Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 324: Băng Hà.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:05
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Hoàng Thượng còn nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Uyên lập tức rời khỏi hoàng cung, định đến Lãng Duyệt Hồ.
Hắn để Đại sư Văn Âm ở trong cung, tạm thời trông chừng Hoàng Thượng đang hôn mê trong điện. Còn về triều chính phía và việc xử lý đám của Ngũ Hoàng Tử, sai về Thẩm phủ, mời Thẩm Văn tạm thời trấn giữ tình hình.
“Lý Hoài Ngôn ?”
Khánh An nhíu mày đáp: “Nghe khi Lý Quốc Công đến hoàng cung thì thích khách ám sát ngay tại phủ. Quốc Công phu nhân đỡ đao cho ngài , thương khá nặng. Lý Quốc Công về phủ .”
Nghe , Tiêu Uyên lập tức cau chặt mày: “Bảo Trương Viện y đích đến phủ một chuyến. Bằng giá chữa khỏi cho Quốc Công phu nhân.”
Sau khi sắp xếp đấy, Tiêu Uyên rời cung.
__
Dưới sự cứu chữa của Đại sư Văn Âm, hô hấp của Hoàng Thượng định , dù vẫn còn yếu ớt. Đại sư Văn Âm bận rộn suốt cả nửa đêm mới đưa từ Quỷ Môn Quan trở về. Cộng thêm việc đó tra tấn hành hạ, ông kiệt sức, đến cũng khó khăn.
“Đại sư hãy điện bên nghỉ ngơi một lát, Hoàng Thượng cứ để nô tài trông chừng.”
“Cũng .”
Đại sư Văn Âm gật đầu, giọng mệt mỏi: “Lão nạp bảo ngự thiện phòng sắc thuốc, lát nữa Hoàng Thượng tỉnh , phiền công công giúp đỡ cho uống. Nếu biến chứng gì, lập tức gọi lão nạp.”
Lưu công công hiền hậu: “Chỉ cách vài bước chân thôi, đại sư cứ yên tâm.”
Đại sư Văn Âm ngáp lê bước về điện bên, còn Lưu công công đảo mắt một vòng cũng bước chính điện.
Hoàng Thượng vẫn đang hôn mê long sàng. Lưu công công nhẹ nhàng tiến đến, lặng lẽ bên cạnh chờ đợi.
Giấc ngủ của Hoàng Thượng dường như mấy yên . Lúc thì nhíu mày, lúc thì giãn , như thể đang mơ thấy điều gì đó đáng sợ lắm.
Mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống, chẳng mấy chốc ướt đẫm cả gương mặt.
“Trẫm cố ý... Thục phi, nàng đừng ... đừng hận trẫm...”
Ông lẩm bẩm trong mơ, bất chợt mở bừng mắt.
“Hoàng Thượng, ngài tỉnh !”
Lưu công công lập tức lấy khăn lau mồ hôi trán cho Hoàng Thượng, ân cần hỏi: “Ngài gặp ác mộng ?”
Hoàng Thượng ngẩn một lát, thở hắt một mới dần bình tĩnh : “Uyên Nhi ?”
“Tứ Hoàng Tử rời cung đến Lãng Duyệt Hồ để đón Tứ Hoàng Tử phi ạ.”
“Ừ.”
Nhắc đến Thẩm An An, Hoàng Thượng nhớ đến chuyện Tiêu Uyên nàng mang thai. Gương mặt ông lập tức giãn , ánh mắt cũng thêm phần dịu dàng.
Chỉ tiếc là... tiểu tử chịu đứa bé là trai gái.
Trong lúc còn đang thất thần, Lưu công công bất ngờ quỳ "phịch" xuống bên long sàng, cúi đầu thật sâu.
“Ngươi gì ?”
Hoàng đế nhíu mày: “Sợ trẫm truy tội ngươi phản chủ ?”
Bị mua chuộc khi ở gần bên vua vốn là tội lớn, nhưng , thời khắc then chốt, chính Lưu công công nhiều mạo hiểm cứu ông. Công và tội, xem như bù trừ.
“Không .”
Lưu công công lắc đầu: “Lão nô vài lời, nên .”
Hoàng đế cau mày: “Nói .”
Chuyện đến nước , còn điều gì là ông thể nữa?
“Vâng.”
Lưu công công dập đầu thật mạnh mới cất lời: “Lúc lão nô giam cùng Đại sư Văn Âm, vô tình ngài rằng... Ngũ Hoàng Tử... ... là hoàng nhi của !”
Trong điện lập tức im lặng như tờ.
Hoàng đế chấn động, bật dậy, trừng mắt Lưu công công, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vì động đến vết thương.
“Ngươi cái gì?”
“Hoàng Thượng, Ngũ Hoàng Tử là con ruột của . Hắn là con của... và Thân đại nhân! Ngài còn nhớ ? Năm đó Thục phi nương nương mỗi tháng đều đến Hương Giác Tự cùng . Ngũ Hoàng Tử chính là hoài thai thời gian đó, năm sinh và tháng đẻ đều trùng khớp. Chính miệng Đại sư Văn Âm .”
Hoàng đế trân trân Lưu công công, một nghẹn cứng trong lồng ngự-c, khiến sắc mặt ông tái nhợt còn chút má-u.
Sao thể như thế? Rõ ràng Nhu Nhi từng thừa nhận, đứa bé là của ông mà!
“Hoàng Thượng hãy nghĩ kỹ . Lúc đó, đang mang thai Ngũ Hoàng Tử, đúng ? Mà khi đó ngài ý định gi-ết Thân đại nhân, dù vì đứa con trong bụng, cũng tuyệt đối dám đứa bé là của ngài.”
Cho nên, khi Nhu Nhi lừa dối ông. Tiêu Thiên, là nghiệt chủng của nàng và kẻ đó. Bọn họ... bọn họ...
Mắt Lưu công công đỏ lên: “Thục phi nương nương là lương thiện. Có lẽ cũng vì rõ Ngũ Hoàng Tử là con ngài, nên mới tay giúp nữ nhân rời khỏi hoàng cung. Không ngờ đó hận Hoàng Thượng đến tận xương tủy, còn vu cáo ngược, Thục phi nương nương sai nhà Tề gia gi-ết hại ả. Hoàng Thượng thử nghĩ mà xem, nếu Thục phi thật sự mạng nàng , thì trong cung, bao nhiêu đêm ngày, cơ hội nào chẳng ?”
Phụt—
Hoàng đế bất ngờ cúi gập về phía , phun một ngụm má-u đen đỏ, bắ-n đầy mặt đất, long sàng và cả áo của Lưu công công.
“Vậy là... vì tên nghiệt chủng đó, trẫm suýt chút nữa gi-ết ch-ết con ruột của , suýt chút nữa hủy cả giang sơn của Tiêu gia!”
Hoàng đế thì thào, liên tục nôn mấy ngụm má-u nữa.
Ông yếu ớt ngã vật xuống long sàng, đôi mắt đờ đẫn trợn tròn: “Uyên Nhi của trẫm a~”
“Thục... Thục phi... trẫm với nàng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-324-bang-ha.html.]
Lưu công công vẫn quỳ yên lặng mặt đất, một lời, cho đến khi tiếng lẩm bẩm của hoàng đế dần dần tắt hẳn, ông mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt vốn luôn khiêm nhường, lúc lạnh lẽo và bình thản đến đáng sợ.
“Hoàng Thượng, đang mang thương tích, thể xúc động như .”
Lưu công công quỳ xuống, đỡ hoàng đế xuống giường. đột nhiên, hoàng đế siết chặt lấy tay ông , thở yếu đến mức gần như còn.
Lưu công công bình tĩnh ông, chỉ thấy hoàng đế khẽ khục khặc trong cổ họng một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, bất động.
Ông khép mắt , thở dài một nặng nề, đắp kín chăn cho hoàng đế.
“Tứ Hoàng Tử là mềm lòng, cho dù xảy bao chuyện, vẫn từng nghĩ đến việc hại Hoàng Thượng. Thục phi nương nương, một dịu dàng lương thiện như , vu oan mà ch-ết. Lão nô thể nàng đòi công đạo chứ?”
“Nếu Thục phi nương nương, cũng sẽ lão nô ngày hôm nay.”
Chỉnh sửa y phục cho hoàng đế chỉnh tề, ông lập tức đổi sang vẻ mặt hoảng loạn, luống cuống chạy ngoài: “Đại sư Văn Âm! Đại sư Văn Âm! Không xong ! Không xong !”
Trong điện nhỏ, Đại sư Văn Âm thấy tiếng hét thì giật bật dậy, vội vã chạy , đến cả giày cũng kịp mang.
Mắt Lưu công công đỏ hoe: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng... động đậy nữa !”
“Sao thể?” - Đại sư Văn Âm thoáng sửng sốt, tin .
Ông bận rộn cả đêm mới cứu khỏi quỷ môn quan, rõ ràng tình trạng định, chỉ cần sự cố gì, thì giữ mạng là chắc chắn.
Không kịp giải thích, ông lập tức sải bước chạy nội điện, tiến thẳng đến bên long sàng. Khi thấy hoàng đế còn thở, ông sững trong chốc lát.
“Đại sư Văn Âm, ngài còn ngẩn đó gì? Mau cứu chứ!” - Lưu công công bên cạnh thúc giục.
Đại sư Văn Âm vẫn yên, hề động đậy.
Cứu? Cứu thế nào nữa? Người lạnh , ông dù giỏi y thuật cũng Diêm Vương.
Gương mặt Đại sư Văn Âm đầy nghi hoặc sâu sắc. Ông rõ ràng cứu sống hoàng đế, mới chỉ chợp mắt một chút ... ?
“… Hoàng Thượng ... còn nữa. Mau cho báo tin cho Tứ Hoàng Tử.”
Đại sư Văn Âm thở dài một nặng nề, trong lòng vẫn thể lý giải .
“Cái gì?”
Lưu công công trừng to mắt, nước mắt lập tức lăn dài, chẳng chẳng rằng mà lao ngoài.
Không bao lâu , tiếng chuông trầm đục và dày nặng vang lên khắp hoàng cung, truyền xa. Không ít quan viên đang ở trong phủ tiếng chuông báo tang, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng triều phục, chuẩn xe ngựa cung.
Lúc , xe ngựa của Tiêu Uyên gần như đến cổng thành, cũng thấy tiếng chuông vang dội từng hồi, sắc mặt liền đổi.
Hắn lập tức vén rèm xe, đầu về hướng hoàng cung.
Tiếng chuông báo tang của Chuông Cảnh Dương chỉ dùng cho hoàng đế hoặc Hoàng Hậu... Là phụ hoàng băng hà ?
Sao thể chứ? Khi rời cung chẳng ông vẫn đó ? Chẳng còn Đại sư Văn Âm đang trông nom ?
Nét mong chờ vui vẻ mặt chợt chuyển thành trầm mặc lạnh lẽo. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng thể gọi tên cảm xúc đang dâng lên.
Khánh An dừng xe, hạ giọng hỏi: “Chủ tử, là... chúng cung ?”
Hoàng đế băng hà, triều đình chắc chắn sẽ rơi một mớ hỗn loạn. Thẩm đại nhân e là khó thể trấn áp bộ bá quan văn võ, vẫn cần chủ tử về giữ đại cục. Dù hiện giờ còn Hoàng Tử nào, nhưng trong tông thất vẫn còn các Vương gia, Thế Tử... tuyệt đối thể để xảy chuyện ngoài ý , khiến những kẻ đó nảy sinh dã tâm nên .
Tiếng chuông tang vẫn vang lên dứt.
Tiêu Uyên siết c.h.ặ.t t.a.y vịn trong xe ngựa, mu bàn tay trắng bệch, gân xanh nổi rõ.
Hắn liếc con đường khỏi thành, khẽ nhắm mắt một lát hạ lệnh: “Bảo Lăng Thần Dật đón Hoàng Tử phi về kinh.”
“Vâng.”
Khánh An thở phào nhẹ nhõm, lập tức đầu ngựa, phi nước đại về phía hoàng cung.
Trong cung điện, các đại thần chen chúc chật kín, còn một kẽ hở. Đại sư Văn Âm và Lưu công công ở hàng đầu, đang tiếp nhận chất vấn từ phía tông thất Tiêu gia.
“Tứ Hoàng Tử đến!”
Khi Tiêu Uyên xuất hiện, đám đông lập tức tự động tách thành một lối , đồng loạt khom hành lễ với .
Ngay cả những trong tông thất, thấy xuất hiện, khí thế cao ngạo cũng lập tức thu , còn chút hung hăng nào nữa.
Tiêu Uyên bước đến long sàng, lặng lẽ th-i th-ể còn thở của hoàng đế, thần sắc hề biến đổi, nét mặt bình thản đến lạ thường. Các đại thần xung quanh cũng theo bản năng nín thở, dám phát dù chỉ một tiếng động.
Lúc , ai dám lên tiếng. Trong mắt họ, sự đáng sợ của Tứ Hoàng Tử chẳng kém gì Hoàng Thượng, thậm chí còn phần vượt hơn. Nghĩ đến việc từ nay về phụng sự vị quân vương , ai nấy đều căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Một lúc , Tiêu Uyên cuối cùng cũng lên tiếng: “Phụ hoàng băng hà. Truyền lệnh Lễ Bộ lo liệu tang lễ, an táng trong hoàng lăng.”
Thượng thư Lễ Bộ lập tức bước lĩnh mệnh, lui xuống chuẩn .
Tiêu Uyên tiếp tục ban một đạo mệnh lệnh: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm Văn bước : “Thần mặt.”
“Phàm là quan viên từng thuộc phe của Ngũ Hoàng Tử, bất kể chức vụ gì, chỉ cần dấu hiệu vi phạm pháp luật, lập tức bắt giữ, chờ điều tra xử lý theo luật.”
“Thần tuân chỉ.” - Thẩm Văn đáp lời chút do dự.
Trong đám quan viên, kẻ mặt cắt còn giọt má-u, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Với tình hình hiện tại, cách xử trí của Tứ Hoàng Tử là khoan dung, chỉ xử lý những kẻ phạm tội trong đảng của Ngũ Hoàng Tử, nếu đổi là khác lên ngôi, e rằng bộ phe cánh của Ngũ Hoàng Tử nhổ tận gốc.
Với triều đình, đây chẳng khác nào một trận mưa má-u gió tanh, là má-u quy mô lớn.
Dù những kẻ đó giữ mạng, nhưng con đường quan lộ, lẽ cũng dừng tại đây.
Lúc , một vị lão Vương gia trong tông thất bước khỏi hàng, trầm giọng : “Lão Tứ, bản vương hoàng chỉ còn một ngươi là hoàng nhi, nhưng việc kế vị hoàng vị, cần danh phận chính đáng, ngọc tỷ và chiếu thư truyền ngôi mới .”