Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 329: Say Rư-ợu.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:19
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hoàng Thượng rõ ràng , nạp phi, mà là nữ nhi của các vị đại nhân đây thật sự lọt mắt xanh của Hoàng Thượng. Nếu các vị cứ nhất quyết gả nữ nhi cung, thì mau về nhà rèn luyện cho , thật sự thể từ Tây Bắc bộ về, cả nhà vinh hiển, gà chó cùng bay cao cũng chừng.”

“Thế Tử gia, tuyển tú là quốc sự, ngài ai là gà là chó hả?” - Có nhịn mà quát lên.

“Không các ?”

Lăng Thần Dật trừng to mắt vẻ kinh ngạc: “Chẳng các còn đang mong trời ban cho miếng thịt rơi miệng đấy ...”

“Ngươi...”

Lăng Thần Dật họ, lạnh vài tiếng: “Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, việc đầu tiên là luận công ban thưởng, mà Hoàng Tử phi theo ngài chinh chiến khắp nơi còn sắc phong, các vội vàng nhảy đòi gả nữ nhi cung. Mặt mũi các để ?”

“Sao? Chẳng lẽ các quen với việc cư-ớp công lao của khác, giành giật thứ thuộc về ?”

Các vị đại thần chửi cho má-u nóng bốc lên, mặt ai nấy đều tái xanh vì giận nhưng đang ở ngự thư phòng, ai dám càn.

Thẩm Văn ở một bên, im lặng như tờ, cúi đầu một lời.

“Trên đời chẳng bao giờ chuyện hời để nhặt, các vị cũng nên hổ một chút.”

Nói xong, Lăng Thần Dật thở dài một , vỗ ngự-c như trút gánh nặng. Chuyện vốn dĩ nên để tên Lý Hoài Ngôn xử lý, chẳng hiểu mấy hôm nay cứ như bốc khỏi thế gian.

Đường đường là Thế Tử phủ Vĩnh Ninh Hầu, phong độ nho nhã, thế mà giờ đây mở miệng những lời thô tục như .

Lăng Thần Dật lắc đầu, liếc mấy vị đại thần vẫn chịu , liền : “Chẳng lẽ thật sự vị đại nhân nào tin nữ nhi đủ bản lĩnh? Nếu thì mau đến đây báo danh với .”

Các đại thần trừng mắt Lăng Thần Dật đầy tức tối, nhưng cuối cùng chỉ đành ôm giận rút lui.

Thẩm Văn cũng theo những rời khỏi ngự thư phòng.

Lăng Thần Dật liếc Tiêu Uyên, thấy xa, thể ngửi rõ mùi rư-ợu nồng nặc , chỉ lắc đầu thở dài đầy bất lực.

Chuyện suy cho cùng là do việc đến nơi đến chốn: “Thần sẽ tìm Lý Hoài Ngôn, giỏi nhất trong việc dỗ dành nữ nhi vui vẻ, để nghĩ cách giúp Hoàng Thượng.”

Tiêu Uyên gì, Lăng Thần Dật liền rời khỏi đó tìm .

“Đại sư Văn Âm ?” - Tiêu Uyên mở miệng hỏi.

“Bẩm Hoàng Thượng, Đại sư Văn Âm hiện đang ở điện phụ.”

“Đưa đến đây.”

Lưu công công mệnh lui khỏi ngự thư phòng.

Tiêu Uyên quanh cung điện trống vắng lạnh lẽo, trong lòng dâng lên nỗi cô quạnh từng . Hắn tựa ghế, tay cầm một bình rư-ợu, đôi mắt đen trống rỗng dõi theo xà nhà phía .

Hắn từng nghĩ rằng khi lên ngai vàng , sẽ còn ai thể ngăn cản bọn họ nữa.

“Hoàng Thượng.”

Lưu công công , hạ thấp giọng bẩm: “Đại sư Văn Âm… trốn mất ạ.”

Bình rư-ợu trong tay Tiêu Uyên lập tức ném xuống đất, khiến Lưu công công sợ hãi đến mức lập tức quỳ rạp xuống: “Lão nô lập tức phái tìm!”

lúc đó, Lăng Thần Dật cũng kéo Lý Hoài Ngôn đến.

Chỉ là Lý Hoài Ngôn trông còn tiều tụy hơn cả Tiêu Uyên, đầu rũ xuống, quầng thâm sâu mắt, cằm đầy râu ria, bước loạng choạng, chẳng chút sức sống.

Lăng Thần Dật tóm lấy , ném thẳng ghế bên cạnh long án, giục: “Đừng giả ch-ết nữa, nghĩ cách !”

“Cách gì?”

“Thẩm An An đang ở Thẩm phủ, chịu cung, ngươi nghĩ cách giúp cái xem nào.”

Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu liếc Lăng Thần Dật, sang Tiêu Uyên, lắc đầu: “Nghĩ .”

Lăng Thần Dật nhíu mày, định tiến lên túm dậy lắc cho tỉnh, thì thấy Lý Hoài Ngôn đưa tay ôm mặt, gập xuống.

Một lát , từng giọt nước mắt bắt đầu thấm qua kẽ tay .

Lăng Thần Dật sững : “Ngươi gì nữa đây?”

Tiêu Uyên cũng cau mày .

“Nàng , nàng , tìm nàng...” - Lý Hoài Ngôn nghẹn ngào, giọng lạc hẳn .

“Ai ?” - Lăng Thần Dật ngơ ngác.

Lý Hoài Ngôn hít mũi một cái, đưa tay chà mạnh lên mặt, để lộ nửa gương mặt và đôi mắt đỏ hoe: “Trịnh Nguyệt Nhi, nàng bỏ , nàng cần nữa...”

“……”

Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu, túm lấy tay áo của Lăng Thần Dật, nghẹn ngào: “Ta , chỉ cần trở về, sẽ sống tử tế với nàng, bậy nữa… nàng , một lời từ biệt, lặng lẽ bỏ .”

Lăng Thần Dật trầm mặc.

Hắn , , cuối cùng gỡ tay Lý Hoài Ngôn , thở dài một , khoanh chân luôn xuống đất.

Còn dám may mắn vì thành .

Tiêu Uyên thì từng chén từng chén rư-ợu ngừng rót miệng,

Lý Hoài Ngôn thì từng tiếng từng tiếng nức nở, Lăng Thần Dật lúc thì im lặng lắng , lúc thở dài khuyên nhủ vài câu.

“Ngươi xem, nàng rời chứ…”

“Ta mà, nàng lấy ngươi chỉ để thoát khỏi Trịnh gia, nàng đến với ngươi là mục đích.”

“Không …”

Lý Hoài Ngôn lắc đầu: “Nếu là vì mục đích, thì hôm đó nàng liều chắn d-ao cho ? Nàng thất vọng về .”

rõ ràng chúng rõ ràng với mà, nàng thể một đằng một nẻo? Dù rời … cũng nên với một tiếng, sẽ sửa đổi, bỏ lặng lẽ như thế chứ…”

Khóc đến mệt, Lý Hoài Ngôn loạng choạng bước đến chỗ Tiêu Uyên, giật lấy bình rư-ợu trong tay .

Lăng Thần Dật hoảng hốt, vội ôm lấy eo kéo : “Huynh bây giờ là hoàng đế đấy!”

“Cho dù là thiên tử thì ! Thê tử của cũng là vì mà ch-ết trận sa trường! Ta uống của một bình rư-ợu thì !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-329-say-ru-ou.html.]

Trong đôi mắt lờ đờ vì men rượu của Tiêu Uyên, Lý Hoài Ngôn đang đến đỏ cả mắt, hào phóng mà ném bình rư-ợu cho .

Lý Hoài Ngôn ôm lấy bình rư-ợu bệt đất, uống .

Uống hết sai Lưu công công khiêng đến thêm mấy vò nữa.

Lăng Thần Dật ngăn cản nữa, lúc còn ở phủ, Lý Hoài Ngôn luôn kìm nén cảm xúc, im lặng lời nào. Giờ đây mặt bọn họ, cuối cùng cũng trút hết nỗi lòng, so với cứ dồn nén trong lòng thì như thế là chuyện .

Lăng Thần Dật uống, nhưng vẫn cùng hai họ cho đến tận khi trời sáng.

Lý Hoài Ngôn say đến mức chẳng còn hình dạng gì, cứ nằng nặc đòi Tiêu Uyên hạ chỉ giao Ngự Lâm Quân cho , là dù lật tung kinh thành cũng tìm bằng Trịnh Nguyệt Nhi trở về.

Lúc còn ở bên cạnh mỗi ngày, chẳng thấy gì to tát. khi nàng đột nhiên rời , như một kẻ ch-ết đuối giữa dòng, điên cuồng nắm quá khứ trôi.

Cuối cùng, Lý Hoài Ngôn Lăng Thần Dật cõng về phủ, còn Tiêu Uyên thì vì uống say mà lỡ mất buổi chầu sáng hôm .

——

Khi phụ và Thẩm Trường Hách kể chuyện triều đình quyết định tổ chức tuyển tú , Thẩm An An chỉ mỉm , lời nào.

Nàng chịu cung, còn Tiêu Uyên thì chuyện “thê tử của Lý Hoài Ngôn bỏ ” kích thích đến mức tìm đến Thẩm phủ thêm một nữa. Bất kể ai khuyên can thế nào, cũng nhất quyết đòi ở Hải Đường Viện, thậm chí là ở ngay nhà khách.

Ngày đầu tiên, Thẩm An An ngủ sớm, hai gặp mặt.

Tiêu Uyên thì sáng sớm theo phụ tử Thẩm gia triều, tình cảnh trở thành một “cảnh tượng lạ lùng” cổng cung đình.

Các đại thần tuy ý kiến, nhưng chẳng ai dám hé răng.

Có lẽ Thẩm An An cố tình tránh mặt Tiêu Uyên, suốt ba ngày liên tiếp đều thấy bóng dáng nàng . Đến ngày thứ tư, dứt khoát dọn cả tấu chương từ hoàng cung sang Thẩm phủ.

Lúc , Mặc Hương báo tin thì Thẩm An An đang cùng Lâm Vũ Nhu ở trong viện, mời đại phu đến bắt mạch.

Vẻ mặt Mặc Hương hả hê vui vẻ: “Chỉ tội cho Lăng Thế Tử, ngày đêm canh giữ trong cung.”

Nói còn khẽ khúc khích mấy tiếng.

Thẩm An An trừng mắt lườm nàng một cái, lúc đại phu cũng bắt mạch xong, thu dọn đồ đạc.

“Phu nhân mạch tượng định, chỉ cần dưỡng thai cẩn thận, sẽ gì đáng lo cả.”

Lâm Vũ Nhu gật đầu, nhân lúc đại phu đang dọn đồ liền hỏi thêm: “Đại phu là nam nữ ?”

“Nếu nhầm, chắc là cô nương.”

Nghe , Lâm Vũ Nhu vui mừng nắm lấy tay Thẩm An An, vẻ mặt rạng rỡ: “An An, thấy ? Là con gái đấy! Ca ca chắc mừng lắm!”

Thẩm An An cũng mỉm gật đầu. Nàng chợt nhớ đến cảnh đây Tiêu Uyên từng đặt tay lên bụng nàng, rằng nhất định là con gái. Thế là nàng cũng tò mò đưa tay : “Làm phiền đại phu xem giúp , là trai gái ?”

——

Từ viện của Lâm Vũ Nhu , Thẩm An An cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, chợt một đôi giày ngắn thêu hình rồng xuất hiện ngay trong tầm mắt nàng…

Nàng sững một chút, ngẩng đầu lên, đôi mắt nóng rực của Tiêu Uyên hiện rõ trong tầm mắt.

Hắn nàng chăm chú, ánh mắt như nuốt trọn lấy nàng.

“Chàng… hôm nay về sớm ?”

“Nếu , bắt nàng?”

Tiêu Uyên tiến thêm một bước, Thẩm An An theo phản xạ lui .

Ngay đó, mắt nàng hoa lên, cơ thể đột nhiên nhấc bổng, khiến nàng giật hét lên một tiếng: “Đây là Thẩm phủ đó, để thấy sẽ chê , mau thả xuống !”

“Không , dù thấy thì họ cũng sẽ coi như thấy.”

Quả đúng như lời , suốt đường trở về Hải Đường Viện, tất cả nha , gia nhân nếu trông thấy hai thì đều lập tức tránh thật xa.

Tiêu Uyên ôm nàng phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Thẩm An An định dậy thì đè nhẹ vai, nghiêng xuống bên cạnh.

“An An, nàng mấy ngày qua sống thế nào ?”

“Sao nàng nỡ rời bỏ chứ…”

Hắn vùi đầu cổ nàng, vài giọt lạnh buốt thấm da khiến nàng cứng , dám động đậy nữa.

“Chúng cùng cầu bùa tình duyên cho kiếp kiếp nàng thể nuốt lời chứ…”

Thẩm An An im lặng, trong lòng nghẹn ngào, ánh mắt hạnh đào cũng dần dần nhòe .

Nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo , một lúc mới khẽ : “Có lẽ… ngày mai, sẽ còn nhớ nữa.”

Tiêu Uyên đáp, chỉ vùi đầu sâu hơn hõm cổ nàng.

“Có lẽ… ngay cả con của chúng , cũng sẽ quên mất… hoặc thậm chí… đến việc chăm sóc bản cũng nổi…”

“Chàng… sẽ chán ghét ?”

Nàng cất tiếng hỏi, giọng mang theo sự rụt rè, còn xen lẫn cả nỗi bất an.

Thân phận đổi , dù thế nào vẫn khiến nàng cảm thấy bất an khôn nguôi.

Tiêu Uyên khẽ buông nàng , chậm rãi : “Nhân quả báo ứng… ai thể chính xác chứ? Biết một ngày nào đó thổ huyết, hấp hối… lúc đó nàng ghét bỏ ?”

“Chàng bậy gì thế hả?” - Thẩm An An trừng mắt lườm .

Tiêu Uyên nở nụ dịu dàng, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng: “An An, chúng đều là một phần trong vòng xoay nhân quả, chẳng ai ngày mai sẽ , đúng ?”

Thẩm An An nhíu mày, hôm nay trí nhớ nàng vẫn còn nguyên vẹn, nên hiểu rõ hàm ý trong lời .

“Chàng đang uy hi-ếp ?”

.”

Tiêu Uyên khẽ cong môi : “Ta uy hi-ếp nàng, nếu nàng dám cần nữa, sẽ san bằng Hương Giác Tự, ép buộc Đại sư Văn Âm như nàng từng .”

Nếu nghiệp báo gánh, thì cũng là nghiệp của .

“Nàng là Hoàng đế, là trụ cột của Đại Lương—”

nàng cũng là trụ cột của .”

Loading...