Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 328: Không Gả Đi Được.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:16
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cổng viện, trong góc tối, mặt bốn : Lăng Thần Dật, Thẩm Trường Hách, và Mặc Hương đang Khánh An bịt miệng.
Lăng Thần Dật chu môi hiệu, khẽ : “Thấy , mà.”
Hắn dùng khuỷu tay thúc nhẹ Thẩm Trường Hách: “Vẫn là xa trông rộng, đúng ?”
Một vị hoàng đế đường đường chính chính, nếu thấy cảnh hạ , dịu giọng cầu xin như thế, chẳng khác nào tự đào hố chôn .
Thẩm Trường Hách chỉ mím môi, gì.
Mặc Hương xong câu đó mới chịu thôi giãy dụa, dùng sức bẻ tay Khánh An , vui mà trừng mắt lườm một cái.
Trong viện vẫn yên.
Chưa gặp Thẩm An An, Tiêu Uyên thể cam tâm rời ?
mặc bao nhiêu, bên trong vẫn im lặng như tờ. Cuối cùng, chỉ thể nắm lấy cánh cửa, trầm giọng : “An An, nếu nàng vẫn chịu chuyện, sẽ phá cửa xông .”
Một giọng lạnh lẽo vang lên từ trong phòng: “Chàng dám phá cửa, thì từ nay về đừng bao giờ đến nữa.”
Tiêu Uyên ch-ết trân, mặt đầy vẻ u sầu, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm cửa, nhưng cuối cùng dám manh động.
...
Thẩm An An chịu mở miệng chuyện với , là một tín hiệu .
“Được, phá cửa. Ta sẽ ở Thẩm phủ. An An, chúng cần vội, cứ từ từ.”
Hắn thật sâu về phía khung cửa sổ, mới xoay rời khỏi Hải Đường Viện.
Bốn Thẩm Trường Hách liền bước .
Tiêu Uyên : “Làm phiền đại ca thu xếp một chút, ở trong phòng khách cạnh phòng của An An.”
Thẩm Trường Hách mặt mày cứng đờ: “Hoàng Thượng là khó thần .”
Giờ đây là hoàng đế, xưng hô “đại ca” là phạm quy , huống chi còn lưu trong phủ dân thường, bọn ngự sử trong triều chẳng nhảy dựng lên mà dâng tấu sớ mắng ?
Thẩm Trường Hách liếc sang Lăng Thần Dật, ý bảo giúp đỡ, nhưng Lăng Thần Dật lập tức đầu ngơ, giả bộ như gì cả.
Giờ , Tiêu Uyên như con trâu nổi điên, ai dám cản đường thì chỉ đạp cho nát xương, chẳng dại gì lao đầu chịu trận.
Khóe miệng Thẩm Trường Hách khẽ giật giật, bất đắc dĩ chỉ đành lên tiếng: “Hoàng Thượng, ngài mới đăng cơ, thật sự thích hợp nghỉ bên ngoài.”
Tiêu Uyên khoanh tay thẳng, thần sắc chẳng buồn để tâm: “Nếu trẫm cứ quá quy củ, thì bọn ngự sử chẳng rảnh rỗi chẳng việc ?”
“……”
Lăng Thần Dật sang Thẩm Trường Hách, nhún vai tỏ vẻ bất lực, như : “Đấy, bảo . Biết đừng cản, gì cũng vô ích.”
Thẩm Trường Hách tuy lườm nguýt, vì trái với phong độ quân tử, nhưng vẫn liếc nhẹ một cái đầy ý trách móc.
Lúc , Tiêu Uyên coi Thẩm phủ như nhà , thản nhiên lệnh cho Mặc Hương chuẩn phòng.
Mặc Hương còn đang lưỡng lự, kịp hành động thì ở cuối con đường lát đá xanh, một bóng vội vã chạy tới.
“Hoàng Thượng, thần thất lễ , kịp đón…”
“Nhạc phụ.”
Tiêu Uyên mở miệng, Thẩm Văn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Ông lúng túng liên tục xua tay: “Không thể, thể . Hoàng Thượng là quân, thần là thần, nào dám nhận lễ của Hoàng Thượng.”
Trước thì gì, nhưng giờ Tiêu Uyên là đế vương, cái lễ bề của ông thể tùy tiện nhận nữa.
Ngay cả một tiếng "nhạc phụ" , nếu đưa bàn luận triều đình, ông cũng khó mà yên .
Tiêu Uyên đơn giản hơn nhiều. Hắn chỉ nghĩ, ở Thẩm gia, ở Hải Đường Viện, để ở gần Thẩm An An.
Sau khi xong ý định của , Thẩm Văn trầm ngâm một lúc mới chậm rãi : “Thần mấy lời, nên .”
Ông đảo mắt sang Thẩm Trường Hách và Lăng Thần Dật.
Nếu là lời tiện , đương nhiên thể để ngoài thấy.
Thẩm Trường Hách lập tức hiểu ý, lặng lẽ rút lui.
Còn Lăng Thần Dật thì tinh tế như , hiểu, mà là trộm chút chuyện thú vị.
Hắn dựng tai lên , chịu , đến khi Thẩm Trường Hách đầu , thấy chịu , kéo lôi bằng .
Chờ hết, Thẩm Văn mới nhíu mày, nghiêm túc : “Thần Hoàng Thượng dành cho An An một mảnh chân tình, nhưng càng lúc thế , Hoàng Thượng càng cần nhẫn nại.”
“Giờ ngài đăng cơ, đang trong giai đoạn chấn chỉnh triều cương, ít đại thần đều nơm nớp lo sợ, chỉ chờ ngài mắc để vin đó. Huống hồ còn nhiều gia tộc quyền quý đang trông chờ đưa nữ nhi hậu cung để phất lên. Nếu Hoàng Thượng vì An An mà ở Thẩm phủ, e rằng triều đình ngày mai sẽ náo loạn mất.”
Tiêu Uyên đương nhiên rõ những điều , chỉ là… chẳng thèm để mắt.
“Trẫm mới là hoàng đế, trẫm tuyển tú, kẻ nào dám dị nghị, trẫm sẽ là đầu tiên xử lý!”
Giọng chắc nịch, hề nao núng.
Thẩm Văn , nên vui mừng lo lắng.
“Hoàng Thượng ngại, nhưng An An… e là sẽ mang tiếng ghen tuông, hẹp hòi.”
“An An sẽ để tâm .”
Hắn khẳng định chắc nịch: “Còn ai dám mặt, với tính nàng , đảm bảo khiến họ câm miệng cả đời.”
Thẩm Văn nghẹn lời, đối mặt với kiểu chẳng màng thể diện thế , ông chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
“Hoàng Thượng thật lòng vì An An, chẳng bằng hãy xử lý dứt điểm chuyện tuyển tú . Nếu , dù ở đây, An An cũng chắc chịu cùng ngài cung.”
Tiêu Uyên trầm mặc.
Hắn điều đó, nhưng quá nhớ nàng. Những ngày qua, ngày đêm lao tâm vì chính sự, nghỉ ngơi, bởi chỉ cần rảnh rỗi, nỗi nhớ nàng cuồn cuộn trào dâng, nhấn chìm .
Thẩm Văn thể dùng chuyện quốc gia đại sự lay động , đành lấy An An lý lẽ.
Cuối cùng, một lúc im lặng, Tiêu Uyên cũng đồng ý về cung, giải quyết triệt để chuyện tuyển tú mới đích tới rước Thẩm An An cung.
Thẩm Văn thở phào nhẹ nhõm: “Dù Hoàng Thượng đón An An cung, cũng cần phận danh chính ngôn thuận, vẫn là xuất giá từ Thẩm phủ, cử hành nghi lễ sắc phong đàng hoàng.”
Dù trong lòng ông đoán rằng Tiêu Uyên sẽ phong Hậu cho Thẩm An An, nhưng vẫn cố giữ chừng mực, thẳng .
Thực , lễ nghi sắc lập Hoàng Hậu, Tiêu Uyên sớm chuẩn xong xuôi.
Sau khi rời , Mặc Hương đẩy cửa bước phòng.
Từ khung cửa sổ, nàng thấy Thẩm An An đang bên trong, ánh mắt dõi theo cánh cổng viện, môi khẽ cong lên, nở nụ nhàn nhạt.
Mặc Hương ngẩn : “Vương phi… hôm nay nhớ chuyện của cô gia , đúng ?”
Thẩm An An nghiêng đầu liếc nàng một cái, đáp lời.
Mặc Hương gấp gáp: “Vậy tại theo cô gia về cung chứ? Người thấy … lúc nãy cô gia rời trông cô đơn đến thế nào, cả nô tỳ cũng thấy xót lòng.”
Thẩm An An rời khỏi cửa sổ, xuống chiếc ghế mềm, nụ mặt dần nhạt : “Nhớ… cũng chỉ là nhất thời. Ai ngày mai… liệu còn nhớ .”
Mặc Hương cau mày, phần hiểu: “Chỉ cần và cô gia ở bên , nhớ còn quan trọng? Cô gia nhất định sẽ chăm sóc chu đáo mà.”
“Mặc Hương ngốc.”
Thẩm An An mắng yêu một câu, nhưng đôi mắt phủ một tầng sương mỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-328-khong-ga-di-duoc.html.]
Giờ là hoàng đế, còn là tứ Hoàng Tử năm nào nữa, thứ… đều khác.
Thân phận đổi, những chuyện… cũng còn như xưa.
Mặc Hương thực sự hiểu nổi, nhưng thấy Thẩm An An thêm nữa, chỉ đành lời xuống bếp nấu cho nàng một bát canh ô mai giải nhiệt.
“Cô gia chẳng tiểu Công Chúa trong bụng là bé gái ? Sao thèm ăn đồ chua thế ?”
“Trai gái thì cũng như cả thôi.”
Thẩm An An khẽ xoa bụng, nàng cảm thấy đứa trẻ trong bụng là nhi tử, nhưng Đại sư Văn Âm bảo là nữ nhi.
Nàng xoa nhẹ bụng từng chút một, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Nỗi nhớ trong lòng nàng từng vơi bớt. nàng hiểu rõ tình trạng sức khỏe của , cũng hiểu cái gọi là “nối dõi tông đường” quan trọng thế nào với hoàng thất.
Nàng rộng lượng, thể chấp nhận việc mở rộng hậu cung, san sẻ cho khác. Nếu là nàng của , lẽ còn dũng khí chống những quy củ tổ tông, đối đầu với bá quan văn võ. hiện tại…
Đôi lúc, ngay cả bản là ai nàng cũng chẳng nhớ nổi.
Tình yêu, là thứ dễ quyền thế gặm nhấm, khiến mờ mắt.
Hôm nay nàng còn nhớ , nhưng ai ngày mai sẽ ?
Còn , là một đế vương liệu đủ kiên nhẫn để mãi ở bên nàng, mãi dỗ dành nàng ?
Đợi đến lúc kiên nhẫn cạn kiệt… liệu hai trở thành oan gia đội trời chung?
Nàng dám chắc Tiêu Uyên sẽ , chỉ chính bản nàng… đôi khi còn chán ghét chính yếu đuối, bất lực như thế . Và hiện tại, đây chính là thời điểm nhất để cả hai đưa lựa chọn.
Thể trạng của nàng… thực sự phù hợp để Hoàng Hậu.
__
Tiêu Uyên trở về ngự thư phòng, ba vị đại nhân sớm mặt chờ đợi.
Lưu công công còn kịp nghĩ cách xử phạt , thấy Hoàng Thượng trở về vội vàng thưa: “Hoàng Thượng, ba vị chính là phụ của ba cô nương ăn lung tung phố lớn. Bọn họ đều mặt tại đây.”
Tiêu Uyên xuống phía long án, sắc mặt âm trầm, chút ấm áp khiến ba run rẩy dám ngẩng đầu.
“Trẫm … trẫm sắp chọn tú nữ?”
Ba sớm Lưu công công thông báo tình hình.
“Hoàng Thượng.”
Lý đại nhân lấy hết dũng khí mở lời: “Ngài mới đăng cơ, tuyển tú để phong phú hậu cung, nối dõi tông đường, đây vốn là…”
Rầm! —
Tiếng chén nện xuống mặt bàn vang lên dọa Lý đại nhân nhảy dựng.
Sắc mặt Tiêu Uyên vẫn nhàn nhạt: “Lý đại nhân, tiếp .”
“…”
Ông liếc chiếc chén ngọc nứt vỡ long án, nào còn dám mở miệng thêm lời nào nữa.
Hai còn càng cúi đầu thấp hơn, vội vàng : “Hoàng Thượng minh giám, thần từng lời nào. Là tiểu nữ trong nhà hồ đồ, tự suy diễn thánh ý. Về đến nhà, thần nhất định nghiêm khắc dạy dỗ .”
Tiêu Uyên nhặt lấy chén vỡ, ném khay một bên, giọng lạnh lùng: “Các ngươi còn về nhà ?”
Thê tử còn đang giận bỏ , thế mà bọn họ còn mơ tưởng chuyện về nhà?
Ba run lên bần bật, ngơ ngác Tiêu Uyên, thể tin nổi, chỉ vì chuyện nhỏ như , Hoàng Thượng định xử họ thật ?
Tàn bạo đến thế… danh tiếng cần nữa ?
Đang lúc hoảng loạn, giọng lạnh buốt của Tiêu Uyên vang lên: “Dám suy đoán linh tinh, chứng tỏ quá rảnh rỗi . Lưu công công.”
“Có nô tài!”
“Chuẩn xe ngựa, đưa ba vị đại nhân cùng với mấy cô nương rảnh rỗi ở nhà, nhiều chuyện nhiều lời, nhét hết lên xe, đuổi khỏi kinh thành ba trăm dặm. Trong vòng mười ngày cuốc bộ trở về, chậm trễ một khắc, lột sạch quan phục cho trẫm!”
“…Vâng.” - Lưu công công cung kính lĩnh mệnh.
Ba vị đại thần ch-ết lặng.
Cách trừng phạt , đúng là xưa nay từng thấy.
Cuốc bộ ba trăm dặm, đừng là mấy cô nương trong nhà, đến cả bọn họ cũng tài nào nổi. Đã quen sống an nhàn sung sướng, cửa là xe ngựa đưa đón, giờ bảo bộ? là đòi mạng!
“Hoàng Thượng…”
“Truyền khẩu dụ của trẫm: kể từ hôm nay, bất kỳ vị đại thần nào còn dám nhắc đến chuyện tuyển tú, lập tức đày Tây Bắc. Ai bản lĩnh cuốc bộ về trong vòng nửa tháng, trẫm sẽ lấy nữ nhi nhà đó phi.”
“…”
“…”
Tây Bắc? Đó là nơi thế nào chứ! Đừng nửa tháng bộ, chỉ cần còn sống mà về là kỳ tích .
Rõ ràng là Hoàng Thượng căn bản hề ý định tuyển tú!
Ba vị đại thần còn đang nghĩ ngợi thì mấy tên thái giám do Lưu công công dẫn tới kéo .
Khẩu dụ của Hoàng Thượng truyền , lập tức khiến cả triều đình im bặt.
Không ít đại thần từng ý định đưa nữ nhi cung lập tức dẹp ngay tâm tư.
Làm phi tử, đúng là vinh hiển rạng rỡ, nhưng cũng còn mạng mà hưởng.
Dù , vẫn vài vị trọng thần phục, tiến cung khẩn cầu.
“Lúc trẫm còn là Tứ Hoàng Tử, Hoàng Tử phi trẫm tới Giang Nam, dàn xếp với thổ phỉ. Khi , các ngươi ở ? Bây giờ đòi đưa nữ nhi cung, chỉ mong hưởng vinh hoa phú quý? Tính toán thật, xem trẫm là kẻ ngốc chắc?!”
Tiêu Uyên lạnh giọng chất vấn khiến cả đám đại thần cúi đầu dám hé răng.
trong lòng thì ít kẻ âm thầm bất mãn.
Năm đó, chẳng bọn họ gả nữ nhi phủ Tứ Hoàng Tử, mà là chính chịu nhận. đến giờ, ai dám mang chuyện ?
“Phu thê trẫm từng sinh tử, các ngươi chỉ mong mát ăn bát vàng?”
Lăng Thần Dật khoanh tay bên cạnh, khẽ : “Chuẩn , thì mà mơ thì !”
Lời khó vô cùng, khiến nhiều vị đại thần sa sầm mặt, chỉ là ai dám phản bác.
Có công phò tá lên ngôi, thể diện của , bọn họ dám so bì.
“ mà, Hoàng Thượng, tuyển tú vốn là quy tắc tổ tông để , chỉ là để nối dõi tông đường, mà còn là cách cân bằng thế lực giữa tiền triều và hậu cung mà.”
“Vậy thì hết đưa nữ nhi của Trần ái khanh đày Tây Bắc. Chỉ cần bản lĩnh cuốc bộ về, trẫm sẽ lập Quý phi luôn!”
Sắc mặt Trần đại nhân cứng đờ: “Thần… thần nữ nhi.”
“Vậy ông nhảy gì?”
Lời khó , là đế vương Tiêu Uyên tiện mở miệng, lúc đương nhiên Lăng Thần Dật sẽ mặt.
“Người ngoài , còn tưởng nữ nhi nhà ông gả nổi chứ.”
“….”
Trần đại nhân nghẹn đến tím tái cả mặt mũi.