Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 326: Không Còn Nhớ Nữa.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:10
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Thẩm Trường Hách liếc phía Thẩm phu nhân, khẽ hỏi: “Mẫu , Nhu nhi ?”
Nụ mặt Thẩm phu nhân lập tức tắt ngấm, ánh mắt vui trừng con trai một cái.
Bà vội vội vàng vàng đón con, suýt ngã mấy đường, mà chẳng hỏi han gì tới mẫu , mở miệng hỏi thê tử .
Quả thật là thê thì quên mẫu !
Thẩm Trường Hách ánh mắt của mẫu cho lúng túng, gương mặt rám nắng vì gió sương nở một nụ ngượng ngùng.
“Nó ở trong viện, cho nó lung tung.” - Thẩm phu nhân trách yêu đáp lời.
“Sao thế ạ? Nhu Nhi gì sai ?”
Giọng của Thẩm Trường Hách mang theo sự chất vấn rõ ràng, khiến Thẩm phu nhân tức đến suýt nghẹt thở.
Hắn đang ngầm trách bà khi ở nhà thì bà ăn hi-ếp thê tử đấy ?
Thật đúng là trong lòng Thẩm Trường Hách cũng đang nghĩ như , đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi vì sốt ruột.
Thẩm phu nhân hất tay áo một cái, ngoắt bỏ .
“Mẫu , chờ !”
Thẩm Trường Hách vội vàng đuổi theo: “Con chỉ hỏi một chút thôi mà, giận?”
Thẩm phu nhân , trừng mắt lườm một cái: “Con đừng tưởng là kiểu chồng tính toán khó dâu con. Nếu , chỉ dựa cái tính ngốc nghếch chỉ đánh giặc của con, liệu mối quan hệ chồng nàng dâu còn yên nổi ?”
…
Thẩm Trường Hách đầu tiên chê là ngốc, ngẩn : “Vậy mẫu cấm túc Nhu Nhi?”
Thẩm phu nhân tức đến nghẹt thở: “Tự mà đến viện xem !”
Nói xong thì bà thật sự thèm để ý gì đến đứa nhi tử mới từ cõi ch-ết trở về, bỏ nhanh chóng.
Đi một đoạn khá xa, một ma ma theo khúc khích.
Thẩm phu nhân liếc bà một cái: “Cười gì mà ?”
“Lão gia đúng mà, nam nhân khác thì trông cậy , mà đến cả con ruột cũng chẳng khá hơn là bao.”
Thẩm phu nhân hừ lạnh, liếc mắt một cái rẽ hướng về phía thư phòng của Thẩm lão gia.
Trên đời chẳng ai bằng trượng phu của bà cả!
Còn Thẩm Trường Hách thì vội vã chạy thẳng về viện của .
Lúc Thẩm Trường Hách rời , Lâm Vũ Nhi mới gả bao lâu, trong viện khi đó vắng vẻ lạnh lẽo. Giờ đây, khắp viện bằng những chậu cây cảnh, muôn hoa đua nở, rực rỡ khoe sắc.
Hắn lặng giữa sân, chút sững sờ, bầu khí ấm áp bao quanh khiến lòng chợt mềm .
“Công tử, công tử về !”
Một giọng đầy phấn khích vang lên, như tên b.ắ.n lao thẳng trong phòng.
Ánh mắt Thẩm Trường Hách rời khỏi cửa.
Bên trong vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, ngay đó một bóng dáng vội vã vén rèm châu lên.
Gương mặt dịu dàng , khi thấy , lập tức hiện rõ niềm vui mừng xen lẫn nghẹn ngào.
“Phu quân.”
Nàng khịt khịt mũi, bước vài bước nhưng tiến gần, chỉ đó, nước mắt lã chã rơi xuống, dang tay về phía .
Nàng trông đầy đặn hơn , chỉ là đôi mắt đỏ hoe.
Thẩm Trường Hách sải bước tiến tới, ôm chặt Lâm Vũ Nhu lòng.
“Những ngày qua, để nàng thiệt thòi .”
Lâm Vũ Nhu lời nào, chỉ siết chặt lấy mà nức nở. Tiếng của nàng khiến tim Thẩm Trường Hách như kim châm từng nhát.
Cánh tay siết chặt lấy nàng, nét mặt căng thẳng đầy đau xót.
“Công tử.”
Nha khẽ bước tới nhắc nhở: “Ngài cẩn thận một chút, đừng phu nhân thương.”
Thẩm Trường Hách sững , khẽ buông Lâm Vũ Nhu .
“Ta nàng đau ?”
Lâm Vũ Nhu đỏ mặt lắc đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng nhô lên, để lộ chiếc bụng bầu mặt Thẩm Trường Hách.
“Nàng mũm mĩm hơn .”
Hắn thầm nghĩ chắc mẫu khó gì, đúng là nghĩ oan cho bà .
“…”
Lâm Vũ Nhu ngẩn , còn tnha thì bật khẽ.
“Đồ ngốc.”
Nàng khẽ đ.ấ.m nhẹ ngự-c , tựa đầu vai , giọng thì thầm: “Ta đang mang thai.”
“Cái gì?” – Gương mặt Thẩm Trường Hách thoáng mơ hồ, như thể kịp hiểu .
“Công tử, phu nhân đang mang thai, gần bốn tháng .”
Nha nhẹ giọng giải thích thêm.
Thẩm Trường Hách ngây trong chốc lát.
Hắn cúi đầu chiếc bụng nhô lên của Lâm Vũ Nhu, mấy đưa tay chạm nhưng lóng ngóng đặt tay thế nào cho đúng.
Lâm Vũ Nhu liền nắm lấy tay , đặt lên bụng .
“Không , con ngoan. Biết phụ về , nhất định nó cũng vui lắm.”
Hai chữ “phụ ” như chạm dây thần kinh nào đó của Thẩm Trường Hách, khiến bất giác lặng giữa sân, miệng nở một nụ ngốc nghếch.
Ngốc thật, nhưng là nụ hạnh phúc.
“Đại nhân!”
Tiếng thúc giục vang lên từ ngoài cổng: “Hoàng Thượng chỉ cho thời hạn ba ngày, chúng nên xuất phát .”
Nụ tươi của Lâm Vũ Nhu nở cứng nơi khóe môi: “Chàng ?”
Thẩm Trường Hách vẫn vuốt ve bụng nàng, quỳ xuống ngắm nghía cẩn thận, mới trả lời: “Chỉ hai ba ngày thôi. An An đang ở Lãng Duyệt Hồ, chịu trở về. Hoàng Thượng tức đến phát điên, nên chỉ còn cách để một chuyến.”
Lâm Vũ Nhu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến việc gặp chia xa vài ngày, lòng khỏi bịn rịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-326-khong-con-nho-nua.html.]
“Có thể… đưa theo ?”
Thẩm Trường Hách dậy, ôm lấy nàng chậm rãi bước nhà.
“Thân thể nàng nặng nề, đường xa xóc nảy, an . Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, nàng cứ đợi ở nhà.”
Lâm Vũ Nhu cụp mắt đầy thất vọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy eo , rời.
Nàng hiểu rõ Thẩm An An ý nghĩa thế nào đối với Hoàng Thượng, nên điều mà nhắc thêm lời nào nữa.
Gia đinh chờ ở cổng sân, mất hai khắc , Thẩm Trường Hách mới cuối cùng bước .
“Đi thôi.”
Gia đinh , như thôi.
“Sao ?” – Thẩm Trường Hách dừng bước, nhíu mày hỏi.
Gia đinh cúi đầu, vai run nhẹ mấy cái, chỉ khóe miệng : “Son môi…”
Thẩm Trường Hách khựng một thoáng, vẻ mặt chút lúng túng, lập tức rút khăn lau mạnh khóe môi.
Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh đầu mật với , lúc Hoàng Thượng trêu chọc, liền nghĩ, kỹ thuật hôn của với Nhu nhi hình như vẫn còn kém lắm, tranh thủ luyện tập thêm mới …
__
Gần Lãng Duyệt Hồ, một ngôi miếu Quan Âm nhỏ bé, hầu như chẳng lui tới. Vậy mà những ngày gần đây, tiếng gõ mõ trong miếu từng gián đoạn.
Trên bờ, hương khói trong lư vẫn cháy liên tục. Trên bồ đoàn, một thiếu nữ búi tóc như phụ nhân, thành tâm quỳ lạy.
Trước cửa ngôi miếu cũ kỹ, Lăng Thần Dật từ tâm trạng bức bối, yên, giờ thể thản nhiên bậc thềm, ngây bóng dáng Thẩm An An trong điện.
Một bàn tay đột nhiên vẫy qua mặt , giọng Khánh Phong vang lên lãnh đạm: “Thế Tử, ngài đừng cứ chằm chằm Hoàng Tử phi của chúng như thế.”
Để chủ tử trông thấy thì còn thể thống gì nữa?
Khóe miệng Lăng Thần Dật giật giật, ngẩng đầu trừng Khánh Phong một cái: “Nếu ngươi rảnh quá, mau khuyên Hoàng Tử phi nhà ngươi với ? Chủ tử nhà ngươi sắp phát điên đó.”
Hắn rút từ trong ngự-c một xấp thư, giơ mặt Khánh Phong: “Thấy ? Toàn thư thúc giục bọn đó!”
Khánh Phong mím môi, dứt khoát xuống cạnh Lăng Thần Dật: “Hoàng Tử phi chịu , thuộc hạ thì thể gì?”
“Không chứ… một bức tượng Quan Âm mà nàng lạy tới tám trăm . Có gì mà lạy đến ? Không thì bảo Tiêu Uyên xây cho nàng cái miếu to hơn ngay trong cung !”
Giờ chỉ mang nàng về cho xong chuyện, càng sớm càng .
mặc kệ gì mặt Thẩm An An, nàng cũng như chẳng hề thấy, cứ tiếp tục việc của , phản ứng lấy một chút, khiến Lăng Thần Dật vô cùng nản lòng.
Hai cùng chống cằm, lặng lẽ bên trong ngôi miếu.
Một lúc , Khánh Phong bỗng nhíu mày, định giơ tay lên che mắt Lăng Thần Dật, đập rớt thẳng tay.
“Yên tâm, cái sở thích kỳ quái như chủ tử nhà ngươi.”
Yêu kiểu… thần kinh.
Khánh Phong nhíu mày, giọng buồn buồn: “Từ khi Hoàng Tử phi đến Lãng Duyệt Hồ, trí nhớ dường như ngày càng kém hơn . Có lẽ... là do ngài quên mất, nên mới thành như .”
Lăng Thần Dật trừng to mắt, đầy vẻ khó tin: “Ý ngươi là... ngay cả Tiêu Uyên nàng cũng nhớ nổi nữa ?”
“Thuộc hạ rõ.”
“Vậy còn chờ gì nữa!”
Lăng Thần Dật hất áo bật dậy: “Nếu nàng còn nhớ, thì chúng đợi thêm bao lâu cũng vô ích, chi bằng đánh ngất đưa luôn cho xong!”
“Không !”
Khánh Phong trợn tròn mắt: “Hoàng Tử phi còn đang mang thai, nếu để chủ tử thì lột da thuộc hạ mới lạ, mà Thế Tử ngài cũng khó mà thoát tội.”
“Vậy ngươi ? Cứ để nàng quỳ mãi thế thì thể chịu nổi?”
Khánh Phong tất nhiên điều đó cho sức khỏe, nhưng bản ngăn cản , còn gì hơn?
“Ngươi ... nàng đang cầu gì ?” – Lăng Thần Dật hỏi.
“Lúc đầu là cầu cho chủ tử bình an. Còn bây giờ... thuộc hạ cũng rõ.”
Hoàng Tử phi chỉ liên tục lặp những hành động , một lời nào.
“Ngươi xem... khi nào ngay cả bản nàng cũng quên mất đang cầu điều gì ?” – Lăng Thần Dật xoa cằm, trầm ngâm.
Khánh Phong im lặng.
Giả thuyết đó... thì hoang đường, nhưng cũng là thể. Từ đầu đến giờ nàng vẫn im lặng như thế, chỉ chăm chú lặp những hành động đây. Có thể, nàng thật sự... quên .
Lăng Thần Dật thở dài một thật sâu, đầu như nổ tung.
“Thế Tử, Thế Tử!”
Một gia đinh chạy tới hớn hở: “Có tin tức , Thẩm công tử đến !”
Lăng Thần Dật như tin tức chấn động trời đất, sắc mặt u ám lập tức biến mất sạch.
“Thẩm Trường Hách đến ? Người ?”
Vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn bước vội cửa điện, mỗi bước chân đều mang theo vội vã và lo lắng.
Lạy trời! Lăng Thần Dật thầm kêu lên trong lòng, lập tức bước nhanh lên đón: “Ta dùng hết cách , chuyện còn ... giao cho đó.”
Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu, ánh mắt đầy xót xa về phía nữ tử đang quỳ gối bồ đoàn trong điện.
Trước khi , Khánh Phong vẫn kịp giữ , kể qua tình hình của Thẩm An An.
Trái tim Thẩm Trường Hách như ai xé nát, chậm rãi bước điện, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Thẩm An An, học theo từng động tác của nàng, chắp tay ngự-c, cúi đầu lạy.
“Nguyện cho bình an, vui vẻ. Không bệnh, khổ.”
Thẩm An An khẽ mở mắt, sang Thẩm Trường Hách bên cạnh, trong đôi mắt phượng trong veo thoáng qua một tia mơ hồ.
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu nàng: “Muội đang cầu nguyện điều gì ?”
Thẩm An An cụp mắt xuống, nhíu mày, trầm ngâm một lúc khẽ lắc đầu, đáp: “Muội... nhớ nữa.”
Nàng chỉ đang cầu xin một điều vô cùng quan trọng, đó đối với nàng quan trọng. mặc cho nàng cố gắng thế nào, cũng thể nhớ nổi. Cái cảm giác trống rỗng, gì để níu giữ, khiến nàng vô cùng hoang mang và sợ hãi.
“Đại ca .”
Thẩm Trường Hách dịu giọng : “Đại ca cầu nguyện điều gì.”
Thẩm An An càng thêm hoang mang, ngẩng đầu trưởng: “Là gì ?”
Thẩm Trường Hách xếp bằng bồ đoàn, ánh mắt đầy xót xa: “Muội đang cầu bình an cho phu quân của . Mong ngài sớm dẹp yên phong ba, để hai thể sớm ngày đoàn tụ.”
“Phu quân của ?”
Thẩm An An chớp mắt, ngẩn ngơ: “Chàng là ai?”