Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 327: Là Ta Sai Rồi.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:13
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng của Thẩm Trường Hách trĩu nặng, mắt cay xè, trong thời gian rời , Thẩm An An trải qua những gì.

“Là phụ của đứa trẻ trong bụng , là yêu nhất.”

Hắn lấy từ trong ngự-c một cuốn sổ nhỏ, đưa cho nàng: “Đây là phu quân của nhờ mang đến.”

Thẩm An An nhận lấy cuốn sổ nhỏ, ngẩn một lúc hỏi: “Vậy còn là ai?”

“Ta là đại ca của .”

Thẩm Trường Hách chỉ , chỉ Thẩm An An, dịu giọng : “Chúng giống , ?”

Thẩm An An chăm chú quan sát gương mặt của một lúc, đúng là nét tương đồng.

Nàng cúi đầu, chậm rãi mở cuốn sổ xem, Thẩm Trường Hách phiền, chỉ yên bên cạnh chờ đợi.

Từ giữa trưa nắng chang chang, chờ đến tận khi ánh chiều tà đỏ rực trải dài khắp mặt đất.

Thẩm An An khép cuốn sổ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.

Thẩm Trường Hách khẽ : “Ngài phụ lòng mong đợi của , phá vòng vây thành công. Bây giờ ngài đang ở trong cung, chờ về.”

Thẩm An An ngước mắt tượng Quan Âm bờ, ánh mắt hiền từ từ bi. Nàng chắp tay ngự-c, khẽ một câu: “Đa tạ.”

“Chúng về thôi.”

Nàng chống tay xuống đất định lên, nhưng vì quỳ quá lâu khiến đầu gối tê dại, loạng choạng suýt ngã, Mặc Hương và Thẩm Trường Hách vội vàng đỡ lấy nàng.

Hai mí mắt của Mặc Hương sưng đỏ cả lên, nàng dám tưởng tượng đến khi cô gia thấy vết thương đầu gối của Hoàng Tử phi thì sẽ đau lòng đến mức nào.

Thẩm Trường Hách mím môi, một lời, liền bế ngang Thẩm An An lên, sải bước rời khỏi đại điện.

Lăng Thần Dật hai bọn họ mà ngẩn một lúc.

Vậy là xong ?

Chẳng lẽ Thẩm An An vẫn nhớ Thẩm Trường Hách, nhưng quên hết những gì liên quan đến Tiêu Uyên?

Trong lòng, âm thầm Tiêu Uyên tiếc nuối một hồi.

Chiếc xe ngựa để hồi cung sớm chuẩn sẵn, vì Thẩm An An đang mang thai nên thể di chuyển xóc nảy, vì tốc độ di chuyển đường cũng cực kỳ chậm rãi.

đối với đang đợi trong hoàng cung, cuối cùng cũng hy vọng.

Dưới sự hộ tống của Thẩm Trường Hách và Lăng Thần Dật, suốt cả hành trình đều thuận buồm xuôi gió, rốt cuộc cũng kinh thành ngày thứ ba.

Khi ngang qua một tiệm bánh trái cây phố Hoa An, Thẩm An An chợt thèm đồ chua, bèn bảo Mặc Hương mua.

Còn nàng thì tựa lên cửa sổ xe, ngắm cảnh tượng nhộn nhịp, phồn hoa bên ngoài.

Mấy thiếu nữ nha che dù hộ đang đùa, tay cầm trâm cài tóc giơ lên so thử đầu.

Một trong đó hào hứng : “Phụ , vài hôm nữa trong cung yến tiệc, thật là để tuyển tú nữ. Hoàng Thượng sẽ chọn vài dung mạo, gia thế xuất chúng để bổ sung hậu cung. Chúng ăn diện thật , đổi đời một bước lên mây chứ!”

“Thật á? Sao phụ gì với ?” - Một thiếu nữ khác ngạc nhiên.

“Tất nhiên là thật ! Bằng Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc gì? Đế vương nào mà chẳng mê sắc . Vừa yên vị ngai vàng, việc đầu tiên chính là mở rộng hậu cung.”

“Không hẳn .”

Một tiểu cô nương từ nãy vẫn im lặng khẽ : “Hoàng Thượng từ khi còn là tứ Hoàng Tử Hoàng Tử phi, còn ân ái. Trong phủ cũng hề thất. Nay vị Hoàng Tử phi vẫn sắc phong Hậu, thể chọn tú nữ chứ?”

“Ngươi đúng là thấy quan tài đổ lệ.”

Cô nương hạ giọng : “Nghe đêm hôm khởi binh, Hoàng Thượng đưa Hoàng Tử phi nơi khác . Đến giờ vẫn đón về, e là căn bản chẳng định lập nàng Hoàng Hậu .”

“Suỵt!”

Cô nương giật , mặt tái : “Lời thể bừa!”

“Sợ gì chứ? Dù lập Hoàng Hậu thì ? Hoàng Thượng thể chỉ yêu một nàng chắc? Dù Hoàng Thượng bằng lòng, bá quan cũng sẽ chấp nhận . Từ xưa đến nay, tuyển tú mở rộng hậu cung, nối dõi tông đường, là quy củ của tổ tiên. Lần tổ chức cung yến, chẳng cũng là do triều thần dâng tấu yêu cầu chọn tú nữ ? Cuối cùng Hoàng Thượng chẳng cũng đành gật đầu đồng ý ư?”

Từ xưa đến nay, cũng từng những vị đế vương si tình, nhưng cuối cùng chẳng ai thể cư-ỡng quy tắc và trật tự của triều chính.

“Các ngươi là cô nương nhà ai mà dám ăn hàm hồ giữa phố thế hả!”

Giọng sắc lạnh của Lăng Thần Dật vang lên như tiếng sấm nổ giữa trời quang.

Mấy cô nương dọa đến giật bắ-n cả . Đều là tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành, dĩ nhiên ai cũng nhận Lăng Thần Dật, lập tức mặt mày tái mét, cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Thế Tử Vĩnh Ninh hầu.”

Sắc mặt Lăng Thần Dật tối sầm : “Các ngươi là cô nương nhà nào?”

Trong xe ngựa vẫn còn Thẩm An An, mà họ vất vả lắm mới thuyết phục về, lỡ như nàng mấy lời xằng bậy cho khó chịu, xảy chuyện ngoài ý , ai gánh nổi hậu quả đây?

Hắn mấy cô nương mặt, trong lòng giận đến sôi má-u. Huống hồ, tin triều thần bản lĩnh ép Tiêu Uyên đồng ý chọn tú nữ. Dù cho Tiêu Uyên thật sự ý đó, cũng thể gấp gáp như .

“Thế Tử thứ tội, bọn cũng chỉ là ăn bừa bãi, sẽ dám nữa ạ.”

Các cô nương vội vã giải thích, đợi thêm lời nào hoảng loạn chạy tán loạn.

Lăng Thần Dật và Thẩm Trường Hách đồng loạt sang Thẩm An An đang tựa bên cửa sổ xe ngựa.

Sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thản nhiên dõi theo bóng lưng mấy cô nương đang dần khuất xa.

Đến khi Mặc Hương , đưa cho nàng túi trái cây chua: “Hoàng Tử phi, nếm thử xem ạ.”

Lúc Thẩm An An mới thu ánh mắt , lạnh lùng cầm một quả bỏ miệng, chút biểu cảm.

Lăng Thần Dật thở phào nhẹ nhõm, lập tức lệnh tiếp tục lên đường cung. đúng lúc đó, giọng lạnh nhạt của Thẩm An An bỗng vang lên: “Về Thẩm phủ.”

“……”

Trên đường cung, Lăng Thần Dật ôm túi trái cây chua cắn thử một quả, chua đến mức rơm rớm nước mắt.

Chức vụ ... mà khó thế .

“Xuỳ—”

Tiếng quát lớn của phu xe vang lên. Tấm rèm xe ai đó vén mạnh lên, ngẩng đầu kinh ngạc, liền đối diện với ánh mắt đầy nôn nóng và chan chứa tình cảm của Tiêu Uyên.

Lăng Thần Dật cố gắng nặn một nụ gượng gạo: “Hoàng Thượng đích đón thần đấy .”

Chưa kịp thêm câu nào, thấy sắc mặt Tiêu Uyên tối sầm rõ rệt, giống như trời sắp đổ một cơn giông bão .

“Cút xuống đây.”

Ba chữ đó... như nghiến từ kẽ răng.

Lăng Thần Dật nhét thêm một quả trái cây chua miệng, thở dài não nề, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

“An An ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-327-la-ta-sai-roi.html.]

Ánh mắt Tiêu Uyên lúc sắc như d-ao, khiến phát khiếp.

Lăng Thần Dật cảm thấy như chỉ cần chậm trễ một câu là sẽ túm cổ áo đánh cho một trận nên , liền vội vàng : “Không của thần! Là do mấy cô nương nhà Lý gia, Vương gia với Trương gia ở phố Hoa An! Thần rõ ràng định đưa cung .”

Đề phòng bất trắc, đường về, cẩn thận điều tra kỹ lai lịch của ba nhà đó.

Hắn nhanh như s.ú.n.g b.ắ.n liên thanh, kể hết đầu đuôi sự việc xảy ở phố Hoa An.

“Sau đó, nàng chịu cung nữa, nhất quyết đòi về Thẩm phủ, thần cũng ngăn .”

Khuôn mặt Tiêu Uyên căng cứng, ánh mắt hẹp như lưỡi d-ao, toát sát khí.

“Lưu công công, truyền ba nhà đó, tất cả đại nhân trong nhà lập tức cung cho trẫm.”

“Vâng!”

Lưu công công lập tức đáp lời. Tiêu Uyên thêm lời nào, phi lên ngựa, xoay rời như gió, hướng thẳng về phía Thẩm phủ.

“Bệ hạ!”

Lưu công công giật hoảng sợ. Lăng Thần Dật vội : “Trong hoàng thành thì chắc , theo . Ngài cứ về chuẩn xử lý ba nhà .”

Dám phá hỏng chuyện của , đánh cho mấy chục trượng thì hả giận !

__

Tại Thẩm phủ, khi Thẩm Trường Hách kể tình hình của Thẩm An An, Thẩm phu nhân đến sưng cả mí mắt, Thẩm Văn cũng câu nào, chỉ lặng lẽ bên, cả gương mặt trĩu nặng lo âu.

Nhìn cảnh tượng mắt, trong lòng Thẩm An An cũng nghèn nghẹn yên, nhưng nàng thật sự nhớ gì cả. Càng cố gắng nhớ, đầu càng nhức âm ỉ.

Thẩm Trường Hách lập tức ngăn mẫu , để bà quấy rầy thêm, đưa Thẩm An An trở về Hải Đường Viện để nghỉ ngơi.

“Có gì cần, con cứ sai đến tìm .”

Thẩm An An gật đầu. Mệt mỏi suốt hai ngày liền, nàng quả thực kiệt sức, bèn trở về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Trường Hách trong sân một lúc lâu mới chậm rãi rời . đến viện ngoài thì thấy một trận náo loạn, một nam nhân long bào đang lao nhanh về phía .

Thẩm Trường Hách cụp mắt xuống, chờ tiến gần thì lập tức khom lưng hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

“An An ?”

“Ở Hải Đường Viện.”

Thẩm Trường Hách chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua bên , biến mất thấy tăm .

Hắn lập tức xoay định đuổi theo thì ai đó từ phía túm chặt lấy cánh tay.

“Ngươi định ?”

Lăng Thần Dật chẳng từ xuất hiện, nhướng mày hỏi.

“Ngươi thấy Hoàng Thượng đang nổi giận ? Ta xem tình hình của thế nào.”

Dù là Tứ Hoàng Tử là hoàng đế bây giờ, thì phận cũng khác xưa. Tâm trạng, cách nghĩ của cũng sẽ đổi. Mà việc Thẩm An An , đúng là phần bướng bỉnh, sợ Hoàng Thượng sẽ còn bao dung như nữa.

Trong lòng Thẩm Trường Hách lo lắng: “Ngươi mau buông tay .”

Lăng Thần Dật bĩu môi: “Đã đang bực mà còn xông , ngươi ngươi nhé.”

Không tự nguyện bao cát hả?

“Yên tâm , cho dù tức đến mức tự đánh một trận, cũng sẽ chạm một sợi tóc của ngươi .”

Lăng Thần Dật vô cùng chắc chắn.

Thẩm Trường Hách tuy nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng dần dần trấn tĩnh .

“Vả , bây giờ là hoàng đế . Nếu lỡ điều gì nên để ngươi thấy, mà ngươi , chẳng là tự chuốc bực ?”

“…”

Thẩm Trường Hách cau mày càng chặt, hoang mang Lăng Thần Dật.

__

Hải Đường Viện.

“An An, mở cửa , giải thích ?”

Bao nhiêu tức giận trong lòng Tiêu Uyên cũng tan biến sạch khi bước chân Hải Đường Viện.

Mặc Hương bên cạnh, vẻ mặt luống cuống, gì.

Khánh An chẳng từ đột nhiên xuất hiện, bước gần Mặc Hương, kéo nàng rời .

“Ngươi ?”

Mặc Hương vùng vẫy, Khánh An lập tức bịt miệng nàng, cưỡng ép lôi ngoài.

Trong viện chỉ còn một Tiêu Uyên.

Hắn thử đẩy cửa, bên trong cài then, khóa chặt. nếu thực sự phá cửa xông , chỉ cần một cú đá là .

“An An.”

Hắn cúi , ghé sát qua khe cửa, bên trong tối om, chẳng thấy gì cả.

“Nàng chuyện với một câu thôi ? Ta thực sự từng đồng ý chuyện tuyển tú nữ cung.”

Hắn lâu, trong phòng vẫn một chút động tĩnh.

Hắn bắt đầu nhận : “Là sai …”

Trước cửa phòng, đủ điều, một chút tức giận khó chịu nào.

Cũng chẳng còn dáng vẻ cao cao tại thượng của bậc đế vương.

Hắn , Thẩm An An nhất định quên điều gì đó.

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng thể quên , quên những chuyện mà hai trải qua, lòng như d-ao cắt từng nhát.

cả.

Bây giờ giữa họ còn chướng ngại.

Hắn còn vô vàn ngày đêm phía để cùng nàng tạo nên những ký ức chỉ thuộc về hai .

Giống như lời từng năm họ thành , sẽ dùng vô ngày đêm để chứng minh, khác với nam nhân trong giấc mơ của nàng.

Những gì mong cầu, chỉ là nàng nguyện ý ở bên .

Loading...