Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 325: Nàng Không Chịu Quay Về.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:08
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ẩn ý trong lời đó chính là: nếu trong tay chẳng gì, ngươi lấy tư cách gì để lệnh chỉ huy?

Tiêu Uyên nhàn nhạt ngẩng mắt, liếc vị lão Vương gia một cái. Ánh mắt thản nhiên, lạnh lùng chút ấm, khiến lão Vương gia trong lòng phần phát lạnh, nhưng vẫn cố lấy can đảm .

Tuy ông rõ bên trong rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng ông nhớ rõ, hoàng xưa nay ưa gì lão Tứ.

Một trong tộc kéo nhẹ tay áo lão Vương gia: “Huynh trưởng đừng đùa nữa, hoàng gối chỉ còn lão Tứ, thì đương nhiên nên để lão Tứ đăng cơ.”

Lão Vương gia chau mày, hất tay : “Bản vương chỉ theo tổ chế tổ pháp mà thôi, chẳng lẽ các ngươi rõ, nếu ngọc tỷ và chiếu thư truyền ngôi, thì các ngươi cũng chịu nhận ?”

Vài vị Vương gia trong tộc lập tức rơi im lặng.

Tiêu Uyên bỗng khẽ , liếc phía , hiệu cho Lưu công công. Lưu công công lập tức bước lên mấy bước, : “Hôm qua tiên hoàng giao ngọc tỷ và chiếu thư truyền ngôi cho Thái Tử, hiện giờ những vật đang cất trong ngự thư phòng.”

Lão Vương gia lập tức sững , thể tin nổi mà Lưu công công.

Những khác trong tộc cũng đưa mắt , nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Tiêu Uyên nhạt: “Vương thúc, còn điều gì hỏi nữa ? Có cần Lưu công công mang vật , để ngài xem xét thật giả ?”

Lão Vương gia mấp máy môi, nhưng chẳng thốt nên lời.

Đã đến nước , chỉ cần Lưu công công , thì thể khẳng định là thật, vật nhất định tồn tại. Chỉ trách bản lúc nãy hồ đồ, lòng tham mờ mắt.

“Không dám, bản vương chỉ vì quy tắc của Tiêu thị mà thôi. Nếu như thế, thần xin quỳ lạy, tôn Thái Tử tân đế.”

Tiêu Uyên thu ánh , lạnh nhạt : “Vương thúc đúng, thì cũng nên theo tổ chế, dời cả nhà về phong địa.”

Theo tổ quy, các Hoàng Tử khi phong vương thì nên ở kinh thành. Những vị lão Vương gia vốn tiên hoàng nể mặt tuổi tác, nên mới cho lưu .

Phong địa của họ, so với kinh thành, đúng là khác biệt một trời một vực, nhất là vị Vương gia lên tiếng , Tiêu Uyên nhớ rõ, lãnh địa của ông ở tận vùng Tây Bắc nghèo nàn.

Tiêu Uyên đang "gi-ết gà dọa khỉ", để những trong tộc sợ, gõ hồi chuông cảnh tỉnh.

Sắc mặt vị lão Vương gia lập tức trắng bệch như tro tàn: “Thái Tử…”

“Vương thúc còn ý kiến?”

Tiêu Uyên chỉ nhẹ nhàng liếc qua, đủ khiến lời sắp thốt nghẹn trong họng.

Hoàng đế mới đăng cơ, ba đòn lửa đầu tiên, ai điểm danh, coi như thể thoát.

Phán đoán và hành động quyết đoán của Tiêu Uyên tuy phần cứng rắn, nhưng cũng vì thế mà khiến các đại thần càng thêm kính sợ, dám chút lơ là khinh suất nào.

“Đã còn gì nghi vấn, thì lui xuống .”

“Tuân chỉ.”

Đám quan viên lũ lượt rời khỏi đại điện, cứ như chỉ cần chậm một bước sẽ tà ma bắt .

Trong điện chỉ còn Lưu công công và Đại sư Văn Âm, lúc Tiêu Uyên mới cất tiếng hỏi:

“Không qua cơn nguy kịch ?”

“…”

Đại sư Văn Âm liếc Lưu công công, nên giải thích thế nào cho .

Chẳng lẽ thể rằng: đang yên đang lành, chỉ chợp mắt một lát mà Lưu công công để ch-ết ngay mắt ?

Lưu công công cúi đầu ngoan ngoãn, một lời.

Bầu khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt đến đáng sợ. Tiêu Uyên đưa mắt qua hai , cuối cùng vẫn là Đại sư Văn Âm lên tiếng : “...Lão nạp bắt mạch cho Hoàng Thượng, là do khí huyết ứ tắc, tức giận công tâm, dẫn đến huyết dịch chảy ngược, mới dẫn đến kết cục như ...”

Nói ngắn gọn, là tức giận mà ch-ết. Tiêu Uyên dĩ nhiên hiểu rõ. Hắn nheo mắt hai :

“Rốt cuộc xảy chuyện gì?”

Một đang yên lành, thể tức đến ch-ết ?

"Phịch!"

Lưu công công quỳ sụp xuống, kể: “Bẩm điện hạ, là của nô tài. Đại sư Văn Âm bảo nô tài trông chừng Hoàng Thượng. Lúc đó vẫn đang ngủ yên lành, nhưng bỗng nhiên trở nên bứt rứt, giống như gặp ác mộng. Người còn ... Hoàng Tử con của , đều là giả, là Nhu Nhi lừa …”

“Nô tài cứ tưởng Hoàng Thượng đang mộng du, nên để tâm. Nào ngờ đột nhiên phun một ngụm má-u, nô tài vội vã tìm Đại sư Văn Âm, nhưng khi ... thì còn nữa.”

Lời giải thích , ông bàn bạc với Đại sư Văn Âm từ .

“A di đà Phật.”

Đại sư Văn Âm chắp tay, thở dài một : “Hoàng Thượng e là ban ngày nghĩ nhiều, đêm sinh ác mộng, lòng uất kết, nên mới mộng cảnh quấn , dẫn đến xúc động quá độ.”

Vì một giấc mơ... mà tức ch-ết?

Tiêu Uyên bật khẽ, chẳng thể phân biệt là giễu cợt bất đắc dĩ.

Hắn ngẩng đầu lên xà nhà, hồi lâu động đậy.

Trong lòng hiểu rõ, tình cảm của phụ hoàng đối với nữ nhân , quả thật sâu nặng đến mức thể đo lường nổi.

Đại sư Văn Âm và Lưu công công nín thở, cố gắng giảm tối đa sự hiện diện của .

Một lúc , giọng trầm thấp của Tiêu Uyên vang lên: “Hoàng Thượng là do trúng đao, mất má-u quá nhiều, thể vượt qua, nên mới băng hà.”

“Vâng.” - Cả hai đồng thanh đáp lời.

Đường đường là một vị Hoàng đế, nếu để là ch-ết vì một giấc mộng thì đúng là trò cho thiên hạ.

“Trong thời gian linh cữu còn quàn tại điện, phiền Đại sư Văn Âm tụng kinh siêu độ giúp phụ hoàng.”

Đại sư Văn Âm gật đầu đồng ý.

Trong hoàng cung, sự trấn giữ của Tiêu Uyên, việc đều tiến hành trật tự, nghiêm chỉnh. Lễ bộ lo liệu tang lễ cho tiên đế, khi Tiêu Uyên đích chủ trì tang sự và nhập táng, liền lập tức chuyển sang chuẩn lễ đăng cơ cho tân đế.

Tiệm thêu thành long bào dành cho tân đế và đưa đến ngự thư phòng.

Công việc triều chính chất đống, Tiêu Uyên dứt khoát ở cung, rời. Trong ngự thư phòng, tấu chương chất cao như núi, đến cơm nước cũng thời gian dùng. Trong lòng vẫn còn vương vấn một chuyện.

“Điện hạ, tiệm thêu đưa long bào tới, nô tài giúp ngài thử xem .”

Tiêu Uyên đặt bút xuống, ngẩng đầu long bào đang mấy thái giám nâng tới. Mày khẽ nhíu .

Hắn lời nào, khiến của tiệm thêu tưởng rằng Thái Tử hài lòng với long bào, lập tức "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu dập sát đất, dám ngẩng lên.

Trong , Lưu công công xem là gan lớn nhất, liền mở lời: “Điện hạ hài lòng ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-325-nang-khong-chiu-quay-ve.html.]

“Lễ phục và vương miện sắc phong Hoàng Hậu chuẩn xong ?”

Nghe đến đây, Lưu công công lập tức về phía nữ quan phụ trách đang quỳ đất: “Điện hạ đang hỏi ngươi đó.”

Nữ quan vội cúi đầu đáp: “Bẩm điện hạ, lễ phục của Hoàng Hậu cần mũ chín rồng chín phượng, trong thời gian ngắn thể kịp xong, e là cần thêm thời gian.”

Lưu công công liền xoa dịu, sang Tiêu Uyên: “Điện hạ, lễ đăng cơ định ngày lành tháng , sắc phong Hoàng Hậu cũng sẽ tiến hành đó. Đợi nương nương trở về, lễ phục chắc cũng xong .”

“Ừm.”

Sắc mặt Tiêu Uyên phần u ám, khoát tay hiệu cho nữ quan lui xuống.

Ban đầu vốn tính toán đúng lúc Thẩm An An trở về, sẽ cùng lúc cử hành đại lễ đăng cơ. Lăng Thần Dật gửi thư hồi báo, Thẩm An An đợi thêm vài ngày mới .

Tâm trạng mấy ngày nay cực kỳ bức bối, nhưng việc triều chính thể bỏ, cũng thể tự đến Lãng Duyệt Hồ đón nàng về.

Trong mấy ngày đó, liền ba phong thư, mà bặt vô âm tín, hề nhận hồi âm. Trong khi đó, lễ bộ từ lâu ấn định ngày đại lễ, còn ban cáo thiên hạ, thể đổi.

“Điện hạ, thử mặc thử ạ?”

“Không thử. Mang ngoài .”

Tiêu Uyên cau mày , Lưu công công lập tức khoát tay, dẫn lui .

Trong lòng ông cũng chỉ mong Thẩm An An mau chóng về, nếu , e rằng điện hạ sẽ càng ngày càng khó chiều hơn.

Tiêu Uyên xử lý tấu chương đến tận nửa đêm, đến khi gà gáy sáng, lập tức dậy chuẩn .

Bách quan tập trung chờ tại điện Phụng Thiên. Dưới sự hướng dẫn của Thượng thư Lễ bộ, nghi thức tế cáo trời đất, cáo tổ miếu, nhận ngọc tỷ, tiếp nhận ngôi vị... từng mục từng bước kéo dài lâu. Những đại thần lớn tuổi liên tục quỳ lạy, lên quỳ xuống, đến mức nào nấy đều mệt đến choáng váng, suýt trụ nổi.

Suốt cả quá trình, sắc mặt Tiêu Uyên luôn lạnh lùng nghiêm nghị, hề lộ nửa phần vui mừng vì đăng cơ. Điều đó càng khiến các đại thần càng thêm dè dặt, dám để xảy một chút sai sót nào.

Mãi đến tận chiều, bộ nghi thức mới tất. Tiếp theo là tuyên bố đại xá thiên hạ, ban thưởng cho các công thần.

Khi việc kết thúc, Lưu công công đưa tân đế hồi cung về ngự thư phòng, Tiêu Uyên lập tức nổi giận.

“Lăng Thần Dật vẫn tin gì ?”

“Có , !” — Lưu công công nhanh chóng dâng lên thư đang đặt bàn.

Không ngờ khi xong, lửa giận của Tiêu Uyên những giảm mà còn bùng lên mãnh liệt hơn, trong lòng còn dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

Thẩm An An trở về, vì ??!

“Thay y phục.” - Hắn sải bước thẳng về phía bình phong.

Lưu công công tất nhiên gì, lập tức biến sắc: “Không , Hoàng Thượng! Người mới đăng cơ hôm nay, thể tùy tiện rời cung ?”

Tiêu Uyên chỉ liếc mắt lạnh lẽo một cái, Lưu công công liền im bặt, dám thêm nửa lời, nhưng trán lấm tấm mồ hôi vì lo lắng.

lúc , báo: Tổng lĩnh Ngự Lâm quân xin cầu kiến.

Lưu công công như thấy cứu tinh, lập tức reo lên: “Hoàng Thượng, Tiểu Thẩm đại nhân đến !”

Vì cả phụ tử Thẩm gia đều là quan trong triều, nên họ thường gọi như để phân biệt.

“Cho .”

Tiêu Uyên y phục xong , lúc Thẩm Trường Hách sẵn trong thư phòng.

Nhìn thấy Tiêu Uyên, sững : “Hoàng Thượng định xuất cung ?”

“Ừ.”

Tiêu Uyên tỏ vẻ gấp gáp: “Có chuyện gì?”

Thẩm Trường Hách đưa lên một quyển sổ: “Đây là danh sách những trong Ngự Lâm quân từng tham gia phản loạn và xử lý trừng phạt, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”

Lưu công công lập tức bước lên nhận lấy, dâng cho Tiêu Uyên. Hắn chỉ tiện tay lật vài trang, đó đặt lên long án: “Ngươi tự xử lý là .”

“…”

Nhìn dáng vẻ gấp gáp đó, Thẩm Trường Hách nhịn hỏi: “Hoàng Thượng định ?”

“Lãng Duyệt Hồ.”

Nghe , lập tức bước theo: “Hoàng Thượng, đăng cơ, tránh khỏi kẻ dã tâm rình rập, triều cục vẫn định, lúc nên xuất cung.”

Tiêu Uyên căn bản lọt tai, trong đầu lúc chỉ quanh quẩn một câu, Thẩm An An chịu về. Hắn sốt ruột đến mức thể chờ thêm nữa.

“Hoàng Thượng.” - Thẩm Trường Hách liều lĩnh chắn lối của Tiêu Uyên.

Trong triều đình, lẽ chỉ Thẩm Trường Hách, Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật là đủ gan dám thế mà trách phạt.

“Là vì An An ?”

Hắn đang ở Lãng Duyệt Hồ, nhưng lúc quả thật Hoàng Thượng nên rời cung.

“Nàng chịu về, đích đón nàng.”

“Thần .”

Thẩm Trường Hách lập tức : “Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định đưa về.”

Lưu công công cũng nhanh chóng phụ họa: “ , Hoàng Thượng. Tiểu Thẩm đại nhân là trưởng của nương nương, nhất định thể thuyết phục nương nương trở về.”

Trong lòng Tiêu Uyên dồn nén đầy bực bội, chỗ phát tiết.

“Được, ba ngày. Nếu ngươi đưa nàng về, trẫm sẽ tự .”

Thẩm Trường Hách lập tức lĩnh mệnh, nhanh chóng rời cung lên đường.

Những ngày qua, bận xử lý phản tặc, tiếp nhận Ngự Lâm quân, đến cả Thẩm phủ cũng kịp về, giờ xa vài ngày nữa.

Nghĩ đến thê tử đang ở nhà, trong lòng vẫn canh cánh yên, bèn thúc ngựa về Thẩm phủ một chuyến .

Quản gia Thẩm phủ từ xa thấy Thẩm Trường Hách, liền xúc động vội bảo gia nhân chạy báo tin. Thẩm Trường Hách xuống ngựa tiện tay ném dây cương cho quản gia, sải bước lớn phủ.

Vừa đến gần cổng vòm treo rèm hoa, liền thấy Thẩm phu nhân từ xa vội vã chạy tới.

“Mẫu .” - Thẩm Trường Hách chắp tay hành lễ.

“Ôi trời…”

Thẩm phu nhân rơi nước mắt như mưa: “Về là , về là …”

ngắm nhi tử từ đầu đến chân, mắt đỏ hoe, trời đất chứng giám, bà trải qua những ngày tháng khó khăn thế nào khi những lời đồn thổi ngoài .

Loading...