Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 323: Sinh Tử.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:02
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi... ngươi định gì?”
Vị thống lĩnh Ngự Lâm quân hoảng hốt lùi liên tục về .
“Đừng cử động.”
Trương Viện y một câu, nhân lúc đối phương còn đang ngây , liền thành thạo cắm luôn cây ngân châm đỉnh đầu .
Thống lĩnh Ngự Lâm quân trợn trừng mắt, lập tức ngã gục xuống đất.
Đám lính canh ngoài điện thấy , đầy hoang mang. Không còn chỉ huy, bọn họ nhất thời cũng nên gì.
“Binh mã của Tứ Hoàng Tử tiến Phụng Thiên điện, các ngươi còn mau buông vũ khí?”
Trương Viện y bên cạnh Tiêu Uyên, đầy khí thế cất tiếng.
Tình thế rõ ràng, thống lĩnh và Ngũ Hoàng Tử đều chế ngự, chỉ dựa mấy nghìn Ngự Lâm quân lúc , đủ để xoay chuyển cục diện.
Có do dự cuối cùng vẫn chọn buông vũ khí. Một bắt đầu, liền thứ hai, tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên lách cách ngớt.
Trương Viện y thở phào một dài, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Thế nhưng đúng lúc tất cả đều tập trung sự chú ý phía ngoài điện, thì bên trong bất ngờ xảy biến cố, một lưỡi đoản đao sắc bén lấp loáng ánh lạnh đột nhiên lao thẳng về phía long sàng, nhằm đúng hoàng đế mà đâ-m tới.
Mặt mũi Tiêu Thiên dữ tợn, má-u tươi đầm đìa che kín cả gương mặt, nhưng ánh mắt đầy sát khí, dùng bộ sức lực đâ-m mạnh đoản đao tim hoàng đế.
Hoàng đế kịp né tránh, má-u tươi phun như suối, bắ-n đầy lên và mặt Tiêu Thiên, nhưng gương mặt là một nụ điên loạn.
Sắc mặt Tiêu Uyên trầm như nước, lao vút tới như tên bắ-n, một cước đá văng Tiêu Thiên xuống đất. quá muộn, hoàng đế ôm ngự-c, ngã xuống long sàng, trừng mắt Tiêu Thiên đang tràn đầy oán hận, thở vô cùng yếu ớt.
Trương Viện y sợ đến dựng cả tóc gáy, mải lo bên mà quên mất kẻ đang trốn trong tủ áo!
Không cần Tiêu Uyên sai bảo, ông cuống cuồng lao đến bắt mạch và cầm má-u cho hoàng đế.
Tiêu Thiên đất, bật điên dại: “Ngươi tính toán đủ điều thì chứ? Cuối cùng vẫn trơ mắt ông ch-ết mặt !”
Khuôn mặt Tiêu Uyên lạnh băng, trường kiếm đặt ngang cổ Tiêu Thiên.
Trương Viện y tay chân luống cuống, nhưng vẫn thể ngăn má-u từ vết thương của hoàng đế tuôn ngừng. Sắc mặt ông tái nhợt, run giọng : “Tứ Hoàng Tử…”
Ông đầu , ánh mắt đầy bất lực Tiêu Uyên.
“Hãy mau tìm Đại sư Văn Âm.”
Tiêu Thiên mặt đất, lạnh lùng chuyện diễn , cho đến khi Lý Hoài Ngôn dẫn binh mã xông điện, sắc mặt mới chợt đổi.
“Tứ Hoàng Tử.”
Triệu đại nhân, Binh bộ Thượng thư bước tới hành lễ, bên cạnh Tiêu Uyên.
“Hắn là của ngươi? Vậy nên, tin tức từ Binh bộ về biên cương, cũng đều là cái bẫy do ngươi bày ?”
Ánh mắt tràn đầy giằng xé, định lao về phía Tiêu Uyên thì liền một nhát cắ-t sâu hoắm ở c-ổ, má-u tươi phụt như suối.
“Thân thúc ? Ông thế nào ? Các ngươi gì ông ?”
Tin chiến sự nơi biên giới là giả, cái ch-ết của Thẩm Trường Hách cũng là giả. Điều đó nghĩa là bọn họ sớm đến sự tồn tại của Thân thúc, nên mới bày cục diện . Vậy thì Thân thúc...
Hai mắt Tiêu Thiên đỏ ngầu, như thể má-u sắp nhỏ từ trong hốc mắt.
Tiêu Uyên thu kiếm , tiện tay ném xuống đất: “Ngươi vì gi-ết ngươi ?”
“Là vì Thân Doãn Bạch. Hắn dùng mạng sống của ‘Thân thúc’ trong miệng ngươi để đổi lấy mạng ngươi.”
Tiêu Thiên như sét đánh ngang tai, cả ch-ết lặng tại chỗ.
Là đại ca cho bọn họ ?
“Không thể nào, thể nào! Ngươi dối!” - Tiêu Thiên gào thét điên cuồng.
Đó là thúc ruột của đại ca , thể hại ông ?
Không thể nào! Nhất định là bọn họ đang lừa ! Thân thúc tuyệt đối thể vì mà ch-ết !
Tiêu Uyên lạnh lùng bật , chẳng buồn tốn thêm lời: “Ta hứa với Thân Doãn Bạch thì sẽ lấy mạng ngươi. Từ nay về , phần đời còn của ngươi, cứ ở phủ Ngũ Hoàng Tử, bước nửa bước.”
Cái ch-ết hẳn là hình phạt tàn nhẫn nhất. Đôi khi, sống mới là đau đớn tận cùng, tận mắt từng rời khỏi , từng vì mà ch-ết, mà bất lực, thể gì... cái đau đó còn khốn khổ hơn cái ch-ết gấp trăm !
Tiêu Thiên mắt trợn trừng như nổ tung, nhưng hết đường xoay chuyển, thể gì nữa.
Không ai lên tiếng phản đối cách xử lý của Tiêu Uyên. Mọi đều im lặng.
Thật , khi hoàng đế còn sống, việc xử trí Tiêu Thiên vốn đến lượt Tiêu Uyên quyết định. bây giờ, hoàng đế ngã xuống, kế vị ngai vàng cũng quá rõ ràng. Cho dù Tiêu Uyên nhặt thanh kiếm đất lên và chấm dứt mạng sống của hoàng đế, thì cũng chẳng ai dám một câu.
Lý Hoài Ngôn và Thẩm Trường Hách trong cung điện, áo giáp dính đầy má-u đỏ. Trừ đoạn đánh thẳng hoàng cung, còn việc đều diễn thuận lợi. Tiêu Uyên tính toán thứ cực kỳ chuẩn xác, gần như thể là “ tốn một binh một ”.
Ngự Lâm quân chịu hàng hàng, kẻ chịu hàng cũng binh mã của Thẩm Trường Hách tiêu diệt. Mọi chuyện đến đây, cuối cùng cũng hạ màn.
“Đại sư Văn Âm, ngài mau lên một chút!” - Trương Viện y gần như kéo lê một trọc đầu chạy tới.
Sở dĩ gọi là trọc đầu, vì thật sự quá nhếch nhác, quần áo bẩn thể tả, da mặt nhợt nhạt như sáp nến, cả toát vẻ suy kiệt đến cùng cực.
Cũng đúng thôi, ông ba ngày uống một giọt nước nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-323-sinh-tu.html.]
Trương Viện y kéo Đại sư Văn Âm đến gần.
“Có thể... cho lão nạp xin một chén nước ?”
Đại sư Văn Âm run rẩy , đến cả việc giơ cánh tay lên cũng vô cùng khó khăn.
Trương Viện y sững , vội bàn rót cho ông một chén nước. Đại sư Văn Âm uống cạn một , sắc mặt mới khá hơn đôi chút, năng cũng phần khí lực hơn.
Ông nhiều lời, lập tức đặt tay lên mạch của hoàng đế. Chỉ chạm , lông mày lập tức nhíu chặt .
Trong điện, căng thẳng nhất chính là Tiêu Thiên.
“Xin thí chủ cho lão nạp mượn hộp thuốc một chút, ?”
Trương Viện y nhanh chóng đưa đồ tới.
Đại sư Văn Âm mở hộp thuốc, rút mấy cây ngân châm, nhanh chóng châm các huyệt vị hoàng đế. Má-u ở ngự-c lập tức ngừng chảy, thở vốn yếu ớt của hoàng đế cũng dần dần định .
Hai mắt Tiêu Thiên lập tức đỏ ngầu, trong khoảnh khắc lao thẳng về phía long sàng. Tiêu Uyên luôn sát bên cạnh, thể để cơ hội? Hắn lập tức tay, bắt chéo cánh tay của Tiêu Thiên , khóa chặt .
Hoàng đế tựa gối mềm, Tiêu Thiên dù thất bại vẫn cam lòng, còn bồi thêm mấy nhát, ánh mắt yên tĩnh hiếm thấy như .
“Ngươi... thực sự hận trẫm đến ?”
“Gi-ết , là tâm nguyện cuối cùng khi ch-ết của mẫu .”
Giọng của Tiêu Thiên lạnh lẽo như lưỡi d-ao bén, cắm thẳng tim hoàng đế. Đồng tử ông co rút, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ngươi quả là phúc, sinh một đứa con ‘’ như !”
Hoàng đế nhắm mắt thật mạnh, cố nén cơn đau trong lòng.
“ trẫm, dù gì... vẫn là phụ hoàng của ngươi.”
Dù họ cũng là phụ tử cùng huyết thống!
“Ngươi, CÂM MIỆNG!!!” - Tiêu Thiên gào lên, như kẻ điên.
Đại sư Văn Âm một màn mắt, lông mày đột nhiên nhíu chặt, lên tiếng: “Cho lão nạp hỏi một câu... Ngũ Hoàng Tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trong lúc , Tiêu Thiên đương nhiên rảnh trả lời. Là Lý Hoài Ngôn bước đến gần, đáp: “Theo tính toán của Lễ bộ, thì là mười tám tuổi. Có vấn đề gì ?”
“A di đà Phật...”
Đại sư Văn Âm chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu, lắc đầu, gì thêm.
Trong mắt Lý Hoài Ngôn thoáng qua một tia thất vọng.
Tiêu Thiên quan binh áp giải ngoài, Thẩm Trường Hách thì ở trong cung để xử lý những việc loạn chiến.
Mọi đều đúng chức trách của . Lý Hoài Ngôn khi chào Tiêu Uyên một tiếng liền vội vã rời .
Trong lòng Tiêu Uyên cũng nôn nóng. Hắn đến Lãng Duyệt Hồ, đón Thẩm An An trở về. lúc , với tình trạng của hoàng đế như thế, thật sự thể rời .
“Gi-ết trẫm… là tâm nguyện duy nhất của nàng…”
Hoàng đế lẩm bẩm, như thể chịu đả kích lớn, ánh mắt trống rỗng, còn chút thần sắc nào.
“Phụ hoàng thế nào ?” - Tiêu Uyên để ý tới ông, mà sang hỏi Đại sư Văn Âm.
“A di đà Phật.”
Đại sư Văn Âm niệm một câu Phật hiệu: “Lão nạp sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy thì bắt đầu .”
Tiêu Uyên xong câu đó liền xoay rời khỏi đại điện, đầu .
“Uyên Nhi…”
Hoàng đế lúc mới lấy thần trí, cố gắng vươn tay về phía Tiêu Uyên: “Là trẫm… mẫu tử các ngươi. Trẫm sẽ tội kỷ chiếu, trả trong sạch cho mẫu phi của ngươi.”
“Và ngôi vị hoàng đế… trẫm cũng sẽ để cho con, coi như là một chút đền bù cuối cùng dành cho hai mẫu tử các ngươi.”
Bước chân Tiêu Uyên khựng trong chốc lát, nhưng vẫn đầu , tiếp tục rảo bước ngoài.
Hoàng đế lập tức để Đại sư Văn Âm cứu chữa mà tiên đòi bút mực. Lưu công công cũng thả , lập tức tiến lên hầu hạ.
Tội kỷ chiếu, sắc phong Thái Tử và chiếu thư nhường ngôi đều soạn xong, đóng dấu ngọc tỷ. Lúc , thở của hoàng đế yếu ớt tới mức thể trọn một câu, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
Lưu công công cẩn thận thu thánh chỉ, mang ngoài, cung kính : “Tứ Hoàng Tử, đây là thánh chỉ Hoàng Thượng bảo giao cho ngài.”
Tiêu Uyên cúi đầu nhận lấy, nhưng mở xem. Hắn chỉ lặng lẽ thánh chỉ trong tay, ánh mắt bình thản, sắc mặt cũng vô cùng yên tĩnh.
Hắn thể đoán nội dung bên trong thánh chỉ, nhưng thì chứ? Có những chuyện, cứ ban vài đạo thánh chỉ là thể bù đắp .
Trong điện, Đại sư Văn Âm đang hết sức chữa trị cho hoàng đế, còn Tiêu Uyên thì vẫn lặng lẽ hành lang, cho đến tận khi trời sáng trắng phía đông, cửa điện mới mở từ bên trong. Đại sư Văn Âm bước , vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Tình trạng của Hoàng Thượng tạm thời định, qua ... còn xem trời.”
Nếu là Đại sư Văn Âm tay, mà đổi bất kỳ ai trong Thái y viện, hoàng đế chắc chắn thể sống sót.
Sắc mặt Tiêu Uyên hề đổi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nặng nhẹ.
Bên cạnh, Lưu công công cau mày, lặng lẽ cúi đầu xuống.