
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Thiên vốn để Hoàng Thượng cứ thế mà ch-ết , nhưng một hồi cân nhắc tình hình bên ngoài định, đổi ý, dù thì hoàng đế vẫn là con bài duy nhất trong tay ông , ít nhất cũng giữ một thở mới giá trị lợi dụng.

Vì thế, ông sai đến Thái y viện mời Trương Viện y đến.

Sau lưng Trương Viện y là một gia đinh xách theo hòm thuốc. Gần đây vì chuyện của Đại sư Văn Âm và Lưu công công, Tiêu Thiên cực kỳ cẩn trọng, khẽ nhíu mày chằm chằm tên gia đinh đó.

“Người là ai? Sao từng thấy qua?”

“Là học trò của thần, nay vẫn ở trong Thái y viện học nhận dạng dược thảo, từng ngoài. Bệnh tình của Hoàng Thượng nghiêm trọng, thần cần một trợ thủ nên mới mang theo.”

“Ngẩng đầu lên.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt lệnh.

Gia đinh ngoan ngoãn ngẩng đầu. Trước mắt là một gương mặt xa lạ. Tiêu Thiên nhíu mày, định kỹ hơn thì một vệ binh Ngự Lâm chạy đến, thở dốc báo: “Ngũ Hoàng Tử, thất bại .”

Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức đổi, phất tay hiệu cho hai , còn thì nhanh chóng bước xuống bậc thang, theo binh sĩ rời .

“Nhanh lên.”

Trương Viện y nhỏ với tiểu đồng, lập tức bước trong điện. Khi chắc chắn trong điện ai, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cứu .”

Tên gia đinh lạnh giọng , Trương Viện y vội vàng gật đầu, bước nhanh tới long sàng.

Hoàng đế hôn mê, khắp giường đều là má-u và dịch bẩn, hiển nhiên chẳng ai quan tâm sống ch-ết của ông .

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hoàng đế gầy rộc, mắt hõm sâu, sắc mặt thâm tím đen kịt, tóc tai rối bù, trông chẳng khác nào một lão già hấp hối đang chờ ch-ết.

Gia đinh long sàng, khi ánh mắt đầu thấy ông thì đồng tử khẽ co một chút, nhưng nhanh trở bình tĩnh, lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trương Viện y bắt đầu châm cứu, ngự-c hoàng đế bất chợt phập phồng, đó ông thở dài một , chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy Trương Viện y, mắt hoàng đế đột nhiên trợn lớn, hiện rõ sự hoảng sợ, ông cố sức tránh sang một bên: “Nghịch thần tặc tử, cút khỏi mặt trẫm!”

Ông nhớ lời Tiêu Thiên từng , Trương Viện y là của .

Trương Viện y đang châm cứu, hành động đột ngột của hoàng đế cho hoảng hốt, vội vàng trấn an: “Hoàng Thượng, xin đừng cử động! Thần đang châm cứu, nếu chệch huyệt vị sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

hoàng đế thể tin?

Mùi hôi thối, chiếc giường dơ bẩn, đói khát vì mấy ngày ăn gì, và cơn đau thấu xương do trúng độc... tất cả bào mòn hết ý chí và sự sắc bén của ông .

Trương Viện y bất lực liếc gia đinh bên cạnh.

Không lời nào, gia đinh tiến lên, bất ngờ chế trụ phần của hoàng đế, khiến ông thể giãy giụa.

Hoàng đế theo bản năng vùng vẫy, nhưng hai ngày bụng, thể lực cạn kiệt, sức lực thể chống đỡ nổi.

Đột nhiên, ông từ bỏ vùng vẫy, cố gắng hít một , ngẩng đầu, nheo mắt chăm chú tên gia đinh mặt.

Gia đinh liếc mắt hiệu với Trương Viện y, để tâm đến ánh dò xét của hoàng đế.

Khi nghiêng mặt , hoàng đế lập tức nhận điều gì đó từ vành tai của , cải trang dung mạo.

“Uyên... Uyên Nhi?” - Ông run rẩy cất tiếng, dò hỏi.

Gia đinh khựng trong thoáng chốc, khiến hoàng đế càng thêm chắc chắn, ánh mắt ông lập tức bừng lên vẻ vui mừng mãnh liệt.

“Uyên Nhi, đúng là con ! Con đến cứu trẫm ?”

Tiêu Uyên khẽ mím môi, lúc mới hoàng đế, ánh mắt nhạt như nước, chẳng lộ chút cảm xúc nào, ngoại trừ khoảnh khắc đầu tiên khi ông gọi là “Uyên nhi”.

Hắn vẫn nhớ, cuối cùng ông gọi bằng cái tên là khi mẫu phi còn sống. Sau khi mẫu phi qua đời, ông chỉ gọi là “Lão Tứ”, những yêu thương ngày dần trở thành tính toán và nghi kỵ.

Lúc , Trương Viện y lau mồ hôi trán, rút kim châm , cung kính : “Hoàng Thượng tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng nếu đầu độc, e là khó giữ tính mạng.”

Sắc mặt hoàng đế khẽ biến.

Tiêu Uyên : “Ngươi cửa trông chừng , chuyện với phụ hoàng.”

Trương Viện y cất hòm thuốc, lùi về phía cửa sổ trông sân viện.

“Lưu công công và Đại sưVăn Âm bắt ?” - Tiêu Uyên hỏi.

Hoàng đế nhíu mày gật đầu.

Tiêu Uyên bước đoán điều đó.

Hoàng đế chằm chằm , vội hỏi: “Con đây bằng cách nào? Có ai phát hiện ?”

“Phụ hoàng quên ? Khi còn nhỏ, từng đưa nhi thần đến một mật đạo để chơi.”

Hoàng đế ngẩn . Khi mới ba, bốn tuổi... Vậy mà đến giờ vẫn còn nhớ.

Trong lòng ông chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp, rõ là vui, hổ thẹn day dứt.

Tình cảm của ông đối với Tiêu Uyên luôn rối rắm. Ông rõ ràng rằng trong các Hoàng Tử, Tiêu Uyên là năng lực nhất. Đã từng lúc, ông nảy sinh ý định truyền ngôi cho . cán cân thiên vị trong lòng ông luôn nghiêng về phía con trai của Nhu Nhi, và cả nỗi căm hận đối với Tề gia, ông đều trút hết lên Tiêu Uyên.

Thế nhưng thể phủ nhận, dù ông chèn ép hết đến khác, vẫn trưởng thành vượt bậc, thậm chí còn xuất sắc hơn cả một hoàng đế như ông.

Hoàng đế chìm trong nỗi tự trách và hối hận sâu sắc, thì Tiêu Uyên lạnh lùng : “Trong tay nhi thần binh quyền, thể cứu phụ hoàng. nhi thần cho Lý Hoài Ngôn điều động binh mã. Giờ đây, phụ tử chúng chỉ thể chờ đợi, phó mặc trời.”

Hoàng đế cụp mắt, một lời.

Ông rõ trong lời của Tiêu Uyên tràn đầy sự châm biếm. Tất cả những gì xảy hôm nay đều là ông gieo gió gặt bão, tự tự chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-321-con-bai-trong-tay.html.]

“Là... phụ hoàng với con.”

Nước mắt gương mặt già nua của hoàng đế tuôn rơi: “Con hãy nhanh chóng rời khỏi hoàng cung , đừng lo cho trẫm nữa. Trẫm sẽ giao hổ phù cho con. Sau khi rời , hãy cầm hổ phù điều binh khiển tướng, bắt phản tặc!”

Hoàng đế lục lọi nơi đầu giường một lúc, bỗng một ngăn bí mật tường bật mở. Ông lấy hổ phù và ngọc tỷ, đưa đến mặt Tiêu Uyên: “Con cầm lấy, mau .”

May mà Tiêu Thiên thực sự ham ngai vàng, bằng ông chẳng thể giấu đến giờ.

Tiêu Uyên hổ phù và ngọc tỷ, nhưng đưa tay nhận.

“Thực , tất cả những chuyện xảy hôm nay… đều phần thúc đẩy của nhi thần.”

Hoàng đế sững , lên tiếng.

“Trương Viện y, là của nhi thần.”

“Trẫm .” - Ngay từ lúc nãy, ông đoán .

“Chính nhi thần bảo Trương Viện y tung tin cho các đại thần rằng phụ hoàng tuổi già sức yếu, thể gắng gượng nữa, khiến bọn họ hoang mang, vội vã chọn phe. Cũng là nhi thần, bảo Trương Viện y với Tiêu Thiên rằng vẫn còn dấu hiệu hồi phục, thể sống thêm mười năm nữa, ép tay. Kết cục của hôm nay, một mức độ nào đó… đều do nhi thần dàn xếp.”

“Trẫm… cũng .” Hoàng đế nhắm chặt mắt , nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.

“Là trẫm với con các ngươi. Con hận trẫm, trừng phạt trẫm… đều là điều đáng.”

Tiêu Uyên ông, trong lòng nghẹn , đầy ắp bức bối.

Nếu từng tay hãm hại , từng ch-ết… thì tiếp tục đến cùng? Sao giờ hối hận? Sao đem hổ phù và ngọc tỷ giao cho ?

“Phụ hoàng ? Con từng... thật sự ch-ết.”

Chỉ khi tuyệt tình, mới thể dứt bỏ ràng buộc, thậm chí dùng mồi nhử, lấy mạng đổi mạng.

Vậy mà tại ... tại giờ lời hối hận?

“Trẫm sai , là trẫm sai .” - Hoàng đế ôm đầu, bật thành tiếng.

“Trẫm với mẫu tử con, trẫm đáng ch-ết.”

Tiêu Uyên khẽ nhắm mắt , mở . Bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng.

“Tất cả những gì xảy hôm nay… đều là kết quả đáng nhận.”

Hoàng đế khổ, lời nào.

… tất cả đều là quả báo mà ông đáng nhận.

Ông và Thục phi từng ân ái sâu nặng, tình cảm mặn nồng, còn Tiêu Uyên, vị Hoàng Tử mà ông mong đợi từ lâu. Lẽ ba nên sống cuộc sống gia đình đầm ấm, hạnh phúc.

Thế nhưng, chỉ vì một bữa tiệc triều thần, ông nảy sinh tâm tư bẩn thỉu với thê tử của kẻ , từ thủ đoạn, mất hết lương tri, hại ch-ết cả phu quân , thậm chí còn âm mưu hãm hại nữ nhân từng yêu thương ông nhất.

Ông như một kẻ điên loạn, sự khác biệt của nữ nhân hấp dẫn. Nàng càng chống cự, ông càng khuất phục. Cứ thế, dục vọng sai khiến, ông càng càng lạc, càng mất nhiều thứ.

Hai ngày nay, ông thường nghĩ: nếu lúc đầu gặp Nhụ Nhi, đó mới gặp Thục phi, thì sẽ như thế nào?

Bi ai , ông phát hiện kết cục lẽ vẫn giống .

Ông yêu sự dịu dàng nhu thuận của Thục phi, luôn nghĩ cho ông, luôn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

ông cũng thể buông bỏ sự kiên cường, mạnh mẽ và khác biệt của Nhu Nhi.

Từ đầu đến cuối, sai lầm đều ở ông.

Ông nghĩ rằng bản là hoàng đế, là bậc cửu ngũ chí tôn, đương nhiên thể cùng lúc sở hữu tất cả, thể theo ý .

ông quên mất đạo lý, luân thường.

Ngay cả chính ông cũng thấy bản hèn hạ, tởm lợm.

“Con đúng... Là trẫm, ở ngôi cao quá lâu, quyền lực mờ mắt, cho rằng thiên hạ trong tay , ai ai cũng thuộc về , gì thì .”

ông... lúc đầu đối với mẫu phi , thật sự là chân tình.

Hoàng đế khẽ nhếch môi khổ, nhưng cuối cùng câu đó, bởi ông , Tiêu Uyên . Hắn sẽ phát điên, sẽ mất kiểm soát.

Tiêu Uyên cũng chẳng hỏi. Trong lòng , nữ nhân si tình , kẻ từng vì tình yêu mà hi sinh cả con bao cận kề cái ch-ết từ thuở ấu thơ, hình ảnh dần phai nhạt.

Không để tâm, chỉ là nữa, càng sợ những điều .

Bởi nếu thật sự , chỉ sợ phát hiện bản trong mắt mẫu phi chẳng là gì cả, rằng sự tồn tại của vốn chỉ là một trò đùa.

“Điện hạ, đến.”

Trương Viện y nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, giả vờ thu dọn đồ đạc chuẩn rời .

Tiêu Uyên cũng lùi vài bước, cúi đầu yên lưng ông .

Hoàng đế đưa tay lau nước mắt còn đọng trong khóe mắt, ánh mắt sắc bén thẳng về phía cửa điện.

Không bao lâu , Tiêu Thiên sải bước tiến , phía là một thái giám bưng chén thuốc.

Tiêu Thiên liếc hoàng đế, khóe môi khẽ cong lên: “Trương Viện y quả là thần y, phụ hoàng trông vẻ khá hơn nhiều .”

Còn đủ sức để trừng mắt nữa mà!

Trương Viện y tiến lên một bước, ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: “Ngũ Hoàng Tử quá khen. Chỉ là... thể Hoàng Thượng độc tố ăn mòn quá nặng, cho dù tạm thời cứu sống, cũng ngày ngày châm cứu kéo dài tính mạng, tuyệt đối chịu nổi bất kỳ biến cố nào nữa.”

Ngụ ý rõ: nếu uống thuốc độc nữa… thì thần tiên cũng cứu nổi!

Loading...